Định Hải Phù Sinh Lục

Chương 127

Một cơn gió thổi qua, Trần Tinh thình lình đáp lên mặt bằng, khuỵu một gối trên đầu rồng, cưỡi một con kim long lấp lánh bay vút lên chín tầng trời!

“Sắp rơi mất!” Trần Tinh hét toáng lên.

“Bám chắc!” Giọng điệu Hạng Thuật trầm ổn và hùng hồn, hắn chuyển mình, Trần Tinh túm lấy sừng rồng, khiếp sợ tột độ: “Hạng… Hạng Thuật?!”

Ngoài lần vào tâm của Hạng Thuật, đây là lần đầu tiên cậu cùng hắn vào mộng, mà thần long sáng thế cậu đang cưỡi lại phát ra giọng nói của Hạng Thuật!

“Hạng Thuật?! Là huynh sao?” Trần Tinh lấy làm ngạc nhiên.

“Long lực,” Hạng Thuật giải thích, “sức mạnh phụ thân để lại cho ta.”

Ý thức của Hạng Thuật đã hóa thành cự long, cặp sừng lấp lánh bụi vàng như san hô, thân rồng thoắt ẩn thoắt hiện trong hình thái linh hồn, chỉ có đầu và sừng rắn chắc để Trần Tinh ngồi vững.

“Huynh thế mà hóa rồng!” Trần Tinh sửng sốt, “Có phải chỉ có trong ảo cảnh mới…”

“Đừng hỏi!” Hạng Thuật lên tiếng, “Đi, đi xuống!”

Kim long nghiêng người, chở Trần Tinh xuyên qua mây mù, bay xuống trần gian, tầng tầng hơi nước ẩm ướt nhường lối, hiện ra Tứ Thủy chảy siết, thanh giao đang lượn vòng dưới nước, dấy lên sóng lớn ngập trời!

Ôn Triệt bay trên không, một tay chỉ trời, biến ra một trận pháp kỳ dị, trông giống một pháp bảo — núi sông, địa hình đều biến đổi theo pháp bảo nọ, sông đổi dòng, núi tụ lại bao vây thanh giao kia!

“Tân Viên Bình đâu?!” Hạng Thuật quát.

“Giao long chính là Tân Viên Bình!” Trần Tinh cao giọng, “Đây là cảnh sau khi Tân Viên Bình trúng độc!”

Hạng Thuật: “Đó là Ôn Triệt ư?”

Trần Tinh không rõ Ôn Triệt trong chấp niệm có phải là Ôn Triệt thật bị Tâm Đăng ảnh hưởng mà cùng bị kéo vào quá khứ không cam lòng của Tân Viên Bình hay không, hay chỉ là hình tượng Ôn Triệt trong chấp niệm của Tân Viên Bình.

Độc giao lăn lộn rít gào. Kim long chở Trần Tinh, giương nanh múa vuốt dõi xuống từ trên cao.

“Xin lỗi…” Ôn Triệt nức nở, “xin lỗi… phu quân.”

Tiếp đến, tay trái y thu pháp bảo, núi non thít chặt khóa độc giao lại, còn tay phải hiện ra một thanh kiếm cổ bằng gỗ, bay về phía độc giao.

Độc giao rống lên bằng giọng nói xa lạ: “Ta không cam lòng!”

Trần Tinh: “…”

Lần trước đến Giang Nam, cậu được biết Tân Viên Bình cùng Ôn Triệt đã giết giao yêu gây họa ở Lỗ Địa, nhưng cũng vì vậy mà Tân Viên Bình trúng kịch độc, chất độc xâm nhập toàn thân theo thời gian, khiến hắn bị oán niệm của độc giao chiếm xác, mọc sừng và vảy, cuối cùng triệt để bị thay thế.

“Sau cùng Ôn Triệt giết luôn giao?” Kim long hỏi.

“Không…” Trần Tinh ngộ ra, lập tức sửa lại, “có! Y chắc chắn đã giết Tân Viên Bình, sau đó bị Vương Tử Dạ xúi giục, hồi sinh hắn!”

Kim long quan sát, nghiêm giọng: “Chết dưới tay Ôn Triệt, đây là chấp niệm của hắn.”

Thầy trừ tà từng dốc sức giết yêu quái, bảo vệ bá tánh một phương, cuối cùng lại trở thành yêu quái, để rồi bị thiên tử nhân gian hạ lệnh, dìm sông mà chết. Thế nhưng Tân Viên Bình không chết, mấy chục năm sau vọt lên từ dưới sông, Ôn Triệt buộc phải chỉ kiếm vào người yêu từng thề non hẹn biển với mình.

Quả nhiên, Ôn Triệt sững người trên không, không đành lòng mà quay đầu, nước mắt cuốn theo gió.

“Ta… không thể không ra tay, phu quân.” Ôn Triệt nghẹn ngào, “Kiếp sau… gặp lại.”

Võ bào tung bay, độc giao ngẩng đầu, tuyệt vọng gào thét.

Một tiếng rồng ngâm thình lình vọng tới từ chân trời, Trần Tinh tách khỏi kim long, giáng từ trên cao xuống! Toàn thân Trần Tinh phát sáng, bổ về phía Ôn Triệt, một tay đè lên trán y, phát động Tâm Đăng, đồng thời hét lên: “Phá!”

Tâm Đăng lóe sáng, Ôn Triệt bị đánh không kịp trở tay, văng mạnh xuống đất!

Trần Tinh cúi người đáp xuống, lập tức đi tới kiểm tra cho Ôn Triệt, gọi: “Hạng Thuật! Đây là Ôn Triệt! Thực sự là y! Họ dùng pháp lực cộng nhiên!”

Dãy núi rung chuyển và đổ sụp, sông tràn lên bờ, cây cối bật rễ đã che khuất giọng của Trần Tinh, kim long phóng xuống, xòe năm vuốt quặp lấy độc giao!

Ôn Triệt bị sức mạnh Tâm Đăng đánh bay, kết giới từ pháp bảo lập tức thu hồi, độc giao đang định vùng vẫy thoát ra thì bị kim long dùng năm vuốt ghìm lại! Máu bắn đầy trời. Trần Tinh chạy lên mô đất cao tránh dòng chảy, gọi to: “Hạng Thuật?!”

Độc giao rống thét ầm ĩ, quay qua phun sương độc vào kim long.

Kim long không hề nhượng bộ, bùng phát uy lực, gầm gừ với độc giao!

Hai con rồng giao đấu, giằng co với nhau, uy lực của kim long như muốn lật đổ thế gian, giống với lần Hạng Thuật tay không đối kháng độc giao, hình bóng kim long ẩn hiện phía sau. Độc giao kinh sợ, định xoay người bỏ trốn, thế nhưng vuốt của kim long đã ghim sâu vào cơ thể, máu thối bắn ra tung tóe!

“Máu Ma thần ở đâu?” Trần Tinh ôm Ôn Triệt đã hôn mê, hỏi với vẻ ngạc nhiên. Mỗi lần xuất ma, niềm tuyệt vọng vướng mắc cùng linh hồn người nhập ma đều xuất hiện cùng với máu Ma thần trong thể xác người đó, thế nhưng máu Ma thần trong ý thức của Tân Viên Bình đâu mất rồi?

Chỉ trong tích tắc, ngũ trảo kim long tao nhã lật người trên không, xé dọc thân xác độc giao, lôi ra một con huyết giao đang lăn lộn!

Huyết giao quằn quại với tư thế kỳ dị, vùng thoát khỏi khống chế của Hạng Thuật, rống thét muốn bay đi.

Máu Ma thần! Đó là ma giao được máu Ma thần sinh ra! Trần Tinh ngơ ngác nhìn, một người đàn ông quỳ xuống bên cạnh cậu, đối diện với Trần Tinh.

Đây là một gương mặt xa lạ, hắn cúi người, một tay ôm Ôn Triệt, tay còn lại nắm tay y.

“Ta đi xem Hạng Thuật.” Trần Tinh đoán được đây là Tân Viên Bình, nhưng Hạng Thuật vẫn còn đang giao đấu với ma giao ngưng tụ từ máu Ma thần trên không, cậu gửi gắm Ôn Triệt cho Tân Viên Bình, chạy đi thật nhanh.

Huyết giao rít lên: “Những người ngươi bảo vệ, rồi sẽ có một ngày phản bội ngươi ——”

Kim long phóng thích long uy chấn động thế gian: “Thứ ghê tởm ngu xuẩn không tự biết mình, cút cho ta!”

Trần Tinh dang hai tay, nhờ ý thức thế giới đưa cậu bay lên, cưỡi trên đầu kim long.

Trần Tinh: “Hạng Thuật! Mang ta lên! Thanh tẩy nó!”

Tiếng Hạng Thuật thật trầm và hùng hồn: “Ta chưa bao giờ chấp niệm bảo vệ thế gian này, cô vương chỉ muốn bảo vệ một người duy nhất mà thôi…”

Ngay sau đó, kim long thình lình tăng tốc, chở Trần Tinh bay tới chỗ huyết giao.

Tâm Đăng chiếu sáng rạng rỡ trong thế giới mênh mang, kim long biến thành một thanh kiếm sắc bén, đâm thẳng vào huyết giao, máu Ma thần mấy trăm năm tan biến giữa đất trời, những đốm sáng hóa thành bông tuyết, dịu dàng vẩy khắp trần gian như lúc Chu Chân rời đi.

Hạng Thuật cùng Trần Tinh đáp xuống đất, Tân Viên Bình đã mặc áo choàng đại trừ tà, ngồi quỳ ôm Ôn Triệt đang hôn mê, ngước lên nhìn hai người.

“Tân Viên Bình?” Hạng Thuật cau mày hỏi.

“Cảm tạ,” Tân Viên Bình khẽ nói, “trăm năm giày vò cuối cùng cũng được giải thoát.”

Trần Tinh nắm tay Hạng Thuật, nhìn sang Tân Viên Bình, tướng mạo hắn hoàn toàn khác với tưởng tượng của Trần Tinh, ngoài dáng người cao to, thì ngũ quan và vẻ ngoài đều bình thường, không đẹp như Hạng Thuật, cũng chẳng nho nhã như Tạ An, nếu không phải xuất thân là đại trừ tà, thì nhìn dáng dấp hắn cũng chỉ tưởng là một người tầm thường giữa chúng sinh. Hắn có khuôn mặt gầy, ánh mắt ấm áp, trên gò má nổi vài miếng vảy giao làm chấn động lòng người.

“Ngươi khá hơn chưa?” Trần Tinh hỏi thăm.

“Giống như trải qua một giấc mơ dài.” Tân Viên Bình thở dài, cúi nhìn Ôn Triệt, vuốt ve gương mặt y, đáy mắt lóe lên vẻ chẳng đành.

Trần Tinh có chút lo lắng, sợ Tân Viên Bình sẽ từ chối sống tiếp, không vào trần gian giống Chu Chân, song hắn lại hỏi: “Trên người ngươi, là Tâm Đăng sao?”

Trần Tinh gật đầu, Hạng Thuật muốn nói gì đó, cậu lại khẽ lắc đầu, cậu biết Hạng Thuật muốn thúc giục, nhưng lúc này cần cho Tân Viên Bình chút thời gian để sắp xếp lại tiền căn hậu quả, dù gì thì hắn cũng chỉ khôi phục thần chí mới đây thôi.

“Hiện giờ là năm nào?” Tân Viên Bình tiếp tục hỏi.

“Năm Thái Nguyên thứ sáu,” Trần Tinh đáp, “cách thời điểm ngươi chết đã hơn năm trăm năm.”

Tân Viên Bình im lặng một thoáng, tiếp đó khẽ bảo: “Chờ đợi trăm năm. Giao hẹn lúc trước với hắn lại ứng trên người ngươi, thôi vậy.”

Hạng Thuật: “?”

Khung cảnh chung quanh vỡ vụn, bọn họ quay lại đường hầm, Hạng Thuật cùng Trần Tinh sửng sốt, ngồi dưới đất là Tân Viên Bình đang ôm Ôn Triệt vào lòng.

“Làm sao các ngươi tìm được ta?” Tân Viên Bình hỏi.

Trần Tinh và Hạng Thuật liếc nhìn nhau.

Kiến Khang:

Trước Đông Sơn, nơi đây đã thành chiến trường của Vương Tử Dạ và các thầy trừ tà, đồng thời sự trở về của Tiêu Sơn đã trợ giúp rất nhiều cho họ, lôi điện oanh tạc khắp nơi, các thầy trừ tà trẻ tuổi thi triển toàn bộ pháp thuật, đủ để thấy quy mô trận chiến có một không hai này!

Ngay cả những người trẻ tuổi chưa từng học pháp thuật cũng đứng một bên cổ vũ cho họ.

Trên đài cao hoàng cung, Tư Mã Diệu trố mắt nghẹn lời, tức tốc rời cung, một đám người nóng ruột túm chặt hoàng đế, khổ sở cầu xin “Bệ hạ người không được đi, quá nguy hiểm!”

Tư Mã Diệu giận điên: “Các huynh đệ đang tắm máu mà chiến! Trẫm lý nào lại trốn chui trốn nhủi trong cung! Mau theo ta! Gần thêm chút nữa! Nhìn cho rõ!”

Bộc Dương hớt hải chạy theo, hoàng đế mà bị bắt là không đùa được đâu, mà sử sách thường bảo thiên tử nhân gian có sao Tử Vi phủ đầu, Vương Tử Dạ không tấn công Tư Mã Diệu hẳn là có lý do của gã.

“Chuẩn bị trà,” Tư Mã Diệu phân phó, “nào nào nào, trẫm muốn đích thân đốc chiến.”

“Ngươi muốn hóng hớt thì có!” Trần Tinh cả giận, “Mau lôi bệ hạ về cung!”

Giao long lướt qua võ đài trước hoàng cung, dấy lên một luồng gió.

Vương Tử Dạ càn rỡ tột cùng, từng đợt mưa sao sa rơi xuống va đập trận thủ ngự bên ngoài sở trừ tà, núi non rung chuyển, không ngừng lay động kết giới của Tranh cổ, chỉ cần oanh tạc thêm vài trận nữa, trận thủ ngự sẽ vỡ tan ngay.

Tiêu Sơn cật lực triệu hồi sấm sét, bổ xuống Vương Tử Dạ cùng rồng bạch cốt mà gã đang cưỡi. Tay trái Vương Tử Dạ cầm quạt Thiên La, oán khí kéo tới ngùn ngụt, tay phải giơ Thương Lãng châu, làm cả sông Hoài trào ngược về Đông Sơn.

Các thầy trừ tà cùng hộ pháp thì dốc sức đối phó với quỷ vương vạm vỡ kia, quỷ vương thình lình hóa thành bóng mờ, đồng thời vung đao tới.

Không ai có thể ngăn cản thế đao, vũ khí nào chống đỡ đều bị chém đứt!

“Toàn thể thầy trừ tà và hộ pháp nghe lệnh!” Tâm Đăng xé tan màn đêm, giọng Trần Tinh vang vọng khắp đất trời cùng lúc với luồng sáng kia.

Vương Tử Dạ đột ngột quay đầu, nhìn về phía phát ra âm thanh.

“Xông vào Kiến Khang, bảo vệ bá tánh.” Trần Tinh quát, “Tư Mã Vĩ! Ông bảo vệ hoàng đế!”

Các thầy trừ tà đồng thanh hét lên: “Nghe lệnh!”

Tư Mã Vĩ cất vũ khí, rời khởi sở trừ tà.

Ánh sáng pháp thuật đồng loạt phóng ra, dưới cổng bài phường, mọi người tản ra khắp mọi ngóc ngách của Kiến Khang.

Vương Tử Dạ cười gằn, vận hết sức thôi thúc Thương Lãng châu, thế rồi ánh sáng Tâm Đăng thình lình vụt tắt.

“Ding”, Lạc Hồn chung ngân vang.

Vương Tử Dạ tức thời trố mắt.

Trong sở trừ tà, chủ các, trên lầu ba.

Tạ An, Phùng Thiên Quân và Thác Bạt Diễm đồng thời mở mắt.

“Tiêu Sơn đối phó quỷ vương!” Trần Tinh tiếp tục phân phó, “Mặc kệ con rồng kia!”

Trên võ đài dưới cổng bài phương, Vương Tử Dạ cười khẩy: “Không ngờ cả Ôn Triệt cũng…”

“Bên này! Vương Hợi!” Tân Viên Bình quát to, chở Hạng Thuật cùng Ôn Triệt đang hôn mê bay tới, thanh giao cắn phập vào gáy cốt long, Vương Tử Dạ nổi điên gầm lên, bị hất khỏi đầu rồng.

Hiềm nỗi đầu cốt long quá to, yêu lực của thanh giao không bằng một phần của nó, đành phải ra sức vật lộn với nó trên không, Hạng Thuật gầm lên: “Tâm Đăng!”

Trần Tinh đứng trước võ đài thôi thúc Tâm Đăng, Hạng Thuật hóa thành hộ pháp Võ thần, mượn lực va chạm của thanh giao và cốt long mà phóng lên đầu rồng, vung khiên xuống.

Cốt long quay phắt người hất văng Hạng Thuật, thanh giao cùng cốt long chiến nhau dữ dội, võ bào ánh vàng trên người Hạng Thuật bay phần phật, lượn vòng trên không vẩy tung bụi vàng.

Trần Tinh đứng trước tấm bình phòng vàng ngọc ở trung tâm sở trừ tà, tay trái chắp sau lưng, tay phải thi triển Tâm Đăng, Vương Tử Dạ cầm quạt Thiên La bằng tay trái, tay phải giơ Thương Lãng châu, nước sông Hoài mười dặm dâng trào, nhấc lên sóng gió ngất trời, ập xuống toàn thành Kiến Khang.

“Trần Tinh,” Vương Tử Dạ nói, “lại gặp mặt.”

Trần Tinh: “Hai ta cuối cùng vẫn phải đấu một trận, chọn ngày không bằng nhằm ngày, thôi thì ở ngay đây, thế nào? Bỏ pháp thuật của Thương Lãng châu, mọi người nghiêm túc đấu với nhau bằng bản lĩnh của mình?”

Vương Tử Dạ cười nói: “Muốn khiêu chiến, lý nào lại không có vật hiến tế, một trận chiến giành lại hơn mười vạn tánh mạng dân chúng, chẳng phải phấn khích lắm ư?”

Trần Tinh phẫn nộ mà quát: “Ngươi cũng từng là người phàm! Người phàm có tội tình gì?!”

Vương Tử Dạ ra hiệu, thu hồi quạt Thiên La, Thương Lãng châu bay lên trời, cốt long lượn tới ngậm nó đi, ánh sáng từ miệng rồng tản ra muôn nơi, long châu cùng cốt long hợp lại, triệu hồi sóng lớn sông Hoài càn quét khắp thành Kiến Khang.

“Ngươi chỉ có một cốc Tâm Đăng,” Vương Tử Dạ thì thầm, ngẩng đầu lên và nói, “mặc dù ta không biết làm thế nào Hạng Thuật thoát khỏi trói buộc của Lạc Hồn chung, nhưng với quạt Thiên La, người phàm đã chết sẽ tiếp tục cung cấp vô tận oán khí cho ta.”

“Nếu đã không muốn bỏ pháp lực của Thương Lãng châu,” Trần Tinh nói, “ta đây cũng không cần tuân thủ quy tắc.”

Cốt long hoành hành khắp nơi, sóng lớn che trời ập xuống, tuy nhiên trong thành Kiến Khang, các thầy trừ tà tản ra, đồng loạt thi triển pháp lực, dựng tầng tầng gạch đá và gỗ trên trời, chặn lại sóng thần từ sông Hoài!

Trên không, Hạng Thuật dẫn dụ cốt lòng bay lòng vòng, rải rắc bụi sáng pháp lực xuống võ đài trước sở trừ tà, thanh giao túm chặt cốt long cật lực bay cao, hét lớn: “Còn chưa xong sao?!”

Hạng Thuật: “Sắp rồi!”

“Hây —— A!” Tiêu Sơn mượn cổng bài phường phóng lên cao, quặp một vuốt vào cốt long, bảo, “Ca ca! Ta tới giúp ngươi!”

Trước võ đài, Trần Tinh cùng Vương Tử Dạ giằng co, gã thình lình vẩy quạt Thiên La, quát: “Tới đây! Đại trừ tà!”

Oán khí đột ngột tuôn ra từ quạt Thiên La, bóng tối chung quanh như ngưng tụ thành thực thể, lao ùn ùn về phía Trần Tinh.

Tạ An đứng sau bình phong bỗng dưng hô to: “Tiểu sư đệ! Huynh tới giúp đệ!”

Tạ An cùng Phùng Thiên Quân vọt ra từ hai bên, Tạ An đeo nhẫn ngọc tỉ bốn màu, Phùng Thiên Quân rút Sâm La Vạn Tượng dẫn oán khí đi, Thác Bạt Diễm phi thân lên bình phong, căng cung bắn tới chỗ Vương Tử Dạ.

Vương Tử Dạ bị pháp thuật đẩy lùi, Trần Tinh không chút dao động, một khi thu hồi Tâm Đăng, Hạng Thuật tất sẽ mất sức mạnh Võ thần, nên cậu vẫn tiếp tục thản nhiên đứng trước bình phong.

Tạ An cùng Phùng Thiên Quân chia ra hai bên bảo vệ Trần Tinh.

“Đi giúp họ đi.” Trần Tinh ngước lên nhìn, Hạng Thuật cùng Tân Viên Bình hóa thành thanh giao vẫn đang khổ chiến, cốt long nọ được Vương Tử Dạ đánh thức từ Thái Hồ, lại có thêm Thương Lãng châu trợ sức, hại họ chiến đấu cực kỳ khó khăn.

Cậu lại nhìn sang quỷ vương đã bị Tiêu Sơn dẫn đi, không biết chạy tới đâu mà sấm chớp bổ xuống Đông Sơn, lửa lan cả núi.

“Trần Tinh!” Thác Bạt Diễm sốt ruột gọi.

“Nghe ta!” Trần Tinh nhìn thoáng sang Tạ An.

Tạ An lập tức hiểu ý: “Nghe y! Đi thôi!”

Ba người đồng loạt dứt ra.

Hạng Thuật dẫn dụ cốt long bay lòng vòng trên không, tay không bắt lấy xương sống của nó, gầm lên, xé ra một khe hở trên mình cốt long, Tân Viên Bình thét lên: “Tới giúp các ngươi đây!”
Bình Luận (0)
Comment