Quyển ba: Hắc Thủ vươn mình!
Chương 118: Chiến thần!
----o0o----
Tác giả : Miên Lý Tàng Châm
Chiến thần sinh ra là để chiến thắng, là để vô địch!
Bạch Tuấn gào lớn:
- Giết!
- Giết! Giết hắn!
Bạch Chính Tâm cũng hô to. Cả năm trăm tu sĩ Bạch Gia như đã nổi điên cùng với Đoàn Ngọc.
Hơn mấy trăm năm nay chưa từng có một ai dám ngông cuồng một thân một mình xông thẳng vào Bạch gia đại khai sát giới như vậy. Ba trăm năm trước đây thì từng có một tên. Nhưng kẻ này quá bá đạo, danh tiếng của y cũng quá cao, nên về sau Bạch gia chỉ có thể ngậm ngùi mỗi khi gặp lại y, hoàn toàn không dám so đo tính toán.
Y chính là Kiêu Lịch, đương kim Hộ Quốc đại tướng quân của Việt quốc.
Ba trăm năm trước, khi Kiêu Lịch còn trẻ tuổi cũng đã từng điên cuồng như thế này, một mình xông vào Bạch gia chỉ vì muốn tìm ra một cô gái, cũng chính là vợ của lão hiện tại. Cho tới tận bây giờ, ngày hôm đó vẫn trở thành ác mộng của Bạch gia, chẳng ai có thể quên được hình ảnh một gã thiếu niên trẻ tuổi cầm Liệt Thiên Kích đỏ rực xông thẳng giữa muôn trùng vây các tu sĩ. Y vung Liệt Thiên Kích đến đâu là sấm sét trên trời đánh ầm ầm đến đây. Kiêu Lịch như một vị Lôi Thần đánh từ Di Thần Sơn, rồi chém giết sang Phong Yêu Sơn, Trung Sơn, cuối cùng đánh thẳng vào trụ sở chính của Bái Nguyệt Sơn, cướp về Bạch Tố Nương.
Tuy nhiên, ngày ấy Kiêu Lịch có tu vi Tiên Thiên trung kỳ chứ không thấp như Đoàn Ngọc hiện tại. Sau lưng Kiêu Lịch còn có Kiêu gia hùng mạnh chống lưng, vậy thì các tu sĩ Quy Nguyên của Bạch gia ai dám làm gì lão! Lão đã vô địch trong cảnh giới Tiên Thiên thì cứ mặc sức đại khai sát giới mà thôi!
Nhưng đó là Kiêu Lịch, còn bây giờ Đoàn Ngọc không tông không phái, nhất kiếm cô hành, tu vi lẹt đẹt Thai Tức, nếu không nhờ kết hợp chân khí võ đạo thì cũng không cách gì chống nổi nhiều tu sĩ như thế này. Số phận đã định sẵn hắn phải chết, chỉ là chết khi nào, và chết dưới tay ai mà thôi!
- Giết hắn!
Nhân số vây quanh hắn càng lúc càng đông, ra tay cũng càng lúc càng hung hãn. Dưới sự hợp lực tấn công của vô số tu sĩ, tấm áo giáp đen của Đoàn Ngọc rung lên bần bật, thêm chí áp lực mạnh đến mức khiến cho lỗ chân lông toàn thân hắn ứa ra máu, máu thấm đẫm cả vùng da thịt bên trong áo giáp. Đoàn Ngọc nghiến chặt răng, hắn cảm nhận được Hắc Phong đang yếu dần đi sau mỗi đòn hợp lực từ phía Bạch gia.
- Phải làm sao đây? Chẳng lẽ hôm nay trời muốn ta phải chết!
Đoàn Ngọc ngẩng mặt lên trời gào lớn. Nhưng chẳng có ai trả lời hắn ngoài những tiếng chửi rủa của những người xung quanh.
Các tu sĩ Bạch gia lại hợp lực giáng thêm một đòn khiến hắn loạng choạng phun ra một ngụm máu. Kết cấu của tấm áo giáp đang dần dần đổ vỡ, Hắc Phong cũng đang chờ đợi tới giây phút lao ra tự bạo. Lão hy vọng rằng hành động này sẽ giúp Đoàn Ngọc tìm ra được một đường sinh cơ.
- Giết hắn!
Ầm! Cứ sau mỗi tiếng “giết hắn” là một lần các tu sĩ Bạch gia triển khai tấn công. Đoàn Ngọc dữ tợn quát lên:
- Thiên Địa Vô Cực!
Hắn vừa dứt lời, thì từ cơ thể của hắn đã bắn ra vô số những đạo kiếm khí sắc ben. Nhưng lần này kiếm khí có màu đỏ! Trong khoảnh khắc sinh tử lâm đầu, không ngờ hắn đã tự đột phá chiêu Thiên Địa Vô Cực, dung hợp giữa kiếm khí và hỏa linh lực, giúp chiêu này càng mạnh mẽ thêm gấp bội phần.
Nhưng dù có mạnh mẽ đến đâu thì sức một người cũng khó lòng địch được quần hùng.
Ầm thêm một tiếng, Đoàn Ngọc quỵ chân xuống, tấm áo giáp đen trên người đã tan nát, tóc tai rối bời, đôi mắt đỏ ngầu trợn trừng lên nhìn những tu sĩ xung quanh. Trên trán hắn bất giác đã mơ hồ xuất hiện ấn ký ngọn lửa ba đỉnh của ma chủng. Thấy vậy, Hắc Phong liền vội vã chuẩn bị xuất nguyên thần ra tự bạo. Dù sao, nếu ma chủng bộc phát, tuy rằng có khả năng giúp Đoàn Ngọc thoát khỏi kiếp nạn lần này, nhưng hiện giờ tu vi Đoàn Ngọc chưa đủ khống chế ma chủng, có thoát được thì hắn cũng sẽ biến thành một ma đầu vô tri vô giác chỉ biết giết chóc mà thôi.
- Giết!
Các tu sĩ Bạch gia lại quát lên lần nữa, bọn họ ai nấy phùng mang trợ má, cùng hợp lực định tung ra đòn cuối cùng kết liễu Đoàn Ngọc. Các tu sĩ Bạch gia hình thành một vòng tròn vô cùng rộng lớn, khi tiếng “giết” cất lên thì từ vòng ngoài bắt đầu truyền linh lực vào cho vòng trong, cứ như thế tạo thành một đợt sóng linh lực hùng hậu đến cực điểm. Dưới đợt sóng linh lực này, dù cho có là tu sĩ Tiên Thiên hậu kỳ thì cũng phải hình câu thần diệt!
- Aaaaaaaaaaaaaa…
Tiếng rống của Đoàn Ngọc hòa lẫn vào tiếng quát của gần năm trăm người, hắn đã chuẩn bị bộc phát Ma Chủng.
- Ầm!
Một âm thanh kinh thiên động địa vang lên. Tiếp theo đó là những tiếng xương cốt gãy nát.
Toàn bộ các tu sĩ Bạch gia đồng thời bật ngửa ra phía sau. Một đòn hợp lực này của họ không ngờ lại bị phản chấn ngược trở lại, khiến khí huyết ai nấy đều nhộn nhạo.
Vật vừa cản giúp Đoàn Ngọc một chiêu này chính là cái lò bát quái giam giữ Trương Cuồng! Lúc này nó đang xoay tít như con quay, những đường vân trên mình cũng sáng rực lên; đồng thời, một cảnh tượng đáng kinh hãi hơn là vào hiện tại, tất cả những luồng hỏa khí trong không trung bỗng nhiên tụ về chỗ lò bát quái, sau đó bị nó hấp thu toàn bộ.
Ấn ký ma chủng trên trán Đoàn Ngọc lặn dần xuống, hắn sửng sờ nhìn lò bát quái lẩm bẩm:
- Đại ca…
………………………………
- Thứ quái quỷ gì thế này?
Trong khi những tu sĩ Bạch gia đang không hiểu lò bát quái trước mặt xuất phát từ nơi đâu, thì lão già Bạch Tuấn đã chen ra, hai mắt mở trùng trừng nói:
- Là hắn, đan dược của ta, đan dược của ta sắp thành công rồi!
Bạch Chính Tâm cũng lướt đến bên cạnh, cười cười:
- Vậy thì hai huynh đệ ta cùng tới lấy đi!
Bạch Tuấn xúc động gật đầu. Cảnh tượng mình luyện hóa Trương Cuồng, sau đó tiến giai lên Tiên Thiên hậu kỳ đại viên mãn tiếp cận Quy Nguyên như đã hiện ra trước mắt lão. Bạch Tuấn gào lên một tiếng, bất chấp tất cả cầm trượng gỗ bay tới chỗ lò bát quái, Bạch Chính Tâm cũng theo sát ngay sau lưng để bọc lót.
- Đan dược của ta!
Bàn tay của Bạch Tuấn chỉ còn cách lò bát quái vài phân nữa, nước mắt lão ứa ra, thầm nghĩ rằng từ nay về sau mình sẽ có một vị trí thật xứng đáng trong Bạch gia, thậm chí còn có cơ hội trở thành một trưởng lão đức cao vọng trọng, không cần phải nép dưới bóng tên chết tiệt kia nữa.,
Nhưng khi bàn tay lão chạm vào lò bát quái thì một tiếng nổ lớn vang lên! Đánh tan thành ước mơ của lão!
Trong khói bụi mù mịt xuất hiện một gã đại hán mình trần cao lớn. Gã ta hai mắt báo trợn ngược, mũi cao mà rộng như mũi hổ, trên người chỉ mặc duy nhất một chiếc quần cộc khiến bao cơ bắp cuồn cuộn lộ hết ra bên ngoài, da thịt gã đỏ ửng như than hồng, khí huyết phương cương, trông hình dáng bạo ngược chẳng khác gì một gã mãng phu.
- Ai dám làm thương tổn đệ đệ ta!
Gã ngẩng đầu quát lớn. Tiếng quát to và vang vọng đến nỗi làm năm trăm tu sĩ Bạch gia phải dùng tay bịt hai tai lại!
- Ngươi, chết!
Trương Cuồng quắc mắt nhìn sang Bạch Tuấn đang ở trước mắt, khẽ buông một câu, tiếp theo đưa quyền đầu lên, tung ra một đấm!
Một đấm này nhìn thì rất đơn giản, nhưng lại ẩn chứa một lực lượng mạnh mẽ tới mức kinh khủng, giống như muốn đánh nát tan mọi thứ trên đời ra thành tro bụi.
Bạch Tuấn không kịp làm gì ngoài việc đưa tay lên che mặt, vận lên một vòng linh lực màu vàng nhạt bảo hộ thân thể mình.
Nhưng một đấm của Trương Cuồng trực tiếp đánh tan vòng bảo hộ của lão, đánh lão văng về phía sau như diều đứt dây!
Miệng mồm Bạch Tuấn trào máu tươi, nhưng lão được Bạch Chính Tâm đỡ lại. Điều này cũng làm lão an tâm phần nào. Tuy mình bị trọng thương nặng, nhưng chỉ cần đưa về cho các trưởng lão Quy Nguyên cảnh trong tông cứu chữa thì chắc chắn sẽ qua khỏi.
Nhưng Bạch Tuấn lại không ngờ khi Bạch Chính Tâm đỡ mình, thì y đã dùng một luồng linh lực âm độc truyền thẳng vào lưng lão. Luồng linh lực này phá nát toàn bộ kinh mạch trên thân thể Bạch Tuấn, làm lão chết ngay tại chỗ. Sau đó Bạch Tuấn khóc lớn lên, chỉ tay về phía Trương Cuồng nói:
- Chính là hắn đã giết Bạch Tuấn huynh!
Nghe vậy, mọi người ai nấy đều sửng sờ. Người nào chẳng biết Bạch Tuấn, Bạch Chính Tâm chính là em ruột của gia chủ Bạch gia. Có điều thể trạng bọn họ khi sinh ra không tốt bằng gia chủ nên tu vi mới yếu hơn, cũng bị những tu sĩ khác trong gia tộc xem thường. Tuy vậy, gia chủ vẫn hết lòng yêu thương bọn họ, nếu có chuyện gì nguy hiểm tới tính mạng bọn họ thì ông ta nhất định sẽ ra tay trợ giúp, mà gia chủ của Bạch gia tính tình nóng như lửa, lại rất hay giận cá chém thớt. Bởi vậy mới nói, gã đại hán bặm trợn trước mắt đã gây ra một chuyện động trời rồi!
Thêm một điều làm cho họ phải kinh ngạc nữa là thực lực của Trương Cuồng. Ban nãy cho dù Đoàn Ngọc có mạnh mẽ cỡ nào đi nữa thì cũng chỉ giết được khoảng trăm tên tu sĩ Thai Tức tôm tép, cùng vài tên Tiên Thiên sơ kỳ yếu ớt. Nhưng bây giờ Trương Cuồng mới chỉ ra tay đã đánh chết tươi đệ đệ ruột của gia chủ, chẳng ai dám tin trong tu chân giới này lại có một gã biến thái như vậy.
- Giết hắn, báo thù cho Bạch Tuấn!
Mọi người cùng nhau hô hào, bắt đầu xông vào tấn công Trương Cuồng.
Đoàn Ngọc cũng tỏ ra quyết liệt định lao tới tiếp tục liều mạng, chỉ thấy Trương Cuồng đưa tay vác vai hắn nói:
- Huynh đệ của ta, ngươi đã chịu khổ nhiều rồi. Bây giờ hãy để mọi chuyện cho đại ca, ngươi chỉ cần đi theo sau lưng ta thôi!
Dứt lời, Trương Cuồng chạy thật nhanh tới đám đông phía đối diện. Nếu bây giờ đứng từ trên không nhìn xuống sẽ thấy một cảnh tượng vô cùng kỳ dị, một bên là năm trăm tu sĩ mặc y phục trắng của Bạch gia hò hét lao đến; còn một bên là một gã tráng hán đang cởi trần chạy đến chỗ đám tu sĩ Bạch gia. Từng cử chỉ động tác của Trương Cuồng đều vô cùng dũng mãnh, những bắp thịt trên người hắn săn lên, cộng thêm cặp mắt hữu thần của hắn, làm cho hắn trông giống như một con mãnh hổ đang săn mồi.
Khi đôi bên chỉ còn cách nhau mấy bước, những tu sĩ Bạch gia bắt đầu triển khai đạo pháp tấn công hắn. Muôn vạn đạo pháp thuật rực rỡ như những tấm vải đủ màu sắc lao thẳng tới chỗ Trương Cuồng.
Nhưng Trương Cuồng vẫn không quan tâm, mặc kệ mọi pháp thuật công kích lên mình. Cơ thể Trương Cuồng lúc này giống như sắt thép đã được tôi luyện qua ngàn năm, vô kiên bất hoại, chẳng bất cứ thì gì làm tổn thương được.
Trương Cuồng đã tiếp cận được năm trăm tu sĩ Bạch gia, hắn rống lớn một tiếng, tung quyền đánh bay một tên tu sĩ Tiên Thiên, dùng vai ủi văng bốn tên tu sĩ khác. Hắn cứ dùng sức trâu xông thẳng vào giữa biển người, cứ một quyền lại đánh bay một tên, một cước lại đá chết một tên. Trương Cuồng liên tục rống lên những âm thanh giống như của hổ dữ khiến tất cả đều phải giật mình hoảng sợ.
Hắn, cứ như thế dùng tay không địch cả quần hùng!
Nếu như ban nãy Đoàn Ngọc như một sát thần, thì lúc này Trương Cuồng lại như một chiến thần tái thế!
Và tất nhiên, trên đời không có bất kỳ thứ gì cản được bước chân của chiến thần!
Chiến thần sinh ra là để chiến thắng, là để vô địch!