Định Mệnh Anh Yêu Em

Chương 8

 

Định Mệnh Anh Yêu Em

CHƯƠNG 8: VÔ TÌNH GẶP MẶT Ở CÔNG TY

Tối qua khóc quá nhiều, hai mắt Lạc Phương Nhã sưng vù không chịu nổi, cho nên trước khi đi làm Lạc Phương Nhã cố ý nhờ Hứa Song Khanh trang điểm giúp mình, che khuất quầng thâm trong mắt.

Lúc trước khi ra khỏi cửa, Hứa Song Khanh nói với Lạc Phương Nhã với vẻ ngập ngừng muốn nói lại thôi: “Phương Nhã, hay là, hôm nay cậu xin nghỉ đi? Đỡ phải đến công ty rồi lại gặp phải…”

Lạc Phương Nhã đương nhiên biết ý của Đường Thiên Kim, cô ấy lo cô sẽ gặp phải Đường Thiên Kim, tâm trạng lại không tốt.

Nhưng cô và Đường Thiên Kim ở cùng một bộ phận, mặc dù không làm việc cùng một phòng, nhưng cũng không thể tránh được việc gặp mặt.

Hơn nữa loại người như Đường Thiên Kim, cô không đi gặp cô ta, cô ta cũng sẽ tự tìm tới cửa.

Lạc Phương Nhã cô trước đây đã không sợ Đường Thiên Kim, giờ lại càng không sợ Đường Thiên Kim.

“Khanh Khanh, mình không sao, mình đến công ty trước đây.” Lạc Phương Nhã phất phất tay với Hứa Song Khanh, sau đó ra khỏi nhà.

Lúc đến công ty, như trong dự liệu, cô đã gặp Đường Thiên Kim.

Cô đã hoàn thành bản thiết kế trong tay, thấy cổ họng hơi khô, bèn đứng lên, duỗi người, sau đó cầm một chiếc cốc sứ trên bàn làm việc đi vào phòng trà nước.

Trong phòng trà nước, Đường Thiên Kim đang vừa uống ước, vừa nói chuyện phiếm với mấy chị em đồng nghiệp tốt của cô ta.

Nhìn thấy Lạc Phương Nhã tới, Đường Thiên Kim lập tức nói to lên: “Nói cho các người biết nhé, tối qua tôi đã đồng ý đi lại với bạn trai tôi rồi!”

Những người khác nghe thấy Đường Thiên Kim nói vậy thì vô cùng kinh ngạc: “Thiên Kim, thật sao? Không phải cô còn nói muốn thử thách anh ta một thời gian nữa sao? Sao lại đồng ý rồi?”

Đường Thiên Kim giả vờ ra vẻ rất đắn đo: “Không còn cách nào cả, tối qua anh ấy quỳ xuống cầu xin tôi làm bạn gái anh ấy ngay trước mặt cô gái thầm mến anh ấy, tôi cảm động nên đồng ý rồi.”

“Quỳ xuống cầu xin cô làm bạn gái? Thiên Kim, cô giỏi quá đi?”

“Cô gái thầm mến bạn trai của cô kia chắc là tức muốn chết luôn nhỉ?”

“Đáng đời cô ta thôi, bạn trai Thiên Kim cũng đâu có thích cô ta…”

Đường Thiên Kim vốn muốn cố ý chọc giận Lạc Phương Nhã, nghe thấy người chung quanh cảm thán đủ kiểu, cô ta đắc ý nhìn về phía Lạc Phương Nhã.

Lạc Phương Nhã biết Đường Thiên Kim cố ý làm cô căm ghét, khó chịu, cô đương nhiên không thể để cho cô ta được như ý nguyện.

Vì vậy cô tiếp tục đề tài nói chuyện của bọn họ, mở miệng: “Cô gái đó cùng lắm chỉ là thầm mến thất bại thôi. Tôi biết một người đàn bà, luôn hâm mộ và ghen ghét người bên cạnh nếu mạnh hơn cô ta, còn đi ám hại người ta, cướp đồ của người ta, thậm chí kể cả cướp đàn ông luôn đó.” Lạc Phương Nhã cố ý nhấn mạnh thêm ba chữ ‘cướp đàn ông’.

Cướp đàn ông, làm kẻ thứ ba, từ trước đến nay luôn là đề tài dễ dàng khơi mào sự phẫn nộ của phụ nữ nhất, cho nên lập tức được mọi người hưởng ứng.

“Loại đàn bà này quả thực quá kinh tởm!”

“Cái gì cũng cướp? Không biết xấu hổ như vậy à?”

“Cô gái vừa nói tới chí ít còn không gây trở ngại đến người khác, còn loại đàn bà này, nhất định chính là cái thứ con giáp thứ mười ba không biết xấu hổ…”

Mọi người mỗi người một câu, càng nói càng quá đáng, mà Đường Thiên Kim nghe đến cuối, nụ cười cố gắng giữ vững cũng trở nên hơi méo mó, ánh mắt nhìn về phía Lạc Phương Nhã như muốn phun ra lửa.

Lạc Phương Nhã cong môi cười, tựa như muốn nói đâu liên quan đến tôi, cầm cái cốc đến máy lọc nước rót nửa cốc nước nóng rồi rời đi.

Vừa trở lại phòng làm việc, Lạc Phương Nhã liền bị Lâm Nga gọi qua đó.

Vốn cô tưởng rằng Lâm Nga lại chuẩn bị bới móc gì cô, sau khi qua đó mới biết là kêu mấy người thực tập sinh bọn họ tới phòng nhân sự làm thủ tục chuyển sang chính thức.

Làm xong thủ tục chuyển sang chính thức, Lạc Phương Nhã ra khỏi phòng nhân sự, liền đi thẳng tới trước thang máy, giơ tay lên, nhấn nút xuống, sau đó kiên nhẫn đứng chờ tại chỗ.

Cùng lúc đó, trong phòng họp cách đó không xa, Tô Hiên Minh bước ra khỏi vòng vây của các cấp lãnh đạo Đế Quang.

Lúc chỉ còn cách thang máy không đến ba mét, anh chú ý tới một bóng dáng quen thuộc đứng trước thang máy.

Tầm mắt của anh chợt khựng lại, bước đi cũng ngừng lại theo.

Cô làm việc ở Đế Quang sao?

Nhìn vài giây, Tô Hiên Minh phát hiện có gì đó không đúng lắm, Lạc Phương Nhã hôm nay có trang điểm, mặc dù chỉ trang điểm nhẹ, nhưng vẫn đủ khiến anh thấy kỳ lạ.

Bởi vì liên tiếp hai lần anh nhìn thấy cô, trên mặt của cô đều là vẻ trong sáng tuyệt đối thuần khiết…

Thấy Tô Hiên Minh dừng bước lại, đám lãnh đạo cấp cao của Đế Quang đi theo phía sau cho rằng anh có dặn dò gì, bèn đồng loạt dừng bước.

Nhưng Tô Hiên Minh lại không ra chỉ thị gì, cũng không nói chuyện, chỉ đứng đó.

Cả đám nhìn nhau, không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ có Chu Thạc đi theo bên cạnh Tô Hiên Minh là hiểu, Tô Hiên Minh vì nhìn thấy Lạc Phương Nhã, nên mới có thể như vậy.

Đương nhiên anh ta cũng không dám nói gì, chỉ có thể lặng lẽ đứng cạnh Tô Hiên Minh ra vẻ câm điếc.

Qua khoảng chừng hai phút, thang máy kêu ‘Tinh tang’ nhắc nhở, Tô Hiên Minh mới chợt lấy lại tinh thần, phản ứng đầu tiên là quay đầu rời đi.

Lúc này Chu Thạc đi theo bên cạnh anh bèn lên tiếng: “… Anh đi đâu vậy?”

Lạc Phương Nhã loáng thoáng nghe thấy tiếng nói quen thuộc ở đằng sau, quay đầu lại theo phản xạ, đúng lúc nhìn thấy một góc mặt nghiêng tuấn tú quen thuộc.

Con mắt sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, chiếc cằm hoàn hảo…

Giống như lần đầu tiên gặp anh, anh mặc một chiếc vest thuần màu đen, bên trong là một chiếc áo màu trắng thuần, hai màu đen trắng đơn giản kết hợp với nhau, đặt lên người anh, lại có vẻ rất có chiều sâu.

Mặc dù anh đứng cách cô một khoảng cách không nhỏ, nhưng cô vẫn có thể cảm giác được hơi thở lạnh lùng quen thuộc vốn sẵn trong xương trên người anh.

Tại sao anh lại ở công ty? Lẽ nào anh chính là nhân viên của Đế Quang sao?

Lạc Phương Nhã căn bản không chú ý tới, bên cạnh Tô Hiên Minh không chỉ có Chu Thạc, mà còn có rất nhiều lãnh đạo cao cấp của Đế Quang. Được thôi, phải thừa nhận, cô mới đến Đế Quang thực tập một tháng, căn bản đâu có quen biết những lãnh đạo cấp cao của Đế Quang chứ.

Đồ lắm mồm! Tô Hiên Minh lạnh lùng liếc mắt nhìn Chu Thạc.

Chu Thạc vô cùng vô tội sờ sờ cánh mũi, sau đó nhỏ giọng nói với Tô Hiên Minh: “Tổng giám đốc Tô, cô Lạc đang chờ anh đó.”

Tô Hiên Minh mặc dù không nói gì nhưng lại đưa mắt sang nhìn.

Đúng như lời Chu Thạc nói, Lạc Phương Nhã đang chờ anh.

Cửa thang máy vốn đã mở, lại đang tự động đóng lại, cô làm như không hề nhận ra vậy.

“Anh đi giải tán bọn họ đi.” Bỏ lại những lời này, Tô Hiên Minh liền sải bước về phía Lạc Phương Nhã.

Lúc đi ngang qua người Lạc Phương Nhã, anh giơ tay níu lại tay cô, sau đó kéo cô vào trong trước khi thang máy đóng cửa.

Vào thang máy rồi, Lạc Phương Nhã liếc nhìn Chu Thạc vẫn đứng yên bên ngoài, chần chờ hỏi: “À… Anh ấy không đi cùng anh sao?”

Tô Hiên Minh ‘ừ’ một tiếng, sau đó buông tay Lạc Phương Nhã ra, đút tay vào túi quần.

Sự khô ráo và nhiệt độ ấm áp trên tay tan biến, Lạc Phương Nhã thấy hơi mất mát, cô nhỏ giọng ‘à’ một tiếng, giơ tay ấn nút đóng cửa thang máy, sau đó đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, bèn nghiêng đầu hỏi Tô Hiên Minh: “Anh muốn đến tầng mấy?”

Tô Hiên Minh quay đầu nhìn cô một cái, trả lời: “Tầng một.”

Lạc Phương Nhã không nói gì, chỉ ấn số tầng mình muốn đến và tầng một cho Tô Hiên Minh.

Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, có vẻ cực kỳ yên tĩnh, im lặng vài giây, Lạc Phương Nhã mở miệng lần nữa: “Anh cũng làm ở Đế Quang hả?”

“Ừm.” Tháng trước, anh thu mua Đế Quang, đã thành ông chủ của Đế Quang, cũng coi như đi làm ở Đế Quang nhỉ.

Lạc Phương Nhã mỉm cười: “Thật là trùng hợp, tôi cũng làm ở Đế Quang, tôi làm ở phòng thiết kế, anh làm ở phòng nào?”

Tô Hiên Minh nghiêng đầu, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Lạc Phương Nhã, ánh mắt sững sờ, đang chuẩn bị mở miệng, thang máy lại kêu ‘tinh tang’ một tiếng, sau đó cửa thang máy mở ra, bên ngoài có đến năm sáu người cùng vào.

Lúc đầu không gian trong thang máy còn coi như rộng rãi, thoắt cái giờ đã có vẻ chật chội hơn nhiều.

Lạc Phương Nhã di chuyển hai bước lại gần Tô Hiên Minh theo phản xạ, vốn hai người đã cách nhau khá gần, bây giờ lại càng gần thêm.

Tô Hiên Minh lúc này mới chú ý tới đôi mắt có vẻ không đúng lắm của Lạc Phương Nhã, nhìn chằm chằm một lúc lâu, anh mới phát hiện ra không đúng ở đâu.

Mắt Lạc Phương Nhã đã bị sưng!

Tô Hiên Minh nhớ tới sáng nay Lục Dũng nói cho anh biết, tối qua Lạc Phương Nhã chạy vào thang máy với cặp mắt sưng đỏ, liền hiểu ra mắt Lạc Phương Nhã sưng lên vì khóc.

Biết được đáp án này, Tô Hiên Minh mím môi lại theo bản năng, ánh mắt nhìn cô chằm chằm cũng chậm rãi dời sang chỗ khác.

Hẳn là cô rất thích người đàn ông kia, nên mới khóc thành như vậy vì anh ta!

Không biết vì sao, Tô Hiên Minh cảm thấy rất khó chịu, thậm chí trong lòng còn rất tức giận…

Bình Luận (0)
Comment