Đính Hôn Cùng Bạn Học

Chương 61



Kỳ thực số người đến bữa ăn hôm nay vẫn chưa đầy đủ, trong nhóm người đi New Zealand cùng Thiệu Viễn Đông vào dịp năm mới thì có hai người bận việc nên không đến được.
Bạn bè của Giang Mộ Bình đều là những người có trình độ học vấn cao.

Từ những cuộc trò chuyện và cách ăn uống thì người khác có thể cảm nhận họ có sự khiêm tốn và nhã nhặn, đồng thời trên người họ còn toát ra sự hào phóng và tự tin trời sinh.
Mặc dù những người ngồi ở đây đều là những người thuộc tầng lớp thượng lưu nhưng các chủ đề trên bàn ăn rất thoải mái, bọn họ nói đến rất nhiều điều thú vị mà họ gặp được lúc mừng năm mới ở New Zealand.
Bạn bè của Giang Mộ Bình đều là những người khá hay nói, nhìn qua cũng rất dễ thân cận.

Chỉ có Mạnh Tư nói rất ít, cho người ta cảm giác như gã là người không nhiễm khói bụi trần gian.
Thành Nham là một người chậm nhiệt.

Mặc dù bạn bè của Giang Mộ Bình không bàn về những chủ đề chuyên môn hay cao thâm như anh tưởng tượng, nhưng anh cũng hiếm khi tham gia vào các cuộc trò chuyện của họ.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Mạnh Tư là người ít lời, với bản thân gã thì một chữ cũng quý chữ như vàng.
Nhưng đôi khi chủ đề đến trên người gã, gã cũng không thể tiếp tục im lặng và giả vờ như bị câm được.
Chu Dạng rất tò mò về quá trình quen biết của Thành Nham và Giang Mộ Bình.


Anh ta hỏi Thành Nham: "Ai giới thiệu cho anh và Mộ Bình xem mắt thế?"
"Là chị họ của anh ấy." Thành Nham nói.
"Viễn Đông nói hai người tiến đến kết hôn chỉ trong vòng nửa tháng là thật sao?"
"Ừm."
Chu Dạng cười nói: "Vậy thì cũng tính là đột xuất kết hôn nhân rồi...Hồi cấp ba hai người cùng nhau trải qua sao?"
Giang Mộ Bình nghe vậy liền ngẩng đầu lên.
Câu hỏi này quá bất hợp lý, Thành Nham trong lúc nhất thời có chút buồn cười: "Đương nhiên không có."
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
"Không có?" Chu Dạng vốn tưởng rằng Giang Mộ Bình và Thành Nham đã có nền tảng tình cảm nên mới kết hôn nhanh như vậy, thậm chí anh ta còn não bổ ra một câu chuyện tình yêu gương vỡ lại lành, nhưng anh ta lại không ngờ lại hai người này thực sự là một cuộc hôn nhân chớp nhoáng.
Giang Mộ Bình thản nhiên nói một câu: "Lúc đó em ấy còn chưa phát dục hoàn toàn, làm sao có thể nói chuyện yêu đương với tôi."
Chu Dạng kinh ngạc nhìn Giang Mộ Bình, "Giáo sư Giang, lời này của cậu sao lại mang đến cho tôi một chút cảm giác cầm thú vậy? Là tôi không hiểu ý của cậu sao?"
Thành Nham nhìn chằm chằm vào Giang Mộ Bình không chớp mắt, thầm nghĩ lúc đó anh chỉ vỡ giọng chậm một chút, làm sao lại biến thành phát dục chưa hoàn toàn rồi?
Giang Mộ Bình cảm thấy những gì hắn nói vừa rồi có phần mơ hồ, hắn ho khan một tiếng, giải thích: "Ý tôi là lúc đó đầu óc của em ấy còn chưa trưởng thành, không có hứng thú yêu đương."
"Cậu cũng biết chuyện này à?" Thiệu Viễn Đông biểu thị nghi vấn, "Tôi nhớ hồi cấp ba hai người không quen nhau mà?" Y đột nhiên bật cười và nói, "Nhưng nếu lúc đó hai người thật sự yêu nhau thì tôi sẽ là người đầu tiên phá hoại."
Lòng hiếu kỳ của Chu Dạng bị khơi dậy: "Tại sao?"
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Thiệu Viễn Đông cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, "Đều là những chuyện năm xửa năm xưa, không đáng nhắc tới."
"Cậu nói một chút đi, thỏa mãn trí tò mò của tôi."
Thiệu Viễn Đông lắc đầu: "Chuyện này liên quan đến lý lịch đen của tôi, tôi từ chối tiết lộ."
Thành Nham nâng ly, giấu mặt sau chiếc ly thủy tinh, cụp mắt mỉm cười.
"Sau đó thì sao?" Chu Dạng tiếp tục hỏi Thành Nham, "Sau khi lên đại học, hai người vẫn liên lạc sao?"
Thành Nham nói: "Tôi không học đại học."
Chu Dạng ngẩn người.
Thành Nham nói: "Tôi chưa học hết cấp ba, từ lâu tôi đã không liên lạc với giáo sư Giang rồi."
Chu Dạng vốn tưởng rằng Thành Nham học cao đẳng nghệ thuật, dù sao anh và Giang Mộ Bình học cùng một trường cấp ba, khoảng cách hẳn là không quá lớn, nhưng anh ta không ngờ Thành Nham còn chưa học hết cấp ba.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Nếu tiếp tục đề tài này, hiển nhiên sẽ càng ngày càng khó xử, Chu Dạng kịp thời dừng lại, không hỏi thêm.
Nghiêm Thanh lại rất có hứng thú với nghề nghiệp của Thành Nham, y hỏi: "Thành Nham, cậu làm việc ở đâu? Nếu có thời gian, tôi có thể đến thăm được không?"
Thành Nham gật đầu: "Tất nhiên có thể.

Hôm nay tôi không mang theo danh thiếp, lát nữa tôi sẽ đưa tài khoản WeChat của studio cho cậu."
Nghiêm Thanh cười: "Được."
Điện thoại di động của Thiệu Viễn Đông đổ chuông, y cầm nó lên nhìn, cười đến híp mắt, y ngẩng đầu lên và nói, "Con gái của tôi."
Chu Dạng kêu lên một tiếng, trong mắt tràn đầy từ ái: "Tiểu bông gòn lại gọi đến."

Thiệu Viễn Đông cầm điện thoại di động đứng lên, "Tôi ra ngoài nhận điện thoại."
Khi Thiệu Viễn Đông ra ngoài gọi điện video với con gái, Thành Nham liền đưa cho Nghiêm Thanh tài khoản WeChat của studio.
Mạnh Tư đứng dậy, "Tôi đi vệ sinh."
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Nghiêm Thanh thêm tài khoản WeChat của studio và nhấp vào vòng kết nối bạn bè của studio.

Có rất nhiều bản vẽ hình xăm trên tường nhà, một số là của Thành Nham thiết kế, còn một số là của các thợ xăm khác trong studio.

Chu Dạng nghiêng người, cúi đầu cùng Nghiêm Thanh chiêm ngưỡng những tấm hình này.
Trên hành lang, Thiệu Viễn Đông đang gọi video với con gái của mình.

Mạnh Tư từ trong phòng riêng bước ra, cùng với Thiệu Viễn Đông nhìn nhau một cái rồi đi thẳng vào phòng vệ sinh.
Sau khi Thiệu Viễn Đông kết thúc cuộc gọi, Mạnh Tư vừa vặn cũng bước ra từ phòng vệ sinh.
"Hôm nay có phải cậu hơi trầm mặc quá không?" Thiệu Viễn Đông chặn Mạnh Tư lại giữa đường, "Không phải lúc trước cậu vẫn luôn tò mò về người đã kết hôn với Jan à?"
Giang Mộ Bình vẫn luôn không kết hôn, cũng chưa từng yêu đương, đột nhiên truyền ra tin tức kết hôn, thật ra không chỉ có Mạnh Tư ở nước ngoài xa xôi tò mò, mà tất cả bọn họ đều tò mò.
Mạnh Tư dừng lại trước mặt Thiệu Viễn Đông, vị trí của họ cách cửa phòng riêng chỉ có một khoảng.
"Tôi đã từng gặp cậu ta." Mạnh Tư nói.
"Gặp rồi? Thành Nham?"
Mạnh Tư ừm một tiếng: "Chúng tôi đã cùng nhau nghe một buổi hòa nhạc cách đây không lâu, tôi mời hai người họ."
"Jan cũng đi à? Ba người đi xem hòa nhạc? Sao cậu không mời tôi?"
Mạnh Tư liếc y một cái rồi nghiêm túc trả lời: "Vé đó rất khó lấy, chỉ có ba cái, lần sau có dịp tôi sẽ mời cậu."
Thiệu Viễn Đông bật cười: "Đùa cậu thôi."
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Thiệu Viễn Đông lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra, Mạnh Tư cụp mắt liếc nhìn và nghĩ đến một vài chuyện cũ không vui.
"Tôi đã nghĩ Jan sẽ tìm một người ưu tú như cậu ấy để kết hôn."
Thiệu Viễn Đông rút ra một điếu thuốc, lơ đễnh nói: "Thành Nham cũng rất giỏi."
"Tôi cho là cậu ấy ít nhất cũng sẽ tìm một người tốt nghiệp cấp ba." Mạnh Tư có chút cay nghiệt nói.
Thiệu Viễn Đông ngẩng đầu, hơi nhíu mày: "Cậu đang nói cái gì vậy, đừng để Jan nghe thấy mấy lời này."
Thành Nham vốn muốn xin lỗi Mạnh Tư vì mình đã lỡ ngủ quên trong buổi hòa nhạc hôm đó, vì vậy khi Mạnh Tư ra ngoài một lúc, anh cũng đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài để đích thân xin lỗi và giải thích với gã một chút.
Khi bước đến cửa, anh nghe thấy một tiếng nói chuyện lúc ẩn lúc hiện ở bên ngoài.
"Cậu nói chuyện cũng đừng cay nghiệt như vậy." Thiệu Viễn Đông nói, "Học lực không có ý nghĩa gì cả".
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Lần trước khi Thành Nham ngủ gật trong buổi hòa nhạc thực sự khiến Mạnh Tư có rất nhiều thành kiến ​​với anh, hơn nữa lúc đó Mạnh Tư cũng ngửi thấy mùi lá trên người anh, cho nên lúc này Thiệu Viễn Đông hút thuốc, gã lại nhớ đến những trải nghiệm không vui ngày ấy.
Gã không thể hiểu tại sao Giang Mộ Bình lại kết hôn với một người không xứng với hắn như vậy.

Mạnh Tư thẳng thừng: "Học hành đúng là chẳng có nghĩa lý gì, nhưng người này ngoại trừ học lực không có, thì những phương diện khác cũng không được gì cả."
"Mạnh Tư." Giọng điệu của Thiệu Viễn Đông trở nên lạnh lùng.

"Lúc thường cậu nói chuyện không nhường người khác cũng không sao, nhưng cậu cũng phải nhìn tình huống hôm nay một chút.

Thành Nham là tiên sinh của Giang Mộ Bình, cậu cảm thấy cậu nói tiên sinh của bạn mình như vậy nghe có được hay không?"
"Tôi đang nói sự thật." Mạnh Tư mang theo thành kiến rất lớn, ngữ khí bình thản nói.
Thiệu Viễn Đông cau mày, còn chưa kịp nói gì, dư quang đã quét qua bóng người ở cửa, y sửng sốt, vẻ mặt cứng đờ: "Thành Nham..."
Mạnh Tư hơi nghiêng sang bên cạnh, nhìn về phía Thành Nham.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Vẻ mặt của Thành Nham vẫn không thay đổi, anh trực tiếp đi thẳng tới bên này.
Thành Nham bước đến trước mặt Mạnh Tư và nói: "Tôi muốn xin lỗi anh vì đã ngủ quên trong buổi hòa nhạc hôm đó, rất xin lỗi, lúc đó tôi hơi mệt, không chống đỡ được, không có ý mạo phạm anh."
Thành Nham không định nói thêm mấy lời vô nghĩa, anh chỉ muốn bày tỏ lời xin lỗi chân thành của mình, về việc anh có thể nhận được câu "Không sao đâu" của Mạnh Tư hay không, anh không quan tâm.
"Tôi vào trước." Thành Nham nói với họ.
Khi Thành Nham vào cửa, Giang Mộ Bình cũng vừa đi ra, anh đụng phải lồng ngực của Giang Mộ Bình, Giang Mộ Bình giữ lấy lưng của anh, kéo anh vào trong ngực.
Thành Nham nâng mắt nhìn Giang Mộ Bình, cảm xúc kỳ lạ tràn ngập dưới mắt hiện lên khá rõ ràng.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Giang Mộ Bình nghi ngờ hỏi: "Làm sao vậy?"
Vẻ mặt Thành Nham có chút lãnh đạm, anh quả thực có chút không vui, nhưng cũng không phải loại người thích nuốt hết mọi thứ vào bụng.

Nhưng anh hiểu rằng anh nhất định phải thể diện cho Giang Mộ Bình, hơn nữa anh không muốn khiến mình trở nên khiếm nhã như vậy.
Thành Nham không giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Anh giả vờ không ra, chỉ nói với Giang Mộ Bình, "Về nhà lại nói, được không?"
Giang Mộ Bình nhìn chằm chằm anh một lúc, ừ một tiếng.

Hắn ngẩng đầu lên và liếc nhìn về phía Thiệu Viễn Đông và Mạnh Tư, trên mặt Mạnh Tư vẫn không chút biểu cảm, nhưng biểu tình của Thiệu Viễn Đông lại có chút phức tạp..


Bình Luận (0)
Comment