Định Mệnh Đưa Anh Đến Với Em

Chương 5

Thái Vy tỉnh dậy khá sớm, là do lạ giường nên cũng không ngủ được ngon. Bà Thái trong mơ mày cứ nhíu chặt lộ rõ vẻ gặp ác mộng, Thái Vy liền nhẹ nhàng ra khỏi giường, bây giờ mới gần 5h30 sáng, vươn vai mấy hồi cô uống một cốc nước cho tỉnh ngủ. Bà Thái vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh vẫn trong cơn mê, Thái Vy liền rón rén cầm túi nhỏ trên đầu giường nhẹ nhàng ra khỏi phòng. Mất mấy phút cô mới đến cổng bệnh viện, thầm nghĩ đi về lấy đồ dùng cho bà nội và đồ ăn sáng, hơi quá sớm nên chưa có xe buýt, Thái Vy cười nịnh nọt ông xe ôm bảo giảm giá, ông xe ôm kì kèo mấy hồi cũng gật đầu. Ngồi lên xe cô bảo ra chợ gần nhất, đến nơi cô mua một ít thịt băm cả rau thơm, sau đó cô mới về đến nhà.

Ngay sau khi đến cổng nhà, cảm giác khó chịu từ tối hôm qua cô cũng biết vì sao mà có. Nhà cô có trộm vào! Thái Vy nhíu mày cười như không cười ruốt cuộc còn muốn cô sống sao nữa..... Dù sao thì may mắn tiền nong cô mang theo hết bên mình, nhưng... chiếc vòng cổ liệu.....

Cô nhanh tay mở chiếc khóa, lạch cạch mấy hồi ruốt cuộc cũng mở được. Phi vào nhà thật nhanh, mở cửa phòng đến bên chiếc giường lấy gối trong vỏ ruột gối may mắn vẫn còn chiếc vòng cổ lấp lánh xinh đẹp. Thái Vy thở phào nhẹ nhõm, khóe môi hơi nhếch may mắn siêu may mắn rồi! Chiếc vòng cổ mà cô Mạc tặng hồi nhỏ vẫn còn.... Chiếc vòng cổ này có khắc tên tên cô - Thái Vy, chiếc vòng cổ này vốn là một cặp, cô Mạc làm cho cả A Béo nữa chính là con trai cô ý. Trong thâm tâm Thái Vy luôn cảm giác rằng chiếc vòng này không được đánh mất hay bị làm sao phải bảo vệ nó thật an toàn, có vẻ sẽ có lúc dùng đến nó! Thái Vy hôn chụt vào cái gối nhỏ như ban thưởng cho nó vì đã bảo vệ chiếc vòng cổ nhỏ này vậy!

Lạch bạch từ ngoài sân phát ra tiếng ông Giác hàng xóm đối diện nhà cô sang.

"Tiêu Tiêu đấy à? Đêm hôm qua bác nghe thấy tiếng lạch cạch tưởng cháu về nên qua hỏi thăm ai dè gặp ngay bọn trộm! Bọn nó thấy bác liền ba chân bốn cẳng chạy có vẻ là không lấy được cái gì, cháu xem lại xem có mất mát cái gì không."

"Bác ạ, phòng cháu thì không bị mất gì, bà cháu thì ngủ ở phản nên chắc cũng không mất gì đâu ạ" Tháu Vy nhìn đống quần áo bị bới ra lộn xộn cau mày, nếu hôm qua cô mà ở nhà thì chuyện này sẽ không xảy ra.

"Ừ, cháu kiểm tra lại cho chắc, may mà hôm qua bác sang đấy.

Thế bà cháu thế nào rồi?" Ông Giác nhiệt tình nói, ông là hàng xóm thân thiết là đối tượng Thái Vy có thể tin tưởng ngoại trừ bà vợ chua ngoa thì người nhà ông đều là người dễ mến.

"Bác sĩ bảo vốn không có vấn đề gì nhưng có vẻ bị ai đó kích thích nên dẫn đến tăng huyết áp và lên cơn đột quỵ, lần này may mắn cháu chạy đến kịp thời và cấp cứu bằng phương pháp nên không bị tai biến và để lại di chứng gì! Nhưng...sau khi kiểm tra....thì lại phát hiện có một khối u cần phải mổ gấp bác ạ....." Thái Vy rũ mắt, chuyện không vui chồng chất lên nhau không khí chán nản bao quanh cả gian nhà.

"Thế à.... chắc cháu mấy hôm nay mệt lắm, nếu cần tiền thì cứ hỏi bác, bác cho vay mà đi chạy chữa cho bà" Ông Giác nói xong Thái Vy gật đầu cười mỉm, suy nghĩ chút chút rồi lại hiện lên hình ảnh bà vợ chua ngoa không đồng ý, không cần nghĩ là đã biết câu trả lời luôn rồi.

Ông Giác hỏi han cô mấy câu liền đi ra cửa lắc lắc bàn tay rồi đi về nhà mình.

Còn mình cô trong căn nhà, bụng kêu "ọt, ọt" cô liền nấu mì tự xử mọi thứ trong vòng 5 phút bát mì úp đã hoàn thành.

Vừa ăn vừa nghĩ ngợi một chút rồi tính toán, trong nhà tiền mặt cô còn có gần 5 triệu, trong thẻ ngân hàng còn hơn 25 triệu có lẽ đủ chống đỡ được chút đỉnh, tiền thuốc của bà mỗi ngày đều truyền một chai gì đó hết tận 1 triệu rưỡi.... Tiền viện phí, tiền điện, tiền nước, tiền đồ ăn thức uống,.... Có khá nhiều khoản để chi, mà số tiền cô có thì lại chưa thấm vào đâu.... Giờ bao nhiêu chả như muối bỏ bể, cô thở dài rồi đứng dậy vào nhà bếp nấu cháo cho bà, tiện thể làm một ít đồ ăn sáng. Xong xuôi Thái Vy đựng cháo vào cặp lồng, lấy túi to đựng chậu và đồ dùng vệ sinh cá nhân của bà cô, khóa cửa cổng lại chạy sang nhà ông Giác nhờ để ý nhà cửa giúp mình. Cô vội vàng lên xe buýt đi đến bệnh viện.

Bà Thái đã tỉnh thấy cô xuất hiện rồi cười, Thái Vy đi đến dìu bà đi đến nhà vệ sinh để làm vệ sinh cá nhân, xong xuôi cô lại dìu bà về phòng mở lắp cháo vốn định xúc nhưng bà cô cự tuyệt, tay đón lấy tự xúc ăn một cách ngon lành!

"Con ăn chưa?"

"Con về nhà nấu mà đương nhiên là có nấu cả phần của mình rồi!" Thái Vy cười xòa, nhẹ nhàng che giấu chuyện trong nhà, bà Thái tinh ý không nói gì, tiếp tục ăn.

Mùi hương từ cặp lồng cháo kích thích cực kinh khủng một người không có tâm trạng ăn như bà Thái còn đánh vèo cái hết cặp lồng. Trong lúc ăn mấy người trong phòng nhìn ngửi thấy đều liếc mắt về phía bà cô tỏ vẻ thèm.

Thái Vy cười rồi để mấy hộp cơm lên bàn đây là thức ăn buổi trưa của bà, sáng nay cô tiếp tục phải làm ca ở nhà hàng khác. Cô định xoay người đi ra rửa cặp lồng thì bà cô nắm lấy tay lại không cho đi.

"Ở nhà xảy ra chuyện gì à?"

"...Không có chuyện gì to tác đâu bà." Đây là vấn đề nhạy cảm Thái Vy nghĩ chưa nên cho bà biết trong thời gian này.

Đương nhiên là bà Thái nhất quyết không cho cô đi nếu cô không chịu nói, Thái Vy liền cam chịu mở miệng kể hết sự tình.

"...thì nhà mình mới có trộm ghé bà ạ.... nhưng rất may tiền nong cháu đều cầm hết không thiệt hại về tài sản, còn chỗ bà cháu có chạy qua tìm thì chỉ thấy bọn nó lục tung lên nhưng có vẻ cũng không lấy được gì. May mà bác Giác chạy sang nên nhưng cũng không bắt được."

"....Thế à, tối nay đưa bà về sáng mai lại lên, bà cần kiểm tra lại xem sao." Thái Vy khó hiểu nhìn bà, thầm nghĩ cảm giác của mình dự đoán khá chính xác nên cũng không nghĩ nhiều, bọn trộm chính xác là mạo hiểm vào nhà cô nhưng lại đen đủi vào lúc nhà cô chả có gì mà lấy!

Lúc này lòng bà Thái nóng như lửa khuôn mặt dãn ra, nhẹ nhàng nhìn bóng Thái Vy bước đi.

Một lúc sau, bà Thái khôi phục lại trạng thái bình thường đẩy đẩy Thái Vy để cô đi.

"Dùng cháu xong xuôi rồi lại đạp cháu đi! Xí, thôi cháu đi đây!"

Thái Vy vừa khuất dạng bà Thái lại rơi vào trầm ngâm.

"Gần 20 năm rồi chả nhẽ.... bọn chúng lại có thể tìm ra sao? Hàn Mạc đến giờ còn chưa lùng ra tin tức của Vy Nhi mà bọn kia có thể sao?"
Bình Luận (0)
Comment