Nhìn quả đầu lởm chởm của mình khiến Nam Phi không khỏi khó chịu. Dựa vào
đâu mà đêm nay cậu lại bị vậy, tất cả là tại chị ta hết. Kéo kéo cái
chăn, mặc dù ở trong phòng cậu nhưng vẫn không nuốt trôi cục tức vừa tức vừa nghĩ không biết đã thiết đi từ lúc nào.
Thái Vy cảm giác khá là vui vẻ, nằm trên giường cô bình tĩnh thả mình vào giấc ngủ, thật ra cô còn định chạy sang phòng Nam Cường để hỏi một
chút chuyện nhưng nghĩ lại chuyên đêm qua mà hai người lại xảy ra thì
thôi. Nam nữ chung phòng, sợ nó lại đến thì cản lại không kịp....
Nam Phi đang trong độ tuổi phản nghịch nên mới vậy, cậu vào năm 18
tuổi thì đòi Diệp Mạc cho đi học ở nước ngoài. Diệp Mạc đồng ý phất tay
cho cậu đi, bởi con trai bà năm nay cũng đã 18 tuổi, độ tuổi tự lập đến
rồi, hàng tháng bà cũng chỉ cung cấp cho một khoản tiền sinh hoạt nhỏ.
Nhưng mà còn nói đến số tiền mà Nam Phi tiêu thì nó vượt ngưỡng con số
này thêm hai con số không nữa. Cậu học và có điều khiển một công ty con
của Nam Thị ở nước ngoài. Đương nhiên phần tiền làm ở đây đều sẽ được
trả sòng phẳng như mọi nhân viên khác. Không ai biết Nam Phi chính là
sếp lớn ở đó.... Tính cách khá là nhiều chuyện cộng với quả tóc dài màu
mè của cậu thì mọi người đều cho rằng cậu tính đồng bóng. Mà cũng nhờ
cái mặt còn đẹp trai nên mới cứu vớt được phần nào....
Ngồi trên bàn ăn sáng, không khí cũng có thể không tính là căng
thẳng. Cái đầu lởm chởm bị Nam Mộ cắt làm cho Thái Vy rất buồn cười
nhưng qua phần hôm qua tiếp xúc không cần đoán cái tên này rất sĩ diện.
"Ăn nhanh lên, rồi đi cắt tóc đi, nhìn ngứa cả mắt." Nam Mộ cau mày ra lệnh.
Nam Phi ỉu xìu không dám ho he đáp: "Dạ....."
Thái Vy ăn xong đầu tiên. Mời cả nhà ăn cơm xong cô tiến đến chỗ đống quà hôm qua, hí ha hí hửng nhìn nó. Qua đi mua quần áo quá là tốn thể
lực nên ăn uống xong cái thì đã lên giường bỏ qua một đống đầy thú vị
này.
Tiếng xột xoạt phát ra từ cô khi đang bóc quà. Bên trong chiếc hộp
chính là một hộp đựng dây chuyền tinh xảo.... Omg.... Không phải chứ.... Thái Vy lại lật lật bên ngoài, may mắn là có đề tên.
Là của ông cụ già kèm theo combo kẹo gừng tuyệt hảo....
Trời đất, không cần nhìn cũng biết nó có giả trị thế nào.... Mở phát
đầu tiên đã cực kì khiến cô choáng váng. Từ qua đến nay cô chính thức
bước sang một trang mới gọi là đổi đời hay nhà giàu mới nổi cũng không
sai.
Có thể nói lúc cần lần mò không bao giờ thấy còn lúc có rồi thì chúng nó thi nhau xuất hiện. Đặc biệt là em "Tiền" yêu dấu....
Nam Cường đi đến ấn đầu cô một phát nói: "Mới có thế này mà đã há hốc à, còn phải mở đến gần một nghìn hộp nữa đấy."
Cô bực mình nhìn anh, cái gì mà gần nghìn?
"Làm gì có mà đòi gần nghìn, bỏ ra ấn đầu tôi làm tôi nùn đi thì làm sao."
Nam Cường nhếch miệng, bàn tay lại ấn đầu cô xuống một phát nữa rồi vỗ vỗ nói: "Có, sợ số lượng còn hơn đấy chứ."
Lần này Thái Vy nhịn không nổi, trực tiếp lấy chân đang mang dép lê
đạp thật mạnh vòa chân anh, tay đánh anh mấy phát cho hả giận.
"Đừng có ấn, ấn nữa tôi đánh anh thật đấy. Lúc đấy lại bảo tại số. Quà mấy chú mấy bác đưa hết ở đây rồi còn đâu."
Lời này lọt vào tai của Nam Phi khiến cậu sặc cả cơm trong miệng. Anh của cậu lại để bà chằn kia đánh mà không nổi đóa á.... Quay đầu lại vừa hay thấy cảnh Thái Vy đang đạp lên chân của Nam Cường.... Nam Phi cực
kì mong bi kịch sẽ đến với Thái Vy và Nam Cường, anh trai yêu quý của
cậu là người thay trời hành đạo. Lòng cậu vui hơn cả mở hội ngoái đầu
lại nhìn không dám chớp mắt chỉ sợ mất cảnh hay để xem.
Nhưng sự thật khá phũ phàng, Nam Cường chỉ dùng đúng một tay búng mạnh vào trán của Thái Vy tạo nên một vết đỏ ửng trên trán.
Đau. Đau muốn chết!
Cô thề là cô rất muốn đi đôi giày cao gót chết tiệt hôm qua! Hiện tại cô Mạc cả chú Nam còn ở đây Thái Vy nào dám ra tay.... chỉ có thể thu
đao mọi cảm xúc ức chế dồn dưới chân mà đạp anh.
"Chỗ quà đó do không đủ chỗ để nên giờ chỗ của nó đang ở phòng quần áo." Phòng quần áo diện tích khá lớn nên để thoải mái.
"Quà của ai?"
Nam Cường cụp mắt nhìn cô, Thái Vy lại loay hoay nhìn lại mình, đừng nói là... của cô hết ấy nhé?
Bà Lê mở cửa phòng, Thái Vy cùng Nam Cường đi sau, bỏ qua thù khi nãy cô cùng anh lon ton đi lên tầng. Đến lúc mở cửa ra Thái Vy phải nói
không ngập được cái miệng vào.... Một đống quà được xếp ngay ngắn trong
một phòng riêng.
"Quà sinh nhật của con từ ngày đó đến giờ, các cô chú đều nhớ và mang đến, thật ra là để ở phòng của con nhưng đêm hôm kia bà đã dọn vào đây
để con ngủ."
Thái Vy thực sự không nghe lọt một cái gì hết, cô đang sốc thật
sự.... Nam Cường nhếch miệng nhìn biểu tình của cô khá giải trí liền một cái ấn đầu cô phát nữa cho tỉnh. Nhưng có vẻ vẫn còn chưa tỉnh đâu. Nam Phi còn chưa kịp lau miệng liền chạy đến, hóa ra là xem cái này....
Nhìn Nam Phi nhếch nhác Nam Cường cũng bực mình, quả đầu của cậu khiến anh nhìn không nổi.
"Đi cắt tóc đi."
Thái Vy lúc này mới từ từ xoay người lại lúc này niềm vui nhận nhiều
lần, bắt gặp quả đầu của Nam Phi liền không nhịn được cười ha hả.
Cậu bực mình nói: "Chị cười cái gì không phải tại chị hết sao?"
"Tại tôi cái khỉ mốc, đêm hôm cậu xông vào phòng tôi làm gì? Mà cậu
không vào thì đảm bảo sáng nay chú Nam sẽ thay trời hành đạo như đêm qua thôi. Đàn ông mà để tóc như con gái."
Thù cũ thù mới trồng chất tiếp lời khiêu khích của Thái Vy, Nam Phi
hừng hực khí thế đáp: "Ý chị là cứ để tóc dài giống con gái là bê đê
sao, đồ không biết thưởng thức nghệ thuật!"
Câu nói cuối thành công chọc tức Thái Vy, trong đôi mắt xanh hừng hực ngon lửa.
"Chị mày không bao giờ nói thế, chỉ có mày để kiểu tóc đó mới giống
bê đê thôi. Như Nam Cường mà để mới là nghệ thuật, người ta gọi đấy là
menly còn mày thì.... ờm ẻo lả như con gái chung quy càng toát lên xuyên hướng giới tính thứ 3."
Như một tia sét đánh thẳng vào đỉnh đầu của Nam Phi, mắt cậu ta bốc lửa hùng hục cãi tay đôi với cô.
"Cái gì mà giới tính thứ 3, chắc chị đang ghen tị với sắc đẹp của tôi chứ gì!"
Nghe câu này xong Thái Vy muốn thổ huyết....
"Xấu như điên mà tự luyến phết nhỉ?"
"Chị bảo ai xấu?...."
Nam Cường bực mình khó chịu nói:
"Im ngay."
Một lời nói nặng trịnh kèm theo dòng cảm xúc khó chịu của anh khiến
hai người bên này toát mồ hôi hột. Cả hai đều biết Nam Cường mà tức giận thì sẽ như thế nào.... Đã từng và không muốn bị lại đâu huhu. Miệng
ngừng nói không có nghĩa là không chiến được, mắt đối mắt nhìn nhau tóe
lửa.
Nam Cường bực mình kéo tay của Thái Vy đi ra lệnh cho bà Lê.
"Bà bảo ông đưa nó đi cắt tóc nhé, trừng nào còn để quả đầu đấy thì đừng hòng quay về."
"Còn nữa Nam Phi, mấy tháng không gặp sao em lại có thể trẻ con như vậy."
Một lời này như dáng xuống đầu của Nam Phi.... Cậu ta mới dừng cúi đầu chậm dãi theo bà Lê.
"Còn em nữa!"
Bàn tay Thái Vy toát mồ hôi lạnh cụp mắt không dám ho he gì nữa.