Định Hải Phù Sinh Lục

Chương 123

Vừa trông thấy sở trừ tà nguy nga lộng lẫy, toàn thân Trần Tinh đều chấn động.

“Không tiêu một phân tiền nào từ mồ hôi nước mắt nhân dân,” Tạ An trịnh trọng nói, “đây đều là vốn liếng từ các sĩ tộc ở Kiến Khang.”

Sở trừ tà được xây dựng trên sườn núi Đông Sơn — nơi giao đấu với thanh giao treo bài phường “Thích làm việc thiện” lần trước, vừa tiến vào cổng, chạm vào mắt là một bức bích họa bằng ngọc lưu ly khảm vàng, thanh ngọc, bạch ngọc, mã não cùng các loại đá quý khác, khắc họa câu chuyện Bàn Cổ khai thiên lập địa, Chúc Âm sáng lập thời gian, hai bên trồng đầy đại thụ che trời, do Tư Mã Diệu cho dời trồng từ đình viện hoàng gia sang đây.

Một hàng chữ to “Sở trừ tà Đại Tấn” trên bài phường do chính tay Vương Hy Chi chấp bút. Không những vậy, trong sở trừ tà còn treo đầy bản thư pháp các bộ của Vương Hy Chi, gồm: bộ thu yêu, bộ trừ ma, bộ xem sao, bộ thuật số, bộ pháp bảo, bộ sách cổ, bộ giải trí dân gian,…

Sự là thế này, trong hơn một năm Trần Tinh và Hạng Thuật về Sắc Lặc xuyên, Tạ An đã quay lại Kiến Khang, theo dõi sát sao hành tung của Ôn Triệt và thanh giao kia. Mà khi Thác Bạt Diễm cùng Tư Mã Vĩ rời Sắc Lặc xuyên xuôi Nam, mang theo nhẫn ngọc tỉ mà Trần Tinh giao phó, Tạ An quyết không chờ thêm nữa, lập tức tiến hành kế hoạch với Ôn Triệt, với sự hỗ trợ của Bộc Dương, cùng một người một Bạt vây chặt tiền trang Đông Triết trong đêm.

Thương thay Ôn Triệt giữ vai trò quân cờ ngầm ở Kiến Khang, không biết mình bị lộ hành tung khi nào, sau khi bị bao vây, y vội vàng triệu hồi thanh giao, định tử chiến với Tạ An. Đương nhiên Tạ An nay đã hơn xưa, thế là đôi bên chiến đấu quyết liệt, đánh từ canh bốn tới tận bình minh, bá tánh ở Kiến Khang cũng được dịp chứng kiến trận chiến đặc sắc vạn phần này.

Kết cục Ôn Triệt đại bại, Tạ An nổi danh khắp Giang Nam. Tư Mã Diệu muốn sắc phong Tạ An, nhưng Tạ An đã giữ chức quan cao nhất, không phong hàm được nữa, cũng không thể tước chức “quốc sư” của Bộc Dương đưa cho y. Sau cuộc chiến, Tạ An kiến nghị xây dựng lại sở trừ tà, Tư Mã Diệu đương nhiên đồng ý ngay tắp lự.

Cùng lúc đó, sau khi trông thấy bản lĩnh của Tạ An, đệ tử sĩ tộc Giang Đông liền không tiếc vốn liếng, dốc tiền dốc bạc vào sở trừ tà, chỉ cầu có cơ hội học tiên thuật. Nhờ vậy Tư Mã Diệu chiêu mộ tài chính, xây sở trừ tà xong vẫn còn dư dả không ít, bèn lấp vào cái hố binh Bắc Phủ, giải quyết tình hình cấp bách trước mắt.

Trong một năm Trần Tinh và Hạng Thuật lênh đênh ngoài biển, trải qua cuộc khảo hạch nghiêm khắc, dĩ nhiên giám khảo cũng là Tạ An, sở trừ tà ngày nay đã có một trăm mười ba người.

“Cung nghênh đại trừ tà!”

Thanh thiếu niên chia làm hai bên, đứng nghịt ngoài sở, dồn dập hành lễ với Trần Tinh.

Trần Tinh bước vào, Tạ An giới thiệu với cậu: “Hiện giờ phiền toái nhất là, chúng ta tuy có sách cổ tiên thuật, song pháp bảo còn lâu mới đủ. Hơn nữa Vạn Pháp phục sinh chưa lâu, nhân gian không còn yêu để bắt. Chưa kể, Phùng Thiên Quân không muốn làm hộ pháp của huynh…”

Trần Tinh: “Huynh có biết hộ pháp và thầy trừ tà có quan hệ thế nào không mà dám kêu Phùng đại ca làm hộ pháp?”

Trần Tinh suýt tí nữa ngất tại chỗ, thấy Thác Bạt Diễm vội vàng chạy tới đây, bèn cười nói: “Tới rồi! Cuối cùng cũng tới! Nhớ chết ta!”

Mọi người lại cúi đầu với tổng giáo đầu Thác Bạt Diễm.

“Này… Tạ sư huynh,” Trần Tinh nói, “hỏi thật, huynh cảm thấy ổn sao?”

Tạ An đáp như thường: “Dĩ nhiên ổn rồi! Theo thời gian, thiên hạ sẽ có nhiều yêu hơn, nếu không chuẩn bị sớm, loài người sớm muộn gì cũng bị yêu quái ức hiếp…”

“Rõ ràng rất không ổn, được chưa!” Trần Tinh nổi khùng.

Bóng cây ngày hạ đan xen, trong hiệu thuốc, Phùng Thiên Quân dựa vào giường con, buồn chán lên tiếng: “Công danh lợi lộc, vinh hoa châu báu, đều là phù vân mây khói, đời này ta chịu khổ vì nó đủ rồi. Cuộc sống nên như lúc này, dung dị bình thản…”

Tạ Đạo Uẩn đang xem bệnh, Cố Thanh thì giã thuốc, Tạ Đạo Uẩn nhìn Phùng Thiên Quân với biểu cảm chết lặng.

Cố Thanh khẽ hỏi: “Phùng đại ca, Tạ đại nhân đã nhiều lần đích thân tới mời, ngài không đi, thực sự không sao chứ?”

“Sao ta phải đi?” Phùng Thiên Quân phàn nàn, “Tới Sa Châu ác chiến ba ngày ba đêm với Vương Hợi, đến giờ tay chân vẫn còn đau, chỗ nào cũng đau…”

Tạ Đạo Uẩn nói: “Rồi tới khi nào ngươi mới chịu cút khỏi hiệu thuốc bọn ta?”

Bên ngoài chợt có tiếng động, sau đó Hạng Thuật nghênh ngang đi vào.

Cố Thanh và Tạ Đạo Uẩn đều sửng sốt, đột nhiên cảm thấy người này trông rõ là quen. Phùng Thiên Quân cũng ngây người, ngạc nhiên thốt lên: “Hạng huynh đệ? Sao ngươi tới đây? Trần Tinh đâu?”

Hạng Thuật trước tiên gật đầu với hai cô nàng, thản nhiên nói: “Đắc tội rồi.”

Kế tiếp hắn bước tới túm cổ áo Phùng Thiên Quân, Phùng Thiên Quân lập tức la làng: “Ta còn chưa khỏe! Ta đang bị thương! Chờ chút! Hạng huynh đệ, có chuyện mình từ từ nói, đừng! Đừng thô lỗ thế!”

“Đại ca! Thương thế huynh ấy còn chưa khỏi…” Cố Thanh thả dược liệu trong tay xuống, Tạ Đạo Uẩn không đành lòng nhìn thẳng, bèn giữ chặt Cố Thanh, hai người trơ mắt nhìn Phùng Thiên Quân bị Hạng Thuật thình lình xuất hiện lôi đi.

Trong sở trừ tà.

“Nào nào nào,” Tạ An đứng ra thu xếp, “mọi người lần lượt vào chỗ, tham kiến đại trừ tà của chúng ta. Tiểu sư đệ đã về, nay có thể bắt đầu thực hiện nhiều việc hơn rồi…”

Trần Tinh được Tạ An xếp ngồi giữa sảnh, hơn trăm thầy trừ tà ngồi quỳ theo thứ tự, đoạn cúi mình, đồng thanh hô to: “Tham kiến đại trừ tà ——”

Trần Tinh đỡ trán, có ảo giác mình đã biến thành giáo chủ ma giáo, được giáo chúng bái lạy nghênh đón trở về.

Tạ An ngồi chếch bên trái Trần Tinh, bên cạnh là Thác Bạt Diễm, hắn chỉ cười nhìn Trần Tinh, Trần Tinh vội nói: “Các vị, miễn lễ… ầy, mọi người nên làm gì thì làm đi.”

Tạ An nói với họ: “Tiếp sau đây, xin mời đại trừ tà Trần đại nhân, phát biểu cảm nghĩ về sở trừ tà của chúng ta. Tiểu sư đệ hãy động viên mọi người đôi lời đi nào.”

Trần Tinh giật khóe miệng, đối diện với một loạt người đang quỳ bên dưới, trái lại không nói nên lời.

“Khẩn cầu đại trừ tà ban lời vàng ý ngọc,” một thầy trừ tà trẻ tuổi bên dưới lên tiếng, “giúp bọn ta chuyên tâm sự nghiệp, sớm ngày phi thăng!”

Trần Tinh: “…”

Tạ An nháy mắt ra hiệu với Trần Tinh, ý bảo không phải đệ giỏi ăn nói lắm ư? Nói mấy câu đi chứ?

Trần Tinh: “Phi thăng? Cái gì phi thăng?”

“Thành tiên ạ!” Người bên dưới nhao nhao lên tiếng, “Ai cũng bảo Trần tiên sinh đã nhìn thấu ảo diệu thế gian, biết sáu phép thần thông…”

“Phi cái đầu các ngươi!” Trần Tinh nổi khùng lên, “Nghe ai nói thế hả?”

Mọi người đồng loạt dồn mắt sang Tạ An, y tỏ ra vô tội, vội xua tay giải thích: “Sư huynh chỉ cho họ mượn sách cổ tự học, chưa từng nói thêm gì khác. Sư… sư đệ, nếu đệ không muốn nói, thì thể hiện tài năng, thể hiện tài năng cũng được, giống sư huynh nè… đệ xem?”

Dứt lời, Tạ An búng tay, quả cầu bắn ra biến thành phượng hoàng bay lượn, bay ra ngoài điện. Người người bên dưới tán thán, sôi nổi vỗ tay khen ngợi.

Trần Tinh: “…”

Tạ An nói tiếp: “Mọi người hấp thụ linh khí đất trời, có không ít nhân tài đã học được pháp thuật cơ bản.”

Tiếp theo, những người trẻ tuổi ngồi quỳ hàng đầu lần lượt thi triển pháp thuật, có phóng lửa, có gọi nước, một số cầm bùa, thả sấm sét.

Trần Tinh hít sâu một hơi, mỉm cười với Tạ An: “Muốn xem thật à?”

Tạ An vội nói “Đúng đúng”, Trần Tinh nghĩ bụng, vừa tới lần đầu đã muốn rầm rộ như thế, huynh không thấy chán hay gì?

“Vậy thì, xem cho rõ nhé.” Trần Tinh xăn tay áo, nói với Tạ An, rồi vận sức, phóng ánh sáng về phía mọi người trong sảnh.

Luồng sáng này được ngưng tụ từ chín phần công lực của Trần Tinh, chỉ nghe mọi người đồng loạt hét thảm, Tạ An lập tức che mắt, nói với họ: “Nhìn thấy chưa? Các ngươi đã thấy chưa?”

Trần Tinh đã đề phòng nhắm mắt trước, thấy mọi người bị mình chiếu cho lóa mắt, không nhìn rõ vật gì, chỉ có thể mù mờ vỗ tay theo bản năng, tiếng lộp bộp thưa thớt nghe đến là kỳ cục.

Trần Tinh hỏi: “Sở trừ tà đã được khôi phục, thế đã lập quy củ chưa? Sao ta thấy các ngươi học pháp thuật đều vì trẻ mãi không già, đắc đạo thành tiên? Tạ sư huynh, không ổn lắm nhỉ?”

Cuối cùng mọi người cũng lấy lại thị lực, nhao nhao gật đầu đáp “Có có”. Tạ An cũng hồi thần, tiếp lời: “Theo thư tay của sở trừ tà tiền triều, có cả thảy bốn mươi tám quy định, nhưng vẫn cần điều chỉnh lại theo tình hình thực tế, còn nhiều việc dang dở đang chờ đệ đây…”

“Các ngươi tốt nhất vẫn chọn người khác đi.” Trần Tinh nhanh chóng đứng dậy bỏ đi, nói, “Ta thấy Tạ sư huynh rất thích hợp…”

“Ê này!”

Tạ An hối hả đè Trần Tinh lại, khuyên nhủ: “Có chuyện từ từ nói, trừ đệ ra không còn ai thích hợp hơn.”

Vừa đặt chân tới Giang Nam, Trần Tinh vô tình trở thành người phụ trách sở trừ tà, mặc dù vì Vạn Pháp quy tịch, việc này dường như đã được định sẵn — bởi lúc trước, thế gian không còn ai ngoài cậu là thầy trừ tà, nên cậu cũng nghiễm nhiên thành đại trừ tà.

Cậu cũng từng cân nhắc đến việc xây dựng lại sở sau khi Vạn Pháp phục sinh, thu thêm đồ đệ, chấn hưng đại nghiệp xua ma, bảo vệ nhân gian. Nhưng đó là chuyện khi mình ba mươi bốn mươi cơ, lũ lượt ập tới thế này, sao cậu gồng gánh cho được!

May mà lúc này Hạng Thuật và Phùng Thiên Quân xuất hiện, nghi hoặc nhìn đám thanh thiếu niên ngồi quỳ đầy sảnh, thành kính đợi Trần Tinh đang ngồi ở giữa chỉ điểm.

“Đang làm gì vậy?” Hạng Thuật hỏi, “Đệ lập giáo?”

Trần Tinh vội vàng đưa mắt cầu cứu, Hạng Thuật đang đỡ tay Phùng Thiên Quân, đoạn liếc nhìn mọi người, nói: “Tạ An, Thác Bạt Diễm ở lại, những người còn lại ra ngoài.”

“Vị này là hộ pháp Võ thần.” Tạ An giới thiệu với mọi người, “Chúng ta cũng mời Võ thần thi triển tài…”

“Đừng láo nháo nữa!” Trần Tinh và Hạng Thuật đồng thanh.

Mọi người vội vàng xoay người bái kiến hộ pháp Võ thần. Hạng Thuật đã quen lúc làm Đại Thiền Vu, không thấy có gì bất tiện, xua tay tỏ ý đã biết, liền đuổi hết người ra ngoài.

Tạ An kéo hai thanh niên ra, ra hiệu với Trần Tinh, giới thiệu: “Hai vị này là nhân tài kiệt xuất trong lứa thầy trừ tà, đang phụ trách điều tra điển tịch về Hạng gia và Bất Động Như Sơn, nếu có thắc mắc, cứ tự nhiên hỏi họ.”

“A… ai?” Trần Tinh lập tức mỉm cười khi thấy hai thanh niên kia, “Ngươi là Trịnh Luân?”

“Vâng, vâng.” Văn sĩ mừng rỡ ngạc nhiên, “Ngài biết ta ư?”

Trần Tinh nhìn sang võ nhân đứng sau văn sĩ nọ, là Tất Hồn — thủ tướng thủ thành Cối Kê cùng chủ bộ Cối Kê. Chắc là hay tin Tạ An chiêu mộ, thứ sử Cối Kê liền cử Trịnh Luân vận chuyển toàn bộ sách cổ Hạng gia đến Kiến Khang, đưa vào sở trừ tà. Hai người nhờ thân phận này mà gia nhập sở.

“Hai ngươi ở lại.” Trần Tinh ra hiệu bằng mắt với Hạng Thuật, biết Hạng Thuật có việc cần bàn liền bảo, “Những người còn lại về đi.”

Một nén nhang sau, Tạ An dẫn đường, một toán người nối đuôi nhau vào thư các của sở trừ tà. Sau khi xây dựng lại, Bộc Dương nối nghiệp sư môn, tiếp tục làm thủ thư các trên danh nghĩa của sở trừ tà Đại Tấn. Tạ An thu thập tất cả sách cổ có thể tìm được, dù là thư tịch của tiền triều, tu luyện công pháp hay giai thoại lịch sử, đều nhét hết vào thư các.

“Sư huynh còn đặc biệt cử người tới núi Hoa một chuyến,” Tạ An kể lại, “mang tất cả tuyệt học của sư môn chúng ta về đây, phân quyển đóng vở lại, chưa kịp báo với đệ, đệ sẽ không giận chứ.”

Thác Bạt Diễm: “Trần Tinh, Lục Ảnh đâu? Sao y không đi cùng ngươi?”

Phùng Thiên Quân: “Này, Thiên Trì, Tiêu Sơn nhờ ta nói với ngươi…”

Trần Tinh: “Có tin của Tiêu Sơn à? Chờ chút, sư huynh, sao huynh im hơi lặng tiếng… “

Trần Tinh dĩ nhiên không giận, nhưng hành động của Tạ An vượt xa tưởng tượng của cậu, có lẽ Tạ An đã vạch kế hoạch ngay từ lúc Vạn Pháp phục sinh, có điều đối mặt với tình huống đột ngột này, cậu thực lòng trở tay không kịp.

“Có vấn đề gì,” Tạ An trịnh trọng bảo, “có thể điều chỉnh, cả sở trừ tà đều nghe lệnh đệ và Võ thần, dù là bệ hạ cũng không có quyền ra lệnh…”

Thác Bạt Diễm: “Tiêu Sơn đi tìm Lục Ảnh rồi sao?”

Phùng Thiên Quân: “Thiên Trì, ngươi phải giúp ta vụ này, chị Cố Thanh của ngươi, nàng ấy…”

“Đương nhiên có vấn đề.” Trần Tinh dở khóc dở cười, kiên nhẫn nói với y, “Sư huynh, huynh dạy bọn họ thế nào? Tu đạo pháp là có thể trẻ mãi không già, phi thăng thành tiên ư? Quyết định làm thầy trừ ta không phải vì bản thân.”

Tương tự với cầu thần bái Phật, nếu có chấp niệm, có tu cách nào cũng vô ích, ngươi bái Phật vì khai ngộ hay bái tham dục của mình?

Tạ An: “Hết cách rồi, thế đạo này, đệ có nói cỡ nào họ cũng không hiểu, chỉ có thể nhận vào, từng bước tu hành…”

Phùng Thiên Quân: “Tạ đại nhân, chuyện của ngài để sau được không. Thiên Trì, qua đây.”

“Gác lại nói sau!” Hạng Thuật ngắt lời, “Ôn chuyện cũng tạm để đó, họp!”

Hạng Thuật vừa lên tiếng, mọi người tức khắc nín thinh.

Trong thư các, mọi người lần lượt ngồi vào chỗ. Trần Tinh nhìn Hạng Thuật, Hạng Thuật kêu cậu ngồi vào chủ vị.

“Sở trừ tà tôn đệ làm chủ,” Hạng Thuật nghiêm giọng, “đệ ngồi đi.”

Tạ An nhắc nhở: “Vị trí bên cạnh dành cho Võ thần.”

Thư các được dùng cho các cuộc họp nhỏ, phần lớn giá sách hình vành khuyên bao quanh không gian ở giữa, chủ vị là một chiếc giường phẳng, được bàn nhỏ ngăn làm hai chỗ giống cái ở vương trướng Sắc Lặc xuyên, Trần Tinh và Hạng Thuật mỗi người ngồi một bên.

Giường con hình vòng bên hông cũng được bố trí tương tự, cả thảy tám chỗ, phỏng theo kiểu cổ thời Hán, dưới đại trừ tà là tám trưởng lão, ở giữa là Thái cực đồ hình tròn.

Tạ An ngồi xuống, chỗ hộ pháp để trống. Phùng Thiên Quân nhìn xung quanh, ngồi vào vị trí hộ pháp; Thác Bạt Diễm chủ động ngồi xuống nơi dành cho hộ pháp, thế là Tạ An thành thầy trừ tà không hộ pháp, Phùng Thiên Quân, Thác Bạt Diễm lại là hộ pháp không thầy trừ tà.

Chỉ có Trịnh Luân và Tất Hồn ngồi chung giường, những người còn lại chiếm bốn giường.

Lúc mọi người vào chỗ, Trần Tinh cứ ngỡ như một cơn mơ, sở trừ tà được xây dựng lại, và cũng đã được phục hưng! Đến tận lúc này cậu vẫn còn hơi thất thần, nhìn sang Tạ An, y liền cười rạng rỡ với cậu.

Trần Tinh đọc được nỗi niềm từ đôi mắt ấy, không nén được xúc động, bấy giờ cậu mới hiểu ra Tạ An tất bật thu xếp, vất vả lập nên mọi thứ chỉ vì muốn cho cậu biết, cõi đời này không phải chỉ có mình Trần Tinh và Hạng Thuật đang chiến đấu. Chỉ cần Vạn Pháp phục sinh, nhân gian ắt có thầy trừ tà, đại nghiệp này rồi sẽ được phục hưng, trở thành hậu thuẫn kiên cố nhất cho Trần Tinh.

Người quản lý thư các dâng trà cho mọi người.

“Nếu đã biết,” Hạng Thuật không có hứng chào hỏi, cũng không hề kinh ngạc khi thấy sở trừ tà được xây lại, hắn lên tiếng, “ta liền vào thẳng vấn đề, không khách sáo thêm, cũng không chờ Tiêu Sơn.”

“Chắc hẳn Thác Bạt Diễm đã kể với mọi người sự việc ở Sắc Lặc xuyên,” Hạng Thuật nói với họ, “Nếu còn chưa rõ, lát nữa cứ hỏi hắn cụ thể. Trong một năm trôi dạt ngoài biển, nay bọn ta mang tin liên quan đến Trần Tinh, Xi Vưu, Bất Động Như Sơn và kết cục sau cùng.”

Trần Tinh bất an nhìn Hạng Thuật, Hạng Thuật dời bàn tay đang đặt trên bàn, phủ lên mu bàn tay cậu, khẽ nắm, ra hiệu hãy yên tâm.

Phùng Thiên Quân chưa kịp ôn chuyện, nghe thế bèn hỏi: “Có kết quả về Bất Động Như Sơn rồi à?”

Hạng Thuật ra dấu với Trần Tinh, Trần Tinh bèn kể lại đầu đuôi gốc ngọn cảnh trong mơ với mọi người. Trong những người dự họp, Tạ An và Phùng Thiên Quân biết nguyên nhân Vạn Pháp phục sinh, chỉ có Thác Bạt Diễm nghe không hiểu “một năm bị cướp đi” là sao.

Hạng Thuật thấy nét mặt hoài nghi của Thác Bạt Diễm, đoạn uống một hớp trà, bảo: “Đừng hỏi gì cả, nghe là được.”

Trịnh Luân và Tất Hồn ngồi nghe cực kỳ nghiêm túc, không ngắt lời vì thắc mắc. Đợi Trần Tinh kể xong chuyện trong mộng, có một đoạn mà ngay cả Hạng Thuật cũng không biết, nghe thấy lời của Bất Động Minh Vương và Định Quang Nhiên Đăng lúc đúc kiếm, nét mặt hắn hơi dao động.

Cuối cùng, Trần Tinh kết luận: “Một năm mất đi, đã xảy ra như thế. “

“Vậy là các ngươi vào mộng trên biển,” Phùng Thiên Quân trầm ngâm, “đã trải qua một năm ấy.”

Theo cảm nhận của Trần Tinh, giấc mơ này không kéo dài một năm, bởi mộng cảnh luôn lướt qua chóng vánh, nhưng nếu xét theo nhân quả, muốn biết sự kiện diễn ra trong một năm đó, dưới pháp thuật của Viên Côn, rất có khả năng là như thế.

Mọi người nghe xong thì bắt đầu lặng thinh uống trà, Hạng Thuật cho họ thời gian suy nghĩ, một lúc sau mới mở lời:

“Nay Tạ An đã trùng kiến sở trừ tà, sức người đông đảo, tình hình tốt hơn trước kia, ta cũng muốn nói chút suy nghĩ của mình.”

Tạ An đưa tay ra hiệu, bảo: “Xin Võ thần cứ nói thẳng.”

Hạng Thuật siết chặt tay Trần Tinh, nói: “Đầu tiên, Trần Tinh không thể hy sinh, hoàn thành đại cục như lúc Vạn Pháp quy tịch.”

Trần Tinh không kiềm được nỗi chua xót.

“Đương nhiên rồi.” Tạ An tiếp lời, “Mặc dù đạo Trời vận hành theo luật, không tồn tại vì vua Nghiêu hiền lành, cũng chẳng mất đi vì vua Kiệt bạo tàn, mà đại trừ tà và hộ pháp Võ thần đã làm bao nhiêu việc bảo vệ nhân gian, sao có thể lại trơ mắt nhìn đệ ấy đi tiếp con đường đó?”

Phùng Thiên Quân lên tiếng: “Ngươi dùng mạng mình đổi lấy cơ hội trùng sinh, lý nào lại để các ngươi chịu chết?”

Mặc dù Thác Bạt Diễm chưa hiểu cơ sự, nhưng vẫn đồng tình: “Tuyệt đối không được!”

Trịnh Luân và Tất Hồn cũng gật đầu, Trịnh Luân bảo: “Tạ đại nhân sở dĩ xây lại sở trừ tà, cũng vì bồi dưỡng đệ tử loài người, chiến đấu cùng hai vị trong trận chiến sau cùng, mọi người sẽ bảo vệ hai vị bằng mọi giá, đây là trách nhiệm của chúng ta.”

Vành mắt Trần Tinh ươn ướt, cõi lòng như được sưởi ấm, cậu gật đầu: “Cảm ơn, cảm ơn các ngươi.”

Hạng Thuật bảo: “Không có gì phải cảm ơn, đây là bổn phận của mọi người. Nếu đã rõ điểm này, tiếp theo chúng ta cần đối mặt với ba vấn đề.”

“Một, tận dụng nhân lực và tài lực của Đại Tấn, tìm ra đồng của núi Thủ.”

“Hai, ta sẽ mang vật liệu để đúc lại Bất Động Như Sơn.”

“Ba, chúng ta cần hợp sức tìm cách, dưới tiền đề Trần Tinh không mất mạng, để ta có thể dùng Bất Động Như Sơn kết liễu Xi Vưu.”

Hạng Thuật đặt bát trà xuống, cân nhắc một lúc rồi nói: “Cuối cùng, trận chiến này sẽ tiến hành ở đâu và khi nào. Bao gồm Vương Tử Dạ và tay sai còn lại của gã phải giải quyết thế nào, cũng cần phải suy xét cẩn thận.”

Từ lúc trở về Kiến Khang, Tạ An liền thực hiện trọng trách họ giao, nhiều lần mở họp, dựa theo điển tịch Hạng gia để lại mà bàn bạc đối sách, phục kích Ôn Triệt cũng là một khâu trong phần nhiều kế hoạch của họ.

Nghe vậy, Tạ An bèn tiếp lời: “Về việc này, bọn ta đại khái đã có kết luận sơ bộ, hai vị không ngại thì nghe thử?”

Trần Tinh thở phào, đến tận lúc này, cậu mới triệt để cảm thấy nhẹ nhõm và thanh thản, từ lúc có Hạng Thuật làm bạn, tất thảy gánh nặng vấn đề đè trên vai cậu đều biến thành hai người cùng san sẻ. Gặp lại Tạ An, cậu mới thực sự hiểu rằng mọi người đang cố gắng chia sẻ nhiệm vụ gian nan, tưởng chừng không thể hoàn thành này của cậu.

So với Trương Lưu một mình lên đường, không người thấu hiểu, Trần Tinh cảm thấy mình không còn cô độc nữa.

Tạ An ra hiệu với Trịnh Luân, Trịnh Luân lấy lại tinh thần, nói: “Trước hết, về đồng của núi Thủ.”

“Bọn ta đã lục tìm rất nhiều ghi chép cổ xưa,” Trịnh Luân nói, “nghĩa cũng như tên, đồng của núi Thủ nằm trên đỉnh núi Phục Ngưu, cũng là nơi Hiên Viên thị luyện đúc kiếm để đấu với Xi Vưu.”

Hạng Thuật cẩn thận lắng nghe, ngón tay gõ nhẹ lên mu bàn tay Trần Tinh.

Trần Tinh nhận ra Trịnh Luân do dự, bèn hỏi: “Núi Phục Ngưu hiện giờ thuộc vùng cai trị của Phù Kiên, nếu khai thác, liệu có tìm được không?”

“Đương nhiên có thể.” Trịnh Luân đáp, “Nhưng theo ta, loại mỏ đồng này không thực sự hữu dụng lắm.”

Hạng Thuật khẽ cau mày.
Bình Luận (0)
Comment