Định Mệnh Em Yêu Anh

Chương 42

Bàn ghế bị xô đẩy va chạm vào nhau tạo ra âm thanh thật chói tai, nó vội vàng mở mắt ra nhìn thì thấy hắn đang đấm liên tiếp vào mặt tên to con, mỗi cú đấm chứa đựng sự giận giữ rất đáng sợ. Tên to con không thể đánh trả dù chỉ một cái, cứ lùi dần lùi dần làm đổ cả dãy bàn. Nó bàng hoàng nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt, chưa bao giờ nó thấy hắn tức giận như thế.

Mười phút đã trôi qua nhưng hắn vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, mặt tên to con đã bị đánh cho bầm dập, chảy cả máu mũi, mấy tên đàn em đi cùng thì bị người của nó đánh cho không đứng dậy nổi. Nó liếc mắt ý bảo Hoàng Nguyên và Hạo Dân vào can nhưng hai người họ lại giả vờ không hiểu, tiếp tục ngồi uống rượu trò chuyện với nhau.

- Chết tiệt! - Nó chửi thề một câu sau đó chạy đến nắm lấy tay hắn giữ lại lúc hắn đang định đấm cho tên kia một cái nữa.

Nhân cơ hội đó mấy tên kia liền đỡ nhau chạy biến, từ nay có cho tiền cũng không dám đến gây sự.

- Em... - Người hắn khựng lại vì cái nắm tay của nó, mắt chăm chú nhìn bàn tay nhỏ nhắn của nó đang nắm chặt lấy bàn tay của mình.

Nhận ra sự kì lạ của hắn nó vội vàng rụt tay lại, cao giọng nói:

- Muốn đánh thì ra ngoài đừng có ở đây phá quán của tôi.

Hắn không nói gì, tia sáng vừa lóe lên nơi đáy mắt vụt tắt, hờ hững quay đi.

- Làm phiền em rồi.

Nó đứng lặng im nhìn theo bóng lưng hắn, trái tim lại đau nhói, nó vừa làm chuyện ngu ngốc gì thế này?

- Cô có muốn đi dạo không? - Hoàng Nguyên chẳng biết đã đến cạnh nó từ bao giờ, nhẹ nhàng hỏi.

- Anh không chơi với hai người kia nữa à, ra đây làm gì? - Nó trả lời theo phản xạ còn tâm trí thì vẫn để tận đâu đâu.

- Tôi ra đây để an ủi một con nhóc ngốc nghếch nào đó, đi thôi! - Nói rồi Nguyên kéo tay nó đi ra ngoài.

Con đường nó và Nguyên đang đi vắng lặng không một bóng người, chỉ có ánh đèn hắt ra từ mấy quán bar nhỏ cùng với ánh đèn cao áp mờ mờ. Những cơn gió đông lạnh lùng xuyên qua người nó khiến cả người như đông cứng lại. Nguyên đi bên cạnh mấy lần định cởi áo khoác cho nó nhưng lại nghĩ có lẽ gió lạnh sẽ làm cho nó tỉnh táo hơn.

Khi cả hai dừng lại trên cây cầu lớn, nó mới lên tiếng hỏi:

- Nếu bây giờ hét thật to có bị người ta bảo là điên không?

- Cô quan tâm những gì người ta nói à? - Nguyên không nhìn nó hờ hững đáp, trong đầu đang suy nghĩ điều gì đó.

- Không! mục đích của tôi là bắt chuyện với anh thôi.

- Này đáng ghét!

- Gì?

- Đâu mới là con người thật của em?

Nguyên đột nhiên đổi cách xưng hô khiến nó trở nên lúng túng, một lúc lâu sau mới đáp lại.

- Sao lại hỏi thế?

- Vì mỗi lần gặp em tôi lại được chứng kiến những cung bậc cảm xúc khác nhau của em. Có lúc em thật lạnh lùng tàn nhẫn, lúc lại dửng dưng bất cần, lúc em bày trò trả thù tôi hay lúc em một mình đi cứu đại tỷ của em, trong suy nghĩ của tôi em là người rất mạnh mẽ và...rất đáng ghét. Nhưng khi chứng kiến em đau khổ vì Hy Thần tôi chợt nhận ra em là một cô gái rất yếu đuối. Rốt cuộc em là người như thế nào?

- Người mạnh mẽ cũng có lúc yếu đuối mà.

Càng về đêm, những cơn gió thổi càng mạnh, lòng người cũng vì thế mà lạnh đến tê tái. Nó hướng ánh mắt buồn về phía bóng đêm bất tận, mong muốn tìm kiếm một chút ánh sáng nào đó. Nhưng tất cả chỉ là vô vọng khi người giữ thứ ánh sáng đó đã không còn bên cạnh nó. Một giọt, rồi hai giọt nước mắt lăn dài trên gò má và rất nhiều giọt nước mắt nữa cứ thế rơi xuống.

- Nếu muốn tôi có thể cho em mượn vai, không cần phải nắm chặt lấy thành cầu như vậy. - Hoàng Nguyên nhẹ nhàng nói, đưa tay gỡ tay nó ra khỏi thành cầu.

- Ở đây không có ai, em có thể gào khóc thế nào tùy ý không sợ bị nói là điên đâu. Đừng có lặng lẽ khóc không thành tiếng như thế, sẽ rất đau đấy.

Nó túm chặt lấy vạt áo của Nguyên, đầu gục vào ngực cậu, cả người run lên vì khóc nhưng tuyệt nhiên không có một âm thanh nào thoát ra khỏi cổ họng. Hai tháng qua vẫn không đủ để nó quên đi hắn. Nguyên đưa tay vỗ vỗ vào lưng nó, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Cách đó không xa, một dáng người cô độc lặng lẽ dựa vào chiếc BMW màu đen, ánh mắt lạnh ẩn chứa nỗi đau chưa từng thấy.

Một tháng sau.

Hàn Thiên Di lại trở về cuộc sống bình thường của mình. Một con người lạnh lùng tàn nhẫn chẳng biết nước mắt là gì. Devil ngày càng nổi tiếng, địa bàn cũng ngày càng mở rộng hơn đồng nghĩa với việc kẻ thù của nó cũng nhiều hơn. Đối với nó giờ đây một ngày đánh nhau ba bốn lần chỉ là chuyện bình thường như cơm bữa. Gia đình nó là ai, ở đâu nó cũng chẳng quan tâm, Bội Doanh và Thiếu Thiên gọi nó về nhà ở thì nó chỉ ậm ờ cho qua chuyện. Người duy nhất có thể nói chuyện bình thường với nó bây giờ chỉ có Hoàng Nguyên và Hạo Dân nhưng cả hai người họ cũng không thể lí giải được tại sao nó lại trở nên như vậy. Hàn Hy Thần quả thực có sức ảnh hưởng lớn đối với nó như vậy sao?

- Nhóc đáng ghét! em không định đi học nữa sao? - Nguyên trêu khi thấy nó lại chuẩn bị đồ đi đâu đó.

- Dù sao thì em cũng không có ý định vào đại học. - Nó dửng dưng trả lời tay cầm con dao găm giắt vào thắt lưng.

- Nhưng vẫn cần có bằng tốt nghiệp cấp ba nếu không cậu sẽ bị nói là vô học đó. - Hạo Dân đang chơi điện tử cũng xen vào.

- Hừ! đứa nào dám? - Nó lừ mắt nhìn Hạo Dân cảnh cáo. Ni Ni đang ngồi cạnh Hạo Dân thấy vậy liền lên tiếng:

- Đại tỷ không đi học nhưng kì thi nào cũng đứng đầu trường đấy ạ.

- Em học siêu vậy à? - Hoàng Nguyên cười cười nhìn nó ý không tin.

- Chắc thế! - Nó liếc Nguyên một cái rồi quay lưng bước ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa còn nói vọng lại. - Ni Ni nếu có ai đến gây sự thì nhớ gọi cho chị.

- Vâng!

Nó đội mũ bảo hiểm chùm kín đầu, khởi động chiếc mô tô rồi phóng vèo đi. Hôm nay nó tiếp tục thử cảm giác mạnh. Nó phóng thẳng đến con đường phía sau núi, địa điểm đua xe nổi tiếng nhất thành phố, có rất nhiều người và xe đã tụ tập ở đây, đặc biệt là người có chiếc xe giống y hệt xe của nó, anh ta đã đua với nó hai lần và đây là lần thứ ba. Hai lần trước cả hai người đều về đích cùng lúc nên bất phân thắng bại, hôm nay là cuộc đua quyết định xem ai sẽ là vua tốc độ, người thắng sẽ được yêu cầu người thua làm một việc mà mình muốn.

Nó giơ tay chào anh chàng kia, bên trong lớp mũ dày, đôi môi xinh đẹp khẽ nhếch lên.

- Race Start.
Bình Luận (0)
Comment