Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 720

– Chưởng môn, đối thủ của Phi Linh môn ta cũng không phải Quỷ Vũ Tông. Quỷ Vũ Tông không bị diệt vậy thì đối thủ của chúng ta cũng chỉ có một Quỷ Vũ Tông mà thôi. Nếu như Quỷ Vũ Tông bị diệt, đối thủ của Phi Linh môn chúng ta sẽ có rất nhiều, hơn nữa một mỗi đối thủ đều có thực lực không kém Quỷ Vũ Tông, trừ phi là Phi Linh môn ta có thực lực tuyệt đối, bằng không thì không dễ chọc vào các thế lực khác.  

Lục Lâm Thiên không nói gì, ánh mắt nhìn sang Diệp Mỹ rồi nói.  

– Diệp phó đường chủ, ngươi có ý kiến gì không?  

Diệp Mỹ ngẩng đầu, khuôn mặt trái xoan hiện lên trước mặt mọi người mang theo vẻ thanh nhã, hai mắt do dự một chút rồi nhìn về phía Lục Lâm Thiên nói:  

– Chưởng môn hỏi như vậy chắc hẳn đã có dự tính từ trước, không bằng chưởng môn nói ra dự tính của mình cho mọi người cùng nghe đi.  

Lục Lâm Thiên mỉm cười, trong lòng lại có chút kinh ngạc, hai tỷ muội Diệp gia này quả thực không giống người thường.  

– Diệp đường chủ, các ngươi có xác định người của Quỷ Vũ Tông tới đây chỉ có một Vũ Suất là Đới Cương Tử chứ?  

Lục Lâm Thiên nói với Diệp Phi.  

– Trong Quỷ Vũ Tông ta đã bố trí không ít người hẳn là không sai được. Đầu lĩnh chỉ có một mình Đới Cương Tử là mạnh nhất.  

Quỷ Ảnh La Sát Diệp Phi nói.  

– Lộc Sơn cung phụng, Thanh Hỏa cung phụng, lúc này phải mời hai vị xuất thủ một lần rồi.  

Lục Lâm Thiên nói với Lộc Sơn lão nhân và Thanh Hỏa lão quái.  

– Đới Cương Tử kia chỉ có thực lực Vũ Suất tam trọng, một ngón tay của ta là có thể đánh chết hắn.  

Thanh Hỏa lão quỷ lạnh lùng nói.  

– Đương nhiên ta biết bằng vào thực lực của Thanh Hỏa cung phụng có thể đơn giản giết Đới Cương Tử, thế nhưng ta không cần hắn chết, ta cần hắn sống, để phòng ngừa vạn nhất, tốt nhất là Thanh Hỏa cung phụng và Lộc Sơn cung phụng đồng loạt ra tay đi. Nhanh chóng bắt được Đới Cương Tử, việc này cũng không được xảy ra sai sót cho nên phải dựa vào hai vị cung phụng rồi.  

Lục Lâm Thiên nói.  

– Đương nhiên không thành vấn đề.  

Lộc Sơn lõa nhân nói, một Vũ Suất tam trọng hắn không đặt vào trong mắt.  

– Chỉ một cái nhấc tay mà thôi.  

– Âu Dương đường chủ, Hình đường các ngươi muốn làm một Vũ Suất tam trọng sống không bằng chết có lẽ cũng không thành vấn đề đó chứ?  

Lục Lâm Thiên lập tức nói với Âu Dương Lãnh Tật.  

– Để cho hắn muốn sống không sống nổi, muốn chết không chết được tuyệt đối không thành vấn đề.  

Âu Dương Lãnh Tật nói.  

Lục Lâm Thiên mỉm cười, thầm nghĩ trong lòng, cơ hội lần này có thể thành công hay không thì phải nhìn vào vận khí. Nếu có thể thành công sau này con đường của Phi Linh môn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.  

Đêm khuya, sau khi trở lại đình viện, Lục Lâm Thiên khẽ nhíu mày, dường như đang nghĩ tới chuyện gì đó, lập tức bắt đầu tu luyện. Một lát sau toàn thân được bao phủ bởi một vòng quang mang.  

Sáng sớm ngày hôm sau, khi ánh nắng xuyên qua làn sương mỏng chiếu xuống mặt đất, vạn vật như bừng tỉnh. Núi non chung quanh Phi Linh môn lúc này như được bao phủ bởi ánh sáng mơ ảo, thi thoảng trong bầu trời còn có tiếng chim hót du dương truyền ra.  

Hậu sơn Phi Linh môn, thân ảnh Lục Lâm Thiên hiện lên, tiếp tục tu luyện vũ kỹ của mình, từng thanh âm bùng nổ bắt đầu vang vọng. Sau khi tu luyện mệt mỏi, Lục Lâm Thiên lại khoanh chân ngồi xuống bắt đầu lĩnh ngộ lực lượng thuộc tính.  

Cứ như vậy tròn một ngày một đêm, Lục Lâm Thiên cứ thế tu luyện. Lúc chạng vạng, Lục Lâm Thiên trở về đình viện của mình, khóe miệng khẽ mỉm cười, dường như đã có chút thu hoạch.  

Một ngày một đêm trôi qua, Phi Linh môn giống như những ngày bình thường, không có gì thay đổi. Ban đêm, Lục Lâm Thiên lại tiếp tục tu luyện.  

Vào ngày thứ ba. Khi Lục Lâm Thiên đang ở hậu sơn tu luyện vũ kỹ thì trên bầu trời có một đầu yêu thú phi hành thể tích cũng không lớn lắm đang xoay quanh bầu trời.  

– Rốt cuộc cũng tới rồi sao?  

Lục Lâm Thiên ngẩng đầu, ánh mắt biến đổi, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh nhạt.  

Cách Phi Linh môn hơn mười dặm, một đám thiết kỵ nhanh chóng chạy về phía trước tạo thành một đám bụi bặm phía sau. Cũng hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người.  

– Là người Quỷ Vũ Tông, trên lưng yêu thú phi hành dường như là phó tông của Đới Cương Tử của Quỷ Vũ Tông.  

– Nhiều người như vậy, lại hùng hổ, không biết Quỷ Vũ Tông này muốn gì.  

– Phía trước chính là Phi Linh môn, không cần phải nói, Quỷ Vũ Tông này hẳn là đang đi tới Phi Linh môn. Đoạn thời gian trước nghe nói Phi Linh môn diệt Thiên Nhất môn, đánh chết trưởng lão của Quỷ Vũ Tông. Có lẽ đã khiến cho Quỷ Vũ Tông nổi giận, tư thế này, lại thêm Đới Cương Tử tự mình tới, có lẽ là tới diệt Phi Linh môn.  

– Chúng ta mau đi theo, Phi Linh môn lần này phiền phức lớn rồi, không ngờ Đới Cương Tử lại tự mình tới đây.  

Ngoài Phi Linh môn, tất cả đều có vẻ cực kỳ yên tĩnh, rồi đột nhiên một mảnh chấn động từ phía xa truyền tới.  

Phanh Phanh.  

Tiếng một đám thiết kỵ nhanh chóng truyền tới, một lát sáu, hai nghìn thân ảnh xuất hiện trước cửa Phi Linh môn mang theo một đám bụi bảm. Trước mặt hai nghìn thiết kỵ này còn có một đám yêu thú phi hành lớn.  

Dừng.  

Một lát sau, hai nghìn đạo thân ảnh này đã dừng lại trước Phi Linh môn chừng hơn nghìn thước, một đám bụi bặm phía sau thiết kỵ bùng lên.  

Trong bầu trời, yêu thú phi hành xoay quanh ở tầng trời thấp, trên đó có hơn hai mươi ánh mắt âm lệ nhìn về phía Phi Linh môn.  

– Phó tông chủ, đây là Phi Linh môn.  

Trên lưng yêu thú phi hành, một lão giả mặc trường bào màu vàng nói.  

Sắc mặt Đới Cương Tử trầm xuống, tâm thần dường như đang tỏa ra.  

– Đới Cương Tử, chúng ta lại gặp mặt.  

Một thanh âm vang lên, lúc này từ bên trong Phi Linh môn có một yêu thú phi hành khổng lồ bay ra, chính là Thiên Sí Tuyết Sư.  

Rống Rống.  

Thiên Sí Tuyết Sư rít gào một tiếng, tiếng gầm mang theo một cỗ uy áp huyết mạch nhanh chóng truyền đi.  

…  

Trên mặt đất, hai nghìn thiết kỵ lập tức bất an, yêu thú phi hành tọa kỵ của Đới Cương Tử trên bầu trời cũng kinh hoàng không ngớt, toàn thân run rẩy, khi tiếng gầm của Thiên Sí Tuyết Sư biến mất thì mới khôi phục lại bình thường.  

– Tiểu tư, Phi Linh môn các ngươi càng lúc càng lớn mật, hôm nay bản tông phải bình định Phi Linh môn nho nhỏ của các ngươi.  

Đới Cương Tử nhìn chằm chằm vào Lục Lâm Thiên trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư phía trước, ánh mắt khẽ đảo qua Tiểu Long trên vai Lục Lâm Thiên, cuối cùng hàn ý tập trung trên người Lục Lâm Thiên.  

– Ha ha, Đới Cương Tử, chỉ bằng ngươi sao? Lẽ nào ngươi nghĩ đối phó với Phi Linh môn ta dễ vậy sao?  

Lục Lâm Thiên nói, trên mặt xuất hiện nụ cười nhạt.  

– Hừ, ta muốn nhìn xem Phi Linh môn ngươi dựa vào cái gì mà dám chống lại ta.  

Đới Cương Tử lạnh lùng nhìn Lục Lâm Thiên nói.  

– Ha ha, nếu có bản lĩnh vậy thì trước tiên giết ta đi. Chỉ sợ Đới Cương Tử ngươi không có được thực lực này, bằng không sao lại là một Phó tông chủ cơ chứ. Tốt hơn hết là lập tức cút về cho ta. Ta có thể tha cho ngươi một mạng.
Bình Luận (0)
Comment