Đỉnh Phong Chí Tôn - Chư Thần Chiến

Chương 16 - Trấn Giới Châu

Trong không gian tiềm thức, Lâm Phong mở mắt ra, đứng trước mặt Lâm Phong là một nam tử xa lạ, dung mạo hai người không có điểm nào tương tự ngoại trừ đôi mắt của cả hai giống nhau đến bất ngờ, tựa như được đúc ra từ cùng một khuôn.

Lâm Phong dám khẳng định chưa từng gặp qua nam tử này, nhưng kì lạ thay khi trông thấy người nọ trong lòng hắn bỗng nổi lên một cỗ cảm giác vô cùng thân thiết và ấm áp, đó là.... huyết mạch tình thân.

Cảm giác này, không thể giả được.

Lâm Phong có chút không dám tin tưởng dò hỏi:

-Cha?

Nam tử mở miệng nói chuyện, nhưng không phải trả lời câu hỏi của Lâm Phong.

-Lâm Phong, con trai của ta, chắc hẳn con có rất nhiều điều muốn hỏi cha đúng không? Kì thực cha cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với con nhưng đây chỉ là một ảnh chiếu của cha không có ý thức, cho nên cha sẽ nói ngắn gọn những điều cần thiết nhất.

-Cha là Lâm Phá Thần, mẹ con là Trần Mạn Dao, hai chúng ta đều là người ở Đại Thiên Thế Giới. Với thực lực của cha và mẹ, cả nhà chúng ta vốn dĩ có thể có được một cuộc sống hạnh phúc bên nhau, ai ngờ khi mẹ mang thai con thì chúng ta lại bị cả thế giới truy sát chỉ vì Tam Đại Thánh Vực nói con là Ma.

-Phải chống lại cả thế giới, cha mẹ có tu vi Thánh Cảnh đỉnh phong cũng lực bất tòng tâm, bất quá cha mẹ vẫn chống đỡ được tới lúc sinh con ra, sau đó cha mẹ dù không nỡ cũng phải tiễn con đến một thế giới xa lạ, lại dùng Trấn Giới Châu che đậy để đám người kia không tìm thấy con.

-Trấn Giới Châu chính là viên châu bên trong Đạo Không Thạch, có điều cha tìm được nó lại không hiểu nhiều về nó, cha chỉ biết Trấn Giới Châu có thể trấn áp hết thảy, đặc biệt là Ma, thậm chí có thể nói Trấn Giới Châu và Ma là thiên địch của nhau.

-Thiên địch, trời sinh đã là địch, nếu con là Ma thì không một ai có khả năng giúp con thu phục Trấn Giới Châu, nó đã chịu nhận con làm chủ tức là con không phải Ma. Con phải luôn nhớ kỹ, con chỉ là vật chứa Ma, nhất định không được đánh mất bản tâm thành Ma.

-Còn một chuyện nữa, cha tính ra được trong số mệnh của con thiếu một người nhưng không biết rõ người đó là ai, việc con được sinh ra cũng có công của người đó rất lớn, nếu con gặp được người đó nhớ phải báo đáp phần ân tình này, bằng không đừng nhận cha mẹ.

-Cuối cùng, cha mẹ chỉ muốn nói là, Lâm Phong, hãy sống thật vui vẻ, thật hạnh phúc.

Để lại những lời trên, hình chiếu Lâm Phá Thần liền biến mất.

Từ đầu đến cuối, cho dù chỉ là một hình chiếu không có ý thức, ánh mắt Lâm Phá Thần nhìn về Lâm Phong vẫn luôn nhu hòa, luôn tràn đầy yêu thương, như thể ông ấy đang tận mắt chứng kiến đứa con trai của mình khiến trái tim Lâm Phong đau thắt lại.

Bởi vì, tuy Lâm Phá Thần không đề cập tới, nhưng Lâm Phong cảm giác được rằng đây chính là những lời bàn giao cuối cùng của một người cha dành cho con trai, cũng có nghĩa là, cha mẹ của hắn đã không còn nữa rồi, bọn họ đã hy sinh cả tính mạng để hắn được sống.

Khóe mắt ướt át, Lâm Phong nghẹn ngào quỳ xuống dập đầu nói:

-Cha mẹ yên tâm, hài nhi sẽ sống thật tốt.

Tam Đại Thánh Vực, các ngươi chờ đó.

Thù giết cha mẹ, bất cộng đái thiên.

Thầm thề trong lòng, Lâm Phong trở lại thế giới thực,

Ở một bên, Siêu Khuyển cảm giác được nội tâm Lâm Phong biến âm trầm khẽ rùng mình một cái, không biết là kẻ nào không may chọc giận tên sát tinh này a.

Bất quá vừa rồi Siêu Khuyển có nghe Lâm Phong gọi “cha” liền nhớ đến một sự kiện, nó hỏi:

-Cha của ngươi có phải là Lâm Phá Thần?

Lâm Phong hơi ngạc nhiên hỏi ngược lại:

-Ngươi biết cha ta?

Đạt được Lâm Phong thừa nhận, Siêu Khuyển thở phì phò nói:

-Không biết sao được, năm xưa cha mẹ ngươi đại chiến vạn tộc chấn kinh cả Đại Thiên Thế Giới, mãi cho đến bây giờ ta vẫn nhớ như in những hình ảnh đó, nói không quá thì cha ngươi là kẻ hung mãnh nhất ta từng gặp qua, một người một kiếm quét ngang Đại Thiên a.

-Mà thật mẹ nó xui xẻo, ngày đó ta chỉ đứng từ phía xa liếc nhìn cha ngươi một cái liền bị hắn chộp lấy ta ném đến Thái Sơ Giới nói cái gì thủ hộ con trai của ta, nếu không phải cha ngươi nói không chừng giờ này bản khuyển đã nhập thánh, cũng không biết kiếp trước ta thiếu nợ cha con ngươi cái gì a.

Khó trách lúc đầu Lâm Phong cứ cảm thấy Siêu Khuyển luôn sợ cái gì mới phục tùng hắn, đây là nó sợ lão cha của hắn a.

Bất quá trải qua nhiều chuyện mối quan hệ giữa Lâm Phong với Siêu Khuyển đã không còn là chủ tớ mà là bằng hữu ngang hàng, tâm tình Lâm Phong khá hơn một chút cười nói:

-Ngươi không phải mắc nợ ta, cái này gọi là hiếu kỳ hại chết chó.

Luôn nghe qua hiếu kỳ hại chết mèo, chưa nghe qua hiếu kỳ hại chết chó bao giờ a.

Đối với một con chó, bị so sánh với mèo là sỉ nhục lớn lao.

Siêu Khuyển xù lông nói:

-Bản khuyển mới không thèm hiếu kỳ, ta căn bản chỉ đi ngang qua thấy náo nhiệt mới liếc mắt nhìn một cái.

Lâm Phong tùy ý nói:

-Đó chính là hiếu kỳ.

Tốt a, năm đó chính vì hiếu kỳ Siêu Khuyển mới chủ động chạy đến xem Lâm Phá Thần chém giết vạn tộc, dù sao tràng cảnh hùng tráng như vậy ai không muốn chứng kiến đâu, đi qua xem một chút về sau cũng có chuyện kể cho con cháu nghe, thế nhưng đánh chết nó cũng sẽ không nhận.

Siêu Khuyển không muốn tiếp tục chủ đề này nói:

-Sao rồi, viên châu kia là đồ vật gì?

Lâm Phong nắm lấy Trấn Giới Châu nói:

-Ta chỉ biết nó là Trấn Giới Châu, ngoài ra cái gì đều không rõ.

Siêu Khuyển giật mình thốt lên:

-Ngươi nói Trấn Giới Châu? Thật là Trấn Giới Châu?

Lâm Phong nghi hoặc hỏi:

-Nhìn phản ứng này chẳng lẽ ngươi cũng biết Trấn Giới Châu?

Siêu Khuyển ổn định lại tinh thần ngưng trọng nói:

-Thần thú sinh bởi thiên địa, có rất nhiều thứ nhân loại các ngươi không hiểu rõ nhưng trong thần thú tộc lại biết một hai, Trấn Giới Châu nghe nói là đỉnh cấp bảo vật trấn áp được vạn vật, cũng có lời đồn Trấn Giới Châu là hạt giống Thế Giới Thụ.

-Ngươi biết Thế Giới Thụ đại biểu cho cái gì sao? Là toàn thế giới a, cho nên một khỏa hạt giống của nó ý nghĩa vô cùng phi phàm, ai trồng được hạt giống thành cây sẽ là thế giới chi chủ. Đương nhiên đây chỉ là tin đồn chưa được chứng thực qua, thậm chí có bao nhiêu phần là thật cũng không biết.

Nghe Siêu Khuyển trình bày, Lâm Phong có chút không thể tin nổi, thuyết về Thế Giới Thụ không phải chưa từng nghe qua nhưng đột nhiên nhặt được một khỏa hạt giống của Thế Giới Thụ không kinh hỷ sao được, mặc kệ đó chỉ là tin đồn cũng không ngăn cản được nỗi kích động trong lòng Lâm Phong.

Lâm Phong thầm nghĩ:

-Đã là hạt giống ắt hẳn sẽ có cách vun trồng, chỉ là cách trồng Thế Giới Thụ vô cùng phức tạp không giống những loại cây khác. Thế giới được hình thành từ vô số quy tắc, dựa theo lối mòn này có tám chín phần mười dinh dưỡng để trồng Thế Giới Thụ chính là quy tắc.

-Mà trong số các quy tắc thì những quy tắc trụ cột nhất là âm dương, ngũ hành cùng thời không. Ở đây có sẵn long chi thái dương, phượng chi thái âm, điều này cũng giải thích được lí do Trấn Giới Châu “sống” lại, nó muốn hấp thu tổ long huyết cùng hoàng phượng huyết lớn mạnh bản thân.

-Bất quá ta tạm thời không có đủ khả năng thu lấy tổ long hoàng phượng chi huyết a, không biết Trấn Giới Châu có cách nào làm được hay không?

Trấn Giới Châu nhận Lâm Phong làm chủ, tâm linh tương thông, nó đọc được suy nghĩ của Lâm Phong ngay lập tức truyền đạt ý niệm đáp trả:

-Có.

Ý niệm ngắn ngủi một chữ, trong đầu Lâm Phong lại nhiều hơn một loạt tin tức liên quan đến Trấn Giới Châu.

Lướt qua đoạn tin tức này Lâm Phong liền nghĩ đến hai từ “ngưu bức”, Trấn Giới Châu cho hắn biết nó là đỉnh cấp bảo vật không gì không trấn, tổ long hoàng phượng cốt tính là thứ gì, đơn giản thô bạo chạy đến thôn phệ là được rồi.

Lâm Phong cũng không nghi ngờ tính chân thực của đoạn tin tức này, hắn vung tay ném Trấn Giới Châu lên đỉnh đầu tổ long cốt.

-Độp... bộp...

Cú ném rất chuẩn xác, đích đến là không sai, có điều Trấn Giới Châu đập vào đỉnh đầu tổ long cốt căn bản không khiến tổ long cốt nổi lên gợn sóng gì, ngược lại nó còn bị bắn ra xa mấy mét thê thảm không thôi.

Lâm Phong:

-…

Vừa đụng liền ngã, thật không biết Trấn Giới Châu lấy ở đâu ra tự tin để nói không gì không trấn, vô dụng thế này không bị người ta trấn áp là may rồi.

Vì sao gần đây hắn luôn gặp được những kẻ không đáng tin cậy a?

Trấn Giới Châu ủy khuất truyền cho Lâm Phong một ý niệm tương đối dài:

-Chủ nhân, ít nhất ngươi cũng phải trợ cho ta một ít sức lực a.

Nó là đỉnh cấp bảo vật không sai, nhưng đó là thời kỳ toàn thịnh thôi, trải qua vô số năm bị Lâm Phá Thần dùng làm vật trấn áp Thái Sơ Giới thì năng lượng của nó đã hết sạch đến mức lâm vào ngủ say, chủ nhân không tiếc thương nó thì thôi còn giận mắng nó vô dụng, không đáng tin.

Nhân tính ở đâu a.

Nghe Trấn Giới Châu khóc lóc một tràng, Lâm Phong xoa xoa mi tâm nói:

-Được rồi, trợ lực cho ngươi như thế nào đây?

Trấn Giới Châu đơn giản nói ra một cái danh tự:

-Nhật Nguyệt Phá Hư Thần Đồng.

Ý tứ là, chỉ cần truyền cho nó thần đồng chi lực, chuyện khác Lâm Phong không cần lo.

Lâm Phong hiểu Trấn Giới Châu muốn dùng thuộc tính chí dương chí âm của thần đồng lôi kéo ra thái dương thái âm chi huyết, hắn cảm thấy phương án này rất không sai liền không nói hai lời triển khai Nhật Nguyệt Phá Hư Thần Đồng.

Song đồng hiện lên nhất nhật nhất nguyệt chi ảnh, hai loại lực lượng chí dương chí âm điên cuồng quán thâu vào Trấn Giới Châu.

Mà Trấn Giới Châu tiếp nhận thần đồng chi lực cũng không khiến Lâm Phong thất vọng, nó từ một kẻ hấp hối sắp chết bỗng trở mình thành sức sống bừng bừng hết đụng tổ long cốt lại va hoàng phượng cốt, lần này nó không bị đánh bay mà thật đụng ra được một chút vết nứt trên hai cỗ kim cốt.

Theo vết nứt đó, từng chút từng chút một tổ long huyết và hoàng phượng huyết bị Trấn Giới Châu kéo ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment