Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 3838

Lục Lâm Thiên đi lên tầng bảy, hắn cũng muốn thử dung hợp thêm Niết Bàn Luân Hồi Tử lần nữa, dù sao trong tay hắn còn có không ít.  

Cầm Niết Bàn Luân Hồi Tử trong tay, một cảm giác mát mẻ truyền ra, đột nhiên một đoàn thanh bạch hào quang phóng thích, chỉ thoáng chốc đã biến thành một đoàn linh dịch trong tay hắn.  

Linh dịch mát rượi dung nhập vào tay Lục Lâm Thiên biến mất, năng lượng tinh thuần lập tức tràn vào trong cơ thể hắn.  

Cỗ linh khí thanh bạch sắc chia thành hai phần, tràn vào không gian đại não, nhất thời toàn thân Lục Lâm Thiên đắm chìm trong sương mù tràn ngập…  

Tại một không gian tràn ngập thiên địa năng lượng nồng đậm, bên trên núi non trùng điệp, thật nhiều nữ tử trôi nổi trên không trung, cung kính nhìn ngọn núi cao vυ"t trong mây phía trước, phảng phất như ngọn núi đó chính là thánh địa.  

- Hôm nay xảy ra chuyện gì, sao toàn bộ trưởng lão đều trở về.  

- Không chỉ như thế, toàn bộ trưởng lão bế quan cùng cung chủ đều đi ra.  

- Ta nghe nói là lão tổ luôn ẩn cư mang về một tiểu nha đầu, vì vậy toàn bộ trưởng lão mới tụ tập.  

- Là tiểu nha đầu nào vậy, lại có thể kinh động toàn bộ trưởng lão cùng cung chủ, còn kinh động lão tổ tông trong truyền thuyết.  

Các nữ tử thấp giọng nghị luận, chân khí hùng hậu lan tràn, chứng minh những nữ tử này cũng không phải người bình thường, thậm chí đều là cường giả, nhưng ánh mắt của họ nhìn về phía ngọn núi vô cùng cung kính.  

Sưu sưu!  

Thời gian chậm rãi trôi qua, không biết qua bao lâu trong ngọn núi có hơn hai mươi thân ảnh lướt qua trời cao, hiện thân trên không.  

Trong hơn hai mươi thân ảnh, chỉ có một ít mỹ phụ, đa số đều dáng vẻ thương lão, ánh mắt thâm thúy như biển, lẳng lặng đứng trong hư không, cả phiến thiên địa giống như hỗn loạn, gió giục mây vần.  

Biến hóa làm tận xa xăm thiên địa có không ít chân khí xuyên thấu hư không vô tận quan sát tới nơi này.  

Người đứng đầu là một mỹ phụ chừng ba mươi tuổi, thân mặc cung trang, mái tóc bới cao, chân mày như vẽ, dáng vẻ thoát tục tiên thiên.  

Bên cạnh mỹ phụ có một nữ tử mười tám mười chín tuổi, dáng người lả lướt nảy nở, dung nhan tuyệt mỹ như trích tiên, khí chất cao quý thanh nhã hơn nữa còn hồn nhiên thiên thành.  

- Bái kiến cung chủ, bái kiến chư vị trưởng lão!  

Toàn bộ nữ tử trên không trung đều cung kính quỳ một gối hành lễ.  

Mỹ phụ phất tay cho mọi người đứng dậy, thanh âm du dương nói:  

- Các đệ tử nghe lệnh, từ hôm nay trở đi Lục Doanh bái nhập môn hạ lão tổ Thiên Nữ cung, trở thành đệ tử quan môn của lão tổ, được tôn làm Thiên Nữ Thiên Nữ cung, địa vị như bổn cung, có thể chưởng quan toàn bộ đệ tử trong cung.  

- Cái gì, lão tổ tông thu đồ dệ, đệ tử của lão tổ không ít, nhưng cho tới hôm nay chỉ còn lại một mình cung chủ.  

- Trời ạ, địa vị Thiên Nữ, không kém hơn cung chủ.  

- Bái kiến Thiên Nữ!  

Mọi người quỳ một gối, không ai dám bất kính.  

- Chư vị miễn lễ.  

Lục Doanh lên tiếng, khí chất khuynh đảo chúng sinh.  

- Tiểu sư muội, ngươi về bồi sư tôn trước đi, theo sư tôn tu luyện, chuyện khác ta sẽ lập tức an bài, Thiên Nữ cung toàn lực tìm kiếm Lục Lâm Thiên, Lục Kinh Vân, Lục Du Thược, Dương Quá, Lục Tâm Đồng, Lục Thành.  

Mỹ phụ nói.  

- Vậy phiền toái sư tỷ!  

Lục Doanh cúi người thi lễ, bóng hình xinh đẹp chợt lóe hóa thành lưu quang bay vào trong ngọn núi.  

Ngay sau khi nàng tiến vào trong núi, đông đảo thân ảnh thương lão ngẩng đầu, nhìn vào hư không xa xa.  

Một lão phụ nhân ăn mặc mộc mạc nhìn hư không vô tận nói:  

- Lão tổ Thiên Nữ cung hôm nay thu đồ đệ, đám lão quỷ các ngươi có gì khẩn trương, nếu đã quan sát thì phiền các ngươi thông tri đệ tử trong môn đi, Thiên Nữ của Thiên Nữ cung còn nhỏ tuổi, ngày sau nếu ai dám động tới nàng, đừng trách Thiên Nữ cung không khách khí!  

Thanh âm già nua tuy nói không lớn, nhưng thật lâu sau mới dần tan biến…  

Hô!  

Lục Lâm Thiên mở mắt, thở mạnh một hơi.  

Lại dùng thêm một hạt Niết Bàn Luân Hồi Tử, làm linh hồn hắn lại tẩy lễ thêm một lần, trải qua chín mươi chín lần luân hồi.  

Tuy lần này cũng lấy được không ít ưu đãi, nhưng không thể sánh với lần đầu.  

Tâm thần quan sát toàn bộ biến đổi trong Thiên Trụ giới, nhóm người Kim Viên còn đang dung hợp Niết Bàn Luân Hồi Tử, mà Thái A cùng Huyền Tuyết Ngưng còn chưa có động tĩnh gì.  

Có thể lưu lại trong không gian tràn đầy năng lượng thế này là một chuyện đáng giá cao hứng, nhưng Lục Lâm Thiên lại không vui mừng, nếu không thể đi ra khỏi Vạn Thế liệp tràng, hắn chắc chắn sẽ hỏng mất.  

Nhưng tìm không thấy lối ra hắn cũng không có biện pháp nào, lại không thể xé rách không gian rời đi, chỉ có thể bị vây khốn ở đây.  

Buồn bực hồi lâu Lục Lâm Thiên chỉ có thể chờ đợi, chỉ cần Huyền Tuyết Ngưng khôi phục hẳn là có thể đi ra ngoài, chẳng qua sau khi nàng khôi phục sẽ làm gì thì bản thân hắn cũng không dám cam đoan.  

…  

Ba lão giả, quần áo có chút hỗn độn, chẳng qua chân khí vô cùng hùng hồn như núi lớn, trên đầu vai ba người có khối huy chương tinh mỹ, vô cùng độc đáo, có chút khác biệt với quần áo hỗn độn cùng dáng vẻ hung thần ác sát của ba người.  

Giờ phút này bên ngoài sơn cốc có hai tòa giá khôi lỗi trôi nổi, mấy trăm người vây quanh nhìn giống như đạo phỉ thế giới, đang vô cùng cung kính dập đầu, đầu rơi máu chảy cũng không dám dừng lại, toàn thân bị hù dọa run rẩy, sắc mặt đều trắng bệch.  

- Lão nhị lão tam, các ngươi xem ba tiểu tử này tuấn lãng bất phàm, rất có phong vận của ta khi còn trẻ tuổi a.  

Lão nhân đứng giữa nhướng mày nói, trong mắt mang theo ý cười.  

- Không sai, ba tiểu tử này sát phạt quyết đoán, làm việc gọn gàng, cũng có vài phần thần thái của ta lúc còn tuổi trẻ.  

Lão nhân bên trái gật đầu, đắc ý không thôi.  

- Thà chết chứ không khuất phục, một thân ngông nghênh, thực lực lớn vượt qua tu vi bản thân, lại tu luyện nhiều áo nghĩa, chỉ sợ dù là các tiểu tử đỉnh cấp trong đại tộc Hỗn Độn thế giới cũng chỉ như vậy mà thôi.  

Lão nhân bên phải ý cười dạt dào.  

- Đa tạ ba vị tiền bối cứu giúp!  

Ba thanh niên toàn thân đầm đìa máu tươi, thanh niên đứng giữa thu liễm chân khí tiêu sát sắc bén, lại thu liễm khải giáp hộ thân, dùng tay áo lau máu trên miệng, hướng ba lão giả đa tạ nhưng ánh mắt vẫn mang theo cảnh giác.  

- Tiểu tử, các ngươi là ba huynh đệ đi, tên là gì?  

Lão giả ở giữa hỏi.  

Thanh niên thoáng do dự, nói:  

- Chúng ta là ba huynh đệ, ta tên Lục Thành, ngũ đệ Lục Trực, lục đệ Lục Phương.  

Lão giả bên trái nghe vậy liền tươi cười:  

- Thật đúng là ba huynh đệ a, quả thật tốt quá!  

Lão giả bên phải nói:  

- Ba tiểu tử, hôm nay ba chúng ta hữu duyên gặp được các ngươi, có ý tính toán thu các ngươi làm đồ đệ, các ngươi cảm thấy thế nào, có phải rất chấn động, quá đỗi vui mừng hay không?  

Ánh mắt Lục Thành khẽ động, quan sát ba lão giả, ôm quyền nói:  

- Ba vị tiền bối, ba huynh đệ chúng ta cảm tạ ba vị tiền bối ra tay cứu giúp, nhưng chúng ta đã có sư phụ, cho nên còn chưa có ý định bái sư!
Bình Luận (0)
Comment