Đinh Gỉ Bám Khói - Yếm Trạch

Chương 48

“Hử?” Rosa có chút bất ngờ, nhìn sang và nhướng mày.

Từ góc nhìn của cô, đường nét xương hàm của người đàn ông này cực kỳ sắc nét, khí chất cũng rất đặc biệt.

Lợi thế chủng tộc khiến ngũ quan của hắn sắc sảo hơn bất kỳ ai mà cô từng gặp, gần như khiến cô chấn động trong chốc lát.

“Cảm ơn lời khen, tôi nên xưng hô với anh thế nào?” Sắc mặt cô hơi thay đổi.

Black Fox nhanh chóng quét mắt qua bảng điều khiển, vừa trả lời: “Vladislav. Nếu thấy phiền thì cứ gọi tôi là Black Fox.”

“Tiếng Tây Ban Nha của anh cũng khá đấy.” Rosa tựa đầu ra sau, như thể bị rút cạn tinh thần, đôi mắt hơi cụp xuống, giọng điệu uể oải.

Black Fox thuận tay đẩy vài cần gạt, thành thạo điều chỉnh cần lái, nhún vai: “Chỉ biết chút ít thôi.”

Rosa khẽ cười, nhưng không vạch trần hắn.

Chưa đầy hai giây sau, máy bay rung mạnh, lơ lửng cất cánh trong màn đêm.

Cảm giác mất trọng lực ập đến, Rosa phải điều chỉnh tư thế một chút, trong khi khóe mắt thoáng thấy sắc mặt không mấy tốt đẹp của Trình Thù.

Anh vắt chân phải lên chân trái, khuôn mặt lạnh lẽo như băng. Trên đầu gối đặt một màn hình hiển thị, xử lý công việc, khóe môi mím chặt, thậm chí không dành lấy một cái liếc mắt.

Cô chần chừ một lúc nhưng không lên tiếng, chỉ quay đầu nhìn xuống du thuyền rực rỡ ánh đèn bên dưới, cho đến khi nó biến mất khỏi tầm mắt mới thu lại ánh nhìn.

Trong khoang máy bay yên tĩnh đến đáng sợ.

Rosa chống cằm, đột nhiên hỏi: “Chúng ta đang đi đâu vậy?”

Một lát sau, giọng của Gasol truyền qua tai nghe: “Đến Cuba. Chúng ta sẽ dừng ở Las Tunas nghỉ ngơi trước, rồi bay tiếp đến Havana.”

… Trình Thù vẫn không nói gì.

Rosa “Ồ” một tiếng, nhưng lửa giận trong lòng lại càng lớn. Cô nhíu mày, uống cạn chai nước trong tay, hít sâu một hơi, rồi không nhịn được “rắc” một cái bóp bẹp chai nhựa.

Cô khoanh tay trước ngực, lạnh mặt ném ra một câu: “Cả đời này anh cũng đừng nói chuyện nữa!”

Lời trách móc của cô vang lên qua tai nghe của ba người còn lại, ai nghe cũng biết cô đang nhắm vào ai.

Gasol trên ghế phụ lái sững người một giây, thậm chí quên cả thở. Hắn nhớ lại một chút, mới bừng tỉnh nhận ra hình như từ lúc rời khỏi sòng bạc, Trình Thù và Rosa đều có chút khó chịu với nhau.

Black Fox tập trung vào đường bay phía trước, ngón tay vô thức gõ nhịp trên bảng điều khiển, khóe môi càng cong lên đầy hứng thú. Hắn thấy rất thú vị—hắn chưa từng thấy Trình Thù bị phụ nữ làm khó xử như thế này.

Ở hàng ghế sau, cơn giận của Trình Thù bị Rosa chặt ngang, đến mức anh cũng không biết mình có nên tiếp tục tức giận hay không.

Anh im lặng nhìn màn hình trước mặt, một lúc lâu sau mới hạ chân xuống, nhẹ nhàng gập màn hình lại.

*

Máy bay hạ cánh xuống Las Tunas, nghỉ ngơi một thời gian ngắn rồi tiếp tục bay đến Havana.

Trong suốt hành trình này, Rosa gần như không nói chuyện với Trình Thù, chỉ duy trì mức giao tiếp tối thiểu.

Gasol cố gắng hòa giải nhưng thất bại thảm hại.

Hắn cảm thấy hai người này giận dỗi đến mức chẳng còn liên quan gì đến lý do ban đầu. Cuối cùng, hắn đi hỏi Black Fox.

Lúc này, Black Fox đang dựa vào tường, ném từng quả cherry vào miệng, cười ranh mãnh: “Cứ để họ cãi nhau đi. Qua trận này rồi, tình cảm lại khác ngay ấy mà.”

Gasol nghĩ một hồi, không thấy có lý do gì, nhưng vì Black Fox và bạn gái hắn tình cảm rất tốt, nên Gasol quyết định tin tưởng, mặc kệ chuyện này luôn.

*

Khi trực thăng xuất hiện trên bầu trời thành phố, Rosa đã nhìn thấy đại dương xanh thẳm từ xa.

Lúc máy bay tiếp đất, tâm trạng của cô cũng vô thức dịu lại nhờ cảnh đẹp trước mắt.

Ánh nắng Cuba rực rỡ gay gắt, không khí mang theo mùi mằn mặn của biển cả và hương rượu rum. Trước những tòa nhà rực rỡ sắc màu là những chiếc xe cổ đầy màu sắc, tựa như một thước phim Mỹ những năm xưa.

Nơi này vẫn giữ nguyên phong cách Tây Ban Nha từ thời thuộc địa, đồng thời lại hòa trộn giữa chủ nghĩa tư bản và chủ nghĩa xã hội, tạo nên một nét đặc trưng rất riêng của Cuba.

Những ông cụ, bà cụ lớn tuổi ngồi dưới bóng cây loang lổ, vừa cười nói vừa tán gẫu. Ở góc phố, một nghệ sĩ violin đang biểu diễn kiếm sống, kéo lên bản nhạc da diết “Dos Gardenias”.

Dù trời đã chạng vạng, nhưng ánh nắng vẫn có phần chói chang.

Rosa kéo vạt áo thun trắng của mình, hạ chiếc kính râm đang đặt trên trán xuống, quét mắt nhìn xung quanh, chợt phát hiện một người phụ nữ đang tựa vào chiếc siêu xe màu cam, ăn bỏng ngô.

Người phụ nữ ấy nhuộm tóc màu hồng vàng rực rỡ, đeo kính râm trên trán, dáng người cao ráo nóng bỏng, đôi chân dài dưới ánh mặt trời trắng đến lóa mắt.

Ánh mắt Rosa vô thức bị thu hút, rồi càng nheo mắt quan sát kỹ hơn, phát hiện đối phương có một khuôn mặt đáng yêu đến mức bất ngờ.

Giây tiếp theo, người phụ nữ kia cười rạng rỡ, vẫy tay đầy hào hứng về phía này: “Cáo con bé bỏng, bên này nè!”

Rosa nhướng mày, theo ánh mắt cô ta nhìn lại phía sau, liền trông thấy Black Fox với khí thế xâm lược mạnh mẽ, sải bước dài đi tới.

Cô cụp mắt, bật cười.

Ồ, trái ngược hẳn đây mà.

Cô còn đang cười một mình, thì bỗng cảm nhận được một luồng hơi ấm áp áp sát từ phía sau.

Rosa hơi ngẩng đầu, nhìn thấy Trình Thù cũng đang đeo kính râm.

Anh như vô tình áp sát vào cô, bàn tay dọc theo cánh tay cô trượt xuống, nắm chặt lấy tay cô.

Cô nhếch môi, muốn hất ra, nhưng Trình Thù lại siết chặt không buông.

Anh lạnh giọng: “Chút nữa, Black Fox và Tước Dụ chắc chắn sẽ cùng nhau về biệt thự, em phải đi cùng anh trên xe khác.”

Rosa hừ lạnh: “Thế Gasol thì sao?”

Trình Thù mặt không đổi sắc, thản nhiên đáp: “Hắn đi dạo phố.”

Gasol đứng bên cạnh, dưới cặp kính râm, lông mày hắn khẽ nhướng lên nửa phân đầy kinh ngạc.

Cô tiếp tục: “Vậy sao phải nắm tay? Bỏ ra, nóng chết đi được!”

Trình Thù không đáp.

Lúc này, Tước Dụ vừa chào Gasol, vừa định quay sang chào hỏi Rosa và Trình Thù, nhưng mới giơ tay lên một nửa đã bị Black Fox thô bạo đẩy vào ghế phụ lái.

Trình Thù đặt chai rượu xuống, tiếp tục hỏi: “Tương lai em muốn đi đâu, muốn sống cuộc đời như thế nào? Có thể nói cho anh nghe không?”

Rosa vỗ hai tay, mắt sáng rực, bắt đầu mơ mộng: “Trước hết, phải mang theo Felicia.”

Anh nhướng mày, thuận miệng trêu cô: “Cô bé trên du thuyền hôm đó? Em đặt tên cho con bé nhanh vậy à?”

“Cái tên này tượng trưng cho hạnh phúc và niềm vui, đó là điều em mong muốn dành cho con bé…” Cô gật đầu, nghiêm túc giải thích, “Còn về em, trước tiên sẽ định cư ở một quốc gia châu Âu rồi đi học, em khá có hứng thú với nghệ thuật.”

Nhắc đến tương lai, dường như chiếc hộp Pandora trong tâm trí cô được mở ra. Rosa ríu rít như một chú chim nhỏ, vừa đếm ngón tay vừa liệt kê kế hoạch của mình.

Trình Thù lắng nghe với ý cười, thỉnh thoảng đáp lời, như thể cùng cô sống trọn một đời.

Cho đến khi giọng cô khàn đi, không nói tiếp nữa, anh mới thu lại ánh mắt, đặt ra câu hỏi cuối cùng: “Mặc dù đã nhắc đến ở Juárez, nhưng anh vẫn muốn xác nhận lần nữa. Em vẫn sẵn lòng đưa Raphael đi chứ?”

Giọng anh vẫn trịnh trọng như ngày hôm đó trong nhà thờ, giống như một người cha đang giao phó con mình, khiến lòng Rosa trĩu nặng.

Nụ cười trên môi cô dần tắt, ánh mắt trở nên kiên định: “Em đã hứa với anh, cũng đã thề rồi. Em sẽ đưa Raphael đi, sẽ là người mẹ mà cậu bé có thể nương tựa suốt đời. Đối với Felicia cũng vậy.”

Trình Thù gật đầu, uống cạn chai rượu.

Anh nhìn gương mặt ửng đỏ của Rosa, đưa tay chạm vào, giọng nói trầm thấp: “Em yêu, em còn một câu hỏi có thể hỏi anh.”

Lòng bàn tay anh ấm áp, lại mang theo chút lạnh của vỏ chai cùng hơi ẩm, làm ướt một lọn tóc trên má cô.

Rosa bất chợt đưa tay phủ lên mu bàn tay anh, cọ nhẹ vào đó, rồi nói: “Câu hỏi cuối cùng của em là, Sebastiano, vết thương của anh còn đau không?”

Vết thương mà anh ôm chặt nơi lồ ng ngực, vết thương đã kéo anh xuống vực thẳm, có còn nhói đau không?

Anh có sẵn lòng rời khỏi đây cùng em không?

Trình Thù đột nhiên trầm mặc.

Dưới ánh đèn mờ ảo, cô thấy rõ nỗi đau trong đáy mắt anh.

“Anh tên là Trình Thù, trong tiếng Mông Cổ là ‘Arslen’, nghĩa là con sư tử chính trực và dũng cảm.”

“Mẹ anh là người Nội Mông, Trung Quốc, còn bố anh là người Quảng Đông. Năm 2000, ông nội mất, bố mẹ đưa anh đến Mexico bắt đầu lại từ đầu. Khi mới đến đây, không ai muốn làm bạn với anh, ngoại trừ Sergio. Cậu ấy dạy anh những quy tắc của Mexico City, còn anh đưa cậu ấy về nhà ăn cơm. Lâu dần, vì cậu ấy là trẻ mồ côi, bố mẹ anh nhận nuôi cậu ấy, thế là cậu ấy trở thành em trai anh.”

“Khi đó, anh còn nhỏ, kiêu ngạo và nóng nảy. Anh và Sergio thích đá bóng ở trường, trên sân cỏ thường gặp những đứa trẻ phân biệt người Trung Quốc. Anh không nhịn được, ai chửi anh, anh và Sergio liền đánh nhau với chúng. Đánh đến khi chúng chịu thua rồi, anh vẫn chưa tha, chụp ảnh xong còn giơ tay làm ký hiệu chữ V, vừa cười vừa chạy đi.”

Anh kể lại bằng giọng điệu bình thản, như thể kéo cô về hơn mười năm trước, để cô nhìn thấy một Trình Thù và Sergio tràn đầy khí thế.

“Khi đó thật đẹp. Dù bố mẹ bận rộn nhưng vẫn đến xem bọn anh thi đấu, cũng không vắng mặt trong những buổi họp phụ huynh. Khi phạm lỗi, họ không đánh, chỉ nói lý lẽ đến khi bọn anh tâm phục khẩu phục. Mỗi mùa đông, họ đều đưa anh và Sergio đi du lịch. Gần thì đến Cancún, xa thì đến châu Phi. Nhưng sau đó…” Anh dừng lại một giây, cau mày, “Họ bị người của Demonio sát hại.”

Chỉ tám chữ ngắn ngủi, một bước ngoặt không thể lường trước, đã khép lại ánh sáng trong cuộc đời Trình Thù.

“Hôm đó về nhà, chỉ còn lại một đám cháy lớn và hai thi thể. Anh không còn bố mẹ nữa.”

Ngón tay anh run nhẹ không thể kiểm soát: “Sau đó, đối tác làm ăn của bố mẹ anh lật lọng, anh không còn xu dính túi, chỉ có thể dẫn Sergio đi ăn cơm từ thiện. Anh vẫn nhớ người đàn ông phát cơm cứu trợ, mỗi lần thấy anh và Sergio, ông ấy đều lén để lại thêm một phần bánh mì và nước. Ban đêm, anh đi rửa bát, học nấu ăn ở một nhà hàng trong khu phố người Hoa. Bà chủ tốt bụng, cho bọn anh ngủ trên gác xép. Vừa làm việc, anh vừa liên hệ với những người bạn cũ của bố mẹ, có một vài người tốt, giúp anh lấy lại một khoản tiền. Anh dùng số tiền đó đầu tư vào nhà hàng và khách sạn, đến bây giờ cũng kiếm được kha khá. Ít nhất, những gì dùng trên người em đều là tiền sạch.”

“Cứ như vậy rất lâu rất lâu sau, anh dường như đã hận đến mức không phân biệt được đâu là hiện thực đâu là mộng cảnh. Anh nói với Sergio rằng anh muốn báo thù cho bố mẹ, thế là anh gia nhập Demonio. Từ ngày đầu tiên bước vào, anh đã đau khổ đến mất ngủ. Kể từ khi cầm súng bắn phát đạn đầu tiên, anh không còn mơ thấy bố mẹ nữa.”

Nói xong, anh bỗng cười một cái, như thể đã bình tâm lại, thu tay về đặt lên lưng ghế.

“Sau đó, anh từng bước leo lên, điều tra ra những kẻ phụ trách vụ thanh trừng ngày hôm đó. Dù họ đã rửa tay gác kiếm, anh vẫn lần lượt giết từng người. Trùng hợp là, khi ra tay, anh phát hiện có một người quen. Hắn ta vừa sợ hãi vừa tức giận ngồi dưới đất, chất vấn anh: ‘Sebastiano, tại sao cậu muốn giết tôi? Tôi nhớ cậu, trước khi cậu vào Demonio, tôi đã phát cơm từ thiện cho cậu rất lâu, cậu quên rồi sao?'”

Trình Thù bắt chước giọng điệu của người đó, như thể đang kể một câu chuyện cười hoang đường: “Anh nói, đương nhiên không quên. Sau đó, anh giết hắn.”

Rosa sững sờ nhìn Trình Thù bình thản, trong lòng trào dâng một cơn đau đớn không thể kìm nén.

Anh khi nhìn thấy người đó, cũng lạnh lẽo như lúc này sao?

Cô khẽ nói: “Vậy nên anh là nội gián.”

Trình Thù lắc đầu, tự giễu: “Từ này để dành cho bọn cảnh sát kia. Anh không phải, anh chỉ muốn vào để báo thù.”

Rosa lắc đầu, vạch trần anh: “Sebastiano, anh cũng là một người tốt. Nếu không, anh đã rời khỏi Demonio từ lâu rồi, đúng không?”

Anh đưa tay day day chân mày, im lặng rất lâu rồi mới lên tiếng: “Trước khi chết, có một cảnh sát đã nhận hết mọi chuyện thay anh. Anh ta nói anh ta biết anh định làm gì, anh ta muốn giúp anh dọn đường. Khi đó anh đã nghĩ, giết vài người cũng chẳng có tác dụng gì, anh phải làm một vụ lớn.”

M@ túy… hại người quá sâu.

Dù Trình Thù biết rõ lợi ích trước mắt có thể khiến hàng vạn kẻ lao vào như thiêu thân, dù anh biết tòa nhà này sụp đổ không lâu sau sẽ có một tòa nhà khác mọc lên, nhưng vẫn phải có người đứng ra hy sinh.

Vậy thì, để đôi tay dơ bẩn của anh làm chuyện đó đi.

Rosa bất giác hít sâu một hơi, như thể đã dùng hết toàn bộ sức lực của mình.

Cô nhận ra mình có lẽ sẽ cần rất lâu, rất lâu để tiêu hóa hết những lời này. Nỗi đau và giằng xé của anh, những tham vọng và sự kiềm chế, tất cả những điều đó đánh mạnh vào linh hồn cô.

Rosa chợt hiểu ra, những cành cây lý tưởng mà cô từng vô số lần vươn về phía Trình Thù đều vô dụng.

Cô không thể cứu lấy anh. Và cũng chẳng ai có thể cứu vớt người đàn ông đang chìm trong vực sâu này.

Tất cả đều là lựa chọn tỉnh táo của anh.

Có lẽ anh từng nghĩ đến chuyện sống, nhưng cuối cùng vẫn không do dự mà bước về phía cái chết.

Cô khẽ cười, đưa tay ra hiệu cho anh cúi xuống gần hơn.

Trình Thù nhướng mày, không rõ cô định làm gì, nhưng vẫn nghiêng người lại gần.

Rosa vòng tay ôm lấy cổ anh, hôn nhẹ lên vành tai, dịu dàng nói: “Sebastiano, em chấp nhận tất cả của anh.”

Cô chấp nhận con người anh, bất kể anh là ai, cô tôn trọng mọi lựa chọn của anh.

Anh hơi sững lại, sau đó cũng nồng nhiệt hôn lên má cô, giọng nói khẽ khàng: “Em yêu, cảm ơn em.”

Lời vừa dứt, cô lại cố ý đẩy anhr a, giả vờ giận dỗi: “Em vừa nhớ ra, em còn một câu hỏi nữa. Sao anh lại đồng ý chơi trò Russian Roulette với Enrique? Điều đó làm em rất tức giận.”

Trình Thù giơ tay đầu hàng: “Rebecca đã dỗ em rồi đúng không? Thật ra lời cô ta nói hôm đó chỉ đúng một nửa. Cô ta vốn dĩ nhẫn tâm, chẳng qua là chưa tìm được cơ hội rửa tay gác kiếm mà thôi. Gasol đã kiểm tra súng của Rebecca trước, băng đạn đã bị động tay động chân, viên đạn có 80% khả năng sẽ nằm ở phát cuối cùng. Nên anh mới chọn bắn đầu tiên.”

Rosa nghe vậy, lập tức hỏi: “Nếu anh đã chắc chắn như thế, vậy sao em không thể cầm khẩu súng đó?”

Cô trực tiếp vạch trần lý do khiến Trình Thù lạnh mặt với mình, nhướng mày chờ câu trả lời.

Mí mắt Trình Thù khẽ run, anh ngước lên, nhìn thẳng vào mắt cô: “Nhỡ đâu thì sao.”

Nếu xác suất rơi vào 20% kia thì sao?

Anh không quan tâm đ3n mạng mình, cũng không sợ chết.

Nhưng khi liên quan đến mạng sống của cô, anh lại không kìm được mà hoài nghi.

Dù chỉ là một phần vạn khả năng, anh cũng không thể chấp nhận nổi.

“Nhỡ đâu thì sao.” Anh lặp lại, ánh mắt nóng rực, thiêu đốt đến mức Rosa không thể phản bác. “Em cũng muốn chết ngay trước mặt anh à?”

Qua một lúc lâu, Rosa quay đi, giọng nói rất nhỏ: “Nhưng Sebastiano, em cũng không muốn anh gặp chuyện. Sao anh cứ quên mất điều đó?”

Lời nói của cô như trách móc, như hờn dỗi, lại giống như một câu tỏ tình.

…Có lẽ, tình cảm của Rosa dành cho anh còn sâu đậm hơn những gì cô tưởng.

Giữa lúc hai người trò chuyện, ban nhạc cũng đã hát xong.

Nhạc trong quán bar được DJ đổi thành Afro beats, khiến cả không gian bùng nổ.

Rosa muốn thở ra một hơi, phá tan bầu không khí vừa mập mờ vừa nặng nề này.

Cô bị cuốn theo nhịp điệu của bài hát, cũng muốn khiến tâm trạng Trình Thù nhẹ nhõm hơn, vì vậy liền nắm tay anhlen qua đám đông, đổi sang một băng ghế dài cạnh tường.

Anh cao lớn, vòng tay dài đủ để ôm lấy cổ cô. Rosa ngồi cạnh, tìm một tư thế thoải mái rồi tựa vào lồ ng ngực anh.

Nhân viên phục vụ lần lượt phát thẻ số, nhét vào tay Rosa một tấm mang số 7.

Trình Thù nhận ra con số trong ánh đèn mờ: “Bảy à? Trùng hợp thật.”

Nghe người bên cạnh nói, bài hát hiện tại là Dull của Asake. Cả hai đều chưa từng nghe, nhưng nhịp điệu rất dễ bắt theo.

Anh đặt cằm lên đầu cô, lắng nghe tiếng cô ngân nga theo điệu nhạc với chút men rượu.

Hai người như một cặp tình nhân bình thường, cố tình gác lại tất cả, mỉm cười nhìn những người khác khiêu vũ.

Bài hát nối tiếp bài hát, họ cũng không biết đã uống bao nhiêu rượu, gần như bước vào trạng thái đầu óc trống rỗng.

Anh không kìm chế được mà hôn lên trán cô, rồi đến sống mũi.

Hết lần này đến lần khác, như thể muốn khắc ghi điều gì đó.

Rosa bị hôn đến mơ màng, cảm thấy rất dễ chịu.

Cô khẽ rên một tiếng, cảm xúc lúc này khác hẳn những khi buông thả d*c vọng, trong lòng như có một thứ gì đó sắp bùng nổ.

Bỗng nhiên, cô nhận ra có gì đó không đúng—hình như cô đã yêu người đàn ông này mất rồi.

Làm sao có thể chứ?

Cô lớn lên ở một nơi không có chân tình, mẹ cô từng bị cha phản bội, sao cô có thể yêu một người đàn ông được?

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nhịp tim cuồng loạn trong lồ ng ngực lại khẳng định tất cả.

Hình như cô vẫn phải dùng từ “yêu” để hình dung cảm xúc này.

Rosa đưa tay, khoác lên vai Trình Thù.

Cô bắt đầu chăm chú nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia, nhưng phát hiện trong đó cũng ánh lên một thứ tình cảm mãnh liệt đến mức khiến cô kinh ngạc.

Rosa bỗng nghĩ đến Beia của Phoenix, có một khoảnh khắc nào đó, Beia cũng từng nhìn chàng trai họ Moros ấy như vậy.

Cô chợt dừng lại.

Trình Thù hiếm khi để lộ sự bối rối trong mắt, anh còn chưa hôn đủ.

Giọng anhkhàn đặc: “Hửm? Em yêu, sao vậy?”

Rosa chợt bật cười, nụ cười khiến anh tỉnh táo hơn đôi chút.

Cô ghé sát, giọng nói đầy mê hoặc: “Anh yêu em rồi phải không, Sebastiano?”

Trình Thù ngẩn ra một giây, cúi đầu bóp sống mũi, rồi cười nói: “Phát điên vì em.”

Rosa nghe xong, tim như bị đánh tan, tình yêu và hạnh phúc cùng lúc tràn ngập trong đầu.

Biểu cảm vừa ngông cuồng vừa đầy khiêu khích.

Chỉ sau hai giây, anh bỗng siết chặt bàn tay to lớn quanh chiếc cổ mảnh mai của cô, mạnh mẽ cưỡng ép đôi môi cô hé mở.

Hơi thở của Trình Thù trở nên nặng nề, mang theo d*c vọng chiếm hữu mãnh liệt, không chút do dự mà cướp đoạt từng chút không khí trong miệng cô.

Bàn tay anh chậm rãi trượt lên giữ chặt lấy gáy cô, còn đôi môi thì như dã thú cắn nuốt, nghiền nát.

Như núi sập đất lở.

Thế giới dường như rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn lại nụ hôn nồng đượm mùi rượu này.

Lúc thì ngang tài ngang sức, lúc lại khiến cô rơi vào thế yếu.

Khi cảm nhận được cô sắp không thở nổi, anhmới hơi buông lỏng.

Rosa hổn hển hít lấy không khí, nhưng hơi thở gấp gáp bên tai anh lại mang một ý nghĩa khác.

Trình Thù lần nữa nâng cằm cô lên, giọng trầm khàn: “Nhắm mắt lại.”

Thế là cô chậm rãi khép mắt.

Toàn bộ giác quan đều tập trung vào bờ môi, cô cảm nhận được sự m ơn trớn của anh, những đụng chạm thoáng qua mà như có như không.

Một nụ hôn. Rồi rời đi.

Lại một nụ hôn. Rồi lại rời đi.

Cho đến khi không thể kiềm chế được nữa, anhlại nhấn chìm cô trong một nụ hôn kiểu Pháp cuồng nhiệt.

Một giọt lệ nóng hổi bất giác lăn xuống từ khóe mắt Rosa.

Cô yêu đến mê muội dáng vẻ mất kiểm soát này của anh, những lạnh lùng và cứng rắn trong khoảnh khắc này đều hóa thành phong tình.

Bình Luận (0)
Comment