Dù lần đầu xông Vô Tướng Điện nhưng Lâm Phong dám chắc việc hắn bị đá ra đầy chật vật có liên quan đến tổ sư, trong lòng không khỏi đậu đen rau muống, nhất môn chi tổ lại vô cùng tùy hứng bảo sao Tiêu lão tính cách xảo trá, không biết những trưởng lão khác sẽ như thế nào đâu?
Còn nữa, mới chỉ gặp mặt một lần, nói chuyện một hai câu tổ sư đã bàn giao cả cái tiên môn cho hắn, cái này cũng quá qua loa đi.
Ngẫm lại liền thấy Vô Tướng Môn không đáng tin chút nào.
Lâm Phong có chút đau đầu đứng dậy phủi bụi, thu hoạch lần này đúng là rất tuyệt vời nhưng trên lưng lại nhiều thêm một cái gánh siêu lớn là trùng kiến Tiên Môn, Lâm Phong là người có ơn tất báo sẽ không nửa đường ném xuống cái gánh này.
Aiz, con đường tương lai đầy rẫy chông gai a.
Tiêu lão không rõ những suy nghĩ của Lâm Phong, lúc này Tiêu lão chỉ muốn biết liệu Lâm Phong có thành công lĩnh ngộ Vô Tướng Công hay không, bất quá rất nhanh Tiêu lão đã bị cái nhẫn màu trắng được đeo trên ngón tay cái của Lâm Phong hấp dẫn, Tiêu lão trợn mắt hỏi:
-Tổ sư phó thác Vô Tướng Tiên Môn cho ngươi rồi?
Lâm Phong cũng phát hiện trên tay nhiều hơn một cái nhẫn, lại nghe Tiêu lão nói hắn hiểu ngay cái nhẫn này có ý nghĩa rất to lớn liền dùng linh hồn chi lực thăm dò xem có huyền cơ nào hay không, đáng tiếc tìm tòi nửa ngày vẫn chẳng có động tĩnh gì.
Lâm Phong dò hỏi:
-Tiêu lão, chiếc nhẫn này có tác dụng nào đáng nói hay không?
Không phủ nhận nghĩa là Lâm Phong thật sự gặp được tổ sư, Tiêu lão vừa hưng phấn vừa tiếc nuối trả lời:
-Vô Tướng Giới Chỉ vốn là chìa khóa để khởi động những công trình trong môn, đáng tiếc hiện tại Vô Tướng Môn chỉ còn lại Vô Tướng Điện, số lần mở ra cũng tiêu hao hết, nói cách khác Vô Tướng Giới Chỉ hiện tại chỉ còn là một món đồ tượng trưng.
Lâm Phong suy nghĩ một chút rồi nói:
-Ta nghi ngờ Vô Tướng Giới Chỉ có liên hệ với bảo khố, nếu không Tiêu lão thử xem?
Tiêu lão lắc đầu:
-Không cần thiết, dù Vô Tướng Giới Chỉ có chứa bảo khố đi nữa thì cũng chỉ có ngươi mới mở nó ra được, ngươi cứ giữ lấy từ từ tìm hiểu. Bất quá Vô Tướng Giới Chỉ không phải món đồ bí mật gì, người Thập Nhị Tiên Môn nhìn một cái là biết, ta thiết nghĩ ngươi không nên để lộ nó ở bên ngoài.
Có câu nói tiền tài không mua được tấm chân tình, giờ khắc này Lâm Phong đã hoàn toàn tín nhiệm Tiêu lão, một người có thể bỏ qua sức dụ hoặc của một tòa bảo khố khổng lồ đáng để kính trọng cùng tin tưởng, Lâm Phong trịnh trọng nói:
-Đa tạ Tiêu lão nhắc nhở.
Tiêu lão khoát tay nói:
-Đều là người một nhà, không cần câu nệ tiểu tiết làm gì. Ta giới thiệu với ngươi, đây là tứ trưởng lão Vô Thanh, Vô Tức, Vô Sắc, Vô Vị, cũng là bốn trưởng lão còn sót lại từ thời Vô Tướng Tiên Môn.
Lâm Phong ôm quyền chào hỏi:
-Đệ tử Lâm Phong, ra mắt bốn vị trưởng lão.
Lâm Phong công nhận Vô Tướng Tiên Môn, ngược lại tứ trưởng lão cũng nhận ra được sự chân thành của Lâm Phong khẽ gật đầu, quả nhiên ngày đó lựa chọn tiểu sư đệ thành chưởng môn đối ngoại là quyết định đúng đắn, mắt nhìn người của tiểu sư đệ vẫn rất chuẩn xác.
Lâm Phong bỗng nhớ đến một vấn đề rất quan trọng, hắn hỏi:
-Tiêu lão, ta đã thành công thông qua khảo hạch, không biết sẽ chiếm được bao nhiêu phần tài nguyên?
-Phốc, phốc, phốc, phốc.
Vấn đề tài nguyên vừa được khơi lên, tứ trưởng lão Vô Thanh, Vô Tức, Vô Sắc, Vô Vị lập tức không còn thấy bóng dáng.
Lâm Phong, Phượng:
-???
Vì sao luôn có cảm giác Vô Tướng Môn không đáng tin a.
Riêng Tiêu lão có lẽ đã quen thuộc với tình cảnh này mặt không đổi sắc nói:
-Không giấu gì các ngươi, xét về chiến lực cao tầng Vô Tướng Môn của chúng ta không kém các tông đứng đầu trong Bách Tông không sai nhưng so bì tài nguyên thì Vô Tướng Môn chính là một con quỷ nghèo cái gì cũng không có, ở đây ta có hai mươi viên Tiên Thạch các ngươi cầm dùng tạm đi.
Trên lưng gánh vác cả Tiên Môn chỉ được phát hai mươi viên Tiên Thạch, nhìn qua phẩm cấp còn không bằng mấy viên Tiên Thạch trong nhẫn trữ vật Lâm Phong không biết phải bày tỏ nỗi niềm này như thế nào nữa, hắn chỉ có chút không dám tin tưởng hỏi:
-Tiêu lão, Vô Tướng Môn thật nghèo đến trình độ này?
Tiêu lão thản nhiên chỉ vào Vô Tướng Điện nói:
-Ngươi nhìn, Vô Tướng Điện không phải bị người đánh phá mới thành dạng này, đây là do ta đào hoàng kim ngọc thạch bên trên xuống giao cho các sư huynh sư tỷ của ngươi làm tiền vốn tu luyện, chỉ trách các ngươi đến không đúng lúc phía trên không còn gì để đào.
-Đừng đánh chủ ý lên tấm biển kia, ta không đào nổi.
Lâm Phong:
-…
Thật mẹ nó không đào nổi, ý tứ này là đã đào qua nhưng không thành a.
Chẳng trách trên núi không có ai, nếu Lâm Phong đoán không sai các sư huynh sư tỷ đều xuống núi làm tán tu hết rồi.
Giống như đọc được suy nghĩ của Lâm Phong, Tiêu lão nói:
-Các sư huynh sư tỷ của ngươi không phải tán tu, bọn họ đều là người có tông môn.
Lâm Phong bĩu môi:
-Đương nhiên là có tông môn, các sư huynh sư tỷ cũng là người Vô Tướng Môn a.
Tiêu lão lắc đầu:
-Ngươi nói đúng, nhưng không hoàn toàn chính xác. Nếu ta nhớ không lầm tiểu Thất là đệ tử Thất Thương Tông, Ngưu Quỳ Tông, Phá Kiếm Tông,… tiểu Lục là đệ tử Huyền Quang Phái, Hoàng Không Động,… nói đến đại sư tỷ của ngươi mới là lợi hại, một người làm đệ tử của mấy chục cái tông môn.
Giờ phút này Lâm Phong đã hiểu Vô Tướng Môn lấy cái gì để bồi dưỡng đệ tử, đó là giống với tu hú chiếm tổ lợi dụng người khác nuôi con của mình, hảo cảm của Lâm Phong đối với Vô Tướng Môn lập tức giảm hơn phân nửa.
Lâm Phong sạm mặt nói:
-Tiêu lão, làm như vậy có chút không phù hợp a?
Tiêu lão không nhanh không chậm giải thích:
-Ngươi còn nhớ ba tháng trước ngươi bị người người tranh giành chứ? Từ lâu ở Đại Thiên Thế Giới việc đệ tử chuyển tông đã được xem thành những cuộc làm ăn giữa các tông môn với nhau, bọn họ bồi dưỡng các ngươi tốn một nhưng chỉ cần các ngươi bộc lộ quang mang bọ họ liền lời gấp bội.
-Không nói đâu xa, đại sư tỉ của các ngươi chuyển mấy chục cái tông môn, mỗi lần chuyển đều đem đến cho tông môn cũ vô vàn tài nguyên cùng danh tiếng, nhìn chung bên phía tông môn luôn đạt được nhiều lợi ích hơn một cá nhân, bằng không ta cũng không có bản lĩnh đưa đệ tử đi khắp nơi nhập tông.
Lúc trước Lâm Phong đã ngờ ngợ rồi, bây giờ nghe Tiêu lão nói vài câu liền thông suốt, khúc mắc cứ thế buông xuống.
Lâm Phong hỏi:
-Vậy Tiêu lão cũng muốn để chúng ta gia nhập tông môn khác sao?
Tiêu lão nói:
-Đối ngoại chỉ biết ta là cao nhân tán tu nên ta không thể tiến cử các ngươi vào thẳng Bách Tông, ngoài ra nếu các ngươi gia nhập tông môn dù ban đầu có vào chung tông môn sau này cũng rất có khả năng sẽ bị tách ra, cho nên nhập tông môn hay làm tán tu tùy các ngươi chọn.
Tách ra ở đây không phải các tông môn không muốn để các đôi phu thê cùng một chỗ tu luyện mà là độ phù hợp của hai người chênh lệch nhau tới năm điểm, Phượng càng có huyết mạch phượng hoàng, không sớm thì muộn Phượng cũng sẽ bị tông môn cao cấp để mắt tới rước đi.
Lâm Phong trầm mặc một chút nói:
-Tiêu lão, việc này chúng ta phải thương lượng kỹ càng, nhân tiện ta cũng cần quen thuộc với Vô Tướng Công, trễ nhất là một tháng sau ta sẽ cho ngài một câu trả lời.
Tiêu lão gật đầu:
-Các ngươi đi đi, đỉnh núi tùy các ngươi chọn.
Chọn xong một đỉnh núi ở lại, Lâm Phong trưng cầu ý Phượng:
-Ta muốn chúng ta tách ra, nàng thấy sao?
Phượng hiểu ý nói:
-Mục đích chúng ta đến Đại Thiên Thế Giới là tìm Thanh Ngọc tỷ, mà Đại Thiên Thế Giới rộng lớn vô cùng, lấy sức mấy người chúng ta đi tìm không khác gì mò kim đáy biển, nếu mượn được lực từ các tông môn để làm việc không còn gì tốt hơn.
Lâm Phong cũng nghĩ như thế, hắn nói:
-Ừm, vậy thì trước mắt nàng cứ theo Tiêu lão gia nhập tông môn, còn ta sẽ đi theo con đường tán tu để tiện sắp xếp cho những người khác, hy vọng cả nhà chúng ta sớm đoàn tụ.
Phượng cười cười:
-Không phải hy vọng, mà là ngày đó chắc chắn sẽ đến sớm.
Lâm Phong nhu hòa nói:
-Ừ, chắc chắn rồi. Còn một tháng nữa, ta bồi nàng tu luyện.
….........
Một tháng sau, ba người Lâm Phong, Lâm Nhị Phong, Phượng tập trung lại đứng cùng Tiêu lão, Lâm Nhị Phong lâu ngày không gặp liền hứng khởi khoe thành tích:
-Đại ca, đoạn thời gian này có Vô Vị trưởng lão trợ giúp ta đã hoàn toàn thích ứng với Đại Thiên Thế Giới, hơn nữa còn được các trưởng lão nhận định làm đệ tử chân truyền của Vô Tướng Môn. A, không đúng, cả đại ca lẫn đại tẩu đều ưu tú hơn ta, ta làm đệ tử chân truyền vậy hai người là cái gì?
Không chờ Lâm Phong mở miệng, Tiêu lão nói xen vào:
-Trong ba người độ phù hợp của ngươi cao nhất xứng đáng làm đệ tử chân truyền sẽ được ta đích thân dẫn đi lịch lãm, còn bọn họ độ phù hợp thấp hơn ta giao cho bọn họ những nhiệm vụ khác.
Điểm này Tiêu lão nói không sai, đồ phù hợp của Lâm Nhị Phong rất cao đạt tới tám mươi tám điểm.
Lâm Nhị Phong bán tín bán nghi nhìn về Lâm Phong nói:
-Đại ca, có đúng không?
Lâm Phong rất muốn nói Tiêu lão dẫn ngươi đi là xem ngươi thành linh thú cầu may nhưng lời tới cửa miệng dưới ánh mắt sắc bén của Tiêu lão lại không thể nào nói ra được, hắn đành phải dối lòng gật đầu công nhận cái chức đệ tử chân truyền của Lâm Nhị Phong.
-Ngươi không cần xem nhẹ chính mình, tương lai ngươi nhất định sẽ xông ra một phương thiên địa.
Lâm Nhị Phong có thể không tin Tiêu lão nhưng hắn rất tin tưởng Lâm Phong, hắn cười đến vui vẻ nói:
-Đại ca đại tẩu cũng thế.
Tiêu lão phất phất tay đuổi Lâm Nhị Phong trở về tu luyện rồi hỏi Lâm Phong một lần cuối:
-Ngươi xác định muốn làm tán tu?
Lâm Phong nói:
-Không phải cả đời làm tán tu, ta chỉ muốn lịch lãm một phen, đợi thời cơ thích hợp sẽ đi khảo hạch gia nhập tông môn.
Tiêu lão gật đầu:
-Được rồi, ý ngươi đã quyết ta cũng không nói nhiều, tông môn đầu tiên ta tuyển cho Liễu Phượng là Đông Du Tông, về phần sau này nàng chuyển tới đâu ta cũng không dám nói trước, bất quá chắc chắn sẽ không kém, ngươi muốn gặp nàng có lẽ sẽ tương đối khó khăn, hai người các ngươi tự giải quyết cho tốt a.
Lâm Phong ôm quyền cảm tạ:
-Đa tạ Tiêu lão những ngày này đã chiếu cố, Lâm Phong xin thề, dù sau này có chuyện gì xảy ra ta vẫn luôn là một thành viên của Vô Tướng Môn.
Tiêu lão cười cười:
-Có lời này của ngươi là ta yên tâm rồi.
Sau đó, Tiêu lão tặng cho Lâm Phong vài món pháp bảo phòng thân rồi ba người chia ra hai đường khác nhau rời núi.