Đính Hôn Cùng Bạn Học

Chương 47



Tính tuổi tác, chắc Hạ Tuyên bây giờ đã bốn mươi mấy, nếu không phải Thành Nham và gã đã quen biết từ trước thì ắt hẳn lúc này anh cũng không nhìn ra Hạ Tuyên đã ngoài bốn mươi.

Gã giữ dáng rất tốt, thậm chí còn cường tráng hơn mười năm trước, phong độ vẫn trước sau như một, chẳng những không có chút già nua mà còn gừng càng già càng cay.

Hồi ba mươi tuổi Hạ Tuyên trông dừ hơn bạn cùng lứa, nhưng mười năm qua đi gã vẫn như năm đó, giờ nhìn còn trẻ hơn bè bạn.

Cả hai gần như đều chẳng thay đổi gì cho nên liếc mắt một cái liền nhận ra nhau.

Hạ Tuyên đi tới, nhìn Thành Nham, xác nhận lần nữa: "Thành Nham?"
"Ừ, anh Tuyên, lâu rồi không gặp."
Hạ Tuyên gật đầu: "Đúng thật là rất lâu rồi." Gã nhìn Giang Mộ Bình, hỏi Thành Nham: "Bạn à?"
Thành Nham nói: "Người yêu."
Hạ Tuyên chưa kịp hiểu ý nghĩa của người yêu trong miệng Thành Nham, "Bạn trai?"
Thành Nham chỉ có thể diễn đạt thẳng thắn: "Ông xã."
Hạ Tuyên lộ vẻ suy tư, hỏi: "Kết hôn rồi?"
Thành Nham gật đầu: "Đúng vậy."
Thành Nham giới thiệu với Giang Mộ Bình: "Hạ Tuyên, thầy cũ của em."
Giang Mộ Bình lịch sự gật đầu với Hạ Tuyên: "Giang Mộ Bình."
Hạ Tuyên cũng gật đầu chào, dặn dò thanh niên đang vẽ bên cạnh: "Lương Tử, rót hai ly nước."
Thanh niên đầu đinh tên Lương Tử ngậm thuốc, không ngẩng đầu lên mà nói: "Em đang làm việc mà."
"Vậy cậu định kêu anh rót hả?" Hạ Tuyên hạ thấp giọng, mang theo cảm giác áp bức.


Lương Tử ấn tàn thuốc vào gạt tàn để dụi tắt, lúc đứng dậy nói thầm trong miệng: "Chủ nghĩa quan liêu điển hình..."
Hạ Tuyên trả lời cậu ta: "Anh đây cùng lắm là chủ nghĩa tư bản."
"Phải..." Thanh niên ngoài cười nhưng trong không cười gật đầu, "Dù sao anh mới là ông chủ, em chỉ là người làm công."
"Triệu Thanh Lượng, học trò của anh." Hạ Tuyên giới thiệu ngắn gọn.

Triệu Thanh Lượng tặc lưỡi với Thành Nham và Giang Mộ Bình, ánh mắt có chút tùy tiện, lại mang chút thờ ơ lạnh nhạt, "Chào mấy anh."
Trong phòng bỗng truyền đến tiếng người, có chút run rẩy: "Thầy Hạ, tôi lấy lại sức rồi, anh tiếp được không?"
Vừa nãy Hạ Tuyên đang xăm cho người ta thì ngừng lại do vị khách kia nói đau quá, muốn nằm nghỉ một lát.

Hạ Tuyên nói với Thành Nham: "Anh quay lại sau, mấy cậu ngồi trước đi."
Thành Nham ừ.

"Ngồi một lát." Anh bảo Giang Mộ Bình cùng ngồi xuống, Triệu Thanh Lượng bưng hai ly nước đặt trước mặt họ.

"Cảm ơn."
"Máy nước uống ở ngay đó, hết nước thì tự rót nhá..." Triệu Thanh Lượng quay lại vẽ tiếp, "Đừng kêu tôi."
Thành Nham nhìn Giang Mộ Bình, thấp giọng nói: "Ngầu phết."
Giang Mộ Bình mỉm cười.

Hồi lâu sau, Hạ Tuyên và khách của gã đi ra khỏi phòng.

"Vất vả rồi thầy Hạ." Vị khách mặc áo khoác của mình vào, "Tôi có một người bạn cũng muốn xăm, nếu muốn hẹn anh thì sẽ phải đợi rất lâu đúng không?"
Hạ Tuyên nói: "Bây giờ hẹn thì phải đến tháng tư năm sau."
"Trời ạ, may mà tôi hẹn sớm." Vị khách tỏ vẻ vui mừng, "Thôi, để tôi về hỏi lại nó xem có muốn đợi hay không.

Vậy tôi đi trước đây nhé thầy Hạ."
"Ừ."
Hạ Tuyên đi đến chỗ Thành Nham, ngồi xuống ghế sa lon.

Triệu Thanh Lượng liếc nhìn bọn họ, biết hai người bạn muốn ôn chuyện bèn đứng dậy dọn dẹp dụng cụ vẽ tranh, ôm một đống giấy bút đi vào phòng trong.

Thành Nham nhìn về phía Triệu Thanh Lượng, nói: "Rất có cá tính."
"Lúc vẽ nó phiền nhất là phân tâm..." Hạ Tuyên nói, "Nên mới nãy mới nổi nóng với anh đấy."
Thành Nham nhướng mày: "Bạn trai?"
Việc Hạ Tuyên thích đàn ông hơn mười năm trước anh đã biết, theo tính của gã, nếu có thể chịu đựng tính tình gàn dở của Triệu Thanh Lượng, thì khả năng cao là vì thân phận đặc biệt của cậu ta.

Hạ Tuyên hừ cười một tiếng từ trong mũi: "Làm sao có khả năng."
"Trước đó em đến đường kia xem mà không tìm được studio, sao anh chuyển đến đây?" Thành Nham nhìn xung quanh, cảm thấy hơi nghi hoặc, quy mô studio của Hạ Tuyên không những không lớn thêm mà còn trở nên nhỏ đi.

"Xảy ra chút chuyện."
"Chuyện gì?"
"Ngồi mấy năm tù, không có anh ở đó tiệm không mở tiếp được."
Thành Nham sững sờ, còn tưởng rằng mình nghe lầm: "Cái gì...?"
Hạ Tuyên lấy hộp thuốc lá trong túi ra, rút ra điếu cuối cùng trong đó, liếc nhìn khí chất nhã nhặn của Giang Mộ Bình, theo bản năng hỏi: "Có ngại tôi hút thuốc không?"
"Anh cứ tự nhiên." Giang Mộ Bình nói.


Hạ Tuyên châm thuốc, ngậm vào miệng hút một hơi, nhìn vẻ mặt khó tin của Thành Nham, gã rì rà rì rầm lặp lại: "Ngồi tù."
Thành Nham đè nén sự kinh ngạc trong lòng, hỏi: "Tội gì?"
"Cố ý gây thương tích." Hạ Tuyên nhả khói, "Còn cậu, mấy năm này làm gì?"
"Vẫn đang xăm."
"Chắc là kỹ thuật rất tốt nhỉ?"
"Chút nữa thêm WeChat, cọ xát với nhau nào."
"Được."
Thành Nham không biết Hạ Tuyên trải qua biến cố gì, nhưng thấy bản thân Hạ Tuyên có vẻ không muốn nhắc đến nên anh cũng không hỏi nhiều.

Di động của Giang Mộ Bình vang lên, hắn lấy ra nhìn thì thấy là mẹ hắn gọi.

"A Nham, anh đi nghe điện thoại." Giang Mộ Bình đứng lên.

Thành Nham đưa mắt nhìn theo Giang Mộ Bình đi ra ngoài cửa.

Vừa rồi có mặt Giang Mộ Bình, có vài lời Hạ Tuyên không tiện hỏi, giờ hắn đi ra ngoài rồi, con ngươi nhạt màu của Hạ Tuyên thoáng nhìn ra cửa, thản nhiên hỏi: "Thích đàn ông từ khi nào?"
Thành Nham sửng sốt.

Câu hỏi này...!như thể trước kia anh vẫn luôn thích con gái ấy.

Tính hướng của Thành Nham được khai sáng khá muộn, mãi cho đến thời thanh niên mới lờ mờ nhận ra mình thích đàn ông.

Song anh cảm thấy từ trước đến giờ ắt hẳn mình chưa từng thích con gái, cho nên không biết vì sao Hạ Tuyên lại hỏi như vậy.

Thành Nham không lên tiếng một lúc, Hạ Tuyên lại nói: "Trước đây không phải cậu rất ghét đồng tính luyến ái sao?"
"Có sao?" Thành Nham mơ hồ.

Hạ Tuyên kẹp thuốc trên tay, như cười như không: "Cậu quên mất chuyện cậu đánh khách của anh rồi hả? Có biết lúc đó anh đã trả bao nhiêu tiền thuốc men không?"
Ký ức cũ hiện về, Thành Nham bừng tỉnh: "Người đó quấy rối tình dục em, em không giết anh ta là may rồi.

Chẳng phải sau đó em làm không công cho anh một tháng rồi à, đừng nói như em nợ anh vậy chứ."
"Tính tình bây giờ đã tốt hơn rồi nhỉ..." Hạ Tuyên hất cằm ra cửa, ánh mắt rơi vào bóng lưng thẳng tắp của Giang Mộ Bình, nói: "Nếu không cậu ta không thể muốn cậu đâu."
Trong lúc nhất thời Thành Nham không kịp phản ứng, lại nghe Hạ Tuyên nói: "Người đàn ông của cậu trông rất nhã nhặn."
Hạ Tuyên đang tìm cách "bắc cầu" để trêu chọc tính cách hung ác trước đây của Thành Nham, Thành Nham tức quá chừng lại không khỏi khẽ cười: "Anh đừng có chọc em."
Anh cúi đầu quan sát hình xăm trên cánh tay Hạ Tuyên, hỏi: "Hoa tay này làm hồi nào thế?"
"Hai năm trước."
"Ai xăm cho anh?" Thành Nham nổi bệnh nghề nghiệp, nắm lấy cánh tay của Hạ Tuyên xoay lại tỉ mỉ đánh giá mặt sau hình xăm, "Phủ bề mặt không đều lắm."
Hoa tay không thể là gã tự mình xăm, nhưng Thành Nham thực sự không nghĩ ra Hạ Tuyên sẽ để ai xăm lên cánh tay gã.

"Lương Tử."
Thành Nham hơi kinh ngạc: "Cậu ta?"
"Thiên phú rất cao." Hạ Tuyên nhìn xuống cánh tay trái của mình, "Sao ngạc nhiên thế?"
"Cậu ta không phải là bạn trai của anh thật hả?" Thành Nham lại hoài nghi.

Hạ Tuyên thờ ơ cười cười, ánh mắt tràn đầy áp bách liếc qua: "Tính tình anh tệ, thích người tốt tính, cậu cảm thấy nó có thể là đối tượng của anh à?"

Thành Nham ngậm miệng, tiếp tục xem hoa tay của Hạ Tuyên.

Giang Mộ Bình đứng ở cửa, cầm di động xoay người, thoáng thấy Thành Nham đang cầm cánh tay của Hạ Tuyên thưởng thức cái hoa tay ngầu khiếp của người ta.

"Chừng nào hai đứa về?" Giọng mẹ Giang trong điện thoại vang lên.

Giang Mộ Bình hơi mất tập trung, lơ đãng đáp dạ.

"Dạ cái gì mà dạ, mẹ hỏi con chừng nào về."
"Vẫn chưa quyết định, để lát hỏi Thành Nham."
"Tiểu Nham đang làm gì thế?"
"Nhìn cánh tay."
"Hả?"
Hạ Tuyên thuốc hút xong, liền gọi với vào phòng: "Lương Tử, lấy gói thuốc."
Lát sau, Triệu Thanh Lượng cầm gói thuốc hùng hổ đi tới, thảy lên bàn trà, sau đó lại hùng hổ quay về phòng.

Hạ Tuyên mở gói thuốc ra, rút trong đó ra một điếu thuốc, đưa cho Thành Nham.

Thành Nham không nhận, nói "không cần".

"Cai à?"
"Không có."
Hôm nay còn muốn hôn Giang Mộ Bình, trong miệng có mùi thuốc lá chắc hắn sẽ không thích.

Vậy nên Thành Nham không muốn hút.

Chứng nghiện thuốc lá của anh có lẽ sắp vì ham muốn hôn Giang Mộ Bình mà cai được mất.

Giang Mộ Bình vẫn còn nghe điện thoại ngoài cửa, Thành Nham đứng dậy đi tới, lúc ra đến cửa thì hắn vừa cúp máy.

"Sao gọi lâu thế?"
Giang Mộ Bình quay lưng về phía Thành Nham không nói lời nào, Thành Nham chọc chọc lưng hắn, "Này?"
"Mẹ gọi đến." Giang Mộ Bình vẫn cứ quay lưng với anh.

Thành Nham rất ưng hoa tay của Hạ Tuyên, đầu ngón tay rê dọc theo lưng Giang Mộ Bình trêu chọc: "Quả thật là một miếng thịt tốt, xăm lên lưng chắc chắn sẽ rất gợi cảm."
Thành Nham vốn định chọc giáo sư Giang, ai ngờ giáo sư Giang lại không hiểu phong tình, chỉ nhàn nhạt nói: "Xăm lưng nào có gợi cảm bằng xăm tay.".


Bình Luận (0)
Comment