Đỉnh Phong Chí Tôn

Chương 460

Đế Quân chết, đại điện sụp đổ lộ ra một cảnh tượng khủng bố.

Lúc này cả bầu trời chỉ còn lại một màu huyết hồng tựa như thương khung chảy máu, sấm chớp loạn giận, cuồng phong gào thét, đại địa run rẩy, không gian nứt gãy, thoạt nhìn không khác gì ngày tận thế.

Càng đáng sợ hơn là trong mảnh huyết hồng kia còn lộ ra một cỗ ham muốn cực kì mãnh liệt, Thiên uy ngập tràn, nếu có người có thể quan sát được toàn bộ Thái Sơ Giới sẽ phát hiện ra nơi Lâm Phong đang đứng là điểm tập trung của sự hỗn loạn này.

Thế nhưng, Lâm Phong không hề bị ngoại cảnh ảnh hưởng, mặc kệ toàn thế giới đang rung chuyển, duy chỉ có địa phương Lâm Phong đứng là bất biến.

Không, phải nói là Lâm Phong cũng không bị chính hắn ảnh hưởng mới đúng.

Giết được Đế Quân, nội tâm Lâm Phong không nổi lên một tia dao động nào.

Bởi vì trong mắt Lâm Phong đó là một chuyện hiển nhiên, Đế Quân khiến Thanh Ngọc bỏ mình đồng nghĩa hắn nhất định phải chết, không có ngoại lệ.

Còn về Thanh Ngọc, trên lí thuyết linh hồn của nàng không còn thì Ma phải không hề luyến tiếc “cái xác” mới đúng, nhưng bất ngờ là Lâm Phong không bỏ mặc cho nàng nằm ở đây bị thiên địa giày vò mà lại phất tay thu nàng vào nhẫn trữ vật.

Xem ra, dù có hóa Ma đi nữa Lâm Phong vẫn luôn dành một sự đặc biệt cho Thanh Ngọc.

Bất quá tất cả cũng chỉ đến đó, “Lâm Phong” không hề có dấu hiệu trở lại bình thường.

Ở phía xa, Tô Linh Nhi được Siêu Khuyển che chắn không phải chịu bao nhiêu áp lực từ thiên địa biến chuyển, nàng xoắn xuýt hỏi Tang Thụ:

- Uy, hắn giết được Đế Quân rồi, vì sao vẫn là Ma đâu???

Tang Thụ bình tĩnh trả lời:

- Khởi Nguyên Ma giữ được lí trí, nhưng chính như thế càng khó để quay đầu hơn cả tẩu hỏa nhập ma. Điểm này giống với một người biết rõ bản thân không đi sai đường sẽ không nhất thiết lựa chọn một con đường khác, cho nên nếu không có gì ngoài ý muốn, hắn sẽ vĩnh viễn thành Ma.

Tô Linh Nhi không từ bỏ hỏi tiếp:

- Chúng ta có cách nào tạo ra kỳ tích hay không? Đúng, chẳng phải hắn còn có những đạo lữ khác sao, gặp lại bọn họ biết đâu hắn sẽ trở lại bình thường a.

Tang Thụ lắc đầu:

- Khởi Nguyên Ma chỉ phong tình chứ không phải diệt tình, lúc này hắn vô tình nhưng hắn vẫn lưu giữ được toàn bộ tình cảm vốn có của Lâm Phong, hắn là Ma đồng thời cũng là Lâm Phong, trạng thái này phức tạp hơn ngươi tưởng tượng nhiều lắm, không phải cứ gặp mặt ai đó là giải quyết được.

- Nếu có, người đó nhất định phải là Thanh Ngọc, dù sao Lâm Phong hóa Ma là do nàng, nhưng nàng đã chết rồi. Hơn nữa, Ma có nắm chắc hơn cứu ra Vũ Ngưng thoát khỏi Thiên Đạo hơn là Lâm Phong, ta nghĩ đây là một nguyên nhân Lâm Phong muốn làm Ma.

Tô Linh Nhi trầm mặc, nàng biết Lâm Phong phải gánh quá nhiều thứ trên vai, hóa Ma đúng là cách dễ dàng nhất để giải quyết hết thảy, nhưng đồng thời hóa Ma chẳng khác nào uống rượu độc giải khát cả, càng làm Ma lâu thì Lâm Phong càng khó để quay đầu.

Hóa Ma, ngươi liền đánh mất rất nhiều thứ của một con người.

Đúng lúc này, Lâm Phong ngẩng đầu lên trời nói:

- Thương Thần, xem náo nhiệt đủ chưa?

Tại nơi hội tụ ánh mắt của Lâm Phong, một lão giả tiên phong đạo cốt chầm chậm hiện ra, không phải Thương Thần lão tổ thì là ai.

Tuy Thương Thần lão tổ không bá đạo như Lâm Phong hoàn mỹ trấn áp thiên địa rung chuyển nhưng một phương thiên địa nơi lão đứng cũng coi như tương đối ôn hòa không ảnh hưởng gì nhiều lắm.

Thương Thần lão tổ nói:

- Không hổ là tồn tại sánh ngang với Thiên, rất khó qua mặt được ngươi a. Đã thế lão phu cũng không dài dòng, lão phu muốn mảnh vỡ Thiên Đạo trong tay ngươi.

Mảnh vỡ Thiên Đạo?

Ở đâu ra?

Đương nhiên là lấy từ Đế Quân.

Mười vạn năm trước, Đế Quân “vô tình” đạt được truyền thừa gồm có phương pháp nuôi dưỡng Nhật Nguyệt Phá Hư Thần Đồng và một viên đá màu đen, bên trên viên đá màu đen đó lấm tấm vô số điểm sáng, thoạt nhìn không khác gì một bầu trời đầy sao được thu nhỏ vô số lần.

Không, không phải không khác.

Phải nói viên đá màu đen chính là một vùng tinh không thu nhỏ mới đúng.

Nhờ nó, Đế Quân mới tu được Thiên Đạo.

Về sau Đế Quân biết viên đá màu đen này là một mảnh vỡ Thiên Đạo, qua đó hắn nhận ra bản thân chỉ là một con cờ trong tay người khác, cho nên hắn mới không chân chính hóa thân Thiên Đạo mà bất chấp phản phệ chỉ dùng Thiên Đạo phụ thể.

Con cờ thì như thế nào, hắn muốn giãy dụa thoát khỏi tay người đánh cờ.

Suốt bảy vạn năm, Đế Quân trù tính vô số bước, chỉ cần chiếm được thần đồng hắn sẽ có tư cách thoát khỏi thân phận con cờ.

Đáng tiếc, Đế Quân không thắng được Lâm Phong, chỉ không biết cái chết của Đế Quân có nằm trong dự tính của người đánh cờ hay không.

Nhưng có một điều chắc chắn là, Đế Quân chết, mảnh vỡ Thiên Đạo được chuyển qua tay Lâm Phong.

Lâm Phong không phản bác, hắn thản nhiên nói:

- Nếu ta không muốn đưa đâu?

Thương Thần lão tổ cười như không cười nói:

- Không cần phải học theo nhân loại đùa nghịch hoa chiêu, ngươi hẳn là biết rõ hơn ai hết ý nghĩa của việc này.

Nghe vậy, Lâm Phong sắc mặt không hề biến hóa, hắn không nói gì thêm vung tay ném ra mảnh vỡ Thiên Đạo đến chỗ Thương Thần lão tổ.

Bất quá Thương Thần lão tổ không có ý tứ bắt lấy mảnh vỡ Thiên Đạo, lão lách nhẹ thân thể tránh sang một bên để mặc cho mảnh vỡ Thiên Đạo bị Thiên Đạo tuôn ra một cỗ hấp lực cường liệt kéo lên thẳng thương khung.

Càng bay lên cao, mảnh vỡ Thiên Đạo càng được mở rộng, chỉ một thoáng nó đã to lớn bằng vết rách trên bầu trời đồng thời trám vào vết rách đó một cách hoàn hảo.

Trong nháy mắt này thiên địa điên loạn bỗng trở nên bình tĩnh đến lạ thường.

Sấm chớp dừng giật, cuồng phong ngừng thổi, đại địa nối liền, bầu trời khôi phục hai màu xanh trắng.

Đây không đơn thuần là sự thay đổi về ngoại cảnh, nó còn ảnh hưởng đến tâm cảnh của sinh linh từ hoang mang lo sợ thành yên bình thư thái, toàn bộ sinh linh Thái Sơ Giới đều cảm giác được trong thiên địa đã nhiều hơn một thứ gì đó mà trước đây không có.

Thứ gì đó khá hư vô mờ mịt, nhiều người không có cách đưa ra một từ ngữ nào để đặt cho nó một danh tự chính xác, bọn họ chỉ biết cả thế giới bỗng chốc bừng bừng sức sống, giống như một người vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ dài đằng đẵng.

Bất quá rất nhanh đã không còn ai quan tâm đến danh tự của thứ gì đó, bởi vì thế giới bừng bừng sức sống đem tới rất nhiều lợi ích cho vạn vật, không ít người hiểu ra những nan đề từng làm khó bản thân, khắp nơi đều có người đột phá.

Còn người trong cuộc Lâm Phong biết rõ đây là dấu hiệu của Thiên Đạo hoàn thiện “linh” cũng chẳng quan tâm lắm, hắn chỉ biết hắn lại tiến thêm một bước cứu thoát Vũ Ngưng là đủ rồi.

Lâm Phong đưa tay vạch phá hư không tạo ra một cái lỗ đen, hắn bước vào, biến mất khỏi Thiên Giới.

Trước khi mất dạng, âm thanh của Lâm Phong lạnh lùng truyền ra:

- Nếu ta thắng, ngươi là người đầu tiên bị xóa bỏ.

Ngươi ở đây, không ai ngoài Thương Thần lão tổ.

Bị Ma buông lời dọa giết, Thương Thần lão tổ không cảm thấy sợ chút nào, ngược lại lão nhìn nơi Lâm Phong biến mất nghiền ngẫm nói:

- Rốt cuộc ngươi cũng bỏ xuống được bước ra một bước này.

Dứt lời, Thương Thần lão tổ tiếp bước Lâm Phong biến mất.

Người ở lại, chỉ còn Tô Linh Nhi, Siêu Khuyển và Tang Thụ.

Tang Thụ lẩm bẩm:

- Hắn... điên rồi.

Tô Linh Nhi không hiểu hỏi:

- Ngươi không phải nói Ma là cực trí sao?

Lần này người trả lời là Siêu Khuyển:

- Hắn lý trí đến điên rồi, không được, ta phải tìm cách về Nhân Giới, nếu không sự việc sẽ không thể nào cứu vãn.

Tang Thụ nói:

- Không cần đi đâu xa, lực lượng còn sót lại của ta có thể giúp ngươi vượt qua không gian đến Ngũ Hành Tinh.

Siêu Khuyển ánh mắt kì quái nhìn Tang Thụ nói:

- Không phải ngươi từng cổ vũ Lâm Phong làm chuyện này ư? Vì cái gì bây giờ lại muốn ngăn cản hắn?

Tang Thụ nhìn về xa xăm nói:

- Ta của trước đây cũng giống hắn bây giờ hành sự đều dựa vào lý trí, nhưng hắn đã cho ta biết hữu tình vẫn có thể đem đến lực lượng to lớn không kém gì cực trí, hơn nữa ta tin tưởng Lâm Phong có thể làm được những điều mà người khác không làm được, Ma... không làm khó được hắn.

Siêu Khuyển hơi bất ngờ cảm thán:

- Không ngờ đến cả Tang Thương Chi Thụ đại danh đỉnh đỉnh cũng hiểu được “tình”, xem ra lần này Ma không hiện thế được rồi.

Tang Thụ:

- Bớt nói nhảm, chuẩn bị tinh thần đi, còn chậm trễ nữa ta sợ sẽ không kịp.

Tô Linh Nhi xen vào:

- Uy, các ngươi đang nói cái gì, có ai giải thích cho ta một chút được không?

Siêu Khuyển nói:

- Không còn thời gian giải thích, ta chỉ hỏi ngươi một câu, tiểu hồ ly ngươi có muốn cùng khuyển đại gia chặn đường Ma hay không?

Tô Linh Nhi gần như không do dự gật đầu:

- Đương nhiên là đi rồi.

Siêu Khuyển:

- Vậy mới là hồ ly tốt, không có lực lượng cũng dám cản Ma, nếu ngươi chết bản khuyển nhất định sẽ nhớ kỹ ngươi. Tang Thụ, bắt đầu đi.

Tô Linh Nhi:

- ???

Nếu ta chết là cái quái gì?

Không cho Tô Linh Nhi cơ hội mở miệng, toàn thân Tang Thụ bốc cháy, một cỗ tang thương chi lực cuồn cuộn tràn ra tạo thành một vòng xoáy xé rách không gian, trái ngược vòng xoáy càng lúc càng ngưng thực Tang Thụ lại càng lúc càng mờ nhạt một phần, có thể thấy được Tang Thụ đang thiêu đốt bản nguyên.

Siêu Khuyển phức tạp nhìn Tang Thụ không nói một lời, sau đợt truyền tống này có lẽ “Tang Thụ Thái Sơ Giới” sẽ không tồn tại nữa.

Tang Thụ giọng nói khàn khàn:

- Nói với hắn, ta đã trở về rồi, bất quá lần sau gặp mặt không được tin ta.

Siêu Khuyển hốc mắt hơi đỏ nói:

- Vĩnh biệt, ông bạn già.

Tang Thụ:

- Vĩnh biệt.
Bình Luận (0)
Comment