Định Mệnh Trái Ngang Anh Yêu Em!

Chương 116


Tôn Lịch Nhi khinh bỉ nhìn Lý Thiên Nguyệt " Cậu đừng sát muối vào chỗ đau của tớ.

Rốt cuộc có đi mua sắm với tớ không?"
Lý Thiên Nguyệt vẫn cúi đầu châm châm nhìn vào tài liệu,lúc sau mới lên tiếng" Cũng được,dù gì tớ cũng muốn biết cẩu độc thân như cậu vào trung tâm mua sắm để mua gì"
Tôn Lịch Nhi "! " Đã nói là đừng sát muối vào tim người ta rồi!
Đến trung tâm mua sắm Tôn Lịch Nhi kéo cô đến cửa hàng giày nổi tiếng.

Bây giờ trời đang rất nóng nực những đôi giày bao cả bàn chân của cô thật vô dụng.

Lý Thiên Nguyệt ngồi xuống thử giày,thử hết đôi này đến đôi khác, đến giờ cô mới để ý đến vết thương trên chân.

Vết thương này đã sưng lên từ lúc nào nhưng cô cũng không cảm giác đau.

Ánh mắt của cô bỗng lướt qua một cặp nam nữ đang đi ở phía trước.

Nam vẫn cao lớn trong bộ đồ sơ mi quần dài màu đen cùng với khuôn mặt điển trai lạnh lùng khiến người ta cảm thấy xa cách.

Còn nữ ở bên cạnh anh thì mặc bộ váy màu trắng thời thượng đang là mốt trong nước,tóc xõa dài ngang vai cùng với nụ cười đẹp động lòng người.

Ánh mắt Lý Thiên Nguyệt nhắm chặt ở cửa kính vừa định thần lại thì Tôn Lịch Nhi vừa thử giày xong thì cũng ngước lên tầm mắt giống như Lý Thiên Nguyệt lúc nãy.

Tôn Lịch Nhi chớp chớp mắt,nói với Lý Thiên Nguyệt" Con mẹ nó!Đó không phải là Tổng giám đốc Mạc chồng của cậu và cô Vương Cẩn Mai gì gì đó sao?Sao hai người đó lại ở đây?"
Tập đoàn LG thật sự cử một người qua đây quản lý nhưng cô không ngờ người đó là Vương Cẩn Mai.

Nhưng cô vẫn ngồi im,giác quan thứ 6 của cô cho cô biết Vương Cẩn Mai đã nhìn thấy cô,vết thương trên chân cô dù rất nghiêm trọng nhưng cô thật sự không thấy đau,suốt một thời gian cô đi lại vẫn rất bình thường.

Lý Thiên Nguyệt đứng dậy đi ra trước cửa,vừa kịp lúc nhìn thấy Vương Cẩn Mai cúi đầu cười cười nói nói với Mạc Thiên Nhật Dạ.

Anh vẫn quay lưng với cô nên cô không biết biểu cảm trên mặt anh.

Tôn Lịch Nhi mang giày của mình hấp tấp vọt ra.

Lý Thiên Nguyệt nhìn thấy thì nhíu mày nắm tay cô theo phản xạ hỏi" Cậu định đi đâu?"
" Đi đánh ghen phụ cậu!" Tôn Lịch Nhi nhìn chằm chằm Lý Thiên Nguyệt,khuôn mặt tràn đầy tức giận như sắp bốc khói cô hét lên" Mạc Thiên Nhật Dạ như thế là có ý gì đây?Không phải là anh ta yêu cậu đến mức hy sinh mạng sống của anh ta cho cậu sao?Bây giờ là như thế nào?Anh ta yêu cậu tận xương tận tủy giờ lại cùng người phụ nữ một lòng một dạ mưu kế đi dạo phố sao?Đây là không còn yêu cậu mà muốn cắm sừng trước mặt cậu sao?Đi!Đi với mình tớ phải xé bộ mặt của cô ta giúp cậu!"
Lý Thiên Nguyệt dùng hết sức giữ chặt tay Tôn Lịch Nhi nói" Đừng đi!"
" Thiên Nguyệt,chồng của cậu đang đi dạo cùng người phụ nữ khác đấy!Cậu thật sự chịu đựng được sao?" Khuôn mặt Tôn Lịch Nhi chỉ toàn là tức giận,nhìn Lý Thiên Nguyệt chòng chọc.


Tất nhiên là không chịu đựng được.

Nhưng cô cũng không sợ.

Từ khoảng cách bọn họ đi ngang qua cô nếu như không nhìn thấy cô đầu tiên thì cũng sẽ nhìn thấy Tôn Lịch Nhi rồi sẽ nhìn thấy cô.

Bởi giác quan của đàn ông cũng rất tốt,cô thật sự không tin rằng anh không nhìn thấy cô.

Chỉ là anh muốn giả mù như không thấy cô.

Mạc Thiên Nhật Dạ đã từng yêu cô khiến cô không thể nào quên được giờ lại tuyệt tình không cho cô một hy vọng về cuộc hôn nhân này, anh lạnh lùng dứt khoát đâm hàng trăm vết dao vào tim cô,vô tình lạnh lùng mà rút từ chút một khiến cả băng vụn cũng vỡ vụn ra.

" Bọn họ đi xa rồi kìa!"
" Ừm,mình biết"
" Cậu thật sự không định đuổi theo sao?" Tôn Lịch Nhi liếc nhìn Mạc Thiên Nhật Dạ đã đi xa thì nhìn Lý Thiên Nguyệt.

" Tớ đuổi theo để làm gì?"
Nói rồi cô lại đảo mắt nhìn thấy Vương Cẩn Mai vẫn đang thong dong mà dừng lại ở một tiệm đồ uống mua cho mình một ly cà phê,còn có bóng dáng cứng rắn của Mạc Thiên Nhật Dạ ở đó.

" Má!" Tôn Lịch Nhi nắm tay lại không có chỗ nào phát tiết,nhìn cô chỉ hận không thể chạy lại mà cho Vương Cẩn Mai vài cái bạt tai cho thả giận.

Lý Thiên Nguyệt dùng sức lôi Tôn Lịch Nhi ra khỏi cửa hàng.

" Đi cái gì mà đi!" Tôn Lịch Nhi nắm lấy vai cô lắc lắc nói" Thiên Nguyệt,tớ yêu cầu cậu mau lôi cái tính nết thiên kim con mẹ nó danh giá chảnh chọe ngay lập tức cho mình!Thiên Nguyệt,tớ thấy bình thường cậu cũng đâu hiền lành gì sao hôm nay cậu lại hèn thế!Lúc trước không phải ai đụng vào cậu một cái thì hôm đó xác định sẽ không toàn mạng mà quay về sao!?Lý Thiên Nguyệt,hôm nay mà cậu vẫn đứng y nguyên ở đây để cô ta ra khỏi đây một cách bình yên thì tớ thề sẽ không tha cho cậu đâu!Loại chuyện này không thể nói bỏ qua là bỏ qua được!"
Lý Thiên Nguyệt vẫn không trả lời dùng hết sức mà lôi Tôn Lịch Nhi ra khỏi cửa hàng.

Đến thang máy Tôn Lịch Nhi vẫn không hết tức giận,vẫn cố gắng nhìn bọn họ đang ở cách đó khoảng mười mấy mét.

Tôn Lịch Nhi nhìn bọn họ con mắt trợn lên nhìn cứ tưởng đã toét mắt ra rồi.

Đưa được Tôn Lịch Nhi xuống tầng một cô mới cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.

Tôn Lịch Nhi quay lại nhìn Lý Thiên Nguyệt tức giận nói" Nguyệt Nguyệt,cậu thật sự không muốn quay lại mà vả mặt cô ta sao?Người phụ nữ đi cùng chồng cậu đang nghênh ngang ở trên đó kìa,cậu thật sự là muốn im lặng mà rời đi à?"
Lý Thiên Nguyệt không trả lời Tôn Lịch Nhi đi nhanh về phía trước như không muốn ở trong trung tâm thương mại dù một giây một phút nào nữa.

Lúc này Tôn Lịch Nhi mới im lặng đi theo Lý Thiên Nguyệt.


Cô hiểu Lý Thiên Nguyệt nhất nếu như cô mà đã quyết tâm làm gì thì cả cô có thuyết phục cũng chả được gì.

Nhưng mới nghĩ người chồng mà cô bạn thân của cô dành hết tâm tư đang ở trên tầng cùng người phụ nữ khác thì cô đã ứa gan rồi nhưng bạn của cô không muốn đến đó ba mặt một lời thì cô cũng không dám làm càn.

Đôi chân Lý Thiên Nguyệt đã bị thương rất nghiêm trọng khi cô bước đi không cần nhìn cũn biết chân cô đang bước đi một cách khó khan.

Tôn Lịch Nhi chạy lại níu tay cô nói" Thiên Nguyệt,cậu có thấy đau không?"
" Không đau"
Không đau mới lạ!
" Đôi giày của cậu tớ thấy không còn mang được nữa,hay là chúng ta ghé qua cửa hàng quen được lựa vài đôi thoải mái hơn đi!"
Đi mua giày xong coi chở Tôn Lịch Nhi về nhà còn mình thì về Mạc gia.

Thật khéo ngày mai là cuối tuần cô sẽ có vài ngày nghĩ để tịnh dưỡng.

Hai ngày này ở Mạc gia cô không bước chân ra khỏi phòng chỉ nằm lì trên giường cả dì Ngọc có gọi cô cũng không xuống.

Cô cũng không còn thèm điện hay nhắn tin gì cho Mạc Thiên Nhật Dạ,cô thấy hành động đó thật dư thừa.

Thứ hai tiếp theo cô lê cơ thể mệt mỏi đến công ty.

Cô mệt lả người nhưng vẫn cố gượng.

Vừa đi vào phòng cô đã nhìn thấy Tôn Lịch Nhi và Giảng Phàm cùng một bó hoa trên bàn làm việc.

Lý Thiên Nguyệt nhíu mày đi lại bàn ngồi hỏi" Hai người đến đây có việc gì?"
" Còn là việc gì nữa?Hai hôm nay không liên lạc được với cậu tớ lo muốn chết,chỉ còn một bước không xông thẳng đến tập đoàn Mạc thị ở hỏi tội Mạc Thiên Nhật Dạ"
Lý Thiên Nguyệt cười nhẹ nhìn Giảng Phàm" Tuần này có đi công tác ở đâu không?"
" Thưa sếp, ngày mai chúng ta phải đến Thượng Hải để xem một mảnh đất bất động sản có tiềm năng" Nói xong Giảng Phàm cáo lui ra ngoài.

Lý Thiên Nguyệt gật đầu tỏ ý đã biết rồi cô liếc sang nhìn bó hoa trên bàn hỏi" Đây là sao đây?"
Tôn Lịch Nhi dựa lưng vào ghế nói" Lúc sáng có người chuyển phát nhanh đến nói là tặng cậu đấy.

"
Lý Thiên Nguyệt cúi đầu xem hợp đồng đáp" Đem vứt giúp tớ"
Tôn Lịch Nhi khó hiểu đặt tay lên bàn" Thiên Nguyệt,chỉ là một bó hoa thôi mà nó đâu bằng chuyện cùng người tình đi dạo phố đâu!Lỡ như người tặng cậu là phụ nữ do thích cách làm việc của cậu thì sao!Nếu cậu vứt đi chả khác nào vứt đi tâm ý của người ta,tớ không làm chuyện như vậy đâu!"

Lý Thiên Nguyệt dời mắt nhìn Tôn Lịch Nhi" Việc tớ không nhận hoa với việc hai ngày trước là khác nhau.

Nếu như tớ vẫn còn độc thân tớ vẫn sẽ không nhận vì đơn giản là tớ không thích.

Còn nếu cậu không vứt thì xíu tớ sẽ tự làm"
" Thiên Nguyệt,vẫn còn nhiều đàn ông tốt với cậu mà,sao cậu vẫn khăng khăng cái tên đó.

Nếu biết cậu sẽ như vậy thì hôm đó tớ đã chạy lại nện cho cô ta vài bạt tai cho thả lòng cậu rồi"
"! "
***
Ngày hôm sau cô cùng trợ lý đi đến Thượng Hải để công tác.

Đến đó vừa xong việc thì cô liền đi về.

Khi đến công ty Dạ Nguyệt cô liền lái xe về Mạc gia một cách nhanh chóng.

Cả người cô thấm mệt trời lại đổ mưa khiến cô càng mệt hơn.

Khi cô về đến Mạc gia cả người cô đã thấm nước cô ngồi ở bậc thang không có ý định đi lên phòng.

Đúng là bôn ba kiếm sống thật sự không dễ chút nào,mấy ngày nay cô không ăn uống đầy đủ rồi cộng thêm những tên khốn ở đó chơi xấu cô càng khiến cô mệt.

Cô ráng đi lên phòng nhanh chóng đi tắm rồi xuống lầu.

Cả cơ thể cô không đứng vững như không còn hơi sức.

Cô dựa vào cầu thang rồi lại ngã nhào về phía trước.

Dì Ngọc ở đó nhìn thấy Lý Thiên Nguyệt nằm sấp dưới đất thì hét toán lên" Phu nhân, người làm sao vậy!?"
Dì Ngọc cùng mấy ngườu giúp việc khác hốt hoảng mà chạy lại đỡ Lý Thiên Nguyệt lên" Mau đi rồi ông chủ về,phu nhân ngất xỉu rồi!"
Luống cuống một hồi điện thoại cũng đã bắt máy,đồng thời nghe tiếng của người giúp việc nói lớn" Ông chủ,phu nhân ngất xỉu ở cầu thang,chừng nào ông mới có thể về! "
Lý Thiên Nguyệt nghe vậy thì lập tức nhìn sang" Tôi không sao,không cần gọi anh ấy về"
" Bà chủ,ông chủ kêu tôi chuyển điện thoại cho bà"
Lý Thiên Nguyệt cầm lấy điện thoại im lặng lắng nghe.

Giọng nói anh hời hợt lạnh băng của chút giễu cợt khiến người ta nghe thấy đã lạnh run người" Sao hả,đến cả việc chăm sóc bản thân khỏe mạnh mà cô cũng không làm được sao?Ngoại trừ thích níu kéo người khác trong vô vọng cô còn muốn ngã nhào để thành phế vật à?"
Cô không trông mong anh thật sự sẽ quay về nhà nhưng nghe lời nói của anh cô thật sự cảm thấy trái tim như nát ra.

" Em không ép anh về nhà do em cũng chỉ bị choáng voáng thôi.

Người làm trong nhà do lo lắng cho em nên mới chuyện bé xé ra to không cần anh phải mất thời gian mà đi về.

Nhưng đây cũng là nhà của anh,anh định không bao giờ quay về à?"

Giọng của anh vẫn lạnh lùng,không cho người khác chút manh mối mà tìm ra cảm xúc của mình" Tôi chợt nhận ra căn nhà đó rất hợp với cô nên tôi sẽ chuyển tên sang cho cô,từ đây nó thuộc tài sản của cô,cô có thể tùy ý quyết định"
Bây giờ cô thật sự rất mệt,không còn hơi sức đâu mà hỏi lại một câu hỏi,cô chỉ có một câu hỏi quan trọng nhất muốn hỏi anh" Nhật Dạ,chừng nào anh mới quay về nhà?"
Không có một câu trả lời.

Mạc Thiên Nhật Dạ trực tiếp kết thúc cuộc gọi.

Lý Thiên Nguyệt nhìn màn hình chợt cười giễu một cái.

***
Người đàn ông lạnh lùng đút tay vào túi,chậm rãi bước chân đến cửa sổ.

Anh mở điện thoại nhẹ nhàng mà bấm gọi một cuộc điện thoại.

Lục Nghị Phàm nhanh chóng bắt máy hỏi" Nhật Dạ,cậu gọi tôi! "
" Nhanh chóng tìm một người có tay nghề và đạo đức tương đương cậu, đến Mạc gia khám cho Thiên Nguyệt"
Lục Nghị Phàm nhíu mày" Cô ấy bị sao?Hay là để tôi đến xem sao"
" Không cần,gọi người mà cô ấy không biết đến"
Lục Nghị Phàm thật sự không hiểu anh muốn làm gì định lên tiếng hỏi thì điện thoại đã ngắt máy.

***
Một lúc sau ở Mạc gia thật sự có một người bác sĩ lạ mặt đến.

Lý Thiên Nguyệt nhíu mày hỏi dì Ngọc" Ai là người gọi bác sĩ?"
" Dạ là tôi.

Lúc nãy thấy phu nhân không được khỏe tôi liền gọi bác sĩ Lục nhưng bác sĩ Lục lại không có ở trong nước nên gọi đồng nghiệp đến đây" Dì Ngọc kể lại toàn bộ cuộc điện thoại.

Lý Thiên Nguyệt cũng gật đầu đã hiểu.

Nhưng có một điều cô thắc mắc sao dì Ngọc lại có số của Lục Nghị Phàm?
Bệnh của Lý Thiên Nguyệt cũng không nặng chỉ là cảm mạo thông thường nên bác sĩ đó khám một chút liền ra về.

Lý Thiên Nguyệt đi xuống giường vào phòng tắm.

Trước đây Mạc Thiên Nhật Dạ yêu cô đến mức nào thì giờ anh lại lạnh lùng đến mức nấy.

Cô thật sự rất mất mát nhưng vẫn không biết nên làm sao.

Cô nhanh chóng uống thuốc rồi bước lên giường nhắm mắt lại ngủ.

Liệu cô có nên từ bỏ không?.

Bình Luận (0)
Comment