Khương Minh Chi nghe thấy tiếng chuông thông báo có tiền chuyển vào tài khoản cô mới nhớ ra vừa nãy cô nói với Lộ Khiêm là nhìn một giây mất một vạn đô la.
Cô nghe Lộ Khiêm đọc số tiền, trong lòng thầm so sánh với catse đóng một bộ phim của một nữ minh tinh có địa vị tầm như cô.
Cô tự nhận làm nghệ sĩ kiếm cũng kha khá, thậm chí có khi nhiều đến mức cô còn ngẫm nghĩ mình có xứng với con số đó không.
Mãi đến khi ban nãy Lộ Khiêm thoải mái đồng ý, cũng làm thật theo yêu cầu cô thuận miệng nói bừa, mà trong nhận thức của cô nó chỉ là “nói cho sướng miệng”, vô cùng không thực tế.
Cuối cùng giây phút này Khương Minh Chi mới hiểu ra trong giới giải trí, nhất là nữ minh tinh ở Cảng Thành thế kỷ trước, họ vừa đẹp vừa nổi lại cứ đua nhau đâm đầu gả vào gia đình giàu sang quyền thế.
Thậm chí trong nhà họ Lộ cũng có một người, mẹ kế của Lộ Khiêm, mẹ ruột của Lộ Lê, Từ Tuệ Nhàn.
Đồng thời, lại một lần nữa cô nhận ra Lộ Khiêm chưa ký hợp đồng trước hôn nhân với cô là hành vi nguy hiểm cỡ nào.
*Hợp đồng trước hôn nhân là một loại hợp đồng giữa các đôi nam nữ trước khi chính thức kết hôn thực hiện để thỏa thuận các vấn đề pháp lý như phân định tài sản chung, riêng, trước, trong và sau hôn nhân hoặc liên quan đến quyền nuôi con và chia tài sản nếu vợ chồng ly hôn. Khương Minh Chi nhìn Lộ Khiêm, cô đã có thêm nhận thức mới về mức độ giàu có của đám nhà tư bản này.
“Có phải em nên nộp thêm ít thuế nữa không?” Cô đột nhiên hỏi một câu.
...
Khương Minh Chi ở phòng bệnh riêng, đồng nghiệp trong đoàn phim đều đến thăm cô vào ngày đầu tiên rồi, sang ngày thứ hai, Hàn Cần giúp cô từ chối khéo ý tốt đến thăm cô tiếp của mọi người.
Khương Minh Chi vốn tưởng rằng sáng hôm sau Lộ Khiêm sẽ đi, ai dè người đàn ông ấy mang theo máy tính, mới sáng ra đã bảo Trần Trung mang tài liệu đến bắt đầu làm việc từ xa trong phòng bệnh của cô.
Hàn Cần nhìn thấy con số mới cộng vào tài khoản của Khương Minh Chi thì líu lưỡi.
Ngay từ khi ra mắt, Khương Minh Chi đã thành lập một quỹ nhỏ, chủ yếu là giúp đỡ các bé gái ở khu vực xa xôi được đi học, mấy năm qua quỹ của Khương Minh Chi phát triển khá ổn, nhưng cô luôn không phô trương ở phương diện này, chưa từng mua bài marketing hình tượng cô lập quỹ từ thiện, Khương Minh Chi để Hàn Cần giúp cô chuyển số tiền đó vào tài khoản quản lý tài chính, tiền lời từ đó sẽ được rút ra cung cấp cho quỹ.
Cứ coi như cô cướp của người giàu giúp người nghèo, dùng tiền của nhà tư bản xấu xa làm chút chuyện tốt cho xã hội.
Hàn Cần bị cái câu “cướp của người giàu giúp người nghèo” của Khương Minh Chi chọc cười.
Mấy năm qua, dường như thu nhập trong giới giải trí mảng phim ảnh cao đến khác thường, động một tí là catse diễn sẽ lên tận trời, một số nghệ sĩ quyên góp hai mươi, ba mươi vạn đã bắt đầu mua bài tâng bốc hết cỡ, hận không thể phát loa cho cả thế giới biết, nhưng ở mặt này Khương Minh Chi khiêm tốn thái quá.
Dạo trước trong giới điên cuồng nộp thuế quá hạn, chỉ có phòng làm việc của bọn họ bình tĩnh như thường, chưa từng sợ bị điều tra sổ sách thuế má.
Hàn Cần hỏi nguồn gốc số tiền, Khương Minh Chi bảo của Lộ Khiêm, bản thân cô tốn chưa đến nửa tiếng đã bòn rút được số tiền đó của nhà tư bản.
Trong phòng làm việc, Hàn Cần nhìn mấy chữ “chưa đến nữa tiếng” che miệng ho nhẹ một tiếng.
Chưa đến nữa tiếng, nếu như thêm dạo đầu nữa thì có phải hơi nhanh rồi không.
Hàn Cần nhớ lại lần đầu tiên cô ấy gặp Lộ Khiêm, người đàn ông mặc áo ngủ đứng ở cửa phòng khách sạn, vừa sang vừa mang vẻ lười biếng, quần áo rơi ngổn ngang trong phòng, Khương Minh Chi vừa tỉnh ngủ ôm chăn ngồi trên giường, dáng vẻ mệt mỏi lười nhác hệt như mèo con, vừa nhìn đã biết lúc tối bị giày vò tàn nhẫn.
Không giống vẻ chỉ được có nửa tiếng.
Hàn Cần cứ nghĩ mãi thấy mình càng nghĩ càng lệch, cô ấy nhanh chóng dừng dòng suy nghĩ ngày càng phong phú ấy lại, nghiêm nghị gửi tin nhắn cho Khương Minh Chi: [Khương Minh Chi, em còn muốn cái chân đấy nữa không hả?]
[Hơn nữa, đó là bệnh viện, chú ý ảnh hưởng.]
Trong phòng bệnh, sáng dậy Khương Minh Chi chưa rời giường, nhận được tin nhắn của Hàn Cần thì trên đầu chậm rãi mọc ra một dấu “?”.
Cô thấy hình như Hàn Cần hiểu nhầm gì đó rồi, đang định giải thích thì Hàn Cần lại gửi tới một tin.
[Giới hạn cuối cùng, mang bao.]
Khương Minh Chi: [...]
Cô chẳng muốn giải thích gì nữa, cô bỏ điện thoại xuống, trừng mắt nhìn người đàn ông dậy sớm làm việc với cái máy tính ở ghế sofa.
Vì anh ở đây nên trợ lý Mao Mao vốn đến chăm sóc cô được mời ra khỏi phòng.
Lộ Khiêm làm việc từ xa mà rất nghiêm túc, dường như không phát hiện ra cô đang nhìn anh.
Khương Minh Chi nghĩ một lát, cuối cùng bỏ qua, tự cô vén chăn lên vươn người xuống giường, xỏ dép lê rồi chống giường khập khễnh đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Khương Minh Chi thảm thương chưa tự đi được hai bước đột nhiên trời đất quay cuồng bay bổng.
Cô phản xạ có điều kiện vươn tay ôm cổ người nọ, khi phản ứng lại được thì Lộ Khiêm đã bế cô lên rồi.
Khương Minh Chi thấy gương mặt gần sát của Lộ Khiêm.
Lộ Khiêm ôm lấy Khương Minh Chi hoạt động không tiện: “Bà Lộ cần cống hiến sức lực gì?”
Đúng lúc này, trái tim bé bỏng không biết phấn đấu của Khương Minh Chi đập nhộn cả lên.
Cô chỉ vào phòng vệ sinh: “Bên đó.”
Khương Minh Chi được Lộ Khiêm bế vào phòng vệ sinh, cô ở phòng bệnh vip, phòng bệnh mà như phòng khách sạn năm sao vậy, có đầy đủ các loại thiết bị dụng cụ.
Khương Minh Chi thấy phòng tắm có vòi hoa sen thì đột nhiên nói: “Em muốn tắm.”
Hôm qua cô không tắm rồi, bị ngã nên vừa mệt vừa bất tiện, chỉ rửa ráy qua loa, bây giờ cứ cảm thấy cả người không thoải mái.
Cánh tay ôm cô của Lộ Khiêm cứng đờ, nhìn cái chân còn băng gạc của Khương Minh Chi.
Khương Minh Chi ôm cổ Lộ Khiêm cọ cọ: “Chồng à, giúp em đi.”
Khương Minh Chi tự nhận cô thực sự không có mục đích gì khác, chỉ muốn tắm mà thôi, Mao Mao lại bị anh đuổi đi rồi, người có thể giúp cô ngoại trừ Lộ Khiêm thì còn ai vào đây được.
Hơn nữa Lộ Khiêm đâu phải chưa từng nhìn thấy.
Cô tắm táp rất nhanh, Lộ Khiêm luôn cẩn thận từng tí một che chân cô không để vết thương dính nước, cô vừa tắm xong cái là anh lập tức kéo khăn tắm quấn chặt Khương Minh Chi lại, nhiệt độ điều hòa mở rất cao.
Khương Minh Chi bọc khăn tắm ngồi trên bồn rửa mặt, nhìn quần áo Lộ Khiêm đã ướt hơn nửa vì tắm cho cô, áo quần dán sát vào người để lộ đường nét cơ bắp rắn rỏi.
Cô không biết đột nhiên Lộ Khiêm đặt cô lên bồn rửa mặt làm gì, chỉ bỗng nhiên cảm thấy hơi thở nguy hiểm đang tới gần.
Khương Minh Chi muốn xuống, Lộ Khiêm trực tiếp chống hai tay bên cạnh cô, giam cô giữa cơ thể anh và mặt bồn.
Khương Minh Chi ngửa ra sau, khăn tắm trên người tuột mất một nửa, cô dùng tay miễn cưỡng bảo vệ được vị trí quan trọng, cuối cùng cô cũng hiểu nơi đáy mắt Lộ Khiêm viết gì.
“Em không được đâu.” Cô không thể làm gì khác hơn là lên tiếng nhắc nhở, mới nãy Hàn Cần còn hỏi cô có cần chân nữa không, mà đây còn là bệnh viện, điều cuối cùng, chỗ này không có bao.
Khương Minh Chi không tin Lộ Khiêm bay qua đây thăm cô mà lại có thể mang theo thứ ấy bên người.
Yết hầu Lộ Khiêm khẽ chuyển động, nắm lấy cánh tay nhỏ mềm mại như không xương của Khương Minh Chi: “Thế này.”
Khương Minh Chi biết vừa rồi cô tắm anh đã nổi phản ứng rồi, nhưng cô vẫn định rụt tay về: “Ưm.”
Lộ Khiêm bóp cổ tay mảnh mai của cô, giọng hơi khàn: “Không giúp anh một chút sao? Bà Lộ.”
...
Không biết qua bao lâu, cửa phòng vệ sinh đột nhiên mở ra, Khương Minh Chi được thay quần áo khác được Lộ Khiêm bế ra ngoài.
Hơi nước ở buồng tắm bốc ra ngoài phòng, có hương thơm sữa tắm mùi lựu, còn có mùi vô cùng ám muội nào đó.
Đuôi mắt Khương Minh Chi phớt hồng, cả người co lại nhỏ bé, nằm trong lòng Lộ Khiêm cảm nhận sự đau nhức ê ẩm ở cổ tay mình, thậm chí đầu ngón tay, lòng bàn tay còn vương xúc cảm khác biệt.
Vừa nghĩ đến cảnh tay mình bị dùng làm chuyện đó, sau này cô nên dùng đôi tay này ăn cơm, viết chữ, dưỡng da thế nào đây, cô không còn sạch sẽ nữa rồi, Khương Minh Chi càng nghĩ trong lòng càng đau xót cho chính mình, cô ngẩng đầu lên, khẽ cắn vào cằm Lộ Khiêm.
Đáng tiếc lúc này tâm trạng Lộ Khiêm rất tốt, mặt mày giãn ra thoải mái đúng kiểu một người đàn ông vừa được thỏa mãn, anh thấy Khương Minh Chi mài răng trên cằm mình thì cúi đầu xuống, hôn một cái lên môi cô.
Khương Minh Chi ngửa đầu ra sau để xả nỗi tức giận khi thất bại, cô thấy ánh mắt nhàn rỗi của Lộ Khiêm lại dừng tại môi cô.
Lúc đầu cô còn chưa kịp nhận ra ánh mắt này có Lộ Khiêm mang ý gì, mãi đến khi đột nhiên nhớ lại những gì đôi tay ngọc ngà mảnh mai của cô trải qua trong phòng tắm hồi nãy.
Giây phút này Lộ Khiêm nhìn môi cô chăm chú.
Tâm hồn bé bỏng của Khương Minh Chi hứng chịu sự xung kích trước nay chưa từng có, thậm chí nói chuyện cũng nói lắp: “Anh, anh đừng hòng!”
Lộ Khiêm đặt Khương Minh Chi lên giường.
Khương Minh Chi vừa chạm tới giường là lăn vào bên trong, dường như sợ làm thêm lần nữa, Lộ Khiêm tiếp tục làm việc của mình.
Khương Minh Chi bơ vơ nghĩ tới nghĩ lui, dù sao về sau đôi tay này cũng là của cô, vừa nãy đã dùng nước rửa tay rửa cẩn thận sạch sẽ từ trong ra ngoài rồi, sau này vẫn phải dùng tiếp, không thể vì từng làm chuyện không sạch sẽ một lần mà cô bỏ nó luôn được, vì thế cô cầm điện thoại lên.
Weixin có hai tin nhắn mới.
Khương Minh Chi mở Weixin ra thấy vừa nãy khi cô đi tắm, người gửi tin nhắn cho cô ấy vậy mà lại là Lộ Lê.
Lộ Lê biết tin cô đóng phim bị thương giờ đang nằm viện nên muốn qua thăm cô.
Khương Minh Chi không ngờ cô em gái mới gặp nhau một lần lại quan tâm mình như thế, cô ngẩng đầu nhìn Lộ Khiêm.
Khương Minh Chi nói chuyện mình và Lộ Lê gặp nhau ở tiệm Spa, còn trao đổi phương thức liên lạc cho Lộ Khiêm nghe.
Lộ Khiêm biết Lộ Lê muốn tới đây thăm Khương Minh Chi, ánh mắt hơi khựng lại, sau đó nói: “Đến đi.”
Khương Minh Chi: “Ồ.”
Cô trả lời tin nhắn cho Lộ Lê, không nói với cô ấy Lộ Khiêm ở đây, sau đó bắt đầu thấp thỏm chờ lát nữa Lộ Lê đến thì giải thích với cô ấy về quan hệ giữa cô và Lộ Khiêm thế nào.
Lần trước Lộ Khiêm đã nói muốn dẫn cô đi gặp Lộ Lê rồi.
Khương Minh Chi nhìn Lộ Khiêm, cô biết quan hệ của anh và Lộ Lê kém xa quan hệ kiểu vì làm bài tập mà gõ u đầu, từ nhỏ đã đánh nhau mà lớn như cô và Khương Minh Sùng.
Tính cách Lộ Lê rất tốt, tốt đến mức cho dù sau khi kết hôn tình cảm của cô ấy và chồng mình có tốt hay xấu, trước giờ cô ấy chẳng hề oán hận Lộ Khiêm.
Khương Minh Chi cảm thấy nếu đổi lại là cô, khóc lóc bị ép liên hôn vì lợi ích với một người xa lạ, có lẽ cô không thể không căm hận người anh trai này.
Khương Minh Chi đột nhiên nhảy xuống giường.
Cô nhảy hai bước đến cạnh Lộ Khiêm, rút máy tính và tài liệu của anh đi, Lộ Khiêm ngẩng đầu lên, Khương Minh Chi ngồi thẳng vào đùi anh.
Lộ Khiêm: “Làm sao thế?”
Khương Minh Chi nhìn Lộ Khiêm bằng ánh mắt phức tạp.
Nhà tư bản xấu xa chỉ tốt với một mình cô thôi ư?
Khương Minh Chi tự biết mình không phải thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi ngây thơ, trong sáng gì nữa, cô đã qua cái tuổi cảm thấy trên thế giới này nhân vật phản diện chỉ đối tốt với mình cô là chuyện gì đó rất ngầu, thậm chí kiêu hãnh vì điều ấy, cô không hy vọng Lộ Khiêm lại là một người lạnh lùng đối xử với người thân của anh.
Truyền thông chỉ có thể tô vẽ xuất thân Lộ Khiêm cao quý cỡ nào, anh là con cháu nhà họ Lộ và nhà họ Thư, anh thừa kế của cải nhà họ Lộ và chảy dòng máu cao quý của nhà họ Thư, tư bản nhà họ Lộ chống đỡ cho anh ngồi tít trên cao coi trời bằng vung, dòng máu nhà họ Thư để anh dù ngạo mạn, cay nghiệt, lạnh lùng thế nào cũng là chuyện đương nhiên.
Khương Minh Chi biết trước kia có lẽ bố mẹ Lộ Khiêm cũng lấy nhau vì lợi ích, mẹ anh ly hôn là trở về Anh ngay lập tức, sau đó gần như chưa từng quay lại Cảng Thành, từ nhỏ người anh gặp được nhiều nhất khi ở nhà có khi không phải mẹ ruột mình mà là người mẹ kế trẻ tuổi bị cả đám truyền thông miêu tả là hồ ly tinh trong giới giải trí trèo được lên cao - Từ Tuệ Nhàn, cả cô em gái của anh do mẹ kế sinh.
Thật ra nói về tình hình gia đình thì nhà Lộ Khiêm phức tạp hơn nhà cô nhiều.
Khương Minh Chi bỗng nhiên cảm thấy đau lòng.
Tính cách của Lộ Khiêm ít nhiều liên quan đến hoàn cảnh trưởng thành của anh.
Khương Minh Chi khoát hai tay lên vai Lộ Khiêm, nhìn anh, đột nhiên sán lên hôn anh một cái.
Lộ Khiêm: “Hửm?”
Khương Minh Chi: “Hôn cái không được à?”
Vừa nãy anh cũng làm chuyện đó với cô rồi còn gì.
Lộ Khiêm vươn tay đỡ sau gáy Khương Minh Chi: “Được.”
...
Phòng vip ở tầng cao nhất bệnh viện.
Trong thang máy, Lộ Lê ngẩng đầu nhìn số tầng không ngừng tăng lên.
“Anh nói thật sao? Em không tin.” Lộ Lê lặp lại.
Trì Thầm Yến nắm tay Lộ Lê, mỉm cười: “Anh lừa em làm gì?”
Lộ Lê nắm chặt tay Trì Thầm Yến, phồng má biểu cảm nghiêm túc: “Anh hiểu Lộ Khiêm hay em hiểu Lộ Khiêm? Anh ấy là anh trai em đó, em lại không hiểu anh ấy chắc?”
Tối qua Trì Thầm Yến nói với cô ấy gần đây Lộ Khiêm có quan hệ không nói rõ được với Khương Minh Chi, anh biết Khương Minh Chi đóng phim bị thương lập tức bay từ Cảng Thành đến đây, bây giờ vẫn đang ở cùng Khương Minh Chi ở bệnh viện.
Lộ Lê cảm thấy cái người đá cô ấy từ concert của thần tượng về nhà, vì cô ấy tham gia chương trình truyền hình mà quăng cho cô ấy tấm thẻ nhắc nhở cô ấy mang họ gì, sau đó còn cấm cô ấy xuất đầu lộ diện, cũng là người dè bỉu coi thường chê ghét giới giải trí vô cùng rõ ràng, anh mà nhìn trúng nữ minh tinh trong giới giải trí thì đúng là chuyện hài buồn cười nhất mà cô ấy nghe được trong năm nay.
Tiếc là người kể chuyện cười này cho cô ấy nghe lại là ông chồng thân mến của cô ấy, hơn nữa còn dám chắc rằng anh ấy không lừa cô ấy.
Lộ Lê nhớ ra mình có Weixin của Khương Minh Chi, thế là cô ấy kiếm cớ đến thăm, kéo Trì Thầm Yến qua đây tìm chứng cứ.
Bởi vì cô ấy sợ Lộ Khiêm ở đây thật nên cô ấy nhất định phải có ông xã làm chỗ dựa mới dám đến.
Trì Thầm Yến nhìn vẻ mặt không tin của Lộ Lê, dịu dàng mỉm cười.
Từ lần trước Lộ Khiêm vô cớ bay đến thành phố S, anh ấy đã mơ hồ nhận ra điều gì đó, sau đó anh ấy phát hiện đúng mấy hôm ấy Khương Minh Chi cũng quay chương trình ở thành phố S, gần đây tin tức Lộ Khiêm và Khương Minh Chi nhảy với nhau ở tiệc sinh nhật người ta ở Bình Thành truyền ra, lại thêm chuyện mấy đạo diễn công khai xin lỗi Khương Minh Chi, chắc chắn họ đã đá phải cục sắt nào đó.
Anh ấy biết được tin tức lần này Lộ Khiêm dùng máy bay tư nhân bay thẳng từ Cảng Thành đến thành phố S không khó, cũng là sau khi có hot search Khương Minh Chi đóng phim bị thương không lâu.
Thang máy ‘tinh’ một tiếng báo đến tầng.
Hai người nắm tay nhau đi đến phòng bệnh, Trần Trung và vệ sĩ canh giữ ở hành lang.
Trần Trung nhìn thấy Lộ Lê và Trì Thầm Yến thì kính cẩn nhẹ nhàng cúi người chào, mời hai người vào.
Trì Thầm Yến nhìn thấy Trần Trung thì khóe môi cong lên, đáng tiếc Lộ Lê vẫn đang tự lẩm bẩm tự động không chú ý người đàn ông chào cúi người chào cô ấy trông thế nào.
Một giây trước khi bước vào cửa, Lộ Lê vẫn nhỏ giọng nói Trì Thầm Yến: “Em bảo anh nghĩ nhiều quá mà, anh bảo cô chủ nổi danh nào đó trong nội địa thì còn có khả năng cao hơn chút, tuy Khương Minh Chi xinh đẹp thật đó, còn là nữ diễn viên em thích nhất nhưng người như anh hai em cả đời này sẽ chẳng mở mắt nhìn một...”
Lộ Lê nói tới đây thì nhìn về trước, đột nhiên không nói nổi nữa.
Vì cửa không khóa, cô ấy đẩy một cái là mở ra.
Ngay giây tiếp theo, Lộ Lê mắt chữ A miệng chữ O.
Vì cô ấy thấy ở trong phòng, một người đàn ông đang ôm sau gáy Khương Minh Chi ngồi trên ghế sofa hôn sâu, nhận ra có tiếng động ở cửa, người đó hơi quay đầu lại.
Lộ Khiêm và Lộ Lê chạm mắt nhau.