Định Mệnh Của Anh Là Em

Chương 47

– Tiểu Mộc, chúng ta đi được chưa? – Tư Diễm dùng giọng ngọt ngào nhất của mình để hỏi Yến Vân Mộc.

– Ừm, đi được rồi – Yến Vân Mộc cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần để đáp lại câu hỏi của Tư Diễm

Đúng lúc hai người đang đi xuống cầu thang thì có một cô hầu gái vô ý đụng vào người Yến Vân Mộc khiến cô trượt chân, may thay, nhờ chiều cao lý tưởng và đôi tay rắn chắc của mình, Tư Diễm rất nhanh ôm trọn Yến Vân Mộc vào trong lòng mình. Hai đôi mắt đẹp nhất của hai gia tộc giao với nhau.

1 phút xấu hổ bắt đầu…

Yến Vân Mộc là người phản xạ nhanh nhất sau 1 phút đó, cô rời vòng tay của Tư Diễm, nhanh chóng chạy xuống cầu thang. Tư Diễm cũng nhanh chóng đuổi theo Yến Vân Mộc, bỏ lại hầu nữ kia ngơ ngẩn không biết nên làm thế nào cả.

Yến Vân Mộc xuống đến sảnh thì đã có cả hàng người xếp ngay ngắn chào đón cô, Yến Vân Mộc chỉnh lại hình tượng, khí chất trở lại dáng vẻ ngạo kiều mỗi một bước đi dều toát ra cái khí khái của một vị công chúa hoàng tộc. Tư Diếm cũng tự nhiên mà đi theo Yến Vân Mộc ở phía sau mà chẳng ai dám nghị luận.

Sau khi Tư Diễm cùng Yến Vân Mộc đều đã yên vị trong xe, Lưu tài xế mới nhanh chóng mang 2 người dến bệnh viện Hak. Trong phòng bệnh số 187 của khu điều trị đặc biệt khoa thần kinh, một bó hoa hồng màu vàng thể hiện niềm yêu quý của người cháu gái sau 10 năm xa cách với ông nội của mình được cắm vào cái lọ không để trên bàn.

Yến Vân Mộc nhìn khuôn mặt già nua, nhợt nhạt đang nằm trên giường bệnh. Cô cảm thấy như có một con dao đâm vào tim mình, cô lặng người không biết bao nhiêu lâu. Tư Diễm cũng không nỡ để cô đứng quá lâu nên tìm mọi cách giúp cô ngồi xuống:

– Tiểu Mộc, em nói chuyện với ông đi, anh đi xuống mua ít đồ giúp em

– Diễm ca, cảm ơn anh – Yến Vân Mộc khó khăn nặn ra một câu cảm ơn rất khách sáo

Tư Diễm cau mày lại và nói:

– Chúng ta có hôn ước, việc của em là việc của anh, em đừng khách sao như vậy được không?

Vừa nói xong, khóe mắt của Tư Diễm đã đỏ lên trông thấy, nước mắt dường như chỉ chực để được trào ra mà thôi. Khuôn mặt đầy ủy khuất của Tư diễm lại chiến thắng vang dội: Yến Vân Mộc bối rối lau nước mắt cho Tư Diễm, hứa là sẽ không nói khách sao như vậy nữa. (*Trúc: Mị biết ngay mà, Cái Cây này thực sự rất mềm lòng, chỉ cần ai đó thân thiết với nó mà khóc là nó bối rối, cái j cũng hứa:v)

Đạt được nguyện vọng, Tư Diễm vui vẻ ra khỏi phòng, để lại Yến Vân Mộc cùng với Thanh lão gia- Thanh Minh Quang ở lại trong phòng. Yến Vân Mộc cầm tay của Thanh lão gia lên, nhẹ hôn lên đó một cái rồi nắm chặt bàn tay Thanh lão gia, cô dùng giọng nói ấm áp của mình để kể lại thời thơ ấu của mình cho Thanh lão gia.

Cô kể rất nhiều chuyện: từ chuyện lớn lao như thứ có thể thay đổi vận mệnh nhân loại đến chuyện nhỏ tựa con kiến, chẳng quên bất cứ chuyện nào. Kể cả những sự việc trên cánh đồng Hướng Dương, dự án CCAJ 1223, thí nghiệm NSD 2670… cô cũng không bỏ sót, nước mắt của cô cứ thế tuôn ra, ướt đẫm cả tay Thanh lão gia.

Bỗng nhiên, tay của Thanh lão gia giật giật, miệng mấp máy nói gì đó, Yến Vân Mộc lập tức rung chuông gọi bác sĩ. Cả đoàn người áo trắng bước vào, tách Yến Vân Mộc ra khỏi phòng, đúng lúc ấy, Tư Diễm quay lại, nhìn thấy Yến Vân Mộc đứng ngoài phòng bệnh, đôi mắt sưng đỏ lên, cậu ta lập tức chạy đến, ôm Yến Vân Mộc vào lòng.

Yến Vân Mộc như tiếp xúc với điện, dùng hết sức vùng người ra nhưng Tư Diễm lại càng siết chặt hơn. Cậu ta nói bằng một giọng nói vô cùng ngọt ngào:

– Tiểu Mộc, anh là hôn phu của em, là chỗ dựa vững chắc của em, có chuyện buồn thì đừng cố tỏ ra cứng rắn được không? Cứ khóc đi, anh ôm em rồi, không ai thấy em khóc nữa đâu. Dựa dẫm vào anh một chút được không?

Có lẽ trời sinh bản tính của Tư Diễm là thế, và cũng có lẽ từ phút giây chào đời, cậu ta đã có cái giọng nói tràn đầy mị lực, khiến người khác lập tức trầm mê. Yến Vân Mộc cũng không ngoại lệ, cô cúi mặt vào lòng ngực vững chãi của Tư Diễm mà khóc đến mức phế tâm can. Tư Diễm cũng chỉ biết ôm chặt Yến Vân Mộc vào lòng, nhẹ nhàng an ủi cô, chứ tuyệt nhiên không hỏi lý do tại sao cô đứng ngoài phòng bệnh khóc đến mức ý.

– Tiểu Mộc à, em ổn chứ? Giọng nói của Tư Diễm rất nhỏ, chỉ đủ để Yến Vân Mộc nghe thấy.

– Em ổn, Diễm ca, chúng ta trở về thôi…

Yến Vân Mộc chưa nói hết câu thì bác sĩ đã mở cửa phòng bệnh, hai người lập tức buông nhau ra, chuẩn bị tinh thần nghe tin từ bác sĩ. Bác sĩ Lương nói:

– Chúc mừng Tư thiếu gia, Thanh lão gia đã bắt đầu có ý thức, mong sau này cậu có thể bớt thời gian nói chuyện với ông ấy. Vị này…

– Đây là cháu gái của Thanh lão gia, đồng thời là hôn thê của cháu – Yến Vân Mộc. – Tư Diễm cực kỳ tự hào giới thiệu.

– Chào bác – Yến Vân Môc cúi người chào

– Uhm….

Mặc dù chỉ đáp lại một cách lạnh nhạt, hờ hững nhưng ánh mắt của ông ta thì lại không như thế. Ông ta nhìn Yến Vân Mộc bằng ánh mắt thăm dò, bệnh hoạn, Yến Vân Mộc rùng mình một cái. Ánh mắt của ông ta khiến cô cảm giác mình là vật thì nghiệm của ông ta, có thể bị ông ta mổ xẻ, cắt lớp bất cứ lúc nào. Tư Diễm cũng cảm nhận được ánh mắt khác thường của vị bác sĩ kia, cậu ta ôm lấy eo của Yến Vân Mộc, khẳng định chủ quyền của bản thân
Bình Luận (0)
Comment