Định Hải Phù Sinh Lục

Chương 97

Một canh giờ sau, tại thành bắc.

Hạng Thuật: “Câu cuối của ngươi suýt chọc cho Kiên đầu tức chết.”

Trần Tinh cùng Hạng Thuật đã thay thường phục, cả hai dắt chó ra ngoài dạo, hôm nay hắn không mặc vương bào, thứ nhất để tránh bị nhiều người dòm ngó, thứ hai hành động cũng bất tiện. Song khi thay phục sức của người Hán, nom hắn còn đẹp trai phóng khoáng hơn.

“Ta đã nghĩ huynh sẽ không mặc đồ của người Hán.” Trần Tinh nói.

“Ta là nửa người Hán.” Hạng Thuật đáp.

Trần Tinh thở dài: “Bị người Tấn giam giữ ở Tương Dương, chắc huynh thất vọng với họ lắm.”

Hạng Thuật hờ hững đáp: “Nhưng vẫn có những người giống như ngươi, ra cũng đã ra rồi, Đại Thiền Vu ta rất bao dung, không sao cả.”

Trần Tinh mỉm cười, hỏi hắn: “Bên công chúa Thanh Hà phải xử lý thế nào?”

Nghĩ tới đây, sắc mặt Hạng Thuật lại sa sầm: “Ta đã cảnh cáo nàng, nếu vẫn tiếp tục cố chấp thì đừng trách ta. Bọn ta đã lâu không gặp nhau, tính nàng vốn cứng đầu, ta không khuyên được.”

Hạng Thuật và Trần Tinh lại lên tầng hai của lầu thưởng nhạc lần trước, cột chó ở một bên. Trần Tinh hồ hởi lắm, trải cờ Bạch Hổ và cờ Sô Ngu lấy được từ Phù Kiên, kiểm tra thật kĩ, mặt vương nét cười, mở cờ ra ngắm một hồi.

Đầu tiên Hạng Thuật nhìn hai miếng vải rách kia, sau đó nhìn nụ cười của Trần Tinh, khóe môi đượm ý cười trêu chọc.

Trần Tinh vui không kể xiết, đang định ngẩng đầu giải thích cho Hạng Thuật thì bắt gặp vẻ mặt của hắn, nói chắc nịch: “Bây giờ chắc huynh đang nghĩ, hai miếng vải rách này có gì đáng để vui mừng, đúng chứ.”

Hạng Thuật đáp: “Không, nếu ngươi thích, dĩ nhiên có cái lý của ngươi… thấy ngươi vui mừng như thế, ta chỉ thấy hơi buồn cười thôi.”

Trần Tinh nghiêm túc nói: “Thực ra đây là hai pháp bảo đã thất truyền từ lâu.”

Hạng Thuật nhướng mày, Trần Tinh trải cờ Bạch Hổ lên bàn trà trong gian ngồi chờ, nghiêm túc giải thích với hắn rằng sợi chỉ thêu trên đó được pháp lực tạo thành, hoa văn chìm là phù văn, Bạch Hổ và Sô Ngu còn là hai đại thần thú… Hạng Thuật nghe mà cái hiểu cái không, đa phần đều ngắm gương mặt của Trần Tinh, rõ ràng nét mặt chuyên chú của cậu còn sống động hơn hai miếng vải rách này.

Bất tri bất giác, trời đã nhập nhoạng tối, hôm nay Phùng Thiên Quân vẫn không đến.

Đã là ngày thứ hai, Trần Tinh mới bắt đầu cảm thấy bất thường, đã qua giờ hẹn một canh giờ rồi.

“Ta phải đi xem,” Trần Tinh lầm bầm, “chắc đã xảy ra chuyện.”

Chạng vạng tối, Hạng Thuật cùng Trần Tinh dắt chó đến đường chính bên ngoài Tùng Bách cư.

“Nếu có gì bất trắc,” Trần Tinh dặn dò, “huynh phụ trách bảo vệ ta, còn ta bảo vệ chó.”

Hạng Thuật: “…”

Hạng Thuật liếc nhìn con chó kia, nó ngoan ngoãn không sủa bậy, Trần Tinh biết Hạng Thuật muốn đuổi nó về cung, vì sao đi điều tra còn dắt chó theo?

“Là ta cố chấp,” Trần Tinh nói, “huynh chỉ cần nghe ta là được.”

Trần Tinh vẫn nhớ lần trước công chúa Thanh Hà điên rồ tới mức đâm chết một con chó vô hại, tình cảnh ấy đến giờ vẫn còn hiện rõ mồn một như mới, lần này, dù thế nào cậu cũng không dám để nó một mình trong cung.

Hạng Thuật đành nghe theo Trần Tinh, Trần Tinh dẫn họ vào hoa viên, đưa Hạng Thuật vòng hết chỗ này tới chỗ khác. Hạng Thuật cau mày hỏi: “Ngươi từng tới đây?”

“Đây là Kỳ Môn Độn Giáp,” Trần Tinh vừa tìm đường vừa thấp giọng giải thích, “là một trận pháp, huynh theo ta là được.”

Rất nhanh Trần Tinh đã tìm được lối ra, hai người rời khỏi hoa viên, đứng trước của trượt hắt ra ánh sáng, bên trong truyền ra mấy tiếng hô đồng thanh.

“Đả đảo Phù Kiên, khôi phục Đại Tấn!”

Hạng Thuật: “…”

“Đang mưu đồ tạo phản đó mà.” Trần Tinh hạ giọng, bám lên cửa nhìn vào bên trong, cả phòng sáng trưng, song không thấy Phùng Thiên Quân, chỉ có Phùng Thiên Dật đang ngồi ở giữa. Hạng Thuật chợt túm cổ áo Trần Tinh, ra hiệu cậu đi mau.

Trần Tinh quen đường quen nẻo tiến vào Tùng Bách cư, hành lang im ắng, cậu đẩy cửa phòng Phùng Thiên Quân, chỉ thấy bên trong được xếp gọn gàng.

“Không giống có người từng ở.” Hạng Thuật mở cửa xếp, trong tủ quần áo trống trơn.

Trần Tinh nghi hoặc không thôi, lẽ ra Phùng Thiên Quân phải về nhà rồi chứ.

Hạng Thuật ra ngoài xem xét, nói: “Chủ các là phòng Phùng Thiên Dật, vào xem thử?” Dứt lời, hắn bế Trần Tinh lên, phi người lên tường tránh gia đinh của Phùng gia, băng qua hoa viên tới phòng chính.

“Đừng mang chó vào,” Hạng Thuật nói, “cho nó chờ bên ngoài đi.”

Hạng Thuật sợ chó vào làm xáo trộn mọi thứ, thành thử Trần Tinh kêu nó chờ bên ngoài, đừng chạy loạn.

Tùng Bách cư vốn được canh giữ nghiêm ngặt, nhưng với bản lĩnh của Hạng Thuật, họ đi vào như chốn không người, tiến quân thần tốc, muốn đi đâu thì đi đó. Trần Tinh đẩy cửa trượt phòng Phùng Thiên Dật, bên trong là bàn trà và giường đệm giống lần trước.

Hạng Thuật đóng cửa lại, đèn trong phòng sáng lên, Trần Tinh kinh ngạc bật thốt khi thấy thứ nằm trên bàn.

Là Sâm La Vạn Tượng!

Sâm La Vạn Tượng tản ra hắc khí, đã biến từ một thành hai, chỉ trong mấy ngày đã bị đúc lại. Xét từ hơi thở tản ra từ hai thanh đao, Trần Tinh tin cảm giác của mình tuyệt đối không sai vào đâu được.

“Đao của hắn?” Hạng Thuật cũng phát hiện, định cầm lên xem kĩ hơn, hai thanh bội đao được gác lên bàn, mà người thì chẳng thấy đâu, Trần Tinh bắt đầu có dự cảm chẳng lành.

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng vọng vào, có vẻ như đại hội mưu phản của Phùng Thiên Dật đã kết thúc, hắn đang vừa nói chuyện vừa về phòng. Trần Tinh cùng Hạng Thuật đồng thời xoay người, tiếng nói chuyện ở ngay ngoài cửa, quá muộn để rời khỏi đây. Thế là trong tích tắc ấy, Hạng Thuật quyết đoán ôm Trần Tinh lăn xuống gầm giường, Phùng Thiên Dật đúng lúc tiến vào, trùng hợp không sai một li.

Dưới gầm giường khá chật, chiều cao cũng không đủ cho hai người, độ sâu lại nông vô cùng, Hạng Thuật nằm đó, Trần Tinh chỉ có thể nằm lên người hắn, không dám cựa quậy, hai người ôm chặt nhau, hơi thở giao hòa, môi gần như sắp chạm vào nhau. Trần Tinh nghiêng đầu nhìn ra khe hở dưới gầm giường, vừa hơi quay đầu đã suýt bị Hạng Thuật hôn.

Hơi thở Hạng Thuật trở nên dồn dập hơn.

“Thuật Luật Không quả nhiên đã sinh nghi,” công chúa Thanh Hà cởi áo choàng, hạ giọng, “kẻ này cứ thích xen vào việc người khác, với thân phận của hắn, cần gì màng tới sống chết của Phù Kiên?”

Phùng Thiên Dật không trả lời, ngồi xuống chiếc chiếu trước bàn, bắt đầu đun nước pha trà, trầm giọng: “Đại nhân đã phát hiện một số việc ngoài dự liệu, phải mau chóng triển khai kế hoạch. Tiến triển bên ngươi thế nào?”

Công chúa Thanh Hà do dự một lúc, không trả lời.

Trần Tinh nằm trên ngực Hạng Thuật, nghe tiếng tim đập thình thịch vừa nhanh vừa mạnh của hắn. Trần Tinh quay đầu định thì thầm vào tai, Hạng Thuật đột nhiên một tay ôm cậu, tay còn lại khẽ nhéo bờ môi mềm của Trần Tinh, ý là mình biết rồi.

“Ta…” công chúa Thanh Hà run giọng, “hiện giờ không được, sư phụ, Xung Nhi còn chưa sẵn sàng.”

Phùng Thiên Dật lấy một lọ thuốc từ trong ngực ra, châm trà, rồi rót thứ trong lọ vào.

Trần Tinh: “!!!”

Máu Ma thần!

Trần Tinh vội kéo Hạng Thuật kêu hắn mau nhìn, Hạng Thuật vốn đang nắm tay Trần Tinh, vừa thấy cảnh này liền vô thức siết ngón tay lại.

Đau đau đau… Trần Tinh muốn nổi đóa lên, Hạng Thuật nhận ra, buông tay ngay tắp lự.

Giọt máu đen tím lăn trong ly trà, Phùng Thiên Dật đặt nó trước mặt công chúa Thanh Hà, Thanh Hà lặng thinh, giọng nói khẽ run: “Ta…”

Phùng Thiên Dật nói: “Uống đi, uống xong, pháp thuật mà ngươi tu luyện sẽ tiến bộ thần tốc. Ngươi cũng đã trông thấy chân tướng trần gian này qua ngàn vạn năm thông qua mắt ngô chủ rồi đấy…”

Thanh Hà thở dốc: “Ta… sư phụ, ta còn chưa sẵn sàng. Ta…”

Giờ chuyện xảy đến, Thanh Hà mới cảm thấy sợ hãi, Phùng Thiên Dật nhìn nàng đăm đăm, từ tốn bảo: “Không phải ngươi muốn báo thù ư? Trả thù cho gia đình mình, trả thù cho sự sỉ nhục mà Phù Kiên đã gây ra cho Mộ Dung thị.”

Thanh Hà nói: “Việc này nhanh quá, hôm nay Thuật Luật Không, hắn… hắn tới nói với ta.”

Trần Tinh giật mình, Hạng Thuật đã nói gì với Thanh Hà? Cậu bèn quay đầu nhìn Hạng Thuật.

Hạng Thuật ngập ngừng, dường như phải quyết định một chuyện hết sức gian nan. Hắn nắm chặt tay Trần Tinh, chỉ vào đáy giường, ý là cứ giữ nguyên thế này, đừng ra ngoài.

“Hắn nói…” Ánh mắt Thanh Hà như thất hồn lạc phách, nàng lẩm bẩm, “những người mà ta và Xung Nhi quý trọng, nếu còn tại thế sẽ nói gì? Họ sẽ hy vọng ta dùng cách này báo thù cho họ ư?”

Phùng Thiên Dật: “…”

Phùng Thiên Dật mở to mắt, Thanh Hà ngước lên nhìn Phùng Thiên Dật, thì thầm: “Đời này, ta chỉ mong Xung Nhi được sống bình an, hy vọng có thể bảo vệ Mộ Dung gia. Giả sử đêm nay, chúng ta… ra tay giết Phù Kiên, có phải các tộc ở Trường An lại rơi vào… cuộc chiến… thành Lạc Dương bị chiếm đóng năm đó?”

Phùng Thiên Dật gằn từng chữ: “Thanh Hà, ngươi đang sợ.”

Công chúa Thanh Hà phiền muộn: “Ta chỉ không muốn, không muốn… ngươi để ta suy nghĩ, nếu chỉ cần loại trừ Phù Kiên…”

Phùng Thiên Dật trầm giọng: “Thi Hợi đại nhân đảm bảo, chỉ cần ngươi khống chế được Phù Kiên, tuyệt đối sẽ không lạm sát kẻ vô tội. Mộ Dung gia của ngươi chẳng những không gặp nguy hiểm mà còn được nghênh đón… Uống đi, Thanh Hà, ngươi đã không thể quay đầu nữa rồi.”

Thanh Hà chưa thôi nghi ngờ, Phùng Thiên Dật kéo tay nàng, nhìn chằm chằm vào hai mắt nàng và đặt ly trà vào tay.

Giọt máu Ma thần không ngừng lăn trong ly, Thanh Hà muốn rút tay về, Phùng Thiên Dật lẩm bẩm: “Uống đi, Thanh Hà, cớ gì tới lúc này lại lùi bước? Chẳng phải ngươi luôn chờ đợi thời khắc này sao? Uống đi…”

Thanh Hà dùng sức rút tay về, Phùng Thiên Dật thầm thì: “Đây là thứ ngô chủ dành riêng cho ngươi, uống xong, ngươi chỉ cần trở về lên giường với Phù Kiên…”

“Không,” Thanh Hà nói, “quên đi, ta phải đi! Buông ra!”

Phùng Thiên Dật cất giọng lạnh tanh: “Đã đến lúc này, ngươi còn muốn…”

“Thả nàng ta ra,” Hạng Thuật đột nhiên lên tiếng, “phế vật.”

Ngay sau đó, công chúa Thanh Hà hét lên, Hạng Thuật bay ra từ gầm giường, Phùng Thiên Dật đột ngột quay đầu, đúng lúc này Trần Tinh cũng ôm đầu lao ra, bổ nhào về phía công chúa Thanh Hà. Hạng Thuật chỉ dùng một tay dựng chiếc giường bằng gỗ mun nặng gần ba trăm cân lên làm vũ khí, vỗ mạnh vào người Phùng Thiên Dật, cả người lẫn giường cùng bàn trà, bếp nấu, ấm trà, bình phong và máu Ma thần… đều bị tống hết ra ngoài!

Trần Tinh: “………………………”

Trần Tinh từng chứng kiến Hạng Thuật ra tay rất nhiều lần, dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, song nhìn cảnh này vẫn hết sức chấn động, một tiếng nổ uỳnh vang lên, Phùng Thiên Dật bay đi như diều đứt dây, cùng giường đâm vỡ cửa phòng rồi văng thẳng ra ngoài!

Hạng Thuật gầm lên: “Đưa Thanh Hà đi! Về báo với Kiên đầu!”

Trần Tinh nắm lấy cổ tay Thanh Hà, kéo nàng xông ra ngoài. Phùng Thiên Dật không biết bị Hạng Thuật đập văng tới chỗ nào, cả Tùng Bách cư bùng nổ, giang hồ hiệp khách thình lình ùa tới từ tứ phía, gào giọng: “Có thích khách! Bắt thích khách!”

Hạng Thuật đứng sừng sững trước đình viện, hai tay lần lượt vào thế chưởng, dịch chân, lật tay, hướng về phía mười mấy tên cao thủ, muốn dùng tay không biến dao sắc đẩy lùi kẻ địch!

“Qua bên này!” Trần Tinh hét lớn, “Ngươi mau hồi cung!”

Công chúa Thanh Hà mở to mắt, Trần Tinh thì thào: “Không uống là đúng, quay về nghĩ kĩ lại! Đừng hại em trai ngươi!”

Công chúa Thanh Hà: “Ngươi…”

Trần Tinh: “Ta phải quay lại cứu chó của ta!”

Ngay sau đó, cách đó không xa truyền tới tiếng hét đau đớn, một đám người đổ rạp trước mặt Hạng Thuật, Trần Tinh đứng gần đó vội gọi hắn.

Trần Tinh: “Hạng Thuật! Mau tới đây! Để ta chặn gã!”

Phùng Thiên Dật thình lình xuất hiện trong bóng đêm, lạnh lùng hỏi: “Ngươi rốt cục là ai?”

Trần Tinh lùi ra sau, giơ hai tay tạo thủ quyết, đang ngập ngừng không biết có nên phát động Tâm Đăng ngay tại đây luôn không thì bị Phùng Thiên Dật trào phúng: “Có bản lĩnh gì, không ngại thi triển ta xem?”

Dứt lời, Phùng Thiên Dật móc Âm Dương giám ra!

Là nó! Trần Tinh muốn nhào lên cướp, Âm Dương giám đột ngột thả ra hắc khí ngợp trời, bao trùm cả đình viện!

Trần Tinh cười lạnh: “Hì hì, ngại quá, Vạn pháp phục sinh rồi!”

Hai tay Trần Tinh đánh một vòng, ngay sau đó ánh sáng muôn trượng từ Tâm Đăng bộc phát như thủy triều! Va chạm với oán khí cường hãn phóng ra từ Âm Dương giám, hình thành hai cơn lốc!

Phùng Thiên Dật hoảng sợ hét lên, Trần Tinh giấu kĩ chiêu này mãi tới khi đặt chân đến Trường An, băng đảng Vương Tử Dạ không hề phòng bị, để giờ bị tập kích chẳng kịp trở tay. Nhìn ánh sáng chói mắt cùng oán khí lao vào nhau, Trần Tinh dồn hết sức, bên trong Tâm Đăng vang vọng như tiếng chuông thần, hào quang lại lần nữa ập tới, Phùng Thiên Dật thét gào, buộc phải giải phóng toàn bộ oán khí.

Trần Tinh đứng yên trong vòng xoáy, sóng ánh sáng chung quanh từng bước xâm chiếm và cuốn lấy oán khí, oán khí liên tục bị thanh tẩy như tuyết tan.

“Mau dừng tay!” Hạng Thuật quát, “Dừng tay! Nơi này sắp bị hủy rồi!”

Trần Tinh phô bày toàn bộ sức mạnh, bấy giờ mới chợt nhận ra tòa nhà, rui gỗ và gạch ngói chung quanh đều vỡ nát dưới sức công phá khủng khiếp này, người phàm trong Tùng Bách cư bị một lực cực lớn kéo bay lên!

Trần Tinh thấy vậy bèn thu Tâm Đăng lại, Phùng Thiên Dật thì đang dồn sức dùng oán khí hút Trần Tinh vào gương, hai luồng sức mạnh va vào nhau, nổ tung trên đất bằng, sau đó toàn bộ bị hút vào Âm Dương giám.

Lực hút trong gương chưa dứt, cây cối, ngói và tường vỡ trong hoa viên đều bị hút vào! Trần Tinh đột nhiên nhận ra một vấn đề, từ lúc nào mà oán khí trong gương lại mạnh đến thế?!

Ngay sau đó Hạng Thuật ôm chầm Trần Tinh, bảo vệ đầu cậu, hai người lật người trên không, Phùng Thiên Dật khàn giọng hét lên: “Chịu chết đi!”

Uỳnh, Trần Tinh cùng Hạng Thuật bị hút vào gương!

Oán khí tan biến, Âm Dương giám sau khi bị tinh lọc hiện ra, Phùng Thiên Dật hấp hối, thử kích hoạt pháp bảo, lầm bầm: “Rốt cục… là làm sao? Người này là ai?”

Một tiếng chó sủa bỗng vang lên, cún con lao tới, phóng qua rồi ngậm gương bỏ chạy.

Phùng Thiên Dật vác cái đầu bù xù, không ngờ được pháp bảo lại bị một con chó giật mất, hắn cả kinh hét lên: “Lại bị chó cướp rồi! Mau đuổi theo! Mau… ơ?”

Tại huyễn thế trong gương, trong hoàng cung.

Phùng Thiên Quân bị dây thừng trói chặt vào cột, hấp hối, cả người đầy vết roi.

Vương Tử Dạ cầm mặt lưng của pháp bảo, một tay thi pháp truyền oán khí ùn ùn vào gương, yểm trợ cho Phùng Thiên Dật đang dùng pháp bảo ở bên ngoài.

Cách đó không lâu, gã đã nhận thấy Âm Dương giám chấn động, là tình huống gì mà phải dùng lực lượng mạnh mẽ như thế? Thế nhưng, ngoài gương đang không ngừng rút lấy oán khí trong gương, Vương Tử Dạ phải dốc hết sức truyền pháp lực để hỗ trợ cho Phùng Thiên Dật.

“Hình như đồng bạn ngươi tới cứu.” Vương Tử Dạ giơ Âm Dương giám lên nhìn, không buồn ngước lên nhìn Phùng Thiên Quân, lầm bầm, “Đến tận lúc này mà vẫn không chịu khai thật ư?”

Phùng Thiên Quân thì thào: “Thi Hợi, ngươi… sắp… xong đời rồi…”

Vương Tử Dạ cười gằn: “Kẻ chết là ngươi mới ——”

Hơn mười ngàn cân gạch, nước và đất đá bất thình lình phun ra từ trong gương, hình thành một cơn lốc lao thẳng vào mặt Vương Tử Dạ, như một dòng thác đang rít gào nhất thời đập nát đầu gã, xuyên thủng đỉnh hoàng cung, sau cùng là Hạng Thuật và Trần Tinh bị bắn ra khỏi gương.

Trần Tinh hoa mắt, Hạng Thuật ôm cậu xoay người, lưng đập vào cột nhà, đạp chân lấy thế nhảy lên điện, sau đó đáp xuống đất.

“Muốn nôn.” Trần Tinh than thở.

Vương Tử Dạ có ngàn tính vạn tính cũng không tính được mình sẽ bị lực giật trong gương nổ bể đầu, biến thành một cái xác không đầu, tay cầm Âm Dương giám, mấy giây sau liền ngã uỵch xuống, Âm Dương giám rơi ‘keng’ xuống đất.

Phùng Thiên Quân: “Mau cứu ta!”

Hạng Thuật:”……”

Phùng Thiên Quân vừa dứt lời thì ngoài điện, nửa phần nền của Tùng Bách cư và đồ gỗ nổ kinh trời, rớt từ trên trời xuống đập vỡ hoàng cung.
Bình Luận (0)
Comment