Chính vì có thể điều khiển Thần Khôi từ xa cho nên Tô Minh mới không nói cho bất cứ ai chuyện để Thần Khôi ở lại.
Anh chỉ giữ Thần Khôi lẳng lặng ẩn nấp phía sau núi của Tô Phủ ở Chiến Thành.
Ngoài Thần Khôi ra, Tô Minh còn đặc biệt lựa chọn một vài võ kỹ, công pháp phù hợp đưa cho mấy người Ngư Dung Băng, thậm chí trong hơn mười ngày gần nhất, anh không có việc gì còn dùng chân khí của mình để tấy trừ thân thể cho mấy người
Ngư Dung Băng, giúp họ tiếp tục nâng cao tư chất võ đạo, hiệu quả cũng tương đối rõ rệt.
Đặc biệt là người con gái kiếp trước làm nữ đế, Tiêu Nguyệt và Quý Thanh Hòa người đã có được kỳ ngộ siêu cấp trong bí cảnh Linh Võ, thiên phú võ đạo của bọn họ nói thực ngay đến bản thân Tô Minh cũng cảm thấy khá khủng bố.
Dựa theo dự đoán của riêng Tò Minh, nhiều nhất tám năm mười năm nữa, hai người con gái này có thể phi thăng lên thế giới Đại Thiên rồi, tiền đồ võ đạo vô cùng rộng lớn.
Sắp xếp xong mọi việc.
Dù bõ’ mẹ và mấy người Quý
Thanh Hòa, Ngư Dung Băng đều lưu luyến không rời, Tô Minh vẫn ra đi.
Rời khỏi Chiến Uyên.
Tò Minh gia tăng tốc độ, đầu tiên là tới Võ tông.
“Khuynh Thành nhận được một tin tức khấn cấp, sau đó lập tức rời khỏi Võ tông, trở về thế giới Đại Thiên rồi? Tiền bối, Khuynh Thành có nói là chuyện gì không?”, Tô Minh khẽ nhíu mày, vừa tới Võ tông đã nhận được ngay tin tức từ Vũ Bất Bại.
“Cò ấy muốn nói nhưng cuối cùng lại không nói, theo lão phu
đoán thì dường như… dường như tin tức khấn cấp này có thế có chút nguy hiểm, đại khái cô ấy không muốn cậu biết, để tránh khiến cậu gặp nhiều nguy hiểm hơn”, Vũ Bất Bại nhíu mày trả lời.
“Tòi biết rồi”, Tô Minh gật đầu, tiếp theo lại nói vài chuyện với Vũ Bất Bại, đại loại là chiếu cố để ý đến Chiến Uyên và học viện Linh Võ gì đó.
Sau mấy tiếng đồng hồ.
Tò Minh rời khỏi Võ tông.
“Nhóc Tô, anh không cần lo lắng cho cò Quan đâu, cô ấy
không sao cả, anh có chuyện cô ấy cũng sẽ không có vấn đề gì cả.
Nếu như bổn thiên nữ đoán không nhầm thì lần tới anh gặp cô ấy có lẽ sẽ phải cực kỳ hoảng sợ, huyết mạch thật sự của cò ấy sắp kích hoạt rồi.
Cô ấy không muốn anh biết quả thực là vì tốt cho anh, nguyên nhân cụ thế thì lần tới anh gặp lại cô ấy, anh sẽ hiểu ra”, thiên nữ Tạo Hóa an ủi nói.
“Vâng vâng”, Tò Minh gật đầu, chuyện không rõ thì cứ để đó đã, không vội.
Chuyện cấp bách nhất bây giờ là phi thăng lên thế giới Đại Thiên.
Rất nhanh Tô Minh đã tới đại lục Thần Thương.
Gặp lại Tư Sùng Tuấn.
“Cậu Tò”, Tư Sùng Tuấn cung kính chào hỏi.
“Đi thôi, tàu con thoi chiến đấu chuẩn bị xong chưa? Đến thế giới Đại Thiên, học viện Tiên Lạc…”, Tô Minh thản nhiên nói.
“Vâng!”, Tư Sùng Tuấn gật đều thật mạnh, không dám có bất cứ trái ý nào.
Rất nhanh.
Con tàu chiến đấu khổng lồ
che lấp mặt trời rung lên rồi hướng thẳng lên bầu trời, để lại một tàn ảnh hư vô rồi biến mất vào trong hư không tối đen vò tận.
Tàu con thoi chiến đấu, trên boong tàu.
“Nói đi, thời gian này có được tin tức gì, ông đang lo sợ điều gì vậy?1′, Tô Minh liếc nhìn Tư Sùng Tuấn đang cung kính đứng bên cạnh rồi hỏi.
Từ sau khi bước vào đại lục Thần Thương gặp lại Tư Sùng Tuấn, Tô Minh đã cảm nhận được sự lo lắng và do dự của Tư Sùng Tuấn.
“Việc này…”
“Nói!”, giọng nói của Tô Minh lớn hơn một chút.
“Cậu Tô, chuyện… chuyện này…”, Tư Sùng Tuấn cân răng, cuối cùng đã nói ra toàn bộ.
Là toàn bộ hành động và sự việc liên quan đến học viện Tiên Lạc hạ lệnh truy sát Diệp Mộ Cẩn và cả hành vi của tộc Phượng Hoàng.
Những việc này là do ông ta thông qua chú đưa tin lấy được tin tức từ người bạn cùng ký túc xá ở học viện Tiên Lạc.
Tô Hiên im lặng lắng nghe.
Mặt không cảm xúc, nhưng sát ý trong lòng thì đã nồng đậm thuần chất đến mức không cách nào hình dung được rồi.
Nhiều hơn là sự lo lắng và tự trách mình vò cùng.
Có lẽ nên sớm đến thế giới Đại Thiên, không nên chậm trễ thời gian nữa.
Đương nhiên, suy cho cùng, bản thân Tô Minh cũng không ngờ được quãng thời gian này tộc Phượng Hoàng và học viện Tiên Lạc lại liên thủ với nhau muốn gi3t ch3t Mộ Cẩn!
Thông tin anh có được
trước đó chỉ là Mộ Cẩn không đồng ý gi3t ch3t ảo giác của mình, hơn nữa còn không thông qua khảo hạch, thất bại trong việc gia nhập vào học viện Tiên Lạc, chỉ vậy mà thôi, ít nhất không có nguy hiếm đến tính mạng.
Làm sao ngờ được…
“Cũng có nghĩa là thời gian trước, vì tộc Phượng Hoàng đã nghiền nát lệnh bài sinh mạng của Diệp Mộ Cấn, cắn trả Diệp Mộ Cấn nên mới dẫn đến Diệp Mộ Cẩn vốn đang lấn trốn trong đám học sinh của học viện Tiên Lạc bị truy sát đến trọng thương suýt chết, không chỉ vậy, tin tức
vị trí của cô ta còn bị tộc Phượng Hoàng dùng cách đặc biệt để thường xuyên theo dõi rồi công bố ra ngoài.
Thế cho nên Diệp Mộ Cẩn mới bị gần 139 học sinh của học viện Tiên Lạc bao vây trên Vụ Ẩn Sơn, sau đó, do quá tuyệt vọng Diệp Mộ Cấn đã nhảy xuống vách núi thần bí huyền ảo nhất của Vụ Ẩn Sơn, vách núi Vấn Thiên?”, Tô Minh hỏi lại một cách tỉ mỉ.
“Đúng… đúng vậy…”, Tư Sùng Tuấn run rẩy nói, vô cùng vô cùng căng thẳng.
“Nói đi nhảy xuống vách núi Vấn Thiên đó còn có khả năng sống sót không?”.