Đỉnh Phong Chí Tôn

Chương 121

Nói về thân thế của Liễu Phượng thì chính nàng cũng không biết nàng có phải xuyên không hay không, bất quá nàng đúng là có linh hồn của nhân loại. Tình huống của nàng có chút đặc thù, rất khác với Lâm Phong, đó là khi Lâm Phong xuyên thì khi nguyên chủ thân thể gặp sự cố hắn sẽ có được trí nhớ của kiếp trước còn nàng thì lại không có chút xíu trí nhớ nào của tiền kiếp, dù đã sống tới 400 trăm năm.

Nàng chỉ biết khi nàng có ý thức, phá trứng mà ra là một đầu hắc phượng hoàng thì đã có một giọng nói trong đầu, nhắc nhở nàng chính là nhân loại. Sau đó thì nàng lại có một luồng tin tức về tu luyện, cùng một bộ công pháp gọi là Phượng Hoàng Niết Bàn quyết, từ đó giúp nàng tu luyện vô cùng mau chóng.

Kể ra cũng lạ, phượng hoàng là một giống loài vô cùng cao quý, được xưng tụng là thần thú, vậy mà khi nàng “nở” ra thì nơi đó là một động phủ, động phủ này rất nghèo chỉ có vài lọ tinh huyết cùng một chút linh thạch, cũng không thấy “phượng hoàng mẹ” ở đâu. Lại nói nơi đó cũng không phải tinh cầu này, mà là một tinh cầu vô cùng cao cấp, linh khí rất dày đặc.

Nhờ đám tinh huyết cùng linh thạch kia mà nàng tu luyện tới Kết Đan kì rất nhanh, chỉ ba năm đã đạt tới Kết Đan kì, sau đó tài sản hết sạch, chỉ có thể ra ngoài kiếm sống. Nàng tu luyện nhanh như vậy chủ yếu bởi vì huyết mạch của nàng rất cao quý, lại thuộc về loại biến dị của Hỏa Phượng Hoàng, cộng thêm Phượng Hoàng Niết Bàn quyết rất thích hợp để nàng tu luyện, việc tấn cấp dường như chỉ là nước chảy thành sông.

Mặc dù không có trí nhớ của tiền kiếp nhưng nàng lại có sự thông minh cùng giảo hoạt của nhân loại, một thân một mình sinh sống tại Phượng Hoàng tinh – một tinh cầu mà Phượng Hoàng là bá chủ, cùng rất nhiều tồn tại linh thú khác, nhân loại ở đó cũng có nhưng rất ít. Những linh thú chưa đạt tới Hóa Thần thì không thể hóa hình, linh trí cũng không cao như nhân loại, do đó nàng tu luyện rất thư sướng, hầu hết là đi lừa gạt linh thú khác chiếm lấy tài nguyên, lại nói nguyên do nàng có Phượng Hoàng huyết mạch nên cũng được nhường nhịn rất nhiều.

Một đường tu luyện chỉ dành một trăm năm, nàng liền đạt tới cảnh giới hóa thần, huyễn hóa ra hình ảnh nhân loại. Một trăm năm đối với linh thú mà nói chỉ là một quảng thời gian rất ngắn, thậm chí có thể nói là chưa thành niên, bởi vì tuổi thọ của linh thú hơn nữa còn là phượng hoàng thần thú có thể kéo dài tới mấy vạn năm, thậm chí là mấy chục vạn năm. Phần lớn thời gian nàng đều dành để tu luyện nên không biết về thế giới nhân loại quá nhiều.

Khi vừa hóa hình, nàng liền ngay lập tức tiến về thế giới nhân loại, trong tiềm thức của nàng thì nàng chính là nhân loại a. Tìm hiểu nhân loại một thời gian nàng biết nhân loại có rất nhiều thứ thú vị, chơi vui hơn khi ở với linh thú nhiều. Cũng vì không có quá nhiều kinh nghiệm, không đề phòng lòng người hiểm ác, khí tức huyết mạch phượng hoàng bị người khác biết được, nàng bị người dụ vào một truyền tống trận, truyền tống đến Ngũ Hành tinh Thật ra việc truyền tống đến Ngũ Hành Tinh chỉ là ngẫu nhiên, truyền tống trận xuyên tinh cầu không phải không có nhưng cái giá phải trả quá lớn, chỉ là một cái thân xác phượng hoàng thì không đáng, cái kia chỉ là truyền tống trận ngẫu nhiên, lại thêm loạn lưu không gian tác động khiến nàng cùng tên kia “ngẫu nhiên” rơi vào Ngũ Hành Tinh, vì tại Phượng Hoàng tinh nếu ngươi ra tay với Phượng Hoàng linh thú liền bị truy sát.

Sau một hồi đại chiến kinh thiên động địa, Liễu Phượng không đánh lại, mắt thấy phải chết nàng liền sử dụng bí pháp trong Phượng Hoàng Niết Bàn, tìm đường sống trong cõi chết, bùng nổ yêu đan, tạo ra một không gian thông đạo, chạy trốn tới đây. Cái giả phải trả là yêu đan của nàng đã nứt vỡ, tu vi tụt xuống Nguyên Anh sơ kì, cũng may là tại Cự Điểu Sơn Lâm với tu vi Nguyên Anh sơ kì nàng cũng là một phương bá chủ.

Sau ba trăm năm tĩnh dưỡng cùng xây dựng thế lực, nàng đã lại một lần nữa đạt tới Nguyên Anh hậu kì nhưng vì yêu đan nứt vỡ, căn cơ bị tổn thương nghiêm trọng, không nói không thể đột phá Hóa Thần thì lực chiến của nàng hiện tại cũng chỉ tương đương với Nguyên Anh sơ kì, nếu cưỡng ép sử dụng lực lượng cao hơn yêu đan sẽ lại bị tổn thương, đến lúc đó dù có linh đan kia cũng đừng hòng chữa trị.

Sau đó nàng liền gián tiếp điều tra thân thế của tên kia nhưng không tra được, chỉ biết phong cách chiến đấu của hắn rất giống với Thi Điểu Tông, bởi vì tên kia cũng dùng khôi lỗi. Do đó nàng rất chán ghét Thi Điểu Tông nhưng không dám ra mặt, bởi vì nếu tên kia vẫn còn ở đây, một khi nàng đụng độ với Thi Điểu Tông liền bị phát hiện, như vậy thì chết chắc.

Cũng nhờ vậy mà hiện tại nàng khá đề phòng với nhân loại nhưng khi gặp Lâm Phong thì cảm giác đề phòng giảm bớt rất nhiều, thay vào đó là loại cảm giác hắn sẽ giúp nàng, đây là vì cái gì? Không lẽ vì nàng nghĩ mình là nhân loại, sau đó rất lâu mới lại gặp lại nhân loại nên sinh ra cảm giác như vây? Chắc là không phải đâu.

---------------------- Lâm Phong cùng Mộ Dung Tuyết được Liễu Phượng dẫn đi tham quan nơi đây, khu vực dành cho thú Vương rất lớn, có rất nhiều động phủ, còn có cả một cái lôi đài, thỉnh thoảng Lâm Phong cũng thấy có linh thú tại đây, nhìn qua rất thú vị, giống như là một cái môn phái, Liễu Phượng là tông chủ, mấy tên kia là đệ tử, hoàn thành nhiệm vụ sẽ được một cái động phủ tu luyện trong một thời gian a.

Liễu Phượng nhìn thấy ánh mắt tò mò của Lâm Phong thì rất đắc ý, ngươi chưa từng thấy linh thú nào như vậy sao, đúng vậy, ta là độc nhất vô nhị đây:

-Lâm Phong, ngươi thấy nơi đây thế nào.

Lâm Phong trả lời theo quán tính, tính cảnh giác đối với Liễu Phượng cũng giảm bớt một phần:

-Để ta đoán xem, có phải ngươi đã từng sống trong thế giới nhân loại hay không?

-Di, làm sao ngươi biết được.

-Những động phủ kia giống như là phần thưởng ngươi dành cho linh thú dưới trướng, lôi đài kia dùng để ngươi giải khuây, hắc tháp kia là nơi ngươi tu luyện. Còn nữa, ta đoán nhiệm vụ của linh thú tại đây là thu thập linh thảo, sau đó ngươi là người gom linh thảo về, phân phát cho bọn chúng tùy theo cống hiến, lại nói ngươi giữ lại phần lớn linh thảo để trị thương đi, chỉ phát cho chúng nó linh thảo ngươi không dùng đến, ta nói có đúng không.

Liễu Phượng một mặt mộng bức, Lâm Phong nói không sai một chút nào:

-Ngươi… ngươi theo dõi ta. Không đúng. Ngươi có đọc tâm thuật, không sai, chắc chắn ngươi có đọc tâm thuật.

Lâm Phong khóe mắt giật giật, ngươi là Nguyên Anh kì, ta là Kết Đan kì, theo dõi ngươi có được không, lại nói đọc tâm thuật là cái gì, dù có thì tu vi ngươi cao như vậy ta có đọc được không. Mộ Dung Tuyết mỉm cười lắc đầu, nàng cảm thấy cái gì liên quan tới Lâm Phong cũng rất thú vị, không nghĩ tới vị thú Vương trong truyền thuyết khi gặp Lâm Phong cũng quá khác thường. Lâm Phong bất đắc dĩ nói ra:

-Ngươi quá xem thường trí thông minh của ta rồi, càng tiếp xúc nhiều thì ta càng thấy ngươi quá đơn giản, chả trách lại bị trọng thương. Nếu ta đoán không lầm thì ngươi bị tu sĩ nhân loại đánh bị thương, nguyên nhân chắc là do huyết mạch phượng hoàng đi.

Lúc này Liễu Phượng cảm thấy Lâm Phong rất đáng sợ, từ những chi tiết nhỏ nhặt hắn đều đoán ra được chân tướng, nàng cố gắng phản bác một cách yếu ớt:

-Ta không có đơn giản, ta rất thông minh.

-Ai nha, ngươi quả thực rất thông minh, biết tạo truyền tống trận, lại biết cách sáng tạo túi trữ vật, lại nói túi trữ vật đó chắc chắn có vấn đề, ta cảm thấy tất cả túi trữ vật đó đều liên kết với nhau, cuối cùng liên kết tới túi trữ vật của ngươi, ta nói có đúng hay không. Còn một chuyện ngươi rất thông minh, đó là không cưỡng ép ta.

Những điều này Lâm Phong cũng chỉ vừa mới nghĩ ra, bởi vì khi gặp nàng Lâm Phong mới biết quả nhiên có người đứng sau tất cả. Liễu Phượng không biết nói gì luôn, việc xấu của nàng hắn cũng biết a. Đúng vậy, túi trữ vật của tất cả linh thú đều phụ thuộc vào nàng, chỉ cần nàng muốn thì đồ vật chúng nó kiếm được đều không qua được mắt nàng, sau đó thì dễ làm rồi.

Liễu Phượng cảm thấy câu cuối của Lâm Phong hơi bá đạo nhưng lại cảm thấy dường như đầy là điều thông minh nhất mà nàng từng làm, sau này khi nàng nghĩ lại cũng không dám tưởng tượng ra hậu quả nếu nàng dùng bạo lực trấn áp Lâm Phong. Liễu Phượng cố gắng níu lấy một chút hy vọng:

-Có chuyện gì mà ngươi không biết không.

Lâm Phong giả bộ suy nghĩ một chút, cũng phải cho chủ nhà một chút mặt mũi a:

-Có một chuyện ta vẫn thắc mắc, tại sao ngươi biết ta vẫn còn sống mà chờ sẵn, ngày đó thông qua Kim Điêu Vương chắc hẳn ngươi cũng biết ta bị truy sát, thập tử vô sinh. Lại nói Kim Điêu Vương hành động chắc chắn có bàn tay của ngươi, chỉ không biết biến số kia là nó tự hành động hay ngươi sai khiến mà thôi.

Liễu Phượng vội vàng giải thích, nếu Lâm Phong hiểu lầm nàng thì Lâm Phong luyện đan thành công nàng cũng không dám phục dụng a:

-Về việc Kim Điêu Vương ta vô cùng đáng tiếc, ta chỉ bàn giao cho nó linh thảo cấp ba để thử ngươi một lần cuối cùng, bởi vì đan dược ta cần chỉ có một lần luyện chế, nếu thất bại ta sẽ không thể nào rời khỏi đây được. Không ngờ tên kia lại cấu kết với Thi Điểu Tông, thật tức chết ta.

-Về phần biết ngươi còn sống nha, tất nhiên là vì Phong Thủy Ngư Điểu còn sống rồi, nó là thú sủng của ta đó nha.

Điều này Lâm Phong cũng đoán được rồi, với tính cách của Liễu Phượng thì việc nàng đặt bẫy hắn là rất nhỏ, nàng còn muốn hắn luyện đan đây, trừ phi từ lúc đầu gặp nàng đến bây giờ đều là giả tạo, thực chất nàng là một con cáo già.

Lúc này ba người đã đến một cái động phủ, động phủ này khá lớn, lại riêng biệt với các động phủ khác, tuy nhiên vẫn không có thỏa mãn điều kiện không có hỏa khí. Liễu Phượng bấm quyết, cái miệng nhỏ nhắn của nàng khẽ hấp, hỏa linh khí nơi đây bị nàng điên cuồng hấp thu, chỉ mấy hơi thở sau liền không còn chút nào. Lâm Phong liền phất tay, đánh ra một đạo phong ấn thuật, đợi tìm đủ tài liệu rồi sẽ gia cố cho trận này, trước mắt có thể giữ cho động phủ này 3 ngày không bị hỏa linh khí tràn vào. Liễu Phượng trợn mắt:

-Uy, đây là ngươi cướp công của ta a, trận pháp ta rất tinh thông đây.

Sau đó nàng lại phất tay, xóa bỏ phong ấn của Lâm Phong, mấy chục loại tài liệu bay ra rải rác khắp xung quanh động phủ tạo thành một cái trận pháp đơn giản, đơn giản hơn của Lâm Phong mấy lần, nhưng hiệu quả lại tốt hơn, đây đều là công lao của những loại tài liệu kia a. Liễu Phượng chỉ tinh thông truyền tống trận mà thôi, bởi vì nàng phải thiết kế đường lui cho nên mấy trăm năm nay đều chỉ nghiên cứu truyền tống trận. Liễu Phượng hất cằm, rất ra dáng tông sư nói ra:

-Thế nào, ta rất lợi hại phải không.

Lâm Phong lại một lần nữa khẳng định, Liễu Phượng rất coi trọng mặt mũi, chỉ có thể đưa ra một cái ngón tay cái đáp lại:

-Liễu Phượng ngươi lợi hại nhất.

-Được rồi, hai người các ngươi nghỉ ngơi trước, nếu có vấn đề gì liền báo cho ta. A còn nữa, chừng nào ngươi mới luyện đan cho ta đây.

Lâm Phong suy nghĩ một chút liền đưa ra đáp án:

-Linh đan cấp bốn ta chưa hoàn toàn nắm chắc luyện chế thành công, ta cần phải tập luyện. Ngươi nói tài liệu của loại đan kia chỉ có một phần, ta cũng không muốn luyện hỏng, đến lúc đó ngươi trở mặt thì ta cũng ăn đau khổ a.

-Lâm Phong ngươi yên tâm, thứ khác ta không có, linh thảo lại có rất nhiều, luyện mấy trăm lò cũng không thành vấn đề, chỉ cần luyện được loại đan dược kia ta liền nợ ngươi một phần nhân tình.

Lâm Phong nhớ ra một điều rất quan trọng:

-Đúng rồi, ngươi có đan phương không, nếu có liền đem tới cho ta một bản, ta muốn tìm hiểu trước một phen.

Liễu Phượng ánh mắt lóe lên, tại sao nàng lại quên vấn đề này chứ:

-Đan phương ta không có, loại đan này là khi ta sinh ra nó đã có trong truyền thừa, ta có thể truyền thẳng vào não hải của ngươi, như vậy ngươi sẽ dễ dàng hơn trong việc tìm hiểu. Nếu không tiện thì đợi một chút, ta sẽ khắc lại đan phương cho ngươi.

Lâm Phong cũng không do dự, hắn muốn làm một phép thử:

-Không cần rắc rối, truyền thẳng vào não hải ta là được rồi.

Sau đó Lâm Phong mở ra thần thức, cởi bỏ phòng ngự tại não hải, hắn muốn thử xem Liễu Phượng có ác ý gì hay không, não hải của hắn là nơi hắn không sợ nhất, Nhật Nguyệt Phá Hư thần đồng cùng Tang Thụ đều tại thì hắn còn sợ cái gì? Nếu Liễu Phượng quả thật có ác ý hắn sẽ không do dự diệt sát phần linh hồn của nàng khi nàng tiến vào não hải, như vậy nàng thương càng thêm thương, hắn có thể thừa cơ mà trốn thoát.

Mộ Dung Tuyết cũng không hiểu hành động này của Lâm Phong, lẽ nào Lâm Phong có lá bài tẩy nào ẩn chứa tại não hải, từ lúc nàng biết Lâm Phong đến bây giờ hắn làm việc dù có hơi liều lĩnh nhưng luôn có nắm chắc, việc tìm đường chết hắn sẽ không bao giờ làm. Liễu Phượng nghi ngờ nói ra:

-Ngươi không sợ ta đối với ngươi có ý đồ xấu sao, não hải là nơi rất dễ tổn thương đó a.

-Nếu ta nói ta tin tưởng ngươi, ngươi có tin không?

Lâm Phong không nhanh không chậm đáp lại, Lâm Phong đang chơi trò tâm lí. Liễu Phượng đột nhiên mỉm cười, phải nói rằng nụ cười của nàng rất đẹp, nếu là người có tâm trí không vững liền điên đảo vì nàng đây:

-Tin, trực giác mách bảo ngươi sẽ giúp ta.

Lâm Phong lúc này lại cảm thấy có lỗi, đây là ta thử ngươi a, làm sao ngươi lại dễ tin người như vậy. Lâm Phong cũng không biết làm thế nào mà Liễu Phượng có thể sống đến bây giờ với loại tính cách này, nếu Lâm Phong gặp ai cũng tin tưởng thì không biết hắn đã chết bao nhiêu lần. Sau đó Liễu Phượng dùng một phần linh hồn của mình gửi tin tức vào não hải của Lâm Phong, lúc này nàng chỉ cần động tâm một cái là có thể đoạt xá hoặc kích nổ não hải Lâm Phong, nhưng nếu nàng làm như vậy thì người bị thương sẽ là nàng.
Bình Luận (0)
Comment