Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 960


Bởi vì, tàu con thoi tác chiến lớn này không phải là nhà họ Tư tự làm nên mà vì Tư Sùng Tuấn là học viên của học viện Tiên Lạc nên mới được hưởng đãi ngộ này.
“Anh Sùng Tuấn! Lâu sở rất hân hạnh được gặp anh ở nơi đất khách quê người như thế giới Tiểu Thiên này.

Sau này nếu được thì Lâu sở nhất định sẽ đến học viện Tiên Lạc để cảm nhận rõ phong thái của học viện Tiên Lạc và của anh”, Lâu sở hít một hơi thật sâu, lần này không
chỉ khom người mà còn chắp tay nói.
Đã thế trong lúc nói chuyện, ông ta còn dùng hẳn cách xưng hô đầy kính sợ.

Đúng là rất biết điều.
“Phải rồi! Cậu chủ Lâu! Tư Nam Quân là huyết mạch sỉ nhục lớn của nhà họ Tư nên lần này tôi đến là tiêu diệt huyết mạch này, ai ngờ Tư Nam Quân lại là hồng nhan tri kỷ của cậu chủ Lâu, ha ha… Vậy thì lần này khó giải quyết rồi”, Tư Sùng Tuấn nói với ý bỡn cợt.
“Ôi không không! Anh Sùng Tuấn! Ả ta đâu phải là hồng
nhan tri kỷ của tôi.

A đáng chết vạn lần, sống cũng khiến người khác ghê tởm.

vẫn mong anh đừng có nể tình”, Lâu Sở vội nói.
Lúc này ông ta sợ chết khiếp, không hề muốn dính dáng quan hệ gì với Tư Nam Quân…

Ông ta hận nỗi không thể tự ra tay gi3t ch3t Tư Nam Quân để chứng minh mình và bà ta không có mối quan hệ gì.
Nụ cười của Tư Nam Quân càng thê thảm hơn, máu tươi chảy càng lúc càng nhiều.
“Em gái ngoan! Thấy thế nào hả? Kiến thì mãi là kiến thòi,
đê tiện thì mãi là đê tiện.

Kể cá cô có lén lút có được một số thành công rồi bám víu vào được một số người nhưng một khi Tư Sùng Tuấn này muốn, thì chẳng phải là chỉ cần một câu nói sao?”, Tư Sùng Tuấn đi về phía Tư Nam Quân hai bước, lúc tới gần thì nói với vẻ tàn nhẫn và bỡn cợt.
“Giết tôi đi, giết tôi đi!”, nếu như có thế tự hủy diệt thì tốt.

Lúc này Tư Nam Quân đã hoàn toàn tuyệt vọng, đau đớn cùng cực.

Bà ta chỉ muốn tự hủy diệt.

Nhưng lúc mà Tư Sùng Tuấn xuất hiện thì bà ta đã bị khóa chặt nên không có cơ hội.

Bởi vì bà ta muốn tự hủy diệt, vậy thì
chẳng phải sẽ lãng phí máu tươi mà Tư Sùng Tuấn muốn? Lúc đó Tư Sùng Tuấn hai mắt đỏ màu máu gào rống như phát điên.
“Cầu xin đi!”, Tư Sùng Tuấn chớp mắt nói.

“Xin anh! Xin anh hãy giết tôi đi! A…”, Tư Nam Quân đã suy sụp vò cùng, giọng nói thê thảm.
“Được rồi! Em gái đã cầu xin anh trai rồi, vậy thì anh sẽ giúp em”, nụ cười của Tư Sùng Tuấn trở nên tàn nhẫn khiến người khác thấy ớn lạnh.
Tư Sùng Tuấn giơ tay lên nắm chặt cố Tư Nam Quân.
Vô số ánh mắt run rẩy nhìn về hướng đó, không khí vò cùng quái dị.
Mắt thấy tay của Tư Sùng Tuấn sắp bóp chặt cổ Tư Nam Quân thì đúng lúc này…
“Đợi một lát!”, một giọng nói đột nhiên vang lên.
Đó là Tô Minh, bên cạnh còn có Ninh Triều Thiên.
Tư Sùng Tuấn khẽ chau mày, bởi vì ông ta rất ghét có người khác quấy rầy mình.
Cảm xúc chợt đến rất nhanh, Tư Sùng Tuấn dừng tay
lại.

Ông ta tò mò quay đầu lại nhìn về phía có giọng nói đó.
Có kẻ dám ngăn cản mình ư?
Thú vị đấy!
Còn Tư Nam Quân lúc này thì ngây người ra.
Ninh Triều Thiên?
Ông ấy đến đây ư?
Lúc này điều mà Tư Nam Quân muốn làm nhất chính là chết thật nhanh, bà ta không muốn Ninh Triều Thiên nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mình.

Cố
gắng cả đời cuối cùng lại trắng tay, có nực cười không, bi thương không, nhục nhã không?.


Bình Luận (0)
Comment