Đinh Gỉ Bám Khói - Yếm Trạch

Chương 35

Vừa nghe Gasol nói xong, Rosa sững người.

Cô chần chừ nghiền ngẫm lại lời anh ta.

— Thật sao?

— Ý của Gasol là cô ngày càng giống Sebastiano ư?

Tiếng ma sát của thang máy đang đi lên trở thành âm thanh nền trong không gian chật hẹp.

Chỉ trong vài giây suy nghĩ bay xa, Rosa bỗng nhớ lại rất nhiều khoảnh khắc cô và Trình Thù đồng điệu với nhau.

Ký ức như con sóng dữ, dễ dàng nhấn chìm cô.

Rosa nhớ lại những đêm mập mờ, đầy hormone rạo rực, nơi hai người luôn thích vừa nghe nhạc vừa l@m tình.

Cô thích cảm giác bị anh cúi xuống hôn li3m, cũng thích quỳ xuống nhìn anh đánh mất vẻ bình tĩnh.

Cô thích móc chân vào vòng eo mạnh mẽ của anh trên bàn, thích cảm giác bị Trình Thù kiểm soát nhịp điệu trong bồn tắm.

Họ dường như đã hòa làm một.

Hòa trong những lần cô tan vỡ mà thổ lộ.

Hòa trong sân bóng của Raphael.

Hòa trong đêm San Pedro Sula, nơi khóe mắt anh vương nước mắt.

Con đường đầy hổ báo rình rập, Trình Thù bước đi vừa thản nhiên, vừa cẩn trọng.

Và cô, cứ thế mà theo sau từng bước.

Nhìn theo bóng lưng anh, học theo dáng vẻ của anh, dần hiểu ra một thế giới mới.

“Đinh—”

Thang máy đến tầng 14.

Cánh cửa kính từ từ mở ra, Sergio và Gasol quay đầu nhìn Rosa cười một cái, sau đó ung dung bước ra ngoài.

Trong tấm gương xa hoa bên cửa, chỉ còn lại bóng hình hai người.

Chiếc váy xanh ôm lấy những đường cong, để lộ xương quai xanh tinh tế của người phụ nữ.

Còn người đàn ông bên cạnh, sơ mi nửa cởi, cơ bắp cuồn cuộn đến mức khiến người ta tim đập mạnh.

Bỗng nhiên, sắc mặt Rosa trở nên khó nói, mí mắt không kiểm soát được mà run lên.

Tai cô, thậm chí cả vùng cổ cũng đỏ ửng lên.

Cô còn chưa kịp mở miệng, một bóng người đã che đi phần lớn ánh sáng trước mặt.

Trình Thù cúi xuống, chỉ cần liếc mắt, Rosa liền nhìn thấy được nửa thân trên của anh.

Hơi thở nhẹ nhàng của anh phả vào gò má cô.

Trình Thù nâng cằm cô lên, giọng nói trầm thấp, quyến rũ như một giai điệu mê hoặc, khiến trái tim cô ngứa ngáy: “Em yêu, giống anh không tốt sao?”

Sự tự nhận thức về sức hấp dẫn của anh, không chút che giấu sự cám dỗ.

Nhịp thở của Rosa trở nên gấp gáp.

Cô nghĩ, cái tên này đúng là chơi ăn gian.

Chỉ cần chút thủ đoạn đơn giản, trên thế giới này sẽ chẳng còn người đàn ông nào có thể sánh với anh.

Cô cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, quay đầu né tránh, cố tình đáp: “Không tốt.”

Trình Thù ra vẻ tiếc nuối, gật đầu, sau đó hỏi tiếp: “Vậy, cô Rosa có thể chia sẻ lý do với anh không?”

Anh lại tiến gần hơn, gần đến mức gần như nuốt trọn không khí trước mặt cô.

Rosa ngước lên, bỗng nhiên mạnh mẽ cắn lên cằm Trình Thù.

Sau đó, ngay khi thang máy đến tầng 15, cô lập tức chạy ra ngoài.

“Giống anh, quá nổi bật, quá thu hút.”

Trình Thù nhìn theo bóng lưng cô, cảm giác vui vẻ trào dâng từ tận đáy lòng.

Một cảm xúc hiếm hoi như vậy, khiến anh không kìm được mà bật cười.

Anh xoa xoa sống mũi, bất đắc dĩ bước ra ngoài.

Trên đường tìm phòng, Rosa luôn cố tình đánh lạc hướng câu chuyện.

Cô hắng giọng, hạ thấp giọng hỏi: “Lúc nãy anh và Gasol nói chuyện trong thang máy… có vấn đề gì không? Enrique có đặt thiết bị nghe lén trong đó không?”

Lần này đến lượt Trình Thù có biểu cảm khó nói.

Anh nhìn Rosa, ánh mắt mang theo một chút bất ngờ: “Thỏ con trở nên tinh ranh rồi.”

Rosa cong khóe môi, giải thích: “Em chỉ đột nhiên nhớ lại chuyện hồi ở Phoenix, Javier đã đặt thiết bị nghe lén trên bàn em.”

Trình Thù giơ tay xoa đầu cô, giọng trầm ấm: “Khen thì cứ nhận đi.”

Đèn hành lang tỏa ra ánh sáng ấm áp, chiếu lên bức tường vẽ họa tiết đại dương.

Kính mắt anh lóe lên một tia sáng, xóa tan nỗi lo lắng trong lòng Rosa: “Không sao đâu, đừng sợ.”

Nhìn dáng vẻ không chút ngạc nhiên của Trình Thù, Rosa đột nhiên nhận ra, có lẽ những lời nhắc đến châu Âu trong thang máy vừa nãy, là do anh cố tình nói ra.

Vậy còn Juan thì sao? Lúc đó giọng anh rất nhỏ, gần như chỉ có cô nghe được.

Là thực sự có thông tin nhạy cảm?

Hay là Trình Thù đang cố tình câu kéo sự tò mò của Enrique?

Hoặc là một điều gì khác?

Rosa không rõ mục đích của Trình Thù, cũng không biết những vòng vo phức tạp phía sau.

Cô chỉ cảm thấy, người đàn ông trước mặt còn đáng tin cậy hơn cô tưởng.

Có vẻ như, dù đối mặt với chuyện gì, anh cũng có thể chống đỡ được.

Rất mạnh mẽ, nhưng cũng rất mệt mỏi.

Nhiều năm qua, anh hẳn đã chịu không ít thiệt thòi, vấp ngã không ít lần.

Rosa khẽ thở dài.

Trình Thù quét thẻ mở cửa, dẫn cô vào phòng, bình thản nói: “Hôm nay em thở dài nhiều quá đấy.”

Rosa không vội trả lời.

Căn phòng không nhỏ, vô cùng xa hoa.

Tông màu chủ đạo là bạch kim, mọi vật dụng đều là hàng xa xỉ.

Cô xoay người chọn một chiếc đệm mềm ngồi xuống, hai tay chống ra sau, cố tình tạo dáng quyến rũ, hơi nghiêng đầu.

Trình Thù quay lại liền bắt gặp hình ảnh này—

Tư thế đó khiến đường cong của Rosa trở nên đầy đặn hơn.

Mái tóc xoăn xõa trên đôi vai đẹp đẽ, phần bụng nhỏ hơi nhô lên cực kỳ gợi cảm.

Ánh mắt anh tối đi đôi chút, dọc theo đôi chân săn chắc mạnh mẽ của cô, trượt xuống đầu ngón chân—

Nơi đó từng được anh hôn qua, còn tự tay sơn cho cô màu sơn đỏ.

“Lại đang quyến rũ anh sao?”

Lông mày Trình Thù giật giật.

Rosa cười tươi tắn, vẫy tay ra hiệu anh lại gần.

Lúc này, Trình Thù sẵn lòng nghe theo mệnh lệnh.

Anh kiên nhẫn bước tới, cúi người chống tay bên cạnh cô.

Giây tiếp theo, bên tai anh vang lên giọng nói mềm mại của người phụ nữ: “Sebastiano, em chỉ là… có chút đau lòng vì anh.”

Hai người đồng điệu, anh lập tức hiểu ý cô.

Trình Thù khựng lại trong giây lát.

Rosa nói ra câu này vừa chân thành vừa ngượng ngùng, đôi mắt sáng nhìn thẳng vào anh.

Trong khoảnh khắc đó, anh như mất đi ngôn từ, không biết phải diễn tả cảm giác trong lòng thế nào.

Như thể, cô đã nhìn thấu trái tim anh.

Trình Thù nghiêng đầu hôn lên thái dương của Rosa, giọng nói khẽ khàng: “Không mệt, quen rồi.”

Anh không muốn Rosa thương hại mình, nhưng lại rất có chủ ý để lộ ra nỗi vất vả của bản thân.

Nghe vậy, Rosa liền vòng tay ôm lấy cổ Trình Thù, hơi thở nóng bỏng hòa quyện cùng anh.

“Buổi sáng hình như em lỡ cắn anh rồi.” Cô nói.

“Ừm.”

“An ủi anh rồi, cũng phải an ủi nó nữa chứ.”

“Ừm…” Trình Thù bật cười trầm thấp, kéo Rosa đứng dậy.

Trước tấm gương lớn, một người mặc vest lịch lãm, một người khoác váy dạ hội thướt tha, thân mật kề sát.

Bên ngoài, loa phát nhạc chào đón khách. Qua cánh cửa, chỉ còn lại những âm điệu mơ hồ khó phân biệt.

“Trong tâm trí tôi hiện lên một hình ảnh”

“Đó là hình bóng tôi tự vẽ ra về em”

“Người mà tôi nhìn thấy trong mắt mình”

Con cáo già ranh mãnh cuối cùng cũng đạt được mục đích.

*

Lúc năm rưỡi chiều, Rosa một mình xuất hiện ở tầng mười bốn.

Trình Thù lúc này đang ở trong phòng, dùng thiết bị để họp trực tuyến. Cô vừa tốn khá nhiều thể lực, giờ đói đến mức không chịu nổi, bèn quyết định tự mình xuống dưới kiếm chút gì đó ăn.

Tại quầy bar, không ít khách quý đang trò chuyện rôm rả. Rosa nhàm chán chỉnh lại váy áo, rồi bước đến trước mặt bartender.

“Quý cô xinh đẹp, muốn uống gì đây?”

Bartender là một người đàn ông với mái tóc xoăn màu bạch kim, trông có vẻ khá cá tính.

Rosa nhớ lại lần trước khi Trình Thù và Simon bàn chuyện làm ăn ở quán bar Red Harbor anh đã gọi cho cô một ly cocktail đặc biệt.

Vì vậy, cô thử hỏi: “Ở đây có một loại cocktail màu vàng, trên có một miếng mật ong bốc khói trắng, không biết anh có không?”

Bartender đặt bình lắc xuống, kéo dài âm “Ừm” thật lâu, rồi bất chợt reo lên: “Nhớ ra rồi! Rusty Nail! Đinh gỉ bám khói!”

“Loại cocktail này được pha từ whisky và mật ong thảo mộc. Sau khi xông khói, hương vị rất đặc biệt, giống như một cây đinh hoen gỉ nhưng lại ngọt ngào.”

“Tôi làm cho cô nhé?”

Rosa gật đầu.

Lúc này, một chàng trai trẻ ngồi gần đó nghe thấy lời của bartender liền tò mò hỏi:

“Một cây đinh gỉ thì làm sao mà thơm được?”

Bartender nở nụ cười đắc ý: “Vì sự va chạm giữa các vật chất. Dù là một cây đinh hoen gỉ, nhưng khi tiếp xúc với mật ong thảo mộc, nó cũng sẽ mang một hương vị và ý nghĩa kỳ diệu.”

Rosa thoáng ngẩn người.

Một loại cocktail thật đặc biệt.

Khi cô còn đang suy nghĩ, một người đàn ông trẻ tuổi liền kéo ghế ngồi sát bên cạnh cô, trên người nồng nặc mùi rượu vang: “Người đẹp, làm quen chút chứ?”

Rosa cau mày vì không thích mùi này, đáp lại: “Không có hứng thú.”

Nhưng ngay sau đó, gã đàn ông bắt đầu tự giới thiệu.

Nào là con trai của một tỷ phú Peru, mẹ là giáo sư tại một trường đại học Anh, chị gái là…

Gã cứ lải nhải mãi khiến Rosa phát bực. Cô bỗng nhiên ngước mắt nhìn thẳng vào gã, hỏi: “Còn anh thì sao? Thành tựu của riêng anh là gì?”

Chớp mắt, gã đàn ông cứng họng.

Khóe miệng hắn giật giật, bao năm làm cậu ấm thuận buồm xuôi gió, chưa từng có ai dám làm hắn mất mặt như vậy.

Lửa giận bốc lên, hắn không chịu bỏ qua, còn cố tình lại gần hơn.

Rosa định quay người rời đi, nhưng lại bị hắn túm chặt lấy cổ tay. “Tôi nói rồi, cho tôi một cơ hội làm quen, để lại cách liên lạc đi.”

Rosa tức giận muốn giật tay ra, nhưng sức của gã đàn ông rất lớn, cô không thể nào rút lại được.

Cô hít sâu một hơi, nhìn hắn cười khẩy: “Buông ra.”

“Không buông.”

Rosa cắn răng nhẫn nhịn, trong khi gã đàn ông vẫn đắc ý cười cợt.

Nhưng ngay giây tiếp theo—

Bốp!

Một cái tát vang dội nện thẳng vào mặt hắn, khiến đầu óc hắn ù đi, tai ù đặc, não trống rỗng.

Cô gần như đã dùng hết hai trăm phần trăm sức lực của mình, để lại dấu tay đỏ rực trên mặt gã đàn ông.

“Con mẹ nó, tao phải đánh chết con…”

Hắn lấy lại phản ứng, lập tức giơ tay định đánh trả.

Bartender sợ hãi định lao ra can ngăn, nhưng đột nhiên có người vỗ nhẹ lên vai gã đàn ông.

“Này, anh bạn.”

Gã quay phắt lại, trừng mắt nhìn kẻ vừa lên tiếng: “Mẹ mày, muốn gì?!”

Người đàn ông đeo kính râm khẽ nhếch môi, nụ cười khiến người ta lạnh sống lưng.

Gã đàn ông còn chưa kịp mắng thêm câu nào, thì một cú đấm kinh hoàng đã giáng thẳng vào mặt hắn.

Bốp!

Cú đấm mạnh hơn hẳn cái tát vừa rồi, lập tức đẩy hắn bật ngửa, va vào hàng ghế phía sau. Do quán tính, đầu hắn đập mạnh vào quầy bar rồi rơi bịch xuống đất, máu me be bét.

Người đàn ông ra tay vẫn ung dung, một tay nhét vào túi quần, lười nhác bước tới.

Anh ta tiện tay cầm ly cocktail bartender vừa pha xong, đưa cho Rosa, ánh mắt đầy vẻ chế giễu nhìn kẻ dưới đất.

“Haha…” Anh ta cười khẩy, rồi chìa tay ra trước quầy bar.

“Có giấy không? Tôi cần viết cái gì đó.”

Bartender không biết anh ta có phải đang nói với mình không, nhưng sợ bị đấm tiếp, nên lắp bắp trả lời: “Có… có… tôi lấy cho anh!”

Anh ta cuống cuồng tìm giấy bút rồi đưa cho gã đàn ông kia.

Gã đàn ông cắn nắp bút, nguệch ngoạc một dãy số, sau đó tiện tay ném tờ giấy lên đầu tên thiếu gia đang r3n rỉ dưới đất.

“Đòi cách liên lạc à?” Giọng anh ta lạnh băng. “Cho mày đấy.”

Anh ta híp mắt, khóe môi nhếch lên đầy trào phúng: “Dám tán tỉnh đàn bà của Sebastiano?”

Bình Luận (0)
Comment