Định Mệnh Đưa Anh Đến Với Em

Chương 120

Không khí trầm xuống theo câu nói của Thái Vy. Không ai trả lời cả. Cô cũng cụp mắt không nói nữa.

"Con đói rồi đúng không, đợi tí bà Lê sắp mang đồ ăn lên rồi." Diệp Mạc véo véo hai bên má của cô một cái. Lúc này không khí mới dịu xuống.

Thái Vy uống hết cả nửa chai nước to đùng mời dừng. Vừa hay bà Lê cũng mang đồ ăn lên, mọi người bình tĩnh đi ra ngoài, những việc cần làm lúc này cũng bắt đầu cần đến.

Thái Vy ăn xong thì Mễ Tư cũng xuất hiện.

"Ôi tiểu công chúa, tiểu công chúa thực sự rất biết cách hành hạ nô tài mà!" Mễ Tư cau có nói ra phẫn nộ của mình. Đấy người vừa mới bệnh xong mà tên này lại thế đấy.

Cô phì cười đón lấy mấy viên thuốc mà Mễ Tư đưa tới. Mọi thứ đều được nuốt trôi xuống bụng.

Bàn tay âm ấm của Mễ Tư đặt lên trán của cô để đo nhiệt độ kiểm tra cho chắc.

"Chị ngủ từ tối qua đến sáng nay à?"

Mễ Tư lắc đầu đáp: "Không phải nói là từ tối qua đến tối nay. Một ngày một đêm."

Thái Vy khẽ gật đầu, không nói gì nữa.

"Sức mười trâu hai mươi hổ của chị thế nào lại có thể sốt cao đến ngất ngưỡng như vậy nhỉ?

Em nghe Nam Phi kể qua rồi, chị tính thế nào?"

Thái Vy đưa tay gãi đầu nhìn Mễ Tư đáp: "Đến bản thân chị cũng rối lắm, hôm đó may mắn là chị không đánh mẹ con đó..." Thật ý chứ, đánh thật thì chắc chắn phải hát bài "Còn gì đâu mà khóc với sầu".

"Thêm cả chuyện suýt đập bát hương nữa...."

Thái Vy cau mày nhìn Mễ Tư: "Sao em không có ở đó mà cái gì cũng biết thế?"

Mễ Tư nhún vai nhìn hai anh em nhà Nam tiến vào.

"Tạm gác qua một bên đi, bao giờ chị ổn lại suy nghĩ đã rồi sẽ con mụ đó tính sổ."

Nam Phi hóng hớt lập tức đáp: "Sao hôm đó chị lại không đánh mụ ta?"

Đôi mắt xanh lập tức nhắm nghiền không biết diễn tả sao cho Nam Phi hiểu. Tâm trí của cô đã ép buộc cho dừng hết mọi hoạt động nói chính xác hơn là đình chỉ lại não không cho hoạt động.

Nam Phi kêu oai oái, bị Nam Cường kéo người vứt ra đằng sau.

"Em nên nghỉ thêm đi."

Thái Vy dùng đôi mắt xanh nhìn anh đăm chiêu sau đó lập tức bĩu môi, nằm xuống trùm chăn kín mặt mũi. Cảnh này như một pha tự vả cực kì đau đớn dành cho Nam Cường.

Mễ Tư cùng Nam Phi lập tức nhịn cười chưa kịp nói gì nữa thì bị Nam Cường đuổi ra khỏi phòng.

Bàn tay của anh mạnh mẽ vạch chăn ra, Thái Vy khó chịu không thèm nhìn anh lập tức quay mặt ra hướng khác. Nam Cường cực kì ngứa ngáy trong lòng, cô vừa mới tỉnh sao lại ăn phải thuốc súng gì rồi?

"Em làm sao? Khó chịu ở đâu anh bảo Mễ Tư kiểm tra."

"Thái Vy?"

"..."

Anh nói đến cả tỉ câu cũng không có câu trả lời từ cô. Do thấy anh phiền quá mãi một lúc sau cô mới chậm chạp mở miệng đáp: "Em muốn ở một mình Nam Cường anh ra ngoài đi."

Thái Vy nghe thấy tiếng cạch cửa thì nghĩ anh đã đi rồi, quay mặt lại một cái thì gương mặt của anh đập ngay vào mắt. Lòng có chút ngứa ngáy.

Anh chui vào chăn nằm với cô, cả hai không nói gì cả. Nam Cường bất chấp kéo cả người cô ôm lấy vào trong lòng của mình. Thái Vy không phản kháng cũng không nói gì cả. Mặc anh muốn làm gì thì làm.

Hơi thở của anh làn phần ngực của cô có chút nhột. Anh cọ mặt vào ngực của cô lưu manh nói: "Đừng giận nữa, là lỗi của anh được chưa? Ngay cả lỗi anh còn không biết mình mắc là gì thì anh nghĩ em cần khai sáng cho anh đấy."

Nghe đến đây Thái Vy phì cười.

Nam Cường càng được nước lấn tới. Bàn tay của anh khẽ chọc cù lét vào bụng và phần gây tiếng buồn cười của cô.

Hiệu quả không tồi một chút nào, mắt Thái Vy lấp lánh ý cười, giận dỗi bay biến mất.

"Vậy chuyện kia em tính thế nào?"

Thái Vy khẽ lắc đầu bày tỏ: "Em không biết nữa, cần phải suy nghĩ thêm dù sao thì... vẫn chính là có quan hệ ruột thịt máu mủ, không bỏ được nhau."

"Ừ."

Nam Cường đưa trán của mình áp vào trán của Thái Vy làm cho cô rất bất ngờ. Một phần nào đó trong tim của cô cũng được xoa dịu đôi chút bởi anh. Sự thất vọng cực điểm dành cho bố của cô chắc chắn không thể cứu vãn được nữa rồi...

Nam Cường đặt một nụ hôn lên môi của cô. Hơi thở nam tính xâm chiến tất thảy, vừa mạnh mẽ vừa nóng bỏng có chút kiềm chế. Cả hai thở hổn hển anh mới buông ra rồi xoa đầu cô.

Thái Vy lúc này mới bĩu môi nói một câu: "Đúng là đàn ông, không thể nào tin tưởng nổi..."

Giọng nói sặc mùi thiếu tin tưởng kèm theo chút chua chua, lúc này anh mới nhớ ra biểu hiện lạ của cô hôm qua, nhiều việc nên anh cũng quên mất. Điều này làm anh có chút vui.

"Anh đi làm đi." Giọng nói ghét bỏ của cô cất lên.

Nam Cường hôn vào môi của cô một cái, định giải thích thì điện thoại vang lên. Thái Vy khó chịu đẩy anh ra.

Là Vũ Hành Long gọi đến, giọng nói gấp gáp của cậu truyền đến làm gương mặt của Nam Cường lập tức thay đổi.

Anh xoa đầu cô rồi lập tức đi ngay.

"Tối anh về rồi nói, chuyện kia em hiểu lầm rồi."

Nhìn bóng dáng gấp gáp của anh biến mất Thái Vy mới chậm chạp bước xuống giường. Cô muốn đi tắm.

Điện thoại của cô lúc này vang lên nhưng cửa phòng tắm đóng chặt không nghe thấy gì cả.

Tôn Á Á và Long Thiên Vũ liên hoàn gọi cho cô nhưng không được. Cả hai sốt sắng đến nhà họ Nam ngay lập tức.

Chắc chắn là có chuyện gì đó. Thái Vy đôi mắt sầu não ngồi xuống giường lau tóc thì Long Thiên Vũ đẩy cửa đi vào, theo sau là Tôn Á Á và Diệp Mạc.

Chuyện cũng không thể dấu, cô đành kể hết cho Long Thiên Vũ. Đúng là hôm qua Tống Bảo có xin anh nghỉ hẳn. Anh không đồng ý gọi lại cũng không được. Hóa ra chân tướng lại éo le thế này...

...

Mọi người xuống phòng khách Tôn Á Á làm giấu ra hiệu nhỏ với Thái Vy. Cô mới khẽ gật đầu đi vào nhà vệ sinh Á Á đứng sẵn.

"Chị nghĩ là chị tìm được rồi."

Thái Vy sáng ngời nhìn chị đáp: "Thật á?"

"Sức khỏe của em không tốt thì để nấy hôm nữa đi."

Thái Vy đương nhiên chính là lắc đầu đòi đi bằng được.
Bình Luận (0)
Comment