Định Mệnh Anh Yêu Em

Chương 46

Định Mệnh Anh Yêu Em

CHƯƠNG 46: BIẾT ĐƯỢC CHUYỆN ANH BỊ TAI NẠN GIAO THÔNG

Sau khi lên xe, Lạc Phương Nhã liền hỏi Chu Thạc: “Hôm nay anh ấy không đi làm à?”

“Tổng giám đốc Tô, ngài ấy bị…” Chu Thạc trả lời được một nửa thì đột nhiên nhớ tới lời cảnh cáo của Tô Hiên Minh, vội vàng sửa lời: “Mấy ngày nay Tổng giám đốc Tô đi nghỉ phép.”

“À.” Lạc Phương Nhã khẽ gật đầu chẳng hề nghi ngờ.

Thấy Lạc Phương Nhã tin tưởng, Chu Thạc khẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó tiếp tục lái xe.

Chiếc xe chạy được nửa đường thì điện thoại của Chu Thạc đổ chuông.

Một tay Chu Thạc cầm vô lăng, một tay kẹp điện thoại nghe máy.

“Alo… Chuyện gì? Có khách muốn gặp tổng giám đốc Tô à? Hoãn lại mấy ngày đi. Đúng vậy… Tổng giám đốc Tô còn chưa khỏe lại… Đến lúc đó sẽ thông báo sau…”

Khi Lạc Phương Nhã nghe Chu Thạc nói mấy từ “Tổng giám đốc Tô còn chưa khỏe hẳn” thì vô cùng sửng sốt.

Anh chưa khỏe lại à? Anh làm sao chứ?

Lạc Phương Nhã rất muốn lập tức hỏi Chu Thạc xem Tô Hiên Minh bị làm sao. Nhưng cô biết Chu Thạc có chuyện quan trọng nên vẫn cố nhịn không mở miệng.

Mãi đến khi Chu Thạc nói chuyện xong, Lạc Phương Nhã mới vội vàng hỏi: “Anh ấy làm sao? Anh ấy bị thương thế nào?”

Chu Thạc hơi sửng sốt rồi mới chợt hiểu ra Lạc Phương Nhã nghe được cuộc điện thoại vừa rồi của anh ta.

Chu Thạc khẽ sờ mũi, quyết định giả ngốc: “Cô Lạc nói gì? Tôi không hiểu.”

“Ngài Chu không biết à? Vậy tôi vẫn nên gọi điện thoại hỏi thẳng anh ấy mới được.” Lạc Phương Nhã nói xong liền móc điện thoại từ trong túi ra, lại muốn gọi điện thoại cho Tô Hiên Minh.

Nghe Lạc Phương Nhã nói vậy, Chu Thạc vội vàng nói: “Cô Lạc, cô đừng gọi điện thoại cho tổng giám đốc Tô. Tôi sẽ nói cho cô biết hết.”

Lạc Phương Nhã nắm chặt điện thoại nhìn Chu Thạc, dáng vẻ như “anh nói tôi nghe”.

Trên trán Chu Thạc đổ mồ hôi lạnh. Trời ơi, một cô Lạc ngoan ngoan, yếu đuối lại còn biết uy hiếp người à?

Anh ta hít sâu một hơi, sau đó nói: “Tổng giám đốc Tô bị tai nạn giao thông, tổn thương đến đốt sống cổ.”

Lạc Phương Nhã kinh ngạc hỏi: “Anh ấy bị tai nạn giao thông lúc nào? Đốt sống cổ bị tổn thương có nghiêm trọng không?”

“Một tuần trước…” Chu Thạc dừng một lát mới nói tiếp: “Hình như là buổi tối công chiếu bộ phim “Zero”, tổng giám đốc Tô bị tai nạn giao thông ở bên cao ốc Vạn Hà…”

Buổi tối công chiếu bộ phim “Zero” à? Ở bên cao ốc Vạn Hà sao?

Cao ốc Vạn Hà ở gần quảng trường Vân Đan. Đêm đó anh đúng lúc hẹn cô tới quảng trường Vân Đan xem buổi công chiếu đầu tiên phim “Zero”.

Anh lại xảy ra tai nạn giao thông trên đường đi tới quảng trường Vân Đan.

Tim Lạc Phương Nhã lập tức đau như bị xé nát, nước mắt cũng lã chã rơi xuống.

Chu Thạc nhìn qua gương chiếu hậu thấy nước mắt Lạc Phương Nhã rơi xuống, anh ta vừa rút khăn giấy đưa cho cô vừa nói: “Cô Lạc, cô đừng khóc mà.”

“Tôi không khóc, anh nhìn nhầm rồi.” Lạc Phương Nhã vội vàng cúi mặt xuống.

Đã khóc thành như vậy còn nói không khóc. Chu Thạc đen mặt nhưng không nói nữa.

Qua một lúc sau, Lạc Phương Nhã nín khóc và khẽ hỏi: “Đốt xương cổ của anh ấy bị thương thế nào?”

Chu Thạc trả lời: “Ngài ấy đang làm trị liệu nắn xương ra, muốn hoàn toàn khôi phục thì còn phải trị liệu hết một tuần nữa.”

Còn phải một tuần à? Thế sao anh lại ra viện? Lạc Phương Nhã nhíu mày hỏi: “Không phải là còn một tuần à? Sao anh ấy lại ra viện sớm như vậy?”

Chu Thạc liếc qua gương chiếu hậu nhìn vẻ mặt lo lắng của Lạc Phương Nhã, trả lời: “Tổng giám đốc Tô không thích ở mãi trong bệnh viện nên bảo bác sĩ tới biệt thự tới nắn xương.”

Nghe Chu Thạc nói vậy, Lạc Phương Nhã cũng yên tâm.

“Vậy thì tốt.” Lạc Phương Nhã liếc nhìn Chu Thạc, sau đó nói: “Tôi sẽ không nói cho anh ấy biết là anh nói chuyện này cho tôi biết đâu.”

Chu Thạc không hiểu nhìn về phía Lạc Phương Nhã: “Cô Lạc cô…”

“Anh ấy không muốn anh nói cho tôi biết đúng không?” Từ chuyện lần trước Tô Hiên Minh ngắt lời Chu Thạc, sau đó vừa rồi Chu Thạc còn giả ngốc che giấu, Lạc Phương Nhã lại có thể đoán được Tô Hiên Minh không cho Chu Thạc nói chuyện anh bị tai nạn giao thông cho cô biết.

“Đúng.” Chu Thạc hơi sửng sốt, gật đầu.

“Cho nên tôi sẽ giả vờ như không biết gì cả, ngài Chu cũng giả vờ như chưa từng nói gì.”

Chu Thạc hơi do dự, sau đó gật đầu: “Được.”

Lạc Phương Nhã “Ừ” một tiếng, sau đó chuyển tầm mắt nhìn ra ngoài cửa xe, ánh mắt vô cùng đau xót.

Nếu anh không muốn để cho cô biết, vậy cô lại giả vờ không biết gì cả là được rồi…

Hơn mười phút sau, Chu Thạc chậm rãi đỗ xe ở bên đường: “Cô Lạc, đến rồi.”

“Ừ, cảm ơn ngài Chu.” Lạc Phương Nhã gật đầu, sau đó xuống xe.

Chu Thạc nhìn theo Lạc Phương Nhã đi vào trong Đế Quang, sau đó mới khởi động xe rời đi.

Vừa hết giờ làm, Lạc Phương Nhã lại vội vàng thu dọn đồ rời khỏi công ty, nhanh chóng đi tới rạp chiếu phim Tân Thế Kỷ ở bên thành Tây để đưa vé xem phim cho Hứa Song Khanh.

Không sai, cô muốn đi đưa vé xem phim chứ không phải là đi xem phim.

Trước đó biết được Tô Hiên Minh không tới xem, Lạc Phương Nhã đã không còn mấy hứng thú. Bây giờ cô còn biết Tô Hiên Minh bị thương, cô càng không muốn đi xem nữa.

Nếu không phải vì chỗ làm việc của Hứa Song Khanh cách Đế Quang quá xa, đi qua đi lại tốn nhiều thời gian, Lạc Phương Nhã còn không định chạy đến thành Tây đưa vé xem phim cho Hứa Song Khanh đâu. Cô càng thích sớm tới Lam Điền Uyển thăm Tô Hiên Minh hơn.

Cô mới ra khỏi cổng của công ty thì điện thoại đổ chuông.

Lạc Phương Nhã lấy điện thoại từ trong túi ra, thấy trên màn hình hiện ra là Lạc Thương Vy, cô khẽ cười và ấn nút nghe máy.

“Alo, chị à.”

Mấy ngày qua, ngày nào Lạc Thương Vy cũng gọi điện thoại cho Lạc Phương Nhã, quan hệ giữa hai chị em các cô thân thiết chưa từng có.

“Phương Nhã, chị ở bên kia đường.” Giọng nói của Lạc Thương Vy từ đầu bên kia của điện thoại vọng ra.

Lạc Phương Nhã ngẩng đầu, quả nhiên thấy Lạc Thương Vy đứng ở bên kia đường vẫy tay gọi cô.

Lạc Phương Nhã cất điện thoại vào trong túi, sau đó băng qua đường tới trước mặt Lạc Thương Vy: “Chị, chị tới rồi.”

“Ừ, đúng lúc chị làm việc ở gần đây, nhớ ra em cũng hết giờ làm nên đến tìm em đi ăn cơm.” Trên mặt Lạc Thương Vy cười với vẻ cưng chiều, thoạt nhìn giống như một người chị tốt thương yêu em gái.

Thật ra Lạc Phương Nhã không biết Lạc Thương Vy cố ý đi qua thăm dò Lạc Phương Nhã thôi.

Mấy ngày qua, mỗi ngày cô ta đều gọi điện thoại cho Lạc Phương Nhã, giả vờ vô tình hoặc cố ý tìm hiểu xem giữa Lạc Phương Nhã và người đàn ông kia có bị ảnh hưởng bởi cuộc điện thoại này của cô ta hay không. Khi biết được Lạc Phương Nhã vẫn không liên lạc với người đàn ông kia, cô ta biết mình đã ly gián bọn họ thành công. Nhưng cô ta vẫn không yên tâm, cho nên hôm nay cô ta mới cố ý qua tìm hiểu.

Lạc Phương Nhã hơi sửng sốt, sau đó nói: “Chị, hôm nay không được rồi. Em phải nhanh chóng tới rạp chiếu phim Tân Thế Kỷ ở thành Tây.”

Xem phim à? Lạc Thương Vy nhướng mày, sau đó hỏi: “Em đi xem phim với ngài Tô à?”

“Không phải, là Khanh Khanh các cô ấy…” Lạc Phương Nhã còn chưa nói dứt lời thì đột nhiên như nhớ ra điều gì, vội nói: “Chị, em không kịp giờ mất, em đi trước đây.”

Xem ra người đàn ông kia thật sự cắt đứt liên hệ với Lạc Phương Nhã. Trong mắt Lạc Thương Vy thoáng hiện ra nụ cười đắc thắng nhưng đã nhanh chóng giấu được.

Cô ta nói với Lạc Phương Nhã: “Em đi đi, hôm khác chúng ta cùng ăn cơm cũng được.”

“Cảm ơn chị.” Lạc Phương Nhã vẫy tay chào Lạc Thương Vy, sau đó đứng bên đường vẫy một chiếc xe taxi rồi leo lên xe.

Bình Luận (0)
Comment