Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 2251

Mọi người vô cùng rung động mở to mắt, Thanh Ly bị chặt đứt tám cự vĩ, thân thể chật vật vô cùng, toàn thân đầm đìa máu tươi, chân khí hoàn toàn ảm đạm.  

Ánh mắt Hồng La trầm xuống, con trai bị trọng thương tới như vậy, trong mắt tràn ngập hàn ý, thân ảnh biến mất tại chỗ.  

- Ai!  

Nhìn theo thân ảnh Hồng La biến mất, đại trưởng lão khẽ thở dài.  

- Lâm Thiên cẩn thận!  

Bạch Linh quát lớn:  

- Đi xuống đi!  

Lục Lâm Thiên không hề dừng lại, trảo trái siết chặt, một đạo hư ảnh kim long bắn ra hung hăng lao về hướng Thanh Ly.  

- Đồ khốn, dám tổn thương Ly nhi như thế, lòng dạ độc ác, không lưu ngươi lại không được!  

Thân ảnh Hồng La lao thẳng về hướng Lục Lâm Thiên, thủ ấn kết xuất, yêu nguyên ngưng tụ thành bạch sắc dải lụa mang theo cuồng phong gào thét, bộc phát ra uy áp thật lớn nháy mắt lao thẳng về hướng Lục Lâm Thiên.  

- Không xong!  

Lục Lâm Thiên cảm nhận được biến cố, muốn xoay người cũng đã không kịp nữa.  

- Ta kh áo, ta cũng tìm một đệm lưng!  

Lục Lâm Thiên quát lạnh một tiếng, dù sao đã không kịp né tránh, vì vậy cũng không quản tới công kích sau lưng, ánh mắt phát lạnh, một quyền mang theo hư ảnh kim long tiếp tục đánh thẳng về hướng Thanh Ly.  

- Ngao!  

Hư ảnh kim long trực tiếp rơi lên người Thanh Ly đang bị trọng thương, lúc này Thanh Ly bị chặt đứt tám đuôi, bị chà đạp như vậy làm sao còn khả năng đối kháng.  

- Phanh!  

Thân thể đầm đìa máu tươi của hắn rơi thẳng xuống đất, thân hình như vẫn thạch thẳng tắp nện xuống quảng trường.  

- Oanh long!  

Quảng trường sơn băng địa liệt, ném ra một hố sâu thật lớn, mặt đất đều nứt nẻ.  

- Phốc!  

Thân thể Thanh Ly kéo dài dưới đất thành khe rãnh, miệng không ngừng phun máu tươi, nhuộm đỏ cả mặt đất.  

Cùng một thời gian dải lụa bạch sắc cũng rơi lên lưng Lục Lâm Thiên.  

- Hừ, lại dám tự tiện ra tay, mặt mũi Cửu Vĩ Yêu Hồ bộ tộc đều bị ngươi làm mất hết, ngươi có biết tội của ngươi không?  

Đột nhiên một âm thanh già nua truyền ra, trên lưng Lục Lâm Thiên hiện lên một tầng không gian bích chướng, hào quang tối đen chợt lóe, thân thể Lục Lâm Thiên lập tức biến mất trước mặt mọi người.  

- Xuy!  

Yêu nguyên dải lụa va chạm vào không gian bích chướng, lặng yên biến mất, thậm chí không gợi lên chút dao động, từ trong không gian bích chướng bay ra một đạo quang thúc quỷ dị đánh thẳng lên người Hồng La.  

- Phanh!  

Thân hình Hồng La chấn rơi xuống đất, sắc mặt tái nhợt, khóe môi chảy máu, cũng chẳng quan tâm thương thế của mình, sắc mặt đại biến quỳ sụp dưới đất:  

- Lão tổ, nhân loại kia làm Ly nhi trọng thương, lòng dạ độc ác, tại sao không thể giáo huấn hắn, chẳng lẽ muốn Hồng La trơ mắt nhìn Ly nhi bị nhân loại đánh chết hay sao, thỉnh lão tổ minh giám!  

- Chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy là do Thanh Ly nổi sát ý với người ta trước hay sao, Thanh Ly càn rỡ, không xem ai ra gì, nhiều lần mạo phạm tộc quy, hôm nay những gì hắn gặp phải đều là trừng phạt, nhắc tới ngươi thân là tộc trưởng Cửu Vĩ Yêu Hồ bộ tộc, xử sự bất công, dạy con không đúng, từ giờ trở đi phạt ngươi diện bích hơn trăm năm, ngươi có nhận phạt không!  

Âm thanh già nua truyền tới, mang theo uy nghiêm tuyệt đối, một cỗ khí tức vô hình vỡ áp làm toàn bộ Cửu Vĩ Yêu Hồ có mặt đều sôi trào.  

Hồng La nghe vậy, sắc mặt không ngừng biến hóa, không dám nói thêm lời nào, quỳ sụp đáp:  

- Hồng La nhận phạt!  

- Là âm thanh của lão tổ!  

- Là lão tổ đã tới!  

- Bái kiến lão tổ!  

Toàn bộ Cửu Vĩ Yêu Hồ bộ tộc đều run lên, phủ phục dưới đất, các trưởng lão cũng quỳ xuống hành lễ, không ai ngờ lão tổ lại đột nhiên xuất hiện.  

- Tất cả đứng lên đi!  

Âm thanh già nua vang lên:  

- Từ giờ trở đi, Bạch Linh chính là tộc trưởng Cửu Vĩ Yêu Hồ bộ tộc, sau này nhận lấy đại nhiệm bộ tộc, Thanh Ly không xem ai ra gì, càn rỡ lớn lối, thiếu chút nữa gây đại phiền toái cho bộ tộc, nể tình hắn bị trọng thương, nhốt vào lao ngục trăm năm, nếu còn chưa biết hối cải, đừng trách ta phế đi ngươi, được rồi, tất cả giải tán đi!  

Âm thanh dứt lời đã không còn động tĩnh, uy áp biến mất, toàn bộ yêu thú mới ngẩng đầu lên.  

- Phốc!  

Trong hố sâu, Thanh Ly lại phun máu tươi, sắc mặt tái nhợt, toàn thân đẫm máu, tám đuôi bị chém đứt, ánh mắt hắn cũng ngây dại, thật lâu còn chưa hoàn hồn, toàn bộ chuyện xảy ra khiến hắn không cách nào thừa nhận.  

- Đại trưởng lão, Lâm Thiên đâu?  

Bạch Linh đứng dậy đảo mắt nhìn quanh tìm kiếm.  

- Yên tâm đi, Lục Lâm Thiên đang ở chỗ lão tổ, không có việc gì!  

Đại trưởng lão đáp.  

- Bái kiến tộc trưởng!  

Toàn bộ Cửu Vĩ Yêu Hồ đồng loạt phủ phục hành lễ, lão tổ tự mình tuyên bố tộc trưởng, không ai dám bất kính.  

- Ta thua bại, sao có thể thua bại…  

Ánh mắt Thanh Ly dại ra, thì thào nói, hắn không hiểu vì sao mình lại bại, còn bại hoàn toàn như thế.  

- Đây là đâu vậy?  

Lục Lâm Thiên xuất hiện trên một ngọn núi, núi non liên miên, nơi nơi xanh biếc.  

Thu lại hổ biến, sắc mặt Lục Lâm Thiên trắng bệch, vừa rồi tuy hắn chiến thắng nhưng thương thế tuyệt đối không nhẹ, thực lực Thanh Ly cường hãn, nếu không phải hắn hiểu một ít nhược điểm của Cửu Vĩ Yêu Hồ, hơn nữa có thêm tốc độ cùng lực phòng ngự, đặc biệt thái độ xem thường không coi ai ra gì của Thanh Ly, muốn đánh bại hắn chỉ sợ tuyệt đối khó khăn.  

- Phốc!  

Lục Lâm Thiên lại phun ra bọt máu, ánh mắt rơi lên một cửa động trên núi.  

- Lão đại!  

Ngay lúc Lục Lâm Thiên còn đang đánh giá xung quanh, từ trong hang đột nhiên bay ra một đạo hoàng mang, một thân ảnh xuất hiện trước người hắn, lập tức hưng phấn bổ nhào tới trước.  

- Tiểu Long, tại sao đệ lại ở chỗ này!  

Lục Lâm Thiên vô cùng kinh ngạc, lập tức vui sướиɠ, không nghĩ tới Tiểu Long lại ở đây, kích động ôm chầm lấy hắn.  

- Lão đại, huynh bị thương sao?  

Tiểu Long nhìn sắc mặt trắng bệch của lão đại, lo lắng hỏi.  

- Không sao, không chết được!  

Lục Lâm Thiên nói, gần đây chuyện bị thương thật bình thường, nhưng không có việc gì, hiện tại thấy Tiểu Long bình an là tốt lắm, hắn đã hoàn toàn yên tâm.  

- Tiểu tử, lực phòng ngự thật biếи ŧɦái, không hổ là người do lão quái vật kia dạy dỗ, vào đây đi!  

Một âm thanh già nua từ trong hang truyền ra.  

- Lão đại, là vị tiền bối đã cứu ta!  

Tiểu Long liền nói.  

- Vậy sao?  

Trong mắt Lục Lâm Thiên chợt lóe tinh quang, âm thanh già nua kia chính là người vừa giúp mình ngăn cản một kích của tộc trưởng Hồng La.  

Bên trong hang, vách đá bóng loáng, hết thảy cực kỳ giản lược, cũng có vẻ không đơn giản, thậm chí còn mang theo hương thơm.  

Tiểu Long dẫn Lục Lâm Thiên đi vào trong một thạch thất, Lục Lâm Thiên nhìn thấy một người hình dáng cao gầy, thân mặc trường bào màu tím thêu hoa văn tinh mỹ, mái tóc đen xõa dài sau vai.  

- Đa tạ tiền bối cứu giúp Tiểu Long cùng tiểu tử.  

Lục Lâm Thiên ôm quyền khom người hành lễ, hắn không cảm giác được khí tức của người này, không cần suy đoán cũng biết thực lực tu vi của vị này đã vô cùng khủng bố.  

- Ngồi xuống nói chuyện đi!  

Thân ảnh xoay người lại, nhất thời làm Lục Lâm Thiên vô cùng giật mình.  
Bình Luận (0)
Comment