Đỉnh Phong Chí Tôn - Chư Thần Chiến

Chương 6 - Tiêu Lão

Nghe một đám trưởng lão không ngừng chiêu mộ đến mức kém chút cãi nhau ầm ĩ, Lâm Phong có chút nhức đầu nói:

-Các vị trưởng lão, thành ý của các vị ta nhận, có điều ta mới đến vẫn chưa hiểu tình huống của Đại Thiên Thế Giới, ta cũng chẳng biết môn phái nào phù hợp, ngay lập tức đồng ý chỉ sợ quá qua loa.

Đối với Lâm Phong, gia nhập môn phái không phải không được, nhưng hắn sẽ không tùy ý chọn đại một môn phái nào đó, bởi vì theo phong cách ở Thái Sơ Giới đã gia nhập môn phái thường sẽ có những ràng buộc nhất định, Lâm Phong không muốn dính vào phiền phức.

Hơn nữa hắn là người mới, người mạnh hơn hắn có rất nhiều, điển hình là những trưởng lão ở đây ai cũng có thể dùng một đầu ngón tay mạt sát hắn cả, đồng ý người này sẽ bị người khác ghi hận, cách tốt nhất là tạm thời không chọn ai hết.

Ai ngờ Thuần Vô Cực lại nói:

-Không sao không sao, ngươi cứ đến Thuần Dương Tông làm đệ tử vài ngày, không hợp có thể chuyển tông khác.

Những trưởng lão khác cũng nhao nhao nói:

-Liệt Hỏa Tông cũng không có ràng buộc gì, nếu ngươi cảm thấy không hợp ta sẽ dẫn ngươi đi tìm hiểu các tông khác.

-Khâu Giáp Môn của ta cũng thế, hơn nữa Khâu Giáp Môn quan hệ rộng rãi, chỉ cần ngươi gia nhập Khâu Giáp Môn sẽ rất dễ tìm thấy môn phái phù hợp.

Ba người Lâm Phong, Phượng, Lâm Nhị Phong:

-???

Thật mẹ nó lạ lùng, thân làm Nhất Giới Chi Chủ, một ánh mắt có thể trải khắp Thái Sơ Giới nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Lâm Phong nghe được chuyện gia nhập một tông môn để tìm tông môn khác phù hợp hơn, đám người này... đầu óc không bình thường a.

Đâu chỉ ba người Lâm Phong cảm thấy thế, toàn bộ Siêu Thoát Giả mới đến đều mộng bức, không nói đâu xa, bên cạnh cũng có mấy Siêu Thoát Giả khác đang trong tình trạng đứng hình không hiểu chuyện gì đang xảy ra, có người còn dứt khoát nằm trên mặt đất giả chết.

Không phải nói Đại Thiên Thế Giới thiên tài khắp nơi ư? Vì cái gì lại có một đám nội môn trưởng lão đến giằng giật bọn họ a?

Đáp án là...

Đại Thiên Thế Giới không thiếu nhất là thiên tài, nhưng đồng dạng thứ thiếu nhất cũng chính là thiên tài.

Câu nói này nghe qua có vẻ vô lí lại là sự thật trăm phần trăm.

Nguyên nhân đâu?

Có hai nguyên nhân.

Một là tông môn ở Đại Thiên Thế Giới rất nhiều, tự nhiên sẽ có phân chia tông mạnh môn yếu.

Điều đáng nói là khoảng cách giữa tông mạnh với môn yếu xa xăm vô cùng, tỉ như tông môn trong Vạn Tông Bảng căn bản không thể so sánh với Bách Tông được, thậm chí giữa những tông trong Vạn Tông Bảng với nhau cũng đã có sự khác biệt rất lớn rồi.

Từ đó liền dẫn đến một hệ quả - tông mạnh đầy rẫy thiên tài, môn yếu lại chẳng có bao nhiêu người tài giỏi.

Thử nghĩ xem nếu ngươi đang là đệ tử của một môn phái nhỏ yếu lại được một trưởng lão của thế lực to lớn thu làm đồ thì ngươi sẽ lựa chọn như thế nào?

Ở lại hay đi với người ta?

Một bên là suốt đời bình phàm, một bên là tương lai tươi sáng, chỉ cần không ngốc liền biết phải chọn bên nào.

Về phần giảng nghĩa khí?

Không cần lo, ở Đại Thiên Thế Giới chuyển tông môn không bị xem thành khi sư diệt tổ hay vong ân bội nghĩa, dù sao không có điều luật nào cấm đoán một người cả đời chỉ nhận một sư phụ, chưa kể đến chuyện đệ tử vượt mặt sư phụ quá thường thấy, không tìm bến đỗ mới có khi còn bị chửi ngu ngốc.

Người, luôn hướng chỗ cao mà đi, chỉ cần đừng quên chốn cũ là được.

Hơn nữa nếu đệ tử tiếp tục phát quang thì tông môn cũ cũng được hưởng rất nhiều lợi ích về vật chất lẫn tinh thần, dần dà, các tông môn đã hợp thức hóa việc đệ tử chuyển tông môn bằng những phi vụ buôn bán.

Ngươi muốn lấy đệ tử thiên tài của ta?

Tốt, chỉ cần cho một lượng tài nguyên tương xứng, ta sẽ tự tay dắt đệ tử tới tông môn của ngươi.

Mà có tài nguyên đồng nghĩa chỉnh thể tông môn sẽ có cơ hội để mạnh lên, đợi tông môn biến mạnh tự nhiên sẽ có thêm thiên tài gia nhập, cứ thế chỉ cần không bị diệt tông sẽ có một thời điểm tông môn không cần phải bán đi thiên tài nữa tự lớn mạnh chính mình.

Cho nên, nói đám người tranh giành Lâm Phong còn không bằng nói bọn họ đang tranh thủ một chút tài nguyên cho tông môn đâu.

Còn lí do thứ hai trực tiếp hơn nhiều, thiên tài, phải đạp lên thiên tài mà đi.

Thực tế đã chứng minh, để một thiên tài leo đến đỉnh vinh quang không biết phải có bao nhiêu thiên tài ngã xuống, tính như vậy liền thiếu.

Do vậy không một ai không muốn chiêu thêm thiên tài, dù không bán được giá cũng có thể dùng làm chất kích thích cho thiên tài trong tông a.

Bất quá thiên tài không dễ kiếm, nếu không đâu còn được gọi là thiên tài.

Ngoại trừ một chỗ... điểm truyền tống.

Không nói toàn bộ Siêu Thoát Giả đều sánh được với thiên tài ở Đại Thiên Thế Giới nhưng tỉ lệ Siêu Thoát Giả phát ra ánh sáng vẫn tạm chấp nhận được, thay vì chạy đôn chạy đáo khắp nơi tìm thiên tài còn không bằng ngồi ở điểm truyền tống chờ thiên tài tự tới đâu.

Trên hết là, Lâm Phong cùng Phượng truyền tống xong không bị ngã, thi thoảng mới thấy được người như vậy a, không tranh sao được.

Những thứ này, Lâm Phong không hiểu, đám trưởng lão lại để ý mặt mũi không nói thẳng mới tạo thành tràng cảnh náo loạn như hiện tại.

-Đủ rồi, mỗi lần đều nháo như cái chợ còn ra thể thống gì.

Giữa lúc ồn ào, một âm thanh đầy uy nghiêm vang lên, bầu không khí ngay lập tức được bình ổn, thậm chí đám trưởng lão còn tuần tự tách ra tạo thành một con đường.

Rất hiển nhiên, người vừa lên tiếng có uy vọng cực cao.

Lâm Phong dời ánh mắt về nơi phát ra âm thanh thì thấy một ông lão râu tóc bạc phơ đang chậm rãi bước tới, lão giả thoạt nhìn rất hiền hòa, y phục bình dị, trên người càng không bộc phát khí tức gì cao siêu nhưng lại cho người khác cảm giác tín phục từ tận đáy lòng.

Lâm Phong không nhịn được lẩm bẩm:

-Thiên Nhân Cảnh...

Lão giả nhìn Lâm Phong, ánh mắt từ bình tĩnh biến thành hơi ngạc nhiên nói:

-Ngươi cũng biết đến Thiên Nhân Cảnh?

Lâm Phong lắc đầu nói:

-Ta không biết, chỉ là nhìn thấy tiền bối liền nghĩ đến mấy từ này.

Thật, Lâm Phong đã nghe qua Thiên Nhân Chi Lực từ Ám Minh Giới nhưng Thiên Nhân mà hắn biết thua xa những gì lão giả này bày ra, nhất cử nhất động, thậm chí là mỗi một lần lão giả hít thở đều giống như hợp với thiên địa nên mới không để lộ khí tức.

Một khi để lộ, ắt hẳn khủng khiếp vô cùng.

Lão giả gật gù nói với nhóm Lâm Phong:

-Ba người các ngươi đi theo ta, những người khác dựa theo quy củ tuyển người, chớ làm ồn.

Nói xong, lão giả quay người rời đi.

Đám trưởng lão dù tiếc nuối vẫn đồng loạt ôm quyền nói:

-Tiêu lão đi thong thả.

Còn ba người Lâm Phong liếc nhìn nhau một cái, ba người gật đầu theo sau Tiêu lão, cũng may Tiêu lão đi từng bước tương đối chậm, nếu không ba người vừa đến Đại Thiên Thế Giới chưa quen với quy tắc hùng mạnh căn bản không chạy nổi chứ đừng nói đến phi hành.

Đi được hơn trăm mét, Lâm Phong và Phượng chỉ hơi mệt một chút còn Lâm Nhị Phong thở phì phò, trên trán ướt đẫm mồ hôi, hai chân run rẩy, cảm giác như có thể té ngã bất kì lúc nào, tốc độ suy giảm rõ rệt đã tụt lạt phía sau mấy mét.

Lại đi thêm vài bước, Lâm Nhị Phong khó khăn nói ra:

-Tiêu... Tiêu lão... còn... còn xa nữa không?

Tiêu lão không quay đầu lại chỉ nói:

-Khí vận lớn, nghị lực không có, khó thành đại sự.

Nghị lực không có?

Câu nói này đánh thẳng vào sự tự tôn của Lâm Nhị Phong, vận khí của hắn lớn không sai nhưng từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ lười biếng cũng như từ bỏ, dù sao vận may đến là một chuyện, ngươi có giơ tay ra nắm bắt được hay không lại là một chuyện khác.

Vận may quá lớn, nắm tay của ngươi cũng phải lớn mới bắt được a.

Có đôi khi, Lâm Nhị Phong còn phải nỗ lực gấp mấy lần người khác.

Lâm Nhị Phong bị một câu nói kích thích gom hết khí lực nói lớn:

-Tiền bối, ngươi không hiểu ta.

Tiêu lão thản nhiên nói:

-Ồ, chứng minh xem nào.

Lâm Nhị Phong siết chặt tay bước tiếp, do quá ép buộc bản thân vượt qua cực hạn mà từ những lỗ chân lông trên người Lâm Nhị Phong rỉ ra cả máu tươi, mỗi một bước đều in xuống trên sàn một dấu chân bằng máu, chúng nó... đại biểu cho quyết tâm của Lâm Nhị Phong.

Thấy vậy, Phượng cổ vũ:

-Đồ ngốc, cố gắng lên.

Lâm Nhị Phong cười cười:

-Đại tẩu... yên tâm... ta sẽ không... làm mất mặt...

-Rầm.

Lâm Nhị Phong ngất.

Phượng:

-…

Vừa nói không làm mất mặt đâu?

Lâm Phong lắc đầu nói:

-Thật ngốc, khi đến cực hạn chỉ cần một thay đổi rất nhỏ cũng khiến ngươi trả cái giá đắt, đáng lẽ ngươi không nên nói chuyện a.

Tiêu lão cũng không nhịn được bật cười:

-Đứa nhỏ này thật thú vị.

Sau đó, Tiêu lão phất tay nhấc Lâm Nhị Phong bay ở phía sau, dù Tiêu lão không quay lại nhưng lực chú ý vẫn luôn đặt trên người Lâm Phong và Phượng, khi thấy hai người nhẹ nhõm bước đi liền khẽ gật đầu, quả là hai hạt giống tốt, không nói đến thiên phú thì tốc độ thích nghi này quá nhanh rồi, rất thích hợp trở thành đệ tử trong tông môn của lão.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hai người phải vượt qua được hai vòng khảo nghiệm nữa.

Bình Luận (0)
Comment