Định Mệnh Anh Và Em - Quai Quai Băng

Chương 341

Hạ Tử Du cắn cắn môi, trong tích tắc quanh viền mắt cô đã mờ hơi nước.

Lần này Đàm Dịch Khiêm dùng giọng chuẩn và rõ, anh trầm giọng hỏi cô, "Hạ Tử Du, em có bằng lòng lấy anh không?"

Nước mắt từ hốc mắt Hạ Tử Du lăn dài xuống....Chỉ trong nháy mắt Hạ Tử Du đã hiểu ra nguyên nhân mà anh muốn đưa cô đến hòn đào này....

Giáo đường, thảm đỏ, luật sư, Mục Sư....

Cô rất cảm động, rất thích....

Đàm Dịch Khiêm vẫn đang kiên nhẫn chờ đợi.

Bỗng nhiên, Hạ Tử Du ngồi thụp xuống nhào vào lòng Đàm Dịch Khiêm, nức nở nói, "Em đồng ý, Đàm Dịch Khiêm...."

"Chúc mừng tổng giám đốc!"

Giọng nói của Aston kèm theo tiếng vỗ tay đúng lúc này vang lên.

Hạ Tử Du nhận bó hoa tươi, thẹn thùng ôm lấy Đàm Dịch Khiêm.

Đàm Dịch Khiêm cúi đầu xuống hôn cô gái bé nhỏ trong ngực mình, dịu dàng nói, "Rèn sắt nhân lúc còn nóng, kết hôn luôn nhé?"

Hạ Tử Du ngước mắt nhìn về phía giáo đường.... Cho dù từ khoảng cách rất xa, cô vẫn có thể nhìn thấy vị nữ Mục Sư trẻ tuổi xinh đẹp ấy đang cười với cô.

Hạ Tử Du không dám tin mà hỏi, "Bây giờ cũng được nữa á?"

Đàm Dịch Khiêm gật đầu, "Dĩ nhiên."

Hạ Tử Du chần chừ mất mấy giây.

Đàm Dịch Khiêm lo lắng nói, "Không cho phép em đổi ý, em đã đồng ý lấy anh rồi đấy."

"Em sẽ không đổi ý, nhưng mà...."

"Em còn điều gì không hài lòng về quang cảnh của buổi hôn lễ này sao?"

Hạ Tử Du lập tức lắc đầu, "Không, em thích chỗ này lắm, thích tất cả những thứ anh đã làm vì em....Hôn lễ như thế này là ước mơ từ bấy lâu nay của em, cũng là điều chỉ có trong mỗi câu chuyện cổ tích mà bất cứ cô gái nào cũng đều mơ thấy trong giấc mơ của mình...."

Đàm Dịch Khiêm không nhịn được lại hôn lên gương mặt cô, "Vậy em còn băn khoăn cái gì?"

Hạ Tử Du từ từ cúi đầu đưa mắt nhìn xuống trên người mình, ngập ngừng nói ra, "Giáo đường là một nơi rất thiêng liêng.... Em ăn mặc thế này...." Không mặc đúng nghi thức cũng không sao, nhưng điều đáng nói là khi nãy cô vừa bị nước biển làm cho ướt hết rồi, bây giờ nhìn lại thật là nhếch nhác không chịu nổi.

Đàm Dịch Khiêm cười nhẹ, thật ra thì đã sớm đoán được suy nghĩ này của cô gái nhỏ ở trong lòng.

Anh nói, "Vợ yêu à, ngẩng đầu lên nhìn xem...."

"Dạ?"

Lúc này trong tay Aston đang cầm một chiếc hộp đựng áo cưới xuất hiện trước mặt Hạ Tử Du.

Hạ Tử Du quá đỗi kinh ngạc, "Cái này...."

"Đây là áo cưới mà anh đã nhờ một nhà thiết kế người Nhật đặc biệt làm riêng cho em, anh tin rằng em sẽ thích nó."

Aston mỉm cười nói, "Bà tổng giám đốc, phòng thay quần áo ở lối bên kia, xin mời."

Nhìn bộ váy cưới trắng tinh ở trước mặt, trong mắt Hạ Tử Du lại lấp lánh ánh nước, "Ông xã...."

"Đi thay quần áo đi, anh ở đây chờ em."

------

Không có hôn lễ xa xỉ của thế kỷ, cũng không có sự chúc phúc của cả thế giới....

Cô mặt bộ áo cưới được thiết kế giống như những quý tộc Châu Âu ở thế kỷ 18 như nàng Bạch Tuyết trong câu truyện cổ tích khoác tay anh bước đi trên thảm đỏ....

Mục Sư đã sớm chờ ở nơi đó, trong tay cô ta cầm cuốn Kinh Thánh.

Khi đôi cô dâu chú rể đã đứng ở dưới chân chân của vị Mục Sư, sau một hồi vị Mục Sư đọc những lời chúc phúc từ Thượng Đế ban đến cho hai người, sau đó cũng hỏi một câu hỏi mà từ xưa tới nay chưa bao giờ thay đổi trong các buổi chủ trì tại hôn lễ ——

"Thưa ông Đàm Dịch Khiêm, cho dù có nghèo khó hay giàu sang, cho dù có ốm đau hay khỏe mạnh, cho dù có trắc trở hay ngăn cách, ông cũng sẽ ở mãi bên cạnh cô ấy, bảo vệ cô ấy, yêu thương cô ấy chứ?"

"Thưa cô Hạ Tử Du...."

Cùng với hai giọng nói “Tôi đồng ý” đồng thời được thốt ra, trên bầu trời bắt đầu tung bay đầy những cánh hoa hồng trắng.

Hai người nhìn tới nhau, cuối cùng dừng lại trên tờ giấy đăng ký kết hôn đang được Aston cầm trong tay, đôi bên cùng kiên định ký tên mình lên trên đó.

Sau khi luật sư Aston gật đầu, Mục Sư nói với Đàm Dịch Khiêm, "Chú rể đã có thể trao nhẫn cưới cho cô dâu rồi."

Đàm Dịch Khiêm nâng bàn tay Hạ Tử Du lên, cầm lấy chiếc nhẫn mà đáng lẽ ra sớm đã thuộc về Hạ Tử Du đeo vào ngón áp út cho cô....

Mục Sư lại nói, "Cầu xin các vị Thần Linh ban phúc, để chiếc nhẫn kia trở thành bằng chứng cho lời thề vĩnh viễn của hai người, cầu chúc cho hai người từ nay trở về sau mãi luôn yêu thương nhau, mãi mãi không xa rời, ràng buộc lẫn nhau, vĩnh viễn là một đôi!"

......

Tất cả mọi thứ đều hoàn mỹ đến thế....

Dưới ánh nắng chiều, Hạ Tử Du vẫn mặc chiếc váy cưới cùng Đàm Dịch Khiêm tản bộ trên bãi cát trắng mênh mông....

Hạ Tử Du tựa đầu lên bờ vai Đàm Dịch Khiêm hỏi, "Ông xã, mục đích anh đến Male này là để sắp xếp cho hôn lễ sao?"

"Anh sớm nên cho em một hôn lễ như thế này."

Hạ Tử Du lúng túng nói, "Thật ra thì đêm đó em cũng đang muốn nói với anh chuyện kết hôn...."

Đàm Dịch Khiêm nhếch môi, "Anh biết!"

Hạ Tử Du bĩu môi, "Biết mà còn giả vờ ngủ?"

Đàm Dịch Khiêm cười nhẹ, "Bởi vì anh muốn tặng cho em một hôn lễ đặc biệt.....Em từng nói với anh, Male là nơi mà em thích nhất, cho nên anh mong rằng hôn lễ của chúng ta có thể tổ chức ở nơi mà em thích nhất....Hòn đảo này được cho là đảo đẹp nhất của Maldives, xưa nay chính phủ Male vẫn luôn mong muốn có thể khai thác được hòn đảo này để kinh doanh, vì vậy trước kia cũng từng có người nghĩ đến việc xây dựng giáo đường ở đây, hấp dẫn mọi người trên khắp thế giới có thể đến nơi này đăng ký kết hôn. Nhưng có một khuyết điểm duy nhất là, trong một năm thì có đến tám tháng hòn đảo này sẽ bị nước biển bảo phủ mất hai phần ba, mà giáo đường xây dựng ở đây bị ngâm nước biển mất bốn tháng sẽ mất đi giá trị thương mại, cho nên chính phủ mặc dù đã xây dựng giáo đường nhưng cuối cùng cũng đành phải dỡ bỏ, thật sự là bởi vì thương nhân đến đây đầu tư cũng không nhiều...."

Hạ Tử Du giật mình kinh ngạc hỏi, "Nói vậy giáo đường đó là anh bỏ tiền ra tu sửa lại hả?"

Đàm Dịch Khiêm quay mặt sang cưng chiều nhìn vợ yêu, "Em thích thì là được rồi."

Hạ Tử Du nhụt chí hỏi lại, "Vậy đã tốn rất nhiều tiền đúng không?"

Đàm Dịch Khiêm cười cười, "Ngàn vàng khó mua được một nụ cười của em, đáng giá mà."

Hạ Tử Du nhíu mày lầm bầm nói, "Quá lãng phí.....Anh nói hòn đảo này một năm thì có hết tám tháng bị nước biển bao phủ, vậy giáo đường kia cũng chỉ có thể để được bốn tháng...."

Đàm Dịch Khiêm vẫn cười cười, "Chẳng lẽ em không nỡ bỏ giáo đường đó đi, muốn gả cho anh lần nữa sao?"

Hạ Tử Du cúi đầu sượng sùng nói, "Không phải vậy."

Đàm Dịch Khiêm dừng bước ôm lấy bờ eo thon thả của Hạ Tử Du, dịu dàng nói, "Vợ yêu, cám ơn em đã cho anh cơ hội được chăm sóc em...."

"Nói chuyện với anh càng ngày càng cảm thấy sến thật đấy...." Nhưng mà cô rất thích.

"Thứ lớn nhất mà ông trời ban thưởng cho anh không phải là sự giàu có hay tài giỏi mà chính là đã để cho anh gặp được em.....Nói thật, đã bao nhiêu năm qua đi rồi, anh chưa bao giờ dám nghĩ đến nếu như không có em thì cuộc sống của anh sẽ ra sao đây."

Khi Đàm Dịch Khiêm vừa nói xong câu này thì vành mắt của Hạ Tử Du lại lần nữa đỏ hồng lên, cô nức nở nói, "Đồ đáng ghét, người ta vừa mới khóc xong...."

"Bà xã, anh yêu em!"

"Em cũng yêu anh Dịch Khiêm...."

Kiễng chân lên, Hạ Tử Du vòng tay ôm lấy cổ Đàm Dịch khiêm và chủ động hôn anh.

Rồi Bỗng nhiên Hạ Tử Du buông Đàm Dịch Khiêm ra, giống như vừa mới nhớ ra chuyện gì đó, cô lui về sau một bước rất nghiêm túc hỏi, "Nè, tổng giám đốc Đàm, dường như em đã bị anh dụ dỗ đến mức lú lẩn luôn rồi, cưới thì cũng đã cưới rồi, nhưng vẫn còn một vấn đề chưa được giải thích rõ ràng đấy.....Cái người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp bên cạnh anh ở Male là ai?"

Đàm Dịch Khiêm nhàn nhã cười nói, "Vừa nãy em cũng đã được nhìn thấy rồi còn gì."

Hạ Tử Du nghi ngờ suy nghĩ một lúc, sau đó mới nghĩ ra cô gái trẻ xinh xắn trong giáo đường khi nãy, "Đó là nữ Mục Sư ấy hả?"

"Cô ấy là nữ Mục Sư duy nhất ở Male này."

Hạ Tử Du thở phào nhẹ nhõm.

Đàm Dịch Khiêm ôm eo Hạ Tử Du cười nói, "Xem ra cơn ghen của bà xã anh càng ngày càng lớn nhỉ.....Vừa nãy còn nói anh là người không có lương tâm, đã tin nhầm người rồi, còn nói anh không có nhân tính...."

Hạ Tử Du lập tức khoác vào cánh tay của Đàm Dịch Khiêm cười hì hì nói, "Em có nói sao...."

Đàm Dịch Khiêm ra vẻ trầm ngâm, "Để anh nghĩ lại xem nào, hình như còn có...."

Để Đàm Dịch Khiêm khỏi phải lật lại chuyện cũ, Hạ Tử Du nói lảng sang chuyện khác, "Đúng rồi, ông xã, lâu như thế mà anh vẫn không nói chuyện kết hôn với em, có phải là vì anh đợi đến ngày nước biển rút đi, để chúng ta có thể đến nơi này tổ chức hôn lẽ có phải không?"

Đàm Dịch Khiêm chỉ cười không nói.

Chính xác là như thế, thật ra mấy ngày mà Dịch Khiêm đến Male, cũng chính là những ngày nước biển đã rút đi, anh vẫn luôn ở trên đảo giám sát công trình sửa chữa thánh đường....

-----

Ánh chiều tà kéo dài hình bóng hạnh phúc của Đàm Dịch Khiêm nắm tay Hạ Tử Du sóng vai chậm rãi bước đi trên bãi cát trắng....

Xa xa, một đôi nam nữ đứng trên bãi biển nhìn bọn họ....

Đàm Tâm chính là người thốt lên đầy xúc động, cô ước mơ nói, "Tử Du thật hạnh phúc, Dịch Khiêm thật yêu thương cô ấy, nghe nói tấm thảm hoa hồng đỏ kia vốn đã bị sóng biển đánh cho lẫn lộn vào rất nhiều những hòn đá nhỏ, chính tay Dịch Khiêm đã tự tay nhặt những viên đá ấy ra, cho nên bàn tay đã bị những góc cạnh sắc nhọn của mấy hòn đá ấy làm cho bị thương...."

Robert không nói gì, chỉ là lẳng lặng đứng ngóng nhìn bóng dáng màu trắng người ấy đi càng lúc càng xa.

Đàm Tâm quay mặt nhìn sang Robert, "Có lẽ vĩnh viễn Tử Du cũng sẽ không biết, anh vẫn luôn âm thầm bảo vệ cho cô ấy...."

Robert không vẫn nói gì, ánh mắt luôn dõi theo nhìn chăm chăm không rời hình bóng đã đi rất xa kia.

Đàm Tâm nuốt sự nghẹn ngào vào lòng hít một hơi thật sâu, sau đó lại ngước mắt lên ngắm nhìn Robert, cô bình tĩnh nói, "Robert, cám ơn anh đã cho em khoảng thời gian nửa năm tốt đẹp ấy.....Em đã mãn nguyện rồi."

Cho đến khi hình bóng của Hạ Tử Du đã hoàn toàn biến mất, lúc này Robert mới chuyển ánh mắt nhìn sang Đàm Tâm, ôn hòa nói, "Anh thật xin lỗi."

Đàm Tâm gật đầu, "Anh không cần phải nói câu ấy với em, anh biết đấy em chưa bao giờ trách anh.... Thật ra thì, nếu như không phải nhờ anh, em cũng sẽ không biết rằng thích một người không nhất thiết phải ở bên cạnh người đó, chỉ cần là có thể đứng từ xa nhìn thấy người đó, biết rằng người đó có được cuộc sống hạnh phúc thì bản thân mình cũng cảm thấy rất thỏa mãn rồi."

Robert lại chuyển tầm mắt nhìn tới nơi chân trời phía xa xăm, "Đi thôi!"

Đàm Tâm lặng lẽ đi theo sau lưng Robert.

Chiếc ca nô đang đỗ ở bờ biển, Đàm Tâm giúp Robert đẩy chiếc ca nô xuống nước.

Robert nổ máy chờ đợi Đàm Tâm.

Thế nhưng Đàm Tâm vẫn đứng tại trên bờ cát, mỉm cười nói với Robert, "Em nghĩ em và anh đã không còn chung một đường nữa rồi.....Em sẽ bảo người của khách sạn đến đón em, anh cứ đi trước đi!"

Robert vẫn nói chuyện nhẹ nhàng ôn hòa như trước, "Để anh đưa em về khách sạn!"

Đàm Tâm lắc đầu, "Không, chúng ta chia tay ở nơi này thôi....Hẹn gặp lại."

"Vậy em bảo trọng."

"Ừ, anh cũng thế."

Khi Robert lái chiếc ca nô rẽ nước lao đi tạo nên bọt sóng tung lên trắng xóa, còn Đàm Tâm chỉ có thể đứng nhìn bóng dáng mờ ảo của Robert sau làn sóng trắng, Đàm Tâm che miệng ngồi thụp người xuống đất bật khóc nức nở.

....

Bên này, Hạ Tử Du cũng láng thoáng nghe thấy được tiếng ca nô nổ máy rời đi.

Hạ Tử Du quay đầu lại nhìn mặt biển yên tĩnh ở phía sau nhưng lại chẳng nhìn thấy gì.

Hạ Tử Du không nhịn được mà quay sang hỏi chồng mình bên cạnh, "Ông xã này, trên đảo này ngoại trừ chúng ta Mục Sư và Aston ra, còn có người khác ở nữa sao?"

"Sao thế?"

"Hình như em nghe thấy tiếng có người lái ca nô rời khỏi đảo...." Vừa nói Hạ tử Du lại liếc mắt nhìn ra phía biển.

Đúng lúc này, Đàm Dịch Khiêm chợt nghĩ đến Robert....

Thật ra thì một ngày trước anh đã biết Robert đáp máy bay từ Riyadh tới Male rồi.

Đàm Dịch Khiêm không nhịn được mà ôm Hạ Tử Du thật chặt, hôn nhẹ lên môi cô thì thầm nói, "Người đó chắc là Aston, hình như cậu ta muốn đưa Mục Sư về thì phải...."

"Ồh..... Ông xã, vây bây giờ chúng ta đi đâu đây?"

"Đi đến nơi có thể ngủ."

Hạ Tử Du kinh ngạc, "Chỗ ngủ?"

Đàm Dịch Khiêm hơi nhếch môi cười, giọng nói vô cùng mờ ám, "Vợ yêu à, hình như em quên rồi, tối nay mới là đêm tân hôn của chúng ta.... Không quay về khách sạn, chẳng lẽ em muốn chúng ta ở đây...."

Hạ Tử Du vừa quê vừa xấu hổ, "Đàm Dịch Khiêm, anh có thể đừng có lúc nào cũng đem cái chuyện ấy ra mà nói được không hả? Cảnh sắc lãng mạn thế này, anh không thể đi dạo trên đảo với em thêm một lúc được ư?"

"Không thể, bà xã à...."

"Ái!"

Ngay sau đó Đàm Dịch Khiêm đã nhấc bổng Hạ Tử Du lên.

Hạ Tử Du cứ tưởng rằng anh sẽ đưa cô về khách sạn, nhưng không ngờ anh đã sớm chuẩn bị sẵn một chiếc du thuyền cao cấp đỗ ở gần đó.

Bây giờ anh đang bế cô đi về chiếc du thuyền đấy.

"Ấy, ông xã, giờ chúng ta đi về khách sạn kia mà, hay là...."

"Ối...."

Hạ Tử Du bị người đàn ông nào đó thả lên chiếc giường to lớn ở bên trong du thuyền, ngay lúc này thì cô đã hiểu tối nay anh chọn nơi nào để ngủ rồi....

Đối với anh mà nói thì đây đúng là vừa dễ dàng nhanh chóng lại rất tiện lợi....

....

Qua rất nhiều năm về sau, mỗi khi Hạ Tử Du nhớ lại đêm tân hôn mà cô và anh đã trải qua ở bờ biển Male.....Mặc dù nhi đồng không nên chiếm đa số, mặc dù có vài chuyện khôi hài xảy ra không ngờ trước được, thì đó thực sự là một đêm tân hôn tuyệt vời mà suốt cuộc đời này cô rất khó có thể quên được!.
Bình Luận (0)
Comment