Định Mệnh

Chương 15.2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ketsurang liếc nhìn con trai vốn đến cầm kéo giúp mình chẻ cau thì không thể không cười rộ nhẹ lên được. Por Rit của nàng còn làm được cả vòng hoa nhài khá đẹp và thường hay đến xin làm việc thủ công chơi cùng nàng, thật khác nhiều người đàn ông Thái trong thời này. Mà nàng cũng rất hài lòng về những phẩm chất này của con trai, dù cho bị Khun Ying Jampa mỉa rằng đó là việc của phụ nữ không có đàn ông nào làm đi chăng nữa.

“Mae Kaew và Mae Prang được cho phép bẩm chào rời cung theo như lời cầu xin của cha con, hôm nay sẽ quay về. Chắc là sắp đến rồi, nhất định sẽ không ngừng xin đi chợ cho mà xem. Lần trước than rằng trời trở tối trước, nên chưa mua đủ đồ theo như cần. Por Rit đưa em đi cùng nhé.”

“Con vừa hay có công chuyện cần đến gần chợ trước ngục, có thể cho các em đi chơi và để lại hầu tớ đi cùng. Đến khi mặt trời sắp lặn thì sẽ quay lại gặp nhau ở bến thuyền.”

“Tốt con à. Cho Yod và Waen đi cùng, hai người đó mặt mày hung dữ, dù cho có tuổi rồi nhưng cũng xem là đủ có aura để trấn áp người. Mae Pudtan đi theo dạo chợ cùng các con của dì không? Rồi tối quay về ăn cơm cùng nhau.”

“Được dì ạ.” Khi có cơ hội thích hợp thì Ketsurang liền gật đầu cho nàng Pin và nàng Yaem đuổi các người hầu khác trên nhà đi hết, rồi mới hạ giọng hỏi han người con gái đáng tuổi con theo như đã nghĩ.

“Vốn định hỏi từ hôm trước, mặt mũi cháu xem ra thì giống dì thời trước khi đến đây. Không biết cha mẹ cháu tên gì, có khi dì biết.”

“Mẹ tên Wipawan, bố tên Chaimit ạ, cả hai mất khi Tan tám tuổi.”

“Chia buồn cùng cháu, Wipawan và Chaimit sao? Á! Chị Wipawan có phải có chị gái tên Wipawee không?”

“Phải ạ.”

“À, ra là họ hàng thật rồi. Nhớ rằng lúc đó Mae Pudtan chỉ có hai tuổi vào lần đầu chúng ta gặp nhau. Hẳn là vẫn chưa nhớ được nhưng cháu có biết gia đình bà Sipang không?”

“Biết chứ ạ, không mấy ngày trước khi bị hút đến đâyy, Tan còn đến chùa mà bà Sipang đi tu nữa. Chùa có sư thầy Reuangrit đang tu đấy ạ. Bác kể rằng gia đình cháu năm nào cũng đến, từ trước khi cha mẹ qua đời.” Ketsurang đến mức ngây ra cùng điều nghe thấy, dù cho cũng đoán trước rồi nhưng khi có được câu trả lời luôn mong chờ thì đôi mắt xinh đẹp liền ứa nước mắt và có ánh của sự nhung nhớ vấn vương tràn đầy.

“Bà Sipang, bà cố Nuan, cha và… sư thầy Reuangrit của cháu vẫn khỏe chứ? Họ thế nào rồi?” Khi có thể dằn được sự bùng nổi niềm vui thì vội hỏi han. Meun Maharit vội lao đến chạm vào cánh tay đang gạt lau nước mắt miết của mẹ. Dù cho anh cũng phần nào biết được câu chuyện kỳ lạ của mẹ, nhưng cũng không biết chi tiết gì nên chỉ có thể im lặng lắng nghe và tự đánh giá điều biết được.

“Bà cố Nuan và ông thì đều mất trước khi Tan hiểu chuyện rồi ạ. Còn bà Sipang và sư thầy Reuangrit thì tốt ạ, lại còn rất khỏe mạnh, chúng ta thật sự là họ hàng sao ạ?”

“Không biết cháu còn nhớ hay không, lúc đó dì tên là Ketsurang.”

“Ketsurang. À… Á! Nhưng dì Ket chết do tai nạn mà, bác kể rằng Tan và gia đình còn đến lễ tang nữa. Và chuyện sư thầy Reuangrit đi tu không hoàn tục như bây giờ là vì… ờ…”

“Phải, dì chết khỏi kiếp đó rồi sinh ra lại vào kiếp này.” Nghe xong thì Pudtan đến mức ngây ra một lúc lâu.

“Hèn chi… dì lại bảo không trở về được nữa.”

“Dì từng chạm vào kinh Kritsana Kali rồi linh hồn thoát khỏi thân thể này. May là có ông nội và cha của Por Rit giúp niệm chú kéo quay về lại trong thân thể. Nếu không thì nhất định đã trở thành linh hồn vất vưởng rồi.” Pudtan ngẩng nhìn Meun Maharit cùng sự thấu hiểu hơn.

“Hóa ra là vậy, nên ngài Meun Rit mới để cho ngài Meun Reuang đem quyển sổ duối kinh Kritsana Kali đi xa nơi này.”

“Ta không có cố ý để cho ngươi lạ nước lạ cái đâu. Nhưng sự việc quá mức kỳ lạ nên đành phải tùy cơ ứng biến. Với lại gương mặt ngươi lại tựa như mẹ đến thế này, như thể có người trêu vậy, làm sao không cảnh giác được.” Meun Maharit vội bào chữa.

“Như vậy cũng coi như chúng ta thật sự là họ hàng.” Pudtan nhìn họ hàng mà cô vượt thời gian đến gặp thì không thể không cười tươi.

“Người nào nói? Theo như nghe thấy thì kiếp trước của mẹ mới là họ hàng với ngươi, kiếp này nào có phải họ hàng.”

“Ai nói chứ. Mặt mũi giống nhau thế này thì ít nhất cũng phải có truyền lại dòng dõi chứ.”

“Nhưng cũng rất lâu rồi, mẹ bảo rằng cách xa nhau những 300 năm, dòng dõi đã nhạt đi bao nhiêu, hơn nữa có rất nhiều người không thể tính họ hàng với nhau chỉ vì mặt mũi tương tự nhau đâu.”

“Coi nào, không cần cãi nhau, xem như là họ hàng về mặt linh hồn vậy. Ai mà biết được Por Rit cũng từng là cha mẹ anh em của mẹ trong kiếp trước cũng nên. Thế nên chuyện kiếp trước không cần nhắc đến, chỉ nhắc đến hiện tại là đủ, cứ gượng tính người thân họ hàng vượt kiếp vượt thời đại thì đau đầu chết mất.” Ketsurang kịp thời ngăn sự việc lại, đôi nam nữ đang tranh giành chiến thắng chỉ có thể tử tế chấp nhận vì khi nghĩ theo thì đúng thật là đau đầu như đã nói.

“Tranh cãi gì thế ạ? Tiếng loáng thoáng đến tận bến thuyền.” Tiểu thư Prang cất tiếng trong trẻo khi bước đến, còn Mae Kaew đi theo đằng sau thì chỉ có thể cười ngọt ngào dịu dàng tiến thẳng đến tìm mẹ.

“Mae Kaew, Mae Prang đến vừa hay lúc. Vào chào bà nội và cha rồi đi chợ cùng nhau thôi. Kẻo quay về tối quá để bà nội chờ ăn cơm thì không tốt đâu.” Ketsurang giang tay đón lấy hai con gái cho dựa vào mỗi người một bên, trong khi thơm lên thái dương sát hai bên trái phải rồi bảo các con đi chào người lớn.

“Chị Pudtan, có khỏe không ạ?” Tiểu thư Prang chào hỏi trong khi lạy chào người con gái lớn tuổi hơn rồi dựa vào cánh tay mẹ nghiêng cổ nhìn anh trai như thể có ẩn ý.

“Khoẻ ạ.”

“Mae Kaew 18 tuổi hẳn là em của Mae Pudtan rồi.” Tiểu thư Kaew mở to mắt trước khi chắp tay lại lạy chào đầy duyên dáng.

“Con còn nghĩ chị Pudtan tuổi tác xêm xêm Mae Prang chứ.” Tiểu thư Kaew nói với mẹ.

“Chị vừa tròn hai mươi tuổi vào đầu tháng này rồi.”

“Nhỏ hơn ta không đến một năm sao?”

“Mặt trẻ hơn tuổi ạ.” Pudtan nhanh nhẹn nói.

“Không phải chỉ mặt, cái khác trông ra cũng không lớn bao nhiêu.”

“Nghĩa là sao ạ, ngài Meun Rit?”

“Ý ta nói là người, người cũng nhỏ.” Meun Maharit nói trong khi cười tươi theo kiểu không mở miệng cho thấy răng đến mức phát ánh lấp lánh.

“Cứ trêu em. Mặt đã đẹp rồi, cái khác kém đôi chút thì cũng không sao đâu, dù sao Por Rit cũng tính là anh, Mae Pudtan về sau cứ gọi Por Rit là Khun Pi đi nhé.”

“Hả? Khun Pi sao ạ?” Pudtan ngoảnh mặt sang hướng khác trong khi đanh mặt, về đến chòi hẳn là phải tăng kích cỡ rồi. Cô nàng cúi nhìn thì thấy ngực trông khá đầy đặn không có khác tiểu thư Kaew chút nào. Hay là ở chòi của cô có gián điệp báo tin cho anh ta về chuyện áo lót độn đặc biệt nên mới nói năng như thể biết nội tình thế này.

Meun Maharit cười nhẹ nhàng, tay tiếp tục giúp chẻ giúp xếp cau cho mẹ. Ngay cả Pudtan cũng ngó nhìn cùng sự hứng thú.

“Làm thử không?” Chàng trai nhỏ của Ketsurang hỏi khi nhìn thấy thái độ của cô gái nhỏ mà anh đang thầm nhìn.

“Kéo* thế này ta chưa từng thấy.”

“Thời chúng ta hẳn là ngừng ăn trầu nhiều rồi, kéo* kiểu này nếu thấy thì chỉ có ở vài vùng nông thôn mà thôi Mae Pudtan.” Ketsurang nhẹ giọng kể.

*Là loại kéo như trong những ảnh dưới đây. Khi mình tìm ảnh bằng tiếng Việt thì thấy cũng có ảnh tương tự từ trang bảo tàng dân tộc học VN, nhưng khi nhấn link để đọc thêm thông tin thì link bị lỗi nên khá tiếc.

unnamed-6

j9gfpo

“Lại gần đi, ta sẽ dạy cho.” Meun Maharit rủ, khiến cho nai Jerm và nai Chom đang đợi hầu hạ liền đến mức quay sang hé nhìn.

“Mẹ đi xem đồ ăn trong bếp trước nhé, nếu các em quay lại thì cứ đi. Đi mau về mau đừng để trời tối trước mất.” Ketsurang nói trong khi gật đầu cho nàng Pin, nàng Yaem rồi bước xuống bếp. Khi Meun Maharit thấy Pudtan còn đang không tình nguyện thì liền làm người nhích đến tìm trong khi đưa kéo chẻ cau cho, rồi chẻ làm mẫu cho xem.

“Cẩn thận đừng để bị cắt, kéo chẻ cau rất bén.” Thái độ lúng ta lúng túng của Pudtan khiến cho anh phải cất lời nói cách chừng, cô nàng rướn nhìn cau tròn trịa trong tay của chàng trai mà không bị phạm nhiều vào thịt như của mình thì không thể không phàn nàn.

“Tại sao ta chẻ không thấy đẹp như ngài Meun vậy?”

“Tập một chút rồi sẽ… đẹp.” Từ cuối cùng đến cùng với ánh mắt mà hẳn không phải nói đến cau trong tay. Pudtan chỉ có thể tránh ánh mắt rồi chuyên tâm làm việc nghệ thuật trong tay… mà hẳn cũng có thể gọi là nghệ thuật nếu như có thể chẻ cân xứng. Làm được ba quả thì tiểu thư Kaew và tiểu thư Prang cũng thay đồ xong, là vải quấn móc đuôi lanh lẹ, rồi đến gia nhập nhóm, nên môn nghệ thuật chẻ cau chỉ dừng lại ở đó.

Toàn bộ cùng nhau đi xuống bến thuyền rồi lên thuyền rời đi. Tiểu thư Prang và tiểu thư Kaew đồng loạt lên cùng một chiếc thuyền, có nai Yod và nai Waen giúp chèo thuyền sau đuôi. Trong khi Meun Maharit và Pudtan ngồi mà có nai Chom và nai Jerm chèo cho. Còn chiếc cuối cùng là bốn người hầu nữ bao gồm cả nàng Eung người hầu thân cận của Pudtan.

“Vài người đàn ông nơi này mang theo dao găm giống như trang sức bên người vậy.”

“Của ta là dao găm ngự ban, còn có một con dao găm khắc hoa văn dán vàng* nữa để dùng khi diện trang phục cấp bậc toàn phần.”

*Đã từng giải thích trong nửa sau chương 7.

“Diện trang phục cấp bậc toàn phần là sao ạ?”

“Vải quấn móc đuôi và áo vật dụng khi đi làm việc đấy.”

“Ế… lúc vào diện kiến còn mang theo cả vũ khí sao?”

“Nào phải, nếu vào phòng nhiếp chính thì phải thay trang phục trước và cấm mang theo đồ sắc nhọn.”

“À, là để đấy khoe với nhau trong nhóm quan viên quý tộc thôi phải không ạ?”

“Là thế đấy.”

“Hôm nay chúng ta sẽ đến chợ trước ngục, quanh đó có bán rất nhiều đồ đạc, cả thức ăn lẫn đồ dùng, có chợ đồ khô bán đồ ăn vặt.”

“Chúng ta từng gặp nhau ở đó đấy.”

“Phải.” Thuyền lướt vào trong đảo thành trước khi đậu vào bến cách ngục không bao nhiêu. Khi chủ nhân và kẻ dưới lên bờ đầy đủ thì Meun Maharit là người dẫn đầu đoàn đưa đi cho đến khi nhìn thấy tháp trống ba tầng.

“Đúng vậy, chuyện này ta muốn biết một thời gian rồi. Định hỏi bà Kui thì lần nào cũng quên, hỏi ngài Meun luôn vậy. Tháp trống này có những ba tầng, mỗi một tầng thì đều có trống, tại sao phải có đến ba ạ? Và có để làm gì? Để nhắc thời gian sao?”

“Ngươi nên gọi ta là Khun Pi theo như mẹ nói đi, cứ gọi ngài Meun nghe thấy chói tai.”

“Thì không quen mà.”

“Không quen thì phải tập, không ai quen với điều gì ngay từ khi sinh ra đâu. Ba cái trống ở ba tầng có nhiệm vụ khác nhau. Tầng trên cùng tên là Pra Maha Rerk*, dùng để nhắc khi có kẻ địch ập vào thành. Quan viên phủ Phra Nakornban** sẽ thay phiên nhau trực để canh chừng trông coi. Tháp cao khiến cho có thể nhìn xa tít, nếu có kẻ địch đưa quân đến thì sẽ nhìn thấy trước khi bọn chúng đến, da mặt trống to tiếng vang xa. Trống tầng thứ hai tên là Pra Maha Rangab Dab Plerng…”

*Đọc là ‘prá ma hả rơớc’, trong đó:

1. Từ “pra” là từ đi kèm phía trước để chỉ sự linh thiêng của điều được nhắc đến, thường liên quan đến hoàng gia. 

2. “Maha” nghĩa là vĩ đại.

3. “Rerk” là giờ.

**Từng giải thích trong bài giới thiệu về hệ thống chính quyền Ayutthaya, đây là tên mới của phủ thành, là phủ có trách nhiệm duy trì sự bình ổn của kinh thành.

“À phải rồi, bà Kui từng nói với ta là thường hay có cháy ở tiệm bán nhà bè. Nếu cháy thì sẽ nghe thấy tiếng trống này phải không ạ? Á! Và làm sao biết được rằng đánh cái trống nào có ý nghĩa là gì? Tiếng trống thì đều giống nhau cả, không phải sao ạ?”

“Ngươi thích nói cắt ngang, ta còn chưa kể hết thì đã nói chen lên trước rồi, thế thì nghe từ người khác đi.”

“Ơ, dỗi rồi, thật dễ dỗi quá đi. Khoan hãy dỗi chứ, ta xin lỗi, từ giờ sẽ im lặng lắng nghe, kể tiếp đi ạ.” Meun Maharit quắc ánh mắt nhìn rồi tỏ vẻ mặt nghiêm nghị kể tiếp.

“Tầng thứ hai tên là Pra Maha Rangab Dab Plerng*. Nếu có cháy ngoài tường thành thì sẽ đánh cho đến khi lửa được dập. Còn tầng thấp nhất là trống to gọi là Pra Thiwa Ratree**, sẽ đánh trống buổi trưa và  tập hợp lúc mặt trời hoàng hôn chạng vạng. Phủ Phra Nakornban là người canh gác bảo vệ trống.”

*Đọc là ‘prá ma hả ra ngắp đặp plờng’, trong đó:

1. “Pra” và “Maha” tương tự như giải thích bên trên.

2. “Rangab” nghĩa là kiềm chế.

3. “Dab Plerng” nghĩa là dập lửa.

**Đọc là ‘prá thí wà rà trì’, dịch nôm na là ‘ngày đêm’.

“Thuê mèo bằng cách thu tiền người bán mỗi tiệm năm ốc tiền đi mua cá nướng phải không ạ?’

“Ừm.”

“Mèo trông tháp trống thật sự đáng yêu đáng cưng lắm. Mỗi lần ta đến mua đồ thì đều bế chơi.” Tiểu thư Parang vội nói theo kiểu người yêu các động vật lớn nhỏ từ khi còn bé, rồi vội ngậm miệng khi nhìn thấy ánh mắt hung dữ của anh trai đang lướt nhìn đến. Tiểu thư Kaew chỉ có thể nhịn cười trên mặt rồi nắm lấy tay em gái lại gần mình.

“Để anh sẽ đi làm công chuyện trước, Ai Chom ở cùng ba tiểu thư, anh Jerm đi cùng ta, anh đem theo sách đến rồi phải không?”

“Thưa vâng.”

“Khi không nhìn thấy mặt trời trên trời thì đến chờ ở bến thuyền đấy, đừng đi lung tung. Anh Yod, anh Waen, ta gửi em ta cho đấy.” Cả hai người hầu nam vạm vỡ nhận lời thật nhanh rồi đi theo cả ba cô chủ của mình. Cả ba cô nàng xinh đẹp đi cạnh nhau trong khi rủ rê ngắm nhìn đồ đạc một cách hoà hợp. Pudtan trở thành guru* giới thiệu các màu áo hợp với làn da và còn phối màu mền, vải quấn cho do có đầu óc sáng tạo về mảng này.

*Nghĩa là ‘bậc thầy’.

“Để chị làm bột màu bôi má và bột màu bôi mí mắt xong rồi sẽ mang sang bên nhà. Đảm bảo đẹp tuyệt vời đến mức người ta ngoái nhìn luôn.” Pudtan nổ về dự án 1800 triệu của mình, càng có người địa vị cao trong xã hội Ayutthaya là người giới thiệu thì hàng hóa cô làm ra hẳn sẽ bán càng tốt.

“Ta sẽ mang cho các chị trong cung dùng thử. Dù cho chúng ta đã bẩm chào quay về nhà rồi nhưng vẫn có thể đến thăm các chị trong cung. Nếu bọn họ thích thì chị Pudtan lần này chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền.”

“Cảm tạ nhiều nhé em thân yêu.” Tiểu thư Prang và Pudtan gần như ôm cổ nhau nói chuyện, càng đối đáp thì càng biết là đều chung ý tưởng về chuyện thích cái đẹp, lại càng nói cùng một ngôn ngữ thì có thể tính là sự kỳ lạ không khác biệt nhau. Tiểu thư Kaew chỉ có thể ừ ờ thuận theo cười vui không ngớt do bản thân không thích cất lời cho thêm chuyện từ đời nảo đời nao, nhưng cũng thấy thú vị theo cùng cả hai. Nàng Eung chỉ có thể nhìn trái nhìn phải do e rằng sẽ có người khác quan sát nhận ra lời ăn tiếng nói không giống với người nào, khác với các người hầu trong nhà Praya Wisutsakorn vốn đã quen thuộc cả chục năm rồi. Khi bắt đầu ngả chiều tối cho đến khi ánh mặt trời lặn thấp thì cả ba liền đưa nhau bước đi về hướng bến thuyền.

“Con Eung.” Giọng nam tính gọi nhói đầu vang lên trên đường khiến cho nàng Eung giật nghiêng người. Mọi người quay lại nhìn thì thấy người gọi là người đàn ông thân thể tráng kiện mặt mày hung dữ, đến cùng với bốn năm người đàn ông vạm vỡ mặt mũi không phải người tốt.

“Nó đấy, bắt lấy nó đi, để ta sẽ hết nợ.”

“Ai Kam, mày còn muốn gì từ tao nữa? Mày đừng có đến đây, Ai Yod, Ai Waen giúp ta với.” Nàng Eung nhìn trái phải muốn trốn ra sau lưng chủ nhân thì lại e rằng nhóm chủ nhân sẽ bị nguy hiểm nên quay về phía người hầu nam thay. Mặt trời vốn sắp lặn khiến cho bầu trời trở thành màu cam ngả tối đến mức quân lính và nhân viên tuần tra quanh đây đều dần về nhà mất rồi. Lối đi ở đây có rừng cỏ và cây cối che chắn tầm mắt mọi người nên đủ đoán được rằng là âm mưu đã được vạch ra trước của kẻ có ý xấu.

“Con Eung, mày là vợ tao, tao làm gì với mày cũng được. Tụi mày vào lôi nó ra.” Khi nghe thấy thì Pudtan nhìn trái phải rồi cầm lấy khúc cây gần tay đến cạnh nàng Eung.

“Đây không phải xứ man rợ mà bỗng dưng đến lôi người hầu ta đi thế nào được chứ.”

“Tiểu thư đừng đến xen vào, hay tiểu thư muốn đi thay con Eung cũng được. Mặt mũi đẹp thế này hẳn còn được nhiều tiền hơn con Eung.” Một trong số những tên đó dạng chân bước đến vội nói đe dọa trong khi vươn tay ra níu kéo lấy nàng Eung. Nai Chom, nai Yod và nai Waen liền không nghe thấy tiếng gì nữa, vội lao vào ngăn. Những kẻ xấu còn lại liền hùa vào đánh đấm mà không e dè.

“Tụi mày đừng chen vào, không phải chuyện của chúng mày.” Giọng đe dọa nghe gần như không rõ lời của cả năm người vây lấy ba người hầu nam đều có ý đồ xấu. Dù cho có miệng lưỡi và năng lực đáp trả nhưng cả vóc dáng và năng lực của kẻ đến doạ nạt dường như vượt trội hơn, khiến cho không bao lâu thì nhìn ra được kết quả, cả ba người hầu bị vây đạp do bè phái ít hơn. Nàng Eung và những người hầu nữ đều la hét xôn xao cho người đến giúp.

“Dừng lại ngay, tên gà chết phôi.” Tiểu thư Prang thấy không ổn nên liền quát vang, vừa vội nhấc chân lao vào đạp một cách không e dè, rồi lại còn quất bằng tư thế Judo mà mẹ từng dạy cho. Còn tiểu thư Kaew thì chỉ ngập ngừng trong một chốc rồi xắn hai ống lên đến ẩu đả cùng. Pudtan vốn đang nâng dở khúc cây liền há hốc miệng trợn mắt. Nói rồi thì tiếp tục đập hai ba cái nhưng không thấy hả dạ, cô liền thể hiện Aikido từng học qua, bắt lấy khóa cổ tay bẻ cổ một cách không e dè. Cả năm tên giang hồ không kịp chuẩn bị đều nằm lăn ra rên la, nhất là tên bị gót chân của tiểu thư Kaew đạp cho thì liền đến mức ngất bất động tại chỗ. Người hầu nữ bao gồm cả nàng Eung liền đến đạp thêm theo, miệng hét người đến giúp. Người chạy đến giúp đều cùng nhau khựng lại sững sờ, vì dù cho đã ngả chiều tối thì vẫn có thể nhìn rõ ràng tận mắt rằng người hét gọi sự giúp đỡ là người đứng giẫm lên kẻ xấu.

“Mae Kaew, Mae Prang.” Giọng gọi nam tính đấy khiến cho tiểu thư Kaew vội tránh ra sau lưng Pudtan, khi liếc mắt nhìn thì biết rằng là vị hôn phu ngự ban.

“Anh Ming.” Jameun Srisonrak chớp chớp mắt tựa như bối rối rằng điều nhìn thấy ban nãy có phải là giấc mơ hay không. Những kẻ xấu bị ngã lúc nãy đều bò dậy chạy trốn, lại còn cố gắng lôi người bạn bị ngất về phía bến thuyền. Nhưng khi phía đó không nhúc nhích nằm bất động như gánh nặng thì tách ra chạy biến mất về cùng một phía. Khi nhìn thấy như thế thì Jameun Srisonrak liền cho cấp dưới của mình đi theo để bắt về xử phạt.

Ánh mắt bối rối vừa nãy của Jameun Srisonrak thay đổi thành ánh lấp lánh như thể đang nhịn cười khi quay sang nhìn cả ba vị tiểu thư. Nếu không hoa mắt thì một trong số kẻ xấu vốn nằm bất động hẳn là bị dính gót chân của vị hôn thê của anh. Chàng trai e hèm hai ba lần xua đi sự buồn cười rồi mới hỏi han.

“Cớ gì lại xảy ra chuyện và cớ gì lại chỉ đến có nhiêu đây? Por Rit không đến cùng hay sao?”

“Anh Rit đi cùng ạ, nhưng tách ra đi làm công chuyện trước rồi.” Tiểu thư Prang là người trả lời trong khi vuốt tóc tai của bản thân sao cho gọn gàng nhất theo như có thể làm.

“Ơ, nếu thế thì để ta tiễn ra bến thuyền vậy, giờ này hẳn là đã bắt được kẻ xấu rồi.”

“Ơ… ta nghĩ anh hãy bảo dân làng giải tán trước có được không ạ?” Tiểu thư Prang cố gắng dằn sự việc lộn xộn nhất trong đời xuống. Nếu sự việc này đến tai bà nội, người bị nặng hẳn không phải cô mà nhất định là chị Kaew của cô. Tiếng khóc sụt sịt đằng sau khiến cho Pudtan phải quay lại nhìn cùng sự bối rối.

“Ơ, tại sao Mae Kaew lại khóc?” Người nên khóc hẳn là kẻ bị dính gót chân của nàng đến mức bất tỉnh thì hơn.

“Ta đã làm chuyện đáng xấu hổ mất rồi.” Tiểu thư Kaew nói khẽ giọng, rúc vào phía sau Pudtan, nước mắt bám trên má phớt đỏ khiến cho thật đáng nhìn.

“Xấu hổ chỗ nào, chỉ là xử lý cái đám lôi kéo phụ nữ.”

“Ta xắn ống lên đến mức gần thấy bắp đùi, nếu bà nội biết thì ta nhất định sẽ bị mắng đến mức bị ngăn không cho ra khỏi nhà.”

“Ôi chao… Mae Kaew.” Pudtan vốn vẫn còn hình ảnh chân đạp tay quất của hai chị em trong đầu liền nghĩ muốn cười nhưng cố gắng nhịn lại vì phía đó xem ra buồn bã hổ thẹn thật sự. Cô quay sang nhìn người mà tiểu thư Kaew gọi là anh Ming thì nhớ rằng từng gặp vào ngày xảy ra chuyện âm thầm ám sát. Tiểu thư Prang, người biết sâu sắc mọi chuyện liền kéo Pudtan tránh về phía mình, trong khi dùng ánh mắt nói cho Jameun Srisonrak là người trấn an vị hôn thê của mình, rồi mới thì thầm với Pudtan.

“Anh Ming là vị hôn phu của chị Kaew ạ.”

“Hả?” Sau đó thì tiểu thư Prang quay sang quan tâm hầu tớ đang kiểm tra vết bầm của bản thân nhằm hỏi han tình hình, để cho Pudtan đứng ngây ra trong rừng những con người thời xưa và thẩm thấu sự kiện vừa qua, vốn khiến cho cô sững sờ đến mức khó mà diễn tả cảm xúc… Con gái xưa trong thời đại này có năng lực đấm đá không kém gì Tony Jaa luôn.
Bình Luận (0)
Comment