Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 3120

- Ta cũng vậy, trước kia mẫu thân đã từng nói, Kinh Vân rất giống ca ca khi còn bé.  

Lục Tâm Đồng bỗng nhiên nhớ ra, khẽ nở nụ cười mà đã lâu mọi người chưa nhìn thấy, nàng nói:  

- Nếu như phụ mẫu biết được Kinh Vân chính là con của ca ca, nhất định sẽ càng thêm cao hứng.  

- Nhị đệ, đệ quả thực rất có nghề, ta cũng cảm giác tiểu gia hỏa Kinh Vân cực kỳ giống đệ.  

Dương Quá nói, trong âm thanh có chút khϊếp sợ, trên khuôn mặt tuấn lãng bất phàm lập tức hiện lên sự vui vẻ.  

- Thật ngưu bức.  

Lúc này Mẫu Đơn cũng có trong sảnh, nghe mọi người nói chuyện, coi như nàng đã biết rõ chuyện xảy ra, đôi mắt đỏ như máu có chút khác thường nhìn về phía Lục Lâm Thiên.  

- Đứa nhỏ này, con cũng là tiểu gia hỏa đó.  

Long Bích Hàm nhìn Tiểu Long khẽ mỉm cười, đối với Thú tộc mà nói, luận tuổi tác, hiện tại tuổi của Tiểu Long còn rất nhỏ, lại nhìn qua Lục Lâm Thiên nói:  

- Lâm Thiên, ta không quá hiểu việc này. Thế nhưng con phải nhớ kỹ, con nên xin lỗi tiểu gia hỏa này cùng với mẫu thân nó. Bằng không về sau con có hối hận cũng muộn.  

Huyền Hạo nhìn Tiểu Long và Đại công chúa Long Bích Hàm, ánh mắt có chút thâm ý nói với Lục Lâm Thiên.  

Lục Lâm Thiên gật đầu, trong lòng có chút xúc động.  

- Có Kim Hoàng khí, điều này đã chứng minh tất cả, chuyện này không sai.  

Trong đôi mắt xinh đẹp của Độc Cô Cảnh Văn hiện lên sự chấn động.  

Bắc Cung Vô Song nhìn Lục Lâm Thiên, nói:  

- Lâm Thiên, mẫu thân Kinh Vân là ai? Có phải chàng đã biết rồi hay không? Có phải là Lam Linh hay không?  

- Không phải Lam Linh, là một người hoàn toàn khác, ta đã biết một chút.  

Lục Lâm Thiên gật đầu, mẫu thân Kinh Vân tuyệt đối không phải là Lam Linh, trừ Lăng Thanh Tuyền ra, sợ rằng cũng không có ai khác ngoài nàng. Hắn cũng không có quan hệ gì khác với nàng, chỉ có lần trả thù kia mà thôi.  

Mà lần trả thù kia hắn lại để giọt máu của mình lại, chuyện này khiến cho Lục Lâm Thiên có chút suy nghĩ, lại có chút khó tin, không thể không thầm than, trên đời này có quá nhiều chuyện trùng hợp.  

- Biết đại khái? Rốt cuộc ở bên ngoài chàng có bao nhiêu nữ nhân?  

Hai mắt Lữ Tiểu Linh lập tức nhìn hằm hằm vào trên người Lục Lâm Thiên, đường cong mê người hiện ra, nói:  

- Trước tiên thϊếp sẽ không tính sổ với chàng chuyện chàng có bao nhiêu nữ nhân bên ngoài. Dù sao bây giờ chàng cũng phải tìm được mẫu thân của Kinh Vân. Đồ không có lương tâm nhà chàng.  

- Ca ca, việc này Tiểu Linh tỷ nói đúng. Việc quan trọng nhất hiện tại là tìm được mẫu thân của Kinh Vân.  

Lục Tâm Đồng nhìn ca ca, nói:  

- Đợi sau khi Kinh Vân xuất quan, sợ rằng chuyện này cũng khó mà dấu được Kinh Vân.  

- Lâm Thiên, mẫu thân Kinh Vân là ai?  

Độc Cô Cảnh Văn nhìn Lục Lâm Thiên, im lặng một chút rồi nói:  

- Vậy cũng là một chuyện vui, nhiều năm như vậy mà chàng cũng không nói chuyện bên ngoài, chúng ta cũng không hỏi nhiều. Kinh Vân hiện tại cũng đã lớn như vậy, thϊếp thấy chàng cũng nên có một câu trả lời thỏa đáng cho mẫu thân của Kinh Vân. Băng không chúng ta sẽ không tha cho chàng.  

- Hẳn là Lăng Thanh Tuyền, chỉ là hiện tại ta cũng không tìm thấy nàng ta.  

Lục Lâm Thiên nói với chúng nữ.  

- Ồ? Là nàng...  

Lục Lâm Thiên vừa mới nói ra, khiến cho mọi người trợn mắt. Lăng Thanh Tuyền là ai, người ở đây, ngay cả Đại công chúa Long Bích Hàm cũng biết, người này là ai hắn không cần phải nhiều lời. Mọi người đều biết quan hệ của Phi Linh môn và Linh Vũ giới, đặc biệt là Tiểu Long và đám người Lữ Tiểu Linh, Vân Hồng Lăng, Bắc Cung Vô Song... Mọi người đều biết mỗi một lần Lục Lâm Thiên và Lăng Thanh Tuyền gặp mặt đều động thủ, không chết không thôi. Lúc này nghe thấy Lục Lâm Thiên nói ra tên Lăng Thanh Tuyền, chuyện này khiến cho mọi người không có cách nào bình tĩnh được.  

- Lão đại, huynh thật ngưu, ngay cả đệ cũng không biết.  

Tiểu Long không khỏi bội phục lão đại của mình, chuyện này ngay cả một chút manh mối cũng không có, ngay cả hắn cũng mơ mơ màng màng.  

- Lâm Thiên, chàng nói thật sao?  

Vân Hồng Lăng kinh ngạc đứng dậy, đôi mắt xinh đẹp mở to ra, nàng nhớ rõ lúc đại hội Tam tông Tứ môn cùng với thi đấu chọn ra thập đại cường giả trẻ tuổi, Lục Lâm Thiên và Lăng Thanh Tuyền hầu như là gạch đá cùng tan, hung hăng chà đạp lẫn nhau.  

- Giống như ta đang nói đùa sao?  

Lục Lâm Thiên nheo mắt, hít sâu một hơi rồi nói:  

- Lúc này nói ra rất dài dòng, đợi sau này rồi nói đi.  

- Mau chóng tìm Lăng Thanh TUyền, Kinh Vân không biết khi nào mới xuất quan, ngươi định làm thế nào?  

Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nói.  

- Ta cũng không biết.  

Trong lòng Lục Lâm Thiên vừa mừng vừa sợ, thế nhưng đối mặt với chuyện này như thế nào lại khiến cho tâm hắn loạn như ma.  

Một lát sau, trong phòng, Bắc Cung Vô Song cùng với Lục Lâm Thiên có mặt, chúng nữ hiểu ý cười cười rời đi.  

- Chuyện của Kinh Vân có lẽ nên nói với phụ mẫu a, ngày mai bọn thϊếp cùng với Tâm Đồng định tới Lục gia thăm mẫu thân.  

Trong phòng, Bắc Cung Vô Song nói với Lâm Thiên.  

- Các nàng cứ quyết định là được rồi, dù sao mẫu thân sớm muộn cũng sẽ biết.  

Lục Lâm Thiên cười khổ, không biết sau khi mẫu thân biết rõ chuyện này sẽ như thế nào.  

- Ngày mai chàng muốn đi cùng bọn thϊếp tới Lục gia hay không?  

Bắc Cung Vô Song gật đầu, lại nhìn qua Lục Lâm Thiên rồi hỏi.  

- Có lẽ ta không có thời gian, gần đây có nhiều chuyện phải sắp xếp, các nàng đi trước đi.  

Lục Lâm Thiên nói.  

- Được.  

Bắc Cung Vô Song gật đầu, nhìn nam tử trước mắt rồi nói:  

- Phía Lăng Thanh Tuyền thϊếp tin chàng sẽ sắp xếp tốt.  

Lục Lâm Thiên không nói gì, nhìn Bắc Cung Vô Song nói:  

- Ta sẽ làm vậy, cảm ơn nàng.  

- Giữa chúng ta còn phải nói lời cảm ơn sao?  

Bắc Cung Vô Song nhẹ nhàng tiến lên, khẽ tựa vào ngực Lục Lâm Thiên nói:  

- Ta biết ngay Hư không bí cảnh không trói buộc được chàng. Thế nhưng lần sau cũng đừng quá mạo hiểm, chung quy sẽ khiến cho người ta lo lứng.  

- Mạng của ta rất lớn, không dễ dàng chết được đâu.  

Lục Lâm Thiên cười cười, nhẹ nhàng ôm nữ tử động lòng người này vào trong ngực.  

- Đúng rồi, Lam Linh khôi phục thế nào rồi?  

Bắc Cung Vô Song hỏi.  

- Phải cần một ít thời gian, muốn khôi phục cũng không dễ dàng.  

Nhớ tới Lam Linh, trong lòng Lục Lâm Thiên vẫn còn có chút đau đớn, tám năm đau đớn a.  

- Nhất định Lam Linh sẽ không có việc gì, chàng không nên suy nghĩ nhiều.  

Bắc Cung Vô Song cảm nhận cánh tay Lục Lâm Thiên ngày càng siết chặt cho nên ngẩng đầu nhìn Lục Lâm Thiên nói.  

- Về sau ta sẽ không để cho bất luận một người nào trong các nàng chịu tổn thương, ta thề.  

Lục Lâm Thiên nói. Người bên cạnh hắn tuyệt đối không thể bị thương tổn, cho nên phải mau chóng tìm ra Huyết Kiếm Đại Đế, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.  

- Chúng ta cũng không dễ dàng bị thương tổn như vậy đâu.  

Bắc Cung Vô Song cười nói, bằng vào tu vi vào thủ đoạn của nàng, lời này tuyệt đối không phải khoác loác.  

Lục Lâm Thiên nhìn nữ tử trước mắt, gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra, Đông Vô Mệnh rời đi khiến cho Lục Lâm Thiên hiểu được, những năm này hắn vùi đầu vào trong tu luyện, thời gian ở cạnh mọi người quá ít, cho nên hắn đã bỏ qua rất nhiều thứ. Về sau, ít nhiều hắn cũng phải ở bên cạnh người thân nhiều hơn.  
Bình Luận (0)
Comment