Vào khoảng năm, sáu giờ sáng, Trình Thù đã tỉnh dậy.
Bên ngoài cửa sổ trời đã mờ sáng, ánh sáng len qua khe hở của rèm cửa, chiếu rọi những hạt bụi bay lơ lửng trong không trung.
Anh nhìn Rosa vẫn còn say ngủ, rồi vén chăn xuống giường.
Bàn chân trần chạm xuống nền gạch lạnh lẽo, anh chậm rãi ngồi xuống một góc ghế sofa. Sau một lúc suy nghĩ, Trình Thù thành thạo lấy một điếu thuốc từ bao thuốc lá, châm lửa.
Ánh sáng trong phòng mờ nhạt, đầu điếu thuốc lập lòe đỏ tắt giữa những ngón tay anh. Anh lặng lẽ nhìn Rosa đang thở đều trong giấc ngủ.
Điều hòa vẫn đang thổi hơi lạnh, nhưng mồ hôi anh lại túa ra khắp người—anh lại mơ thấy quá khứ.
Có lẽ cái ôm chân thành của Rosa tối qua quá đỗi ấm áp, khiến anh nhớ lại những ký ức mình không thể chạm tới nữa.
Mẹ của Trình Thù đến từ một bộ lạc miền trung Nội Mông. Trước khi sang Mexico, bà đã theo phong tục của gia đình xỏ lỗ tai cho anh—lỗ bên phải, vì anh là con một. Sau này, khi Sergio hòa nhập vào gia đình, người phụ nữ vĩ đại và tràn đầy tình yêu thương ấy đã xem cậu như đứa con thứ hai, rồi xỏ thêm một lỗ trên tai trái của Trình Thù. Bà dặn dò anh rằng từ nay anh không còn là con một nữa, hãy coi Sergio như ruột thịt của mình.
Bà nói, bê con được sinh ra bởi ai không quan trọng, miễn là nó thuộc về bà. Kể từ lúc ấy, gia đình họ càng ra sức lao động để kiếm tiền, để nuôi dưỡng hai đứa trẻ khôn lớn.
Dù bận rộn đến đâu, mẹ của Trình Thù cũng hiếm khi vắng mặt trong những trận đấu bóng của anh. Trong giấc mơ, bà vẫn luôn đúng giờ xuất hiện trên khán đài. Mỗi khi anh ngã xuống vì tranh bóng, nhíu mày vì đau đớn, bà đều che miệng cười lớn: —”Arslen, đứng dậy đi, hãy làm một chiến binh!”
“Arslen”—cái tên mà mẹ anh đã mất hai ngày hai đêm để nghĩ ra, cái tên đã bị Trình Thù chôn vùi trong quá khứ.
Trong tiếng Mông Cổ, nó có nghĩa là “sư tử dũng cảm và chính trực”.
Những hình ảnh mẹ động viên anh đừng sợ hãi đã phai màu thành đen trắng, nhưng dòng máu bà để lại trong anh vẫn đang cuồn cuộn nóng bỏng. Trình Thù chậm rãi nhả một hơi khói, khóe môi nhếch lên nụ cười trầm thấp.
Một lúc lâu sau, anh xoa xoa sống mũi vì mệt mỏi, dập điếu thuốc, rồi bước đến gọi Rosa: “Rosa, dậy thôi.”
“…Ừm?”
Hôm nay, giấc ngủ của Rosa rất ngon, nên lúc bị đánh thức, tâm trạng cô cũng rất tốt. Cô lim dim mắt, nửa người trườn ra khỏi giường, vươn cánh tay thon dài ôm lấy cổ Trình Thù. Hít vào mùi hương của anh, cô ngang nhiên kéo anh xuống thấp hơn một chút, giọng nói khàn khàn, có chút quyến rũ: “Sebastiano, anh hút thuốc từ sáng sớm à?”
Trình Thù thu lại ánh mắt, siết nhẹ cánh tay để kéo cô lên, khẽ ừ một tiếng.
“Tâm trạng lại không tốt sao?”
Rosa buông tay, táo bạo lần theo đường nét cơ bắp của anh, trượt xuống vùng tam giác, xoay một vòng khiêu khích.
Đôi mắt Trình Thù hẹp lại ngay tức khắc, anh nắm chặt cổ tay cô, bóp đến đỏ lên, ngăn cản hành động tiếp theo.
“Không, chỉ là mơ thấy một giấc mộng đẹp, có chút không quen.”
Anh nhướng mày cảnh cáo cô.
Nhưng hôm nay, Rosa không hề sợ hãi. Cô tiến lại gần, ngước mắt nhìn anh, tự tin chọn cho mình một biểu cảm hoàn mỹ nhất, rồi nhanh chóng li3m nhẹ khớp ngón tay anh.
“Sebastiano, tâm trạng tốt thì nên làm vài chuyện xấu.” Cô cười rạng rỡ, cảm thấy vui, cũng muốn khiến anh vui, vì vậy ngón tay cô lại khó nhọc gõ nhẹ một cái.
Trình Thù giật giật gân xanh bên thái dương, nới lỏng chút lực, nhưng vẫn nói: “Không đủ thời gian.”
Rosa nghe xong liền bật cười đến chảy nước mắt, giọng run rẩy: “Sebastiano, lần này không cần anh, để em hôn nó đi.”
Trình Thù im lặng nhìn cô, rất lâu sau mới buông tay.
…
Một mảng cảnh sắc diễm lệ.
Khi Rosa rửa mặt xong, trong căn phòng nhỏ đã xuất hiện vài người lạ. Có cả nam lẫn nữ, họ khoanh tay tựa vào ghế, kiên nhẫn chờ đợi cô.
Cô vô thức đóng cửa nhà vệ sinh, có chút ngơ ngác, nhìn những món đồ họ mang theo, liền hỏi: “Mọi người đến trang điểm cho tôi à?”
Trình Thù đang cài khóa thắt lưng da đen viền vàng, tâm trạng thỏa mãn đáp lại: “Ừ, những người này đều là chuyên gia trang điểm do Sergio tìm đến.”
Mùi hương trong không khí còn chưa tan hết, biểu cảm mọi người có chút vi diệu, ai nấy đều nén cười.
Rosa ngượng ngùng ho nhẹ hai tiếng, đi đến cầm từng món trên bàn trà để quan sát kỹ, một lúc lâu sau không nhịn được hỏi: “Sao phải trang trọng đến vậy?”
Trình Thù nhìn thoáng qua tin nhắn trên điện thoại, vẻ mặt thư thái hơn một chút, trả lời: “Em còn nhớ điểm đến của chúng ta không?”
Rosa gật đầu: “Nhớ chứ, là ra khơi.”
Bỗng nhiên, màn hình điện thoại của Trình Thù sáng lên, bắt đầu rung từng hồi trầm thấp. Anh tùy tiện tắt chuông, tiếp tục giải thích: “Chính xác hơn là du thuyền Hoàng Gia Caribe, vào mùa hè nó sẽ hành trình từ Canada đến Peru, còn bây giờ là chuyến hồi hương.”
“Những người trên thuyền, được gọi là cá. Tầng bảy là khu du khách, những con cá nhỏ, vé lên thuyền là 280,000 tệ mỗi người. Tầng tám là danh sách các chính trị gia, thương nhân có tiếng, những con cá lớn mà Enrique muốn bắt mối, tối nay có một buổi đấu giá để che mắt.” Anh bật cười, hỏi ngược lại: “Còn tầng trên cùng, em đoán xem đó là gì?”
Rosa ngừng động tác, do dự lắc đầu: “Em không biết.”
Trình Thù cười khẽ, giọng đầy khinh miệt: “Là sòng bạc của Enrique. Không cá cược tiền, chỉ đặt cược sinh mạng. Du thuyền hoạt động trên vùng biển quốc tế, kẻ thua cuộc bị chặt đầu quăng xuống biển, hoặc bị bán vào chợ đen buôn người.”
Một lúc sau, anh chậm rãi nói từng chữ: “Chúng ta sắp bước vào địa bàn của Enrique.”
Khóe môi Rosa trùng xuống, trong lòng bỗng chốc nặng nề, rất lâu sau mới gật đầu: “Em biết rồi, em sẽ không làm vướng chân anh.”
Lúc này, Trình Thù mới thu lại ánh nhìn, mở điện thoại nhận cuộc gọi, bước ra ban công.
Lúc trong phòng có phần yên lặng, một người đàn ông da đen với mái tóc tết tinh tế lên tiếng trước để xoa dịu bầu không khí: “Cưng à, ngồi xuống đi.”
Hắn đánh giá Rosa, xắn tay áo lên vỗ vỗ vào lưng ghế, rồi nói:
“Một đại mỹ nhân, tôi rất thích.”
Hắn theo thói quen nâng cằm của Rosa lên, ghé sát vào, cân nhắc cách ra tay. Đến khi ánh mắt lạnh lùng áp bức của Trình Thù từ ban công đột nhiên quét qua, hắn mới giật mình phản ứng lại:
“Được rồi, tôi làm nhanh thôi.”
Hắn xoay người lấy dụng cụ, miệng lẩm bẩm than thở với tốc độ cực nhanh: “Keo thật đấy.”
Rosa có sẵn nền da đẹp, hôm nay cũng không cần trang điểm quá cầu kỳ hay lòe loẹt, nhưng những nét tỉ mỉ, tinh tế cũng mất đến hai tiếng đồng hồ.
Trong khoảng thời gian ấy, ngay cả Trình Thù cũng gần như chuẩn bị xong.
Đến khi hoàn thành, cô bóp nhẹ bờ vai đã hơi nhức mỏi, nhìn vào chiếc gương được đưa tới, rồi sững người.
Trước đây, cô chưa từng trang điểm kiểu sắc sảo và rực rỡ đến vậy. Ngũ quan vốn đã sâu, nay được tôn lên đến mức đẹp quá đáng.
Thấy Rosa ngây người, chuyên gia trang điểm tỏ ra khá đắc ý, bật cười lớn, sau đó giơ lên một chiếc váy dây.
Chiếc váy rất đẹp, chất liệu mềm mại, tà váy bay bổng, xanh lam pha lẫn xanh lục như sắc biển kính, đẹp đến mê mẩn mà không hề nặng nề.
“Chiếc váy này tên là ‘Đuôi Cá’, tôi chưa từng nỡ cho ai mặc, trước khi đến đây đã chỉnh lại theo số đo của cô. Đi thử xem nào người đẹp!” Người đàn ông đẩy nhẹ Rosa, hài lòng nói.
Rosa kinh ngạc trước chiếc váy, hai mắt sáng rực, khẳng định: “Tôi đi thử ngay, nó đẹp quá.”
Trong phòng chỉ có phòng tắm là tiện để thay đồ. Cô cầm váy bước vào, vừa thay xong định bước ra thì mái tóc lại bị mắc vào đâu đó.
Rosa “tách” một tiếng, lớn tiếng gọi: “Xin lỗi, tôi cần giúp đỡ, tóc tôi bị mắc vào rồi!”
Nghe vậy, gã đàn ông tóc tết theo phản xạ định bước vào, nhưng trợ lý nữ vội kéo hắn lại. Hắn phản ứng kịp, có chút bất lực chỉ vào mình: “Tôi là gay mà trời ạ.”
Trình Thù giật giật mí mắt, chậm rãi đứng dậy.
Chuyên gia trang điểm của anh sững người trong giây lát, theo phản xạ hỏi: “Thưa anh?”
Cô ra hiệu anh vẫn chưa chuẩn bị xong, nhưng Trình Thù phất tay, bước thẳng vào phòng tắm.
Phòng tắm khá nhỏ, Trình Thù bước vào lại càng thêm chật chội.
“Cạch” một tiếng, Rosa ngẩng đầu xem ai bước vào, phát hiện là Trình Thù, liền hơi ngạc nhiên nhướng mày: “Em còn tưởng là trợ lý cơ.”
Trình Thù lặng lẽ đi vòng ra sau cô.
Hai người đứng trước tấm gương bán thân gắn trên gạch men, từ trong đó, Trình Thù có thể nhìn thấy gương mặt đã trang điểm của cô.
Vẻ đẹp sắc sảo đầy tính công kích, ngay cả anh cũng vô thức chớp mắt.
Mà tạo hình của Trình Thù lại càng khiến Rosa ngỡ ngàng.
Anh vuốt tóc ra sau gọn gàng, lông mày sắc nét, đôi mắt thâm sâu, sống mũi cao thẳng, trên đó gác một cặp kính gọng vàng.
Hôm nay, anh không cài kín hết khuy áo sơ mi, mà để hở vài cúc, toát ra vẻ phong lưu.
Sương nước trong phòng tắm còn chưa tan hết, mang theo hơi ẩm.
Hơi thở nóng rực của anh phả vào sau cổ cô, khiến cả hai bất giác nhớ đến sự ám muội của buổi sớm.
Anh cụp mắt, ngón tay linh hoạt gỡ từng lọn tóc bị mắc của Rosa, sau đó thuận theo xương sống cô mà trượt xuống, dừng lại ở cuối xương cụt.
Hành động đó khiến Rosa bất chợt rùng mình, da đầu tê dại.
Trình Thù cười khẽ, cất giọng: “Rất đẹp.”
Hai gò má Rosa ửng đỏ, khẽ nhún vai.
Anh vòng tay ôm cô, chôn đầu vào lưng cô, hít lấy mùi hương nhàn nhạt, rồi đột nhiên nói ra sự thật mà cả hai đều biết rõ: “Hôm nay sẽ rất nguy hiểm, có lẽ chúng ta sẽ chết.”
Rosa khựng lại nụ cười, nhìn chằm chằm vào hình ảnh hai người trong gương thật lâu không nói, đôi mắt dần đỏ hoe.
Tư thế của Trình Thù có phần cứng ngắc, anh lặng lẽ chờ đợi Rosa phát cáu, trách móc mình.
Nhưng cô vẫn không lên tiếng.
Mãi sau, cô bỗng nói: “Em biết.”
Trình Thù chợt ngước mắt, nhìn thấy ánh nhìn kiên định của cô trong gương.
“So với trước đây, em đã cố gắng hết sức rồi.” Rosa cắn môi, tiếp tục, “Số phận trắc trở, từng bước em đi đều không thể quay đầu lại. Sebastiano, em biết, đây là con đường của em.”
Hai người đối diện nhau qua gương, ánh mắt vương vít, dần siết chặt mười ngón tay vào nhau.
“Cô gái nhỏ, đừng sợ.” Trình Thù nói, “Nếu thật sự chết, anh sẽ đến Hoàng Tuyền trước.”