Quyển một: Việt quốc phong vân
Chương 1: Đoàn Ngọc
----o0o----
Tác giả : Miên Lý Tàng Châm
Trần Minh ngước mặt lên bầu trời xanh thẳm, ánh mắt chứa đựng đầy sự mơ mộng:
- Ta nghe đồn từ Việt quốc đi thẳng về phía Đông sẽ là Đông Hải mênh mông, ngoài đó có tồn tại một tiên môn thần bí. Còn trên đỉnh Lạp Sơn cũng có tồn tại tiên nhân, đã có người từng nhìn thấy thần tiên xuất hiện ở đó, họ chân đạp hư không, tay dùng thần kiếm đánh nhau với yêu ma quỷ quái.Thôn Vĩnh Lạc nằm ở một nơi hẻo lánh tít phía nam thành Gia Bảo, thuộc địa phận của Vũ quận. Cả Việt quốc bao gồm tổng cộng mười hai quận lớn nhỏ, theo thứ tự trải dài từ phía Bắc xuống phía Nam, Vũ quận là một quận tầm trung, nằm ở gần sát phía nam Việt quốc. Tuy nói là tầm trung nhưng thực tế Vũ quận cũng có tới hai mươi tư thành trì, cùng vô số các thôn làng lớn nhỏ phân bố rải rác xung quanh lãnh địa. Trong hai mươi tư thành trì này thì thành Gia Bảo chính là lớn nhất, là nơi cư ngụ của Tổng đốc đại nhân Phàn Ô Long, người cai quản chính thức ở Vũ quận.
Quay lại thôn Vĩnh Lạc, lúc này tại căn nhà gỗ đơn sơ giản dị trong thôn, Đoàn Ngọc đang ngồi chăm chú nghe thầy giáo giảng bài. Xung quanh Đoàn Ngọc còn có hơn chục đứa nhỏ khác tuổi tầm mười lăm, mười sáu, cũng xem như là trạc tuổi cậu..
Đoàn Ngọc là một cậu bé gầy gò ốm yếu, thể hình không nổi trội lắm so với chúng bạn đồng lứa, tuy nhiên, ở khuôn mặt cậu có một điểm rất đặc biệt, mà khi người khác nhìn vào một lần thì sẽ mãi không thể nào quên, đó chính là đôi mắt sáng ngời của cậu.
Đôi mắt của Đoàn Ngọc rất đẹp, đó là một đôi mắt to tròn, đen trắng phân minh, rất có thần thái, mỗi khi đôi mắt này di chuyển thì sâu bên trong con ngươi thường ánh lên thần quang ẩn hiện.
Nói đi cũng phải nói lại, cũng chính đôi mắt này đã làm thay đổi cuộc đời của Đoàn Ngọc.
Đoàn Ngọc thực chất chỉ là một đứa trẻ mồ côi, không cha không mẹ, từ nhỏ đã phải vất vả lăn lộn kiếm sống, làm đủ mọi nghề để tự nuôi lấy bản thân. Cũng mới năm ngoái đây thôi Đoàn Ngọc còn phải lê lết trong một ngôi miếu hoang, gia nhập vào đám cái bang ở đó hòng tìm một chỗ trú chân để ngủ vào ban đêm, thế mà bây giờ cậu lại được thầy giáo duy nhất trong thôn Vĩnh Lạc, Lý Vân nhận làm con nuôi, đem về sống cùng nhà với ông ta.
Chuyện là vào năm ngoái, khi Lý Vân đến thành Gia Bảo mua ít đồ dùng về cho gia đình, tình cờ khi ấy trong thành Gia Bảo cũng xuất hiện một vị quái nhân. Vị quái nhân này sở trường bói toán, am hiểu quá khứ vị lai, coi trăm người trúng cả trăm người, làm cho thành Gia Bảo náo loạn cả lên, tuy nhiên hành tung của quái nhân này lại bất định, hành vi cũng kì quái. Y không nhận tiền bạc, cũng không phải ai cũng được y xem bói, y cứ lang thang khắp nơi trong thành Gia Bảo, khi nhìn trúng ai thì sẽ tự động đến xem cho người đấy.
Đoàn Ngọc chính là một trong những người được vị quái nhân chọn trúng. Và tình cờ khi ấy thầy giáo Lý Vân cũng xuất hiện gần đó, nghe rõ mồn một những gì vị quái nhân này xem cho Đoàn Ngọc.
Theo như những gì vị quái nhân này nói thì tương lai Đoàn Ngọc sẽ như cá chép vượt vũ môn mà hoá rồng, trở thành cửu ngũ chí tôn, tức chính là trở thành hoàng đế. Những lời này nghe có vẻ hoang đường, nhưng thầy giáo Lý Vân lại vô cùng tin tưởng, bởi vì trong lịch sử, vào thời nhà Trần, Trần Thái Tổ Trần Thừa lúc bé vốn cũng chỉ là một đứa trẻ chăn trâu, nhưng được thầy tướng số nổi danh lúc ấy là Hi Di lão nhân đoán mệnh sau hai mươi năm Trần Thừa sẽ thống nhất Việt quốc, trở thành hoàng đế đầu tiên của nước này.
Hiện tại, thầy giáo Lý Vân nhìn tướng mạo Đoàn Ngọc tuy tầm thường, nhưng đôi mắt lại sáng rực rỡ, hệt như ngọc giấu trong đá, chưa gặp được thời cơ nên chưa hiển lộ, quả nhiên chính là cốt cách của bậc hiền nhân. Thầy giáo Lý Vân năm nay đã ngoài sáu mươi tuổi, thuộc vào loại người gần đất xa trời, cả đời ông chẳng làm nên được đại sự gì, nay chợt nghe những lời tiên đoán của quái nhân về số phận của Đoàn Ngọc thì trong lòng liền hứng khởi vui mừng, quyết tâm nhận Đoàn Ngọc về nuôi, xem như là đánh một canh bạc cùng số phận.
Tuy nhiên, việc quái nhân tiên đoán Đoàn Ngọc trở thành hoàng đế cũng là việc khi quân phạm thượng, nếu để lộ phong phanh thì sẽ dẫn tới hoạ mất đầu, thậm chí ghê gớm hơn cả là tru di cửu tộc. Sau khi nhận Đoàn Ngọc trở thành con nuôi của mình, thầy giáo Lý Vân đã căn dặn cậu không được kể với ai về chuyện tao ngộ với quái nhân, đồng thời để chắc ăn hơn thì Lý Vân còn dựng riêng cho Đoàn Ngọc một căn chòi hơn cuối thôn Vĩnh Lạc, một nơi hẻo lánh ít ai chú ý. Hàng ngày sau giờ học trên lớp thì Đoàn Ngọc sẽ trở về căn chòi này trú ngụ, Lý Vân sẽ đem thức ăn đến đồng thời giảng dạy thêm một số kiến thức cho cậu như an bang tế thế, trị quốc an dân.
- Đoàn Ngọc, thầy vừa giảng gì trò có hiểu không?
Lý Vân nghiêm túc nhìn Đoàn Ngọc, yêu cầu cậu đứng dậy trả lời câu hỏi của mình. Đoàn Ngọc nghe thế liền đứng thẳng dậy, đáp:
- Thưa thầy, trò hiểu được đôi chút. Mục đích học tập Nho đạo chính là để rèn luyện những phẩm chất tốt đẹp của con người, ví dụ trung với vua, hiếu với cha mẹ, nghĩa khí với bạn bè, xả thân với quốc gia.
Lý Vân nghe câu trả lời thì cũng hài lòng, nhưng chợt lạnh lùng quát:
- Thân là đàn ông, nếu hiểu thì nói hiểu, không hiểu thì nói không, “hiểu được đôi chút” là thế nào? Đoàn Ngọc, con nên nhớ, muốn đứng trên người khác thì tính tình phải cường liệt, cứng rắn hơn người khác, tuyệt đối không được để thua ai.
Đoàn Ngọc cúi gầm mặt, không dám trả lời lại. Chợt trong lớp có một cậu học trò nhỏ khác đứng lên, hỏi:
- Thưa thầy, tại sao những gì thầy dạy cho Đoàn Ngọc đều khác với bọn trò vậy. Rõ ràng hôm trước thầy nói con người sống trên đời thì phải khiêm cung, biết nhẫn nhịn, trong lời nói phải e dè, cẩn thận từng chút mà?
Lý Vân nhìn cậu học trò vừa đứng lên, thì ra đây là bạn thân của Đoàn Ngọc, Trần Minh. Ông biết mình đã hơi quá lố nên vội đằng hắng trả lời:
- Trần Minh, những điều trò nói rất đúng. Những đạo lý như khiêm cung, nhẫn nhịn, e dè, cẩn thận thì ai cũng nên thực hiện, nhưng mà chúng ta phải biết vận dụng chúng một cách khôn khéo, tuỳ hoàn cảnh mới được.
Không đợi đám học trò cùng Trần Minh hỏi thêm gì, Lý Vân nói tiếp:
- Thôi, hôm nay học đến đây, ngày mai chúng ta tiếp tục. Các trò giải tán đi!
Đám học trò vừa nghe được nghỉ liền oà lên vui sướng, vội vã cất sách vở đi, lao ra khỏi lớp học. Đoàn Ngọc liếc nhìn thầy giáo Lý Vân một cái, thấy ông không có gì muốn dặn dò nên cũng nhanh chóng cùng Trần Minh tung tăng chạy ra khỏi lớp học.
…………………………..
Cách thôn Vĩnh Lạc không xa có một cánh rừng lớn, bên trong tồn tại một con suối nhỏ chảy ngang qua. Diện tích con suối không lớn lắm, nhưng nghe những người lớn trong thôn nói lại thì hình như con suối này rất dài, chảy đến tận địa phận của thành Gia Bảo.
Lúc này Đoàn Ngọc đang cùng Trần Minh ngồi vắt vẻo trên cành của một cây cổ thụ, phía dưới chính là con suối kia. Cả hai cười ha há, nói đùa nhí nhố với nhau.
- Này Đoàn Ngọc, thầy Lý Vân có đối xử tốt với ngươi không?
Trần Minh tuy biết việc Lý Vân nhận chăm sóc Đoàn Ngọc, nhưng lại không biết ông đã nhận Đoàn Ngọc làm con nuôi. Về điểm này Lý Vân cẩn thận dấu kín, chỉ nói với người xung quanh là thấy hoàn cảnh Đoàn Ngọc khó khăn vất vả, nhưng lại thông minh hiếu học, nên quyết định giúp đỡ nó học tập, mai sau kiếm được công danh sẽ trả ơn lại cho ông.
Đoàn Ngọc cười đáp:
- Thầy Lý Vân rất tốt với ta, chỉ là thầy quá nghiêm khắc, lâu lâu mới để cho ta có cơ hội ra ngòi rong chơi như thế này.
- Hà, sống như thế thật chẳng vui sướng tí nào! Ta đây sau giờ học thì liền chạy đi chơi khắp nơi, như vậy mới khoát hoạt, tiêu dao tự tại chứ!
Trần Minh nghê ngao hát vài câu, rồi chợt hỏi tiếp:
- Đoàn Ngọc, lớn lên ngươi định sẽ làm gì? Đi thi công danh sao? Ta nói thật, chúng ta xuất thân từ một thôn làng hẻo lánh như thế này, cho dù có thông minh tuyệt đỉnh, thì chắc chắn cũng sẽ thua xa bọn vương gia công tử nơi quận thành. Bọn chúng suốt ngày được chăm lo dạy dỗ cẩn thận, thầy giỏi kèm cặp, gia đình lại có tiền có quyền. Đi thi sao? Việc này ta thấy chẳng bao giờ khả quan!
Đoàn Ngọc nghe vậy cười ha hả:
- Đừng bi quan thế chứ! Nên nhớ, nếu dám đi thì ngươi sẽ còn cơ hội, chứ nếu ngay cả việc đi mà cũng không dám thì thất bại là cái chắc rồi.
Trần Minh lắc đầu than thở:
- Ta thì không có nhiều dũng khí như ngươi. Lớn lên ta sẽ chu du thiên hạ, ta đọc sách nghe đồn thế gian này tồn tại rất nhiều chuyện lý thú…
- Ví dụ như?
Trần Minh ngước mặt lên bầu trời xanh thẳm, ánh mắt chứa đựng đầy sự mơ mộng:
- Ta nghe đồn từ Việt quốc đi thẳng về phía Đông sẽ là Đông Hải mênh mông, ngoài đó có tồn tại một tiên môn thần bí. Còn trên đỉnh Lạp Sơn cũng có tồn tại tiên nhân, đã có người từng nhìn thấy thần tiên xuất hiện ở đó, họ chân đạp hư không, tay dùng thần kiếm đánh nhau với yêu ma quỷ quái.
- Xì, ba cái chuyện tầm phào, tất cả chỉ là mơ tưởng hão huyền.
Đoàn Ngọc bĩu môi, những cái chuyện nhảm nhí này được ghi chép trong mấy cuốn truyện tiểu thuyết bán đầy ngoài chợ. Cái tên Trần Minh này hôm trước theo cha đến thành Gia Bảo đã mua được một cuốn gọi là Tiên Ma bí lục, ghi lại những chuyện thần kỳ trong nhân gian. Mấy thứ đấy nghe cũng hay, nhưng Đoàn Ngọc căn bản không tin, bởi vì nếu có thần tiên, thì tại sao thế gian này lại chưa từng có người nhìn thấy họ.
Tuy là thần tiên không có, nhưng vẫn xuất hiện những người tu hành Đạo gia, Phật môn, cùng Nho gia đi lại trong nhân gian, không ngừng tuyên truyền lý thuyết môn phái của mình. Nhưng những người này chả có phép thuật gì cả, những gì họ nói đơn thuần cũng chỉ là các khái niệm về đạo đức, luân lý đời thường mà thôi.
Trần Minh thấy biểu tình của Đoàn Ngọc như thế thì không khỏi tức giận, đưa tay xô Đoàn Ngọc một cái, khiến cậu rớt từ trên cành cây xuống dưới con suối. Cành cây này không cao lắm nên cũng chẳng có nguy hiểm gì, tuy nhiên người Đoàn Ngọc lúc này đã bị nước bắn vào làm ướt sũng.
- A cái thằng khốn này, dám chơi ta à?
Đoàn Ngọc giận dữ, chạy lên bãi cỏ gần đó, nhanh tay nhặt một đống phân trâu khô ném thẳng vào người của Trần Minh. Trần Minh thấy thế biến sắc, tuy là dân nông thôn, nhưng cậu ta cũng rất e sợ cái thứ “dơ dáy nhất trần gian” này, duy chỉ có Đoàn Ngọc không sợ, bởi vì nó đã từng lê lết, lăn lộn làm ăn xin, những thứ nhục nhã dơ dáy phải hứng chịu đôi lúc còn ghê gớm hơn thế này nữa kìa.
Mắt thấy đống phân khô sắp bay tới, Trần Minh hét lớn, né đầu sang một bên, may mắn tránh khỏi. Trần Minh thoát khỏi hiểm cảnh, quay lại nhìn Đoàn Ngọc cười hắc hắc, ra chiều đắc ý. Nào ngờ đột nhiên cả hai nghe một ối vang lên phía sau Trần Minh cách đó không xa.
Cả Đoàn Ngọc cùng Trần Minh không hẹn mà cùng quay đầu lại, có hai tiểu cô nương một áo đỏ, một áo tím đang đứng nơi đó. Cô bé áo tím lúc này đang hét toáng lên vì nhìn thế một bãi phân trâu khô dính thẳng vào mặt của cô bé áo đỏ.
Cô bé áo đỏ này đứng sững người một lát rồi chợt khóc toáng lên, khiến cả Trần Minh cùng Đoàn Ngọc kinh hoảng.
- A, các ngươi là Trần Minh, Đoàn Ngọc…