Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 172

Trong đêm đó, Đàm Dịch Khiêm ngồi ở Đàm thị đến quá nửa đêm mới lái xe đến nhà trọ của Hạ Tử Du......

Đàm Dịch Khiêm cho rằng có lẽ Hạ Tử Du đã ngủ rồi, không ngờ Hạ Tử Du vẫn còn ngồi trên ghế sofa đợi anh.

Đàm Dịch Khiêm để chìa khóa xe xuống, sau đó ngồi xuống bên cạnh Hạ Tử Du, ôm ngang eo cô nói, "Trễ thế này rồi sao còn chưa ngủ?"

Hạ Tử Du quay đầu lại nhìn anh, lo lắng nói, "Sau này anh đừng có lái xe nhanh như vậy nữa, không phải anh có tài xế riêng sao? Anh bảo tài xế lái xe cho anh là được rồi......"

Đàm Dịch Khiêm vỗ nhẹ lên mặt cô, khẽ nói, "Anh không sao."

Hạ Tử Du lo âu nhíu lông mày, "Hôm nay anh cũng lái xe rất nhanh, em rất lo lắng sau này nếu anh phải lái xe một mình......"

Bàn tay nổi rõ gân xanh của Đàm Dịch Khiêm yêu thương xoa nhẹ lên khuôn mặt bởi vì sợ hãi mà lạnh buốt của Hạ Tử Du, khẽ nói, "Về sau anh sẽ không để cho em phải lo lắng bất cứ chuyện gì nữa, chịu không?"

Hạ Tử Du gật đầu lia lịa, "Sau này, chuyện gì chúng ta cũng nên nói rõ với nhau, đừng có giấu giếm đối phương bất cứ chuyện gì."

Đàm Dịch Khiêm ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của Hạ Tử Du thật lâu, mỉm cười gật đầu với cô. Lúc này tận đáy lòng anh chỉ đành nói xin lỗi với cô. Tử Du, xin lỗi em, tạm thời anh vẫn chưa thực hiện được lời hứa này, nhưng mà, nếu có thể làm được thì anh sẽ cố gắng hết sức.

Cô vươn tay ôm lấy anh nói, "Em sẽ nhớ những lời anh đã nói......"

Đàm Dịch Khiêm hôn lên chóp mũi cô, "Vậy bây giờ em có chịu gả cho anh không?"

Mãi đến lúc này cô vẫn có phần khó có thể tin, "Chúng ta thật sự có thể tiếp tục như vậy sao?"

Đàm Dịch Khiêm cam kết với cô, "Không ôm thử cho vui, chỉ ôm trọn đời."

Cô ngả đầu vào ngực anh, "Ừm."

......

Buổi tối, Hạ Tử Du vẫn ngủ say trong ngực Đàm Dịch Khiêm.

Đàm Dịch Khiêm ngắm nhìn dáng vẻ điềm tĩnh say ngủ của Hạ Tử Du, còn anh thì không thể nào ngủ được.

Vào lúc nửa đêm, Hạ Tử Du đột nhiên bị một cơn ác mộng làm giật mình tỉnh giấc.

"Liễu Nhiên......"

Hạ Tử Du ngồi bật dậy, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh.

Đàm Dịch Khiêm lập tức ngồi dậy theo cô, vỗ nhẹ sống lưng cho cô, "Sao vậy?"

Hạ Tử Du nhìn thấy Đàm Dịch Khiêm đang ở bên cạnh, trong lòng nghĩ lại vẫn còn cảm thấy sợ hãi, cô ôm chằm lấy Đàm Dịch Khiêm, hơi thở không ổn định thốt lên, "Vừa rồi em mơ thấy ác mộng...... Em mơ thấy Liễu Nhiên khóc lóc gọi em, em nhớ Liễu Nhiên quá...... Dịch Khiêm, em muốn gặp Liễu Nhiên, hôm nào em cũng muốn nhìn thấy con....."

Đàm Dịch Khiêm nhẹ nhàng lau đi mồ hôi lạnh trên trán cho Hạ Tử Du, cười nhẹ, "Chỉ là ác mộng thôi, đừng sợ...... Ngày mai anh sẽ đưa Liễu Nhiên đến ở cùng với chúng ta."

Hạ Tử Du do dự, "Nhưng mà, mẹ anh có tức giận không?"

Đàm Dịch Khiêm ôm cô vào trong ngực, "Mẹ nên hiểu rõ, bà ấy muốn ở cùng với cháu gái thì nhất định phải chấp nhận em, thế nên tùy bà ấy đi!"

"Dịch Khiêm, em không biết cuộc sống sau này em có thể chung sống hòa thuận với người nhà anh không, nhưng em sẽ cố gắng hết sức của mình." Ân oán của đời trước cũng đã qua, bây giờ cô chỉ muốn nắm chặt hạnh phúc trước mắt, nhận được lời chúc phúc từ mọi người.

Đàm Dịch Khiêm nhẹ giọng an ủi, "Thật ra mẹ anh cũng không khó gần, chỉ vì mẹ yêu ba anh quá sâu đậm, nên đối với chuyện năm đó của mẹ em, trong lòng bà vẫn luôn có khúc mắc...... Anh nghĩ muốn mẹ quên chuyện này cũng khó, em có thể thử ở chung với mẹ, nhưng nếu như mẹ anh khiến em chịu uất ức, anh thà rằng chúng ta không bao giờ trở về!"

Hạ Tử Du gật đầu, "Em có thể thông cảm với mẹ anh." Thật ra thì, cô không bao giờ muốn có quan hệ căng thẳng với bà Đàm, cô vẫn luôn ước ao có được một gia đình đầm ấm, cũng có thể cố gắng làm một người con dâu tốt được mẹ chồng thương yêu.

"Đừng nghĩ nhiều nữa, ngủ đi......"

------

Trong phòng tổng giám đốc, chị Dư đang tập trung tinh thần báo cáo công việc có liên quan đến khách sạn LLD với Đàm Dịch Khiêm.

Đàm Dịch Khiêm giơ tay lên day điểm giữa mi tâm, biểu cảm mất kiên nhẫn xuất hiện trên khuôn mặt điển trai của anh.

Chị Dư nhìn thấy động tác đó của Đàm Dịch Khiêm, cẩn thận ngưng lại việc báo cáo. "Tổng giám đốc, thân thể không khỏe sao?"

Đàm Dịch Khiêm trước nay vẫn luôn giống siêu nhân làm bằng sắt, cũng không dễ dàng biểu hiển vẻ mỏi mệt trước mặt người khác, mấy ngày gần đây lại có vẻ lo lắng không yên, rõ ràng có gì đó khác thường.

Đàm Dịch Khiêm dừng lại động tác day mi tâm, "Tôi không sao."

Chị Dư nói, "Tổng giám đốc, nếu bây giờ cậu chưa muốn nghe về bản báo cáo này, tôi sẽ vào nói lại sau."

Đàm Dịch Khiêm khẽ gật đầu.

Chị Dư lập tức ôm văn kiện rời khỏi.

Nhưng, vào lúc chị Dư sắp bước ra khỏi ngưỡng cửa, giọng nói nghiêm túc lạnh lùng của Đàm Dịch Khiêm đột nhiên truyền đến, "Trợ lý Dư, có chuyện cần căn dặn chị!"

Chị Dư lập tức xoay người lại, "Dạ, tổng giám đốc."

Đàm Dịch Khiêm ngồi thẳng người lên, ánh mắt u ám liếc nhìn chị Dư, "Chuyện trước khi bảo chị đi đến chỗ Tử Du đón Liễu Nhiên, tôi hy vọng chị không nên tiết lộ với bất kỳ ai."

Chị Dư sửng sốt rồi gật đầu, "Dạ."

Đàm Dịch Khiêm phất tay, "Ra ngoài đi!"

......

Buổi chiều, Đàm Dịch Khiêm bế Liễu Nhiên trở lại nhà trọ của Hạ Tử Du.

Hạ Tử Du nhìn thấy Liễu Nhiên thì rất vui vẻ, vừa ôm vừa hôn Liễu Nhiên.

Liễu Nhiên vẫn luôn hoạt bát hiếu động, nhìn thấy Hạ Tử Du dường như cũng càng thêm thân mật hơn hơn trước.

Hạ Tử Du chơi đùa với Liễu Nhiên trong phòng khách, cho đến khi Liễu Nhiên đã thấm mệt thì Hạ Tử Du ôm Liễu Nhiên trở về phòng ngủ, lúc này cô mới chú ý tới Đàm Dịch Khiêm vẫn luôn yên lặng ngồi trên ghế sofa.

Bình thường Đàm Dịch Khiêm cũng có thói quen lạnh lùng như thế, Hạ Tử Du không có suy nghĩ nhiều liền đi tới bên cạnh Đàm Dịch Khiêm, khẽ nói, "Dịch Khiêm, xin lỗi, gặp được Liễu Nhiên, nên đã quên mất anh....."

Đàm Dịch Khiêm nắm lấy tay Hạ Tử Du, ra dấu bảo cô ngồi lên đùi anh.

Hạ Tử Du lập tức lắc đầu, "Xương sống của anh vẫn chưa lành hẳn, em sợ không cẩn thận sẽ làm anh bị thương...... Hôm nay em học được cách hầm canh, theo như sách nấu anh là có thể giúp cho xương cốt phục hồi lại như cũ, em đi lấy một chén cho anh uống nha?"

"Không uống......" Nhấc nhẹ một cái, anh ôm cô ngồi lên đùi của mình.

Cô bĩu môi nói, "Có phải sợ em nấu khó uống hay không?"

Anh vùi đầu vào bả vai mảnh khảnh của cô, từ từ nhắm hai mắt lại, như thể trầm tĩnh trong bình yên, khẽ nói, "Bây giờ không muốn uống, nhưng một chút nữa anh sẽ uống sạch hết sạch."

Cô bắt bí được anh không tha, "Cái này là anh nói đó nha, khó uống anh cũng phải uống cho hết."

Anh cất tiếng trả lời cô rất khẽ, "Ừ."

Nhận thấy hôm nay anh ôm cô luôn có vẻ quyến luyến rất khác lạ, đêm qua thậm chí anh ôm cô nguyên một buổi tối không buông, lúc này cũng ôm cô rất lâu không hề nới lỏng, nhưng cũng không nói lời nào, cảm giác này khiến lòng cô bất an khó hiểu.

Cô nghiêng đầu lại nhìn gương mặt điển trai của anh, quan tâm hỏi, "Gần đây có phải anh đang có chuyện gì phiền lòng hay không?"

Anh không trả lời.

Cô vội vàng rời khỏi đùi anh, lo lắng nói, "Em thấy anh có vẻ rất mệt mỏi, có phải là tai nạn giao thông để lại di chứng gì hay không?"

Anh lắc đầu, "Tai nạn đó không có gì đáng ngại, nhưng trong công ty thật sự có vài chuyện phiền lòng...... Có điều qua một thời gian ngắn nữa sẽ ổn thôi, em cũng biết, chuyện kinh doanh bình thường không có gì là không thể giải quyết."

Cô ngồi xổm trước mặt anh, vẫn chưa hết lo lắng nói, "Em không biết tình trạng công việc trước đây của anh là như thế nào, nhưng em không mong muốn anh vì chuyện của công ty mà tự làm mệt bản thân mình."

Anh đưa tay vuốt vuốt nhẹ khuôn mặt cô, rồi nói sang chuyện khác, khóe miệng hơi nhướng lên, "Gần đây bận nhiều chuyện của công ty, chuyện hôn lễ anh sẽ sắp xếp sau......"

Cô gật đầu như giã tỏi, "Được rồi!" Đã bị thất bại một lần, bây giờ cô vẫn còn băn khoăn lo ngại.

Anh nhíu mày, "Sao hả, không muốn sớm gả cho anh à?"

Cô lập tức lắc đầu, "Không phải, nhưng còn có rất nhiều vấn đề chưa được giải quyết......" Thật ra thì cô lo lắng nhất chính là phía người thân của anh.

Anh thâm tình nhìn cô, "Mấy vấn đề này em không cần phải lo nghĩ, sau này anh sẽ tự giải quyết."

Cô nói thật lòng, "Hy vọng quan hệ giữa em và mọi người có thể từ từ cải thiện."

Anh hôn lên trán cô, "Không phải vừa rồi em nói hầm canh cho anh uống sao?"

"Dạ." Cô gật đầu lia lịa, vui vẻ đứng dậy đi vào bếp lấy canh cho anh.

Đàm Dịch Khiêm dựa lưng vào thành ghế sofa chợp mắt.

Lúc này, tiếng chuông điện thoại di động của Đàm Dịch Khiêm đột nhiên vang lên.

Đàm Dịch Khiêm liếc mắt nhìn màn hình di động, anh lập tức đứng dậy, bỏ ra ngoài ban công nhà trọ, rồi anh mới nhấn nút nghe.

Điện thoại di động của anh vang lên giọng nói chững chạc lớn tuổi, "Tổng giám đốc Đàm, đã tìm được người thích hợp mang giúp anh......"

Đàm Dịch Khiêm nói lạnh lùng nghiêm túc, "Tôi tin tưởng bác sĩ Hoffman, ông sẽ làm tốt chuyện này."

Hoffman trả lời, "Tổng giám đốc Đàm yên tâm, sẽ rất thuận lợi."

Lúc này, Hạ Tử Du trong phòng khách nhà trọ cất tiếng gọi, "Dịch Khiêm, uống canh đi......"

Đàm Dịch Khiêm xoay người nhìn chăm chú vào khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Tử Du, khuôn mặt tuấn tú dịu lại, khóe môi nhếch lên nhìn cô cười, nhưng môi mỏng lại gằn từng chữ lạnh lẽo, "Tôi hy vọng chuyện này có thể giữ bí mật vĩnh viễn, nếu như để lộ ra ngoài, tôi nghĩ ông cũng không muốn tương lai mất nghề bác sĩ này!"
Bình Luận (0)
Comment