Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 321

Xế chiều, trên sân cỏ trong vườn hoa nhà họ Đàm.

Bà Hạ cùng với Liễu Nhiên đang chơi đùa trên bãi cỏ, Hạ Tử Du thì ngồi trên ghế dài trong vườn hoa.

"Con xem, con nghịch đến đầu đầy mồ hôi rồi kìa, đến đây bà ngoại lau cho...."

"Cám ơn bà ngoại."

Xa xa, vang lên cuộc trò chuyện của hai bà cháu....

Thoả mãn với hình ảnh trước mắt, trên gương mặt mỹ lệ của Hạ Tử Du đều là ý cười hạnh phúc.

Đột nhiên lúc này điện thoại di động của Hạ Tử Du đổ chuông.

Tưởng rằng thói quen của Đàm Dịch Khiêm mỗi ngày đều gọi điện thoại về cho mình, Hạ Tử Du mỉm cười ngọt ngào lấy điện thoại ra, nhưng trên màn hình điện thoại lại hiển thị hai chữ ‘củ cải’.

Hạ Tử Du cũng không có vẻ gì mất mát, ấn nút trả lời, "Alô...."

"Tử.....Du.....Anh nói cho em biết.... Anh.... Yêu em.... Chúc em hạnh phúc.... Ha ha.... Chúc em hạnh phúc...."

Hạ Tử Du vốn chưa nghe rõ nội dung trong điện thoại nói gì thì Robert đã cúp máy.

Hạ Tử Du thấy kì lạ gọi ngược trở lại, nhưng điện thoại của Robert vẫn không có ai nghe.

Hạ Tử Du nghi hoặc nhíu mày, trong đầu thoáng qua những lời Robert vừa nói với cô.

Cô mơ hồ nghe được rất giống như chữ ‘Yêu’, ‘Chúc phúc’, nhưng lại nghe không được rõ ràng mấy....

Cô muốn gọi lại hỏi anh cho rõ, nhưng điện thoại Robert vẫn không có ai nghe máy.

Chợt nhớ ra giọng điệu khi nãy Robert nói với cô có vẻ như say rượu, vì thế Hạ Tử Du cũng không có để những lời đó của Robert ở trong lòng, tự nhủ với lòng đó là lời chúc phúc mà Robert dành cho hôn lễ ngày mai của cô và Đàm Dịch Khiêm....

Hoàn toàn không để chuyện này ở trong lòng, sau đó Hạ Tử Du cất điện thoại di động vào túi.

Ngay lúc này bà Hạ bế theo Liễu Nhiên đi tới trước mặt Hạ Tử Du.

"Tử Du, trời sắp mưa rồi, chúng ta vào nhà thôi!"

Hạ Tử Du đứng dậy, "Dạ." Hẳn là anh cũng hết giờ làm đang trở về rồi....

....

Trở lại phòng khách, Hạ Tử Du trông thấy ông bà Đàm và Đàm Tâm đang ngồi nói chuyện phiếm.

Bà Hạ bế Liễu Nhiên đi phòng vệ sinh rửa tay, còn Hạ Tử Du thì đi tới chỗ ông bà Đàm đang ngồi, thân mật gọi, "Ba, mẹ."

Ông Đàm mỉm cười nói, "Tiểu Du, qua đây ngồi đi."

Hạ Tử Du ngồi xuống bên cạnh bà Đàm, lại phát hiện bà Đàm giờ phút này đang ưu sầu mà nhìn chằm chằm vào Đàm Tâm.

Đàm Tâm nói với thần sắc rất quật cường, "Mẹ, dù mọi người có nói gì đi nữa, con cũng phải đi Riyadh."

Bà Đàm thành khẩn nói, "Tâm à, không phải là mẹ không cho con đi, mà là sợ con sẽ tiếp tục bị tổn thương...."

Ông Đàm vẫn giữ im lặng.

Hạ Tử Du nghi hoặc hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì ạ?"

Ông Đàm thở dài trả lời, "Robert gọi điện thoại tới cho con Tâm, nói đồng ý thử tìm hiểu qua lại với nó hai tháng, nên nó dự định ngay bây giờ ngồi máy bay đến Riyadh...."

Hạ Tử Du nghe vậy lập tức vui sướng, "Thật....Thật sao?"

Đàm Tâm gật đầu, "Ừm."

Bà Đàm tức giận nói, "Mẹ không cho phép con đi! Tên Robert đó nó xem con là cái gì chứ? Nó muốn qua lại với con thì chỉ cần nói một tiếng như thế là xong, còn lúc không muốn thì chẳng thèm ngó ngàng gì tới con, nó coi con là gì vậy hả? Cứ coi như là bây giờ nó muốn qua lại với con vậy thì cũng phải đợi nó đến tìm con!!"

Đàm Tâm cũng dịu giọng nói, "Mẹ, con nói rồi, cơ hội này con nên chủ động tranh thủ...."

Bà Đàm nổi giận mắng, "Con lại càng không nên tranh thủ, sao mẹ lại sinh ra một đứa con gái vô dụng như con vậy chứ!"

Đàm Tâm khẩn thiết van xin, "Mẹ...."

Ông Đàm lên tiếng nói, "Tiểu Du, con thấy chuyện này thế nào?"

Hạ Tử Du bình tĩnh trả lời, "Ba mẹ không đồng ý cho chị Tâm đi là vì cho rằng Robert không có thành ý, mà chị Tâm thì muốn đi Riyadh trước là hy vọng nắm chặt cơ hội lần này....Con thấy chuyện này còn có một cách xử lý ổn thỏa khác, ngày mai là hôn lễ của con và Dịch Khiêm, nhất định là Robert sẽ tới tham dự, chị Tâm, hay là đợi ngày mai Robert tới Los Angeles rồi sau đó cả hai cùng nhau đi Riyadh."

Bà Đàm gật đầu, "Như vậy còn nghe được...."

Đàm Tâm cự tuyệt, "Chị không muốn đợi...."

Ông Đàm nghiêm túc nói, "Không muốn đợi cũng phải đợi, cứ làm theo lời Tử Du nói đi."

Đàm Tâm không thể nói thêm gì nữa, chỉ đành phải gật đầu.

Sau đó bà Đàm đẩy ông Đàm đi lên lầu hai.

Hạ Tử Du ngồi lại sát Đàm Tâm, nhẹ giọng an ủi, "Em biết chị vẫn luôn chờ đợi cơ hội này, nhưng bất kể kết quả có ra sao cũng đừng nóng lòng vào lúc này.... Chị như vậy sẽ khiến cho ba mẹ rất lo lắng cho chị, huống chi ngày mai là lễ cưới của em và Dịch Khiêm, chị cũng phải tham dự mà, có đúng không?"

"Thôi được, nghe lời em....."

----

Phòng khách vừa được khôi phục lại yên tĩnh, thì dáng người cao ngất nghiêm nghị của Đàm Dịch Khiêm cũng đúng lúc đang bước vào biệt thự.

Hạ Tử Du vội đứng dậy, đi tới đón, "Ông xã."

Đàm Dịch Khiêm nới lỏng cà vạt, lạnh nhạt đáp lại một chữ, "Ừ."

Nhận ra được dường như hôm nay Đàm Dịch Khiêm có phần hơi nóng nảy, Hạ Tử Du theo sau Đàm Dịch Khiêm đi vào phòng sách.

Trước đây mỗi khi về đến nhà, Đàm Dịch Khiêm đều đi khắp nơi tìm cô, nhưng mà hôm nay khi anh trông thấy cô, chẳng những không có ôm cô, hôn cô, hơn nữa còn đi thẳng một mạch vào phòng sách, giống như đang có tâm sự gì đó.

Thấy Đàm Dịch Khiêm mệt mỏi ngửa người dựa vào thành ghế ở phía sau bàn làm việc, Hạ Tử Du đi tới, ân cần xoa bóp vai cho anh, "Ông xã, có phải mệt lắm phải không?"

Đàm Dịch Khiêm không nói gì, chỉ mím chặt bờ môi mỏng.

Hạ Tử Du thử dò hỏi, "Là chuyện làm ăn sao?"

Rốt cuộc Đàm Dịch Khiêm cũng mở ra hai mắt nhìn về phía Hạ Tử Du.

Thấy Đàm Dịch Khiêm vẫn không trả lời, Hạ Tử Du lại hỏi, "Chuyện trong sinh hoạt?"

Đàm Dịch Khiêm cứ nhìn chằm chằm Hạ Tử Du rất lâu, không nói lời nào, cũng không trả lời.

Hạ Tử Du nhíu lên đôi mi thanh tú, "Có chuyện gì rồi? Anh như vậy em sẽ rất lo lắng...."

Đàm Dịch Khiêm từ từ nhấc tay xoa nhẹ lên gò má Hạ Tử Du, rốt cuộc thì thào nói, "Hạ Tử Du, em yêu anh sao?"

Hạ Tử Du cười nhẹ nói, "Dĩ nhiên là em yêu anh rồi."

Đàm Dịch Khiêm dùng lòng ngón tay mơn trớn làn da mịn màng trên mặt Hạ Tử Du, giọng nói càng khàn hơn vừa nãy, "Anh không thể không có em.... Em biết không?"

Hạ Tử Du cười nói, "Ngốc ạ, sao tự nhiên lại nói những lời này?"

Đàm Dịch Khiêm hít một hơi thật sâu, đưa mắt nhìn tới cảnh trí bên ngoài cửa sổ, tròng mắt đen của anh ít khi thấy không có tiêu cự, sau đó trầm giọng nói, "Hôm nay anh ra lệnh cho chị Dư từ nay về sau không được xuất hiện trước mặt người nhà họ Đàm nữa, đồng thời không cho phép bước chân vào Los Angeles."

Hạ Tử Du khiếp sợ, "Anh.....Tại sao?"

Đàm Dịch Khiêm thản nhiên nói, "Chị ta đã làm sai quá nhiều, anh không thể nào tha thứ được nữa."

Hạ Tử Du suy đoán, "Có phải là vì em hay không?"

Sự im lặng của Đàm Dịch Khiêm cũng đồng nghĩa với ngầm thừa nhận.

Hạ Tử Du vội vàng nói, "Thật ra thì, chị Dư chỉ là có chút hiểu lầm với em mà thôi...."

Giọng Đàm Dịch Khiêm bỗng lạnh hẳn, "Là chị ta ngoan cố không thay đổi!"

Hạ Tử Du lắc đầu, "Nhưng xưa nay trong lòng chị Dư luôn xem anh như đứa con trai ruột thịt của mình, anh không cho chị ấy xuất hiện trước mặt người nhà họ Đàm, không cho phép chị ấy đặt chân đến Los Angeles, chị ấy nhất định sẽ rất đau lòng đó."

Cho tới nay, Đàm Dịch Khiêm vẫn chưa bao giờ quên sự chăm sóc lo lắng của chị Dư dành cho mình khi còn bé....

Ở tận đáy lòng Đàm Dịch Khiêm, chị Dư là một vị trưởng bối mà anh rất kính trọng, cho nên hôm nay khi đưa ra quyết định khắc nghiệt dành cho chị Dư, trong lòng Đàm Dịch Khiêm cũng thấy không dễ chịu gì, nhưng mà anh cũng không hối hận với quyết định của mình.

"Đừng nói việc này nữa, chúng ta hãy nói về chuyện chuẩn bị cho lễ cưới ngày mai đi...."

Đàm Dịch Khiêm bế Hạ Tử Du lên để ngồi ở trên đùi mình.

Hạ Tử Du giãy giụa muốn bước xuống, "Đừng như vậy, bây giờ em nặng lắm...." Kỳ này mang thai cô đã mập lên gần 5kg....

Đàm Dịch Khiêm vùi đầu vào cổ Hạ Tử Du, thì thầm nói, "Anh không cảm thấy nặng chút nào...."

"Ông xã, chuyện của chị Dư....."

"Đừng nhắc chị ta nữa..... Chuẩn bị sẵn sàng ngày mai gả cho anh chưa?"

"Dạ." Biết tâm tình anh hiện đang không thích hợp bàn tới chuyện chị Dư, vì thế Hạ Tử Du cũng không nhắc lại nữa.

Lúc này, Đàm Dịch Khiêm đã tuột áo của Hạ Tử Du xuống tới ngang vai, sau đó ngậm lấy vai cô, từ từ trượt xuống.

Phát hiện ra Đàm Dịch Khiêm đang muốn động tay đông chân, Hạ Tử Du vội vàng muốn đứng dậy rời khỏi đùi anh, "Này, anh làm cái gì á...."

Giọng Đàm Dịch Khiêm cũng đã trở nên khào khào khó nghe, "Bây giờ anh đang......nhớ......quá.....Thật sự rất muốn em một lần...."

Hạ Tử Du thật không biết nói thế nào, thì ra đây cũng là lý do?

Hạ Tử Du cố gắng xoay chuyển lý trí của anh, "Ba, mẹ anh và mẹ em đều đang ở bên ngoài.... Không được đâu...."

Đàm Dịch Khiêm không đành lòng rời khỏi bờ lưng trắng nõn của Hạ Tử Du, dằn xuống dục vọng đang muốn bùng phát khàn giọng nói, "Anh đi đóng cửa."

"Á...."

Nói xong Đàm Dịch Khiêm liền đứng dậy bước tới khóa trái cửa phòng sách lại.

Hạ Tử Du chưa kịp chỉnh đốn lại quần áo xốc xếch hỗn độn của mình thì Đàm Dịch Khiêm đã quay trở lại, sau đó bế cô lên khỏi ghế dựa rồi đặt cô lên mặt bàn.

Không nói lời nào, anh xốc váy cô lên rồi tách hai chân cô ra.

Mặ Hạ Tử Du đã đỏ bừng tận đến mang tai.

Trời ạ, tư thế bây giờ của mình thật là lộ liễu đến cỡ nào....

Hạ Tử Du vốn muốn chống cự lại, nhưng khi Hạ Tử Du nhìn thấy thân hình rắn chắc của Đàm Dịch Khiêm cùng với hai chân thon dài còn có cái bộ phận đang ngẩng cao kia.... Hạ Tử Du tự biết mình đã tử trận rồi.

Đàm Dịch Khiêm bắt đầu cúi người xuống, điên cuồng hôn lên mỗi một tấc da thịt trên cơ thể cô, lưu lại dấu ấn thuộc về anh khắp nơi trên người cô.

Anh thỉnh thoảng cuồng bạo, thỉnh thoảng tỉ mỉ vuốt ve khiến Hạ Tử Du không thể nào kháng cự được nữa....

Đàm Dịch Khiêm cũng thừa dịp cô đang ý loạn tình mê mà động thân thúc vào....

Sau khi Hạ Tử Du đã hoàn toàn bị sóng tình cuốn trôi, thì lúc này Đàm Dịch Khiêm cũng đang bắt đầu động tác nguyên thủy nhất giữa nam và nữ....
Bình Luận (0)
Comment