Quyển ba: Hắc Thủ vươn mình!
Chương 105: Phân chia nhiệm vụ, thành lập thêm hai đường mới!
----o0o----
Tác giả : Miên Lý Tàng Châm
Trần Lạc cầm chén trà lên uống. Chén trà vẫn còn rất nóng.
Gã vừa uống mà vừa trợn tròn mắt, tuy vốn điềm tĩnh, nhưng gã cũng không thể tin nổi những gì vừa xảy ra. Đoàn Ngọc mới đi được chừng năm phút, mình lấy trà ra pha, còn chưa kịp uống thì Đoàn Ngọc đã trở về, đồng thời khiến Đỗ Phi Hùng phải dắt toàn bộ thuộc hạ đến đầu hàng.
Thiết Trụ và hai anh em song sinh Lý Bá, Lý Nham cũng có biểu tình tương tự. Cả hai tròn xoe mắt nhìn Đỗ Phi Hùng đang quỳ mọp trong gian mật thất của Hắc Thủ. Bọn thuộc hạ của Đỗ Phi Hùng đã được Huyền Ẩn sắp xếp cho một nơi cư trú tạm thời. Còn bây giờ, thủ lĩnh của chúng sẽ phải vào trong mật thất “uống trà” với bọn Đoàn Ngọc.
Phải mất một lúc lâu, Lý Bá mới run run hỏi:
- Ngươi… ngươi… rốt cuộc tu vi ngươi cao đến đâu? Đã áp súc bao nhiêu lần rồi?
- Chỉ chín lần thôi!
Đoàn Ngọc đáp gọn. Nhưng hắn không ngờ câu trả lời của mình lại khiến Lý Bá suýt nữa té xuống ghế. Thiết Trụ hỏi:
- Chín lần ư? Ngươi không đùa ta đấy chứ? Chỉ mới một ngày không gặp… mà… mà đã biến thái như vậy?
Đoàn Ngọc lắc đầu thở dài:
- Chính xác là mười năm. May mắn thời gian tại bí cảnh của Yêu Linh Thánh Tông trôi đi rất chậm, nên ta mượn cơ hội này đột phá.
Tuy giải thích như thế là hợp lý, nhưng chín lần áp súc cũng là quá phi thường rồi. Thiết Trụ là đệ tử của chưởng môn Yêu Linh Thánh Tông, nhưng cũng chỉ áp súc được bốn lần, cái này có thể đổ thừa do Yêu Linh Thánh Tông đã lụi tàn, không còn mạnh mẽ như mấy ngàn năm trước. Nhưng Đoàn Ngọc thì sao? Hắn không môn không phái, chưa hề thấy hắn sử dụng bất kỳ công pháp thượng thừa nào, vậy mà chỉ trong mười năm ngắn ngủi đã áp súc đến chín lần, gia nhập hàng ngũ “thiên tài” của Việt quốc.
Đoàn Ngọc mỉm cười, vẫn không tỏ vẻ gì kiêu ngạo, nhẹ nhàng nói:
- Sao nào? Bây giờ các huynh đã đặt niềm tin vào tiểu đệ rồi chứ?
- Thuộc hạ không dám!
- Lúc trước Lý Bá vô lễ, xin minh chủ xử phạt!
- Trần Lạc xin nhận tội!
Đoàn Ngọc vừa dứt lời, cả đám Trần Lạc, Lý Bá, Lý Nham, Thiết Trụ đã đồng thời đứng bật dậy, ôm quyền khom lưng xin lỗi hắn. Bấy nhiêu cũng đủ chứng tỏ ở trong tu đạo giới, thực lực quan trọng đến mức nào. Nhưng mà không nên vì vậy mà tự kiêu, rất dễ làm mết lòng các vị huynh đệ này, vì thế hắn vội vã đứng lên, tới đỡ bốn người Trần Lạc dậy, rối rít nói:
- Các huynh sao lại như vậy? Đều là huynh đệ vào sinh ra tử, hoạn nạn có nhau! Chỉ cần các huynh đặt niềm tin vào ta là đủ rồi.
Thiết Trụ ngắt lời:
- Đoàn Ngọc, từ nay về sau, ở bên ngoài chúng ta sẽ là huynh đệ, nhưng khi đã vào công việc, cứ nên giữ địa vị chúa công và thuộc hạ, như thế tốt hơn.
Trần Lạc cũng gật đầu:
- Ta đồng ý.
Hai anh em Lý Bá, Lý Nham cũng không phản đối. Đoàn Ngọc biết, tạm thời, ba người này đã thuần phục mình, nhưng độ trung thành của bọn họ vẫn chưa đáng tin cậy lắm, chỉ có thể mượn thời gian để trau dồi thêm tình cảm mà thôi.
Đoàn Ngọc ngồi xuống ghế, khuôn mặt trở nên nghiêm túc, nói:
- Được. Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu phân chia công việc trong Hắc Thủ lại một lần nữa.
- Tuân mệnh!
Bốn người Trần Lạc, Lý Nham, Lý Bá, Thiết Trụ cùng ngồi xuống ghế. Đoàn Ngọc nhìn Đỗ Phi Hùng nãy giờ vẫn đang quỳ mọp dưới đất, nói:
- Đỗ Phi Hùng, nay ngươi đã thuần phục Hắc Thủ, bổn minh chủ sẽ không bạc đãi ngươi. Đứng lên nghe lệnh!
Đỗ Phi Hùng run rẩy đứng lên. Đối với vị minh chủ trẻ tuổi này, trong lòng y chỉ có bái phục và kính sợ. Ban nãy khi vị minh chủ này vừa đến tổng đài của y, thì chỉ cần dùng một chiêu đã đánh cả trăm người ngã lăn quay, đến một chút sức phản kháng cũng không có, đủ thấy hắn cường hãn đến mức độ nào. Tâm lý của những kẻ như Đỗ Phi Hùng chính là sợ kẻ mạnh, ham mê vật chất. Chỉ cần có đủ tiền và có đủ sức mạnh là có thể bắt y quy phục.
- Đỗ Phi Hùng. Nay ta phong cho ngươi làm đường chủ Chính Nghĩa Đường, hãy đem tất cả thuộc hạ cũ của mình thu nạp vào đây. Tôn chỉ hoạt động của Chính Nghĩa Đường từ nay về sau sẽ là: “Thu nạp tất cả những tu sĩ cô khổ, chỉ cần trở thành huynh đệ của ta, đồng cam cộng khổ với ta, ta sẽ không làm cho ngươi thất vọng!”.
Mục đích mỗi đường lập ra đều được Đoàn Ngọc tính toán rất kỹ càng.
Nghịch Thiên Đường thuộc về ma đạo, đại diện cho sự bất kham của con người, hắn sẽ dùng nó để thực hiện những công việc đòi hỏi tính điên cuồng và tàn nhẫn nhất.
Vạn Yêu Đường đại diện cho lòng trung thành, đây sẽ là nòng cốt để hắn phòng ngừa việc các đường khác tạo phản.
Còn Chính Nghĩa Đường, đại diện cho chính nghĩa, mục đích lập ra là để thu phục nhân tâm. Thâm chí Đoàn Ngọc còn tính toán, nếu sau này Chính Nghĩa Đường phát triển quá mạnh, thì sẽ để nó tách ra làm một lực lượng “đối lập” với Hắc Thủ, nhưng bản chất vẫn thuộc về Hắc Thủ. Tuy vậy cũng chỉ là tính toán, còn tương lai như thế nào thì chỉ có ông trời mới được.
- Huyền Ẩn nghe lệnh!
- Có thuộc hạ!
- Phong cho ngươi làm phó đường chủ Chính Nghĩa Đường, hãy cùng với Đỗ Phi Hùng bắt đầu tiến hành chiêu binh mãi mã. Nên nhớ, không được quá rầm rộ, đừng khiến các thế lực lớn chú ý, nhưng phải làm cho các thế lực nhỏ yếu, thiếu thốn biết đến Chính Nghĩa Đường.
Nói đến đây, Đoàn Ngọc lấy ra một túi trữ vật ném sang cho Huyền Ẩn:
- Đây là ba vạn linh thạch, ngươi hãy phân chia một vạn cho các huynh đệ của Chính Nghĩa Đường xem như quà gặp mặt của minh chủ ta. Còn dư cất đấy, về sau tự phân phát chia thưởng.
Đoàn Ngọc thu được rất nhiều linh thạch tại Yêu Linh Thánh Tông, chủ yếu là ở đấu giá hội trên thương thuyền, và trấn lột của Vương Thiền mà có. Sở dĩ hắn chỉ giao ba vạn cho Huyền Ẩn là vì sợ Đỗ Phi Hùng nổi lòng tham ra tay cướp đoạt. Việc này hắn cũng đã tính tới, lát nữa sẽ có phương án đề phòng.
- Lý Bá nghe lệnh! Ngươi đi khắp ba đường còn lại, tìm ra một vài huynh đệ có tố chất trở thành do thám. Huấn luyện cho họ thành Phi Ưng đội, chuyên làm công việc thu thập tin tức, thăm dò tình hình mạnh yếu của các thế lực tại Phong quận và Ly quận.
- Tuân lệnh minh chủ!
Đoàn Ngọc tiếp:
- Lý Nham nghe lệnh! Ta sẽ để lại một số công pháp ma đạo, cùng với phương pháp tu luyên đặc thù cho Nghịch Thiên Đường, để các ngươi tẩy tủy phạt kinh, trở thành lực lượng sát phạt chính của Hắc Thủ.
- Tuân lệnh minh chủ!
- Hàn Thạc nghe lệnh! Phong ngươi làm đường chủ Thần Binh Đường. Nên tìm mấy huynh đệ có năng khiếu tham gia vào đường mới lập này. Thần Binh Đường chỉ cần tinh, không cần đông. Tôn chỉ hoạt động là tạo ra những thần binh lợi khí cho Hắc Thủ. Ta tạm giao cho ngươi năm vạn linh thạch, tùy ý sử dụng.
Dứt lời, Đoàn Ngọc lại ném một túi trữ vật về phía Hàn Thạc. Mọi người trong mật thất ai nấy lắc đầu thè lưỡi, thầm nghĩ trước đây đã quá coi thường vị “minh chủ” này rồi. Có số tiền mấy chục vạn linh thạch, Hắc Thủ có muốn không mạnh lên cũng không được.
- Thiết Trụ nghe lệnh! Sai ngươi triển khai tìm kiếm thêm ba khu vực bí mật nữa dành cho các đường hoạt động riêng lẻ. Trong đó một đường sẽ phục vụ cho việc tu luyện của các nòng cốt trong tổ chức. Nên nhớ, việc tìm kiếm chỉ có mình ngươi biết, và khi các đường chủ khác tiếp nhận, thì ngoài môn hạ của mình, cũng không được để bất kỳ người ngoài nào biết!
Việc lập thêm những trụ sở riêng lẻ là để đảm bảo sẽ không bị kẻ địch một đòn diệt sạch quân mình. Dù sao căn cứ hiện tại là do Ngô gia cung cấp cho hắn, ai dám đảm bảo về sau họ sẽ không trở mặt? Vậy nên cứ cẩn thận là tốt nhất.
- Cuối cùng, Trần Lạc, ta phong ngươi làm Tả hộ pháp của Hắc Thủ, làm nhiệm vụ giám sát môn hạ Hắc Thủ, trừ phi là các đường chủ phạm tội, phải báo về cho ta, thì còn lại ngươi được toàn quyền xử lý. Nhớ, đừng nên lạm sát các huynh đệ, Hắc Thủ ta tuy gọi là “hắc”, tập hợp ma nhân yêu đạo, nhưng phải “chính nghĩa” hơn tất cả những thế lực khác trong Việt quốc. Chỉ có như vậy mới có thể thu phục nhân tâm về phía Hắc Thủ! Được rồi, các ngươi lui đi, Trần Lạc, ngươi ở lại đây, ta có việc muốn dặn dò riêng.
Mọi người nghe vậy đồng loạt cáo lui, trong gian mật thất chỉ còn lại một mình Trần Lạc. Lúc này, Đoàn Ngọc mới đứng lên, bước tới gần y nói nhỏ:
- Trần huynh, phiền huynh theo dõi Đỗ Phi Hùng và môn hạ của hắn, nếu có động tĩnh gì bất lợi cho Hắc Thủ thì lập tức giết!
Ánh mắt Trần Lạc lóe lên ánh sáng lạ, âm trầm đáp:
- Ta hiểu ý minh chủ. Mọi tiếng xấu cứ hãy để Trần Lạc này gánh đi.
Đoàn Ngọc mỉm cười:
- Thật là bất công cho huynh. Có điều, môn nhân Chính Nghĩa Đường rất mạnh, ta sẽ giao cho huỵnh một bộ ma công riêng biệt, cùng với một lượng lớn linh thủy, giúp huynh sớm ngày tiến giai Tiên Thiên.
Trần Lạc kinh ngạc hỏi:
- Linh thủy?
- Đúng vậy. Chính là lấy từ Sinh Mệnh Nguyên Tuyền trong truyền thuyết. Không chỉ có huynh được sử dụng, mà mọi nòng cốt của Hắc Thủ đều sẽ được sử dụng. Tuy nhiên, huynh là người được dùng đầu tiên, cái này là ta ưu đãi cho huynh rồi đấy nhá.
Đoàn Ngọc cười ha hả, vỗ vai Trần Lạc. Trong ánh mắt lạnh lẽo của y, Đoàn Ngọc đã thấy được một tia cảm động chân thành. Đây cũng chính là mong muốn lớn nhất hiện tại của hắn.
…………………………………………� �…….
Ngày hôm sau.
Mọi việc đã thu xếp xong. Đoàn Ngọc nhanh chóng rời khỏi Hắc Thủ, ly khai Phi Vân Sơn Mạch, tiến đến địa bàn của Bạch gia, đi tới phường thị mua sắm một ít đồ dùng, tiện thể nghe ngóng tình hình nơi đây.
Phường thị do Bạch gia mở ra rất rộng lớn, cơ hồ là khu mua bán duy nhất ở Phong quận. Ở đây các tu sĩ đi lại tấp nập, tửu lầu cũng nhiều vô số, lý do là vì tửu lầu sẽ là nơi trao đổi, đàm đạo mua bán chính của các tu sĩ. Còn nếu mở sạp buôn bán ngoài đường thì sẽ bị người Bạch gia thu thuế. Bởi vậy, tửu lầu cũng được xem như một phương tiện “trốn thuế” rất hữu hiệu do các tu sĩ nghĩ ra. Chỉ cần mở một tửu lầu nho nhỏ, đóng một số thuế ít ỏi, là có thể lén buôn bán trong đó, tiền lãi được không cần phải bàn. Có điều, buôn bán kiểu này có vài bất lợi là không thể khiến người ta chú ý như những sạp bán ngoài đường. Người mua cũng sẽ phải tốn công vào mấy tửu lầu tìm kiếm thứ mình cần, rất mất thời gian. Cho nên, cái gì cũng có mặt hại của nó, không thể hoàn mỹ mười phần được.
Đoàn Ngọc đứng giữa con đường cái dòm tới dòm lui, không khỏi có chút ngỡ ngàng. Đây là lần đầu tiên hắn tiến vào một khu phường thị của người tu đạo. Về cơ bản thì ở đây cũng giống phường thị chốn phàm trần, chỉ khác ở chỗ những vật được bày bán đều lơ lửng trên không trung, phát ra hào quang sáng rực rỡ, đến ban đêm khung cảnh của phường thị sẽ càng đẹp và mỹ lệ hơn nữa.
Không để Đoàn Ngọc đợi lâu, một tên cò mồi đã chủ động tìm tới hắn. Y là một gã thiếu niên tuổi chừng mười bảy, tu vi Thai Tức tầng ba, vẻ mặt rất lanh lợi. Y vừa tiến đến đã khéo léo hỏi:
- Huynh đài, huynh cần mua loại pháp bảo hay đan dược gì? Phường thị rất rộng lớn, kẻ mua người bán nhiều vô số, nếu không quen mặt thì rất dễ bị chặt chém. Tiểu đệ có thể dẫn đường cho huynh.
Đoàn Ngọc cười nói:
- Ngươi tốt bụng như vậy sao?
Gã thiếu niên nịnh bợ trả lời:
- Được dẫn đường cho huynh là vinh hạnh cho tiểu đệ mà. Nhìn bộ dáng huynh hào hoa phong nhã thế này, không lẽ lại khiến tiểu đệ thiệt thòi?
Đoàn Ngọc cười cười, hiểu rằng gã thiếu niên muốn gài để mình móc tiền ra. Hắn đưa tay vào trong túi trữ vật lấy ra ba viên linh thạch, đưa cho gã thiếu niên. Gã liền mừng ra mặt, rối rít cảm ơn, sau đó vừa đi vừa giới thiệu cho Đoàn Ngọc từng khu mua bán chính ở phường thị này.