Quyển một: Việt quốc phong vân
Chương 29: Đại hoạ lâm đầu
----o0o----
Tác giả : Miên Lý Tàng Châm
Thai Tức công là một công pháp căn bản nhất dành cho các tu sĩ phổ thông vừa đặt chân vào con đường tu đạo. Không kể người có tư chất tốt hay xấu cũng đều phải trải qua giai đoạn luyện Thai Tức công này.
Thai Tức công chia làm mười ba tầng, tầng càng cao thì độ khó càng lớn. Thai Tức có nghĩa là hô hấp, nguyên lý của Thai Tức công cũng vậy. Ở tầng đầu tiên tu sĩ sẽ bắt đầu tập hít thở thật chậm, kéo dài hơi thở của mình ra mức tối đa. Yêu cầu của tầng một là hơi thở phải kéo dài trong vòng ba khắc. Còn sang tầng hai thì phải kéo dài được gấp ba lần, tức chín khắc. Sang tầng ba lại càng khó khăn hơn nữa, vì ở tầng này tu sĩ phải nhịn thở được tám mươi mốt khắc…
Nhưng nhịn thở không thì cũng chưa phải mấu chốt của Thai Tức công. Điểm quan trọng nhất của công pháp này chính là quãng thời gian hít thở chậm, thì tu sĩ phải hít linh khí trong thiên địa vào người, cứ một lần hít vào thở ra, thì linh khí cũng tuần hoàn trong kỳ kinh bát mạch thành một vòng Đại chu thiên.
Trong quá trình “Thai Tức” này, từ trong người tu sĩ, sau mỗi lần được linh khí gột rửa, sẽ sản sinh ra một loại nội lực gọi là linh lực. Đây chính là thứ trọng yếu để tu sĩ tạo ra pháp thuật, linh lực càng nhiều, áp súc càng lớn thì pháp thuật cũng càng mạnh mẽ, càng bá đạo hơn.
Cứ như thế, đến khi Thai Tức công đạt đến độ viên mãn, thì tu sĩ sẽ có khả năng ngủ dưới nước suốt vài tháng trời, hay lăng không bay lượn tuỳ theo mức độ linh lực trong người.
Đoàn Ngọc hiện tại đã tự nhờ số ma khí Mộc Vị để lại trong người mà tự đột phá, nhưng hắn căn bản vẫn chưa thể làm quen với lối “thai tức” tầng bảy, nên vẫn cần thời gian để luyện tập thêm.
Sau khi đã thành thục, Đoàn Ngọc mới thở nhẹ ra một hơi, thu công lại. Tiếp theo, hắn lấy thanh Lưu Tinh kiếm ra, bắt đầu nghiên cứu dùng cách nào để sử dụng kiếm.
Thanh kiếm này đã bị Mộc Vị khắc lên mười ba đạo ấn ký cực kỳ mạnh mẽ, nếu như không có tu sĩ cảnh giới trên Quy Nguyên trợ giúp, thì hắn sẽ không thể nào phá vỡ những ấn ký này để sử dụng lực lượng thật sự của thanh kiếm, cũng như giải phóng kiếm linh ra ngoài được. Tuy nhiên, dùng để phi hành hoặc bổ củi thì cũng có khả năng.
- Hắc Phong đã nói cần tĩnh dưỡng trong vòng ba năm. Ây cha, nếu vừa nãy ta nhờ y phá phong ấn rồi hãy tĩnh dưỡng thì có phải hay không? Giờ phải làm sao nhỉ?
Đoàn Ngọc ra chiều suy tư. Hắn hiện tại chỉ quen biết một tu sĩ Quy Nguyên cảnh khác chính là Lý Đạo Tông, nhưng hắn không thể nào đi gặp lão ta được.
Ngẫm nghĩ một lúc lâu mà vẫn không tìm ra biện pháp nào, Đoàn Ngọc đành cất thanh Lưu Tinh kiếm đi. Đột nhiên hắn chợt nhớ lại tại Tàng Kiếm các hắn vẫn còn thu hoạch được hai thứ. Mà hai thứ này cũng chính từ Mộc Vị mà có.
Thứ đầu tiên chính là cái mặt nạ hình quỷ dạ xoa trắng hếu kia. Cái này nếu sử dụng để đi phóng hoả đốt nhà thì không còn gì tuyệt diệu bằng, trừ phi có tu sĩ cảnh giới trên Quy Nguyên, tức tu sic Hoá Thần xuất hiện thì mới có thể nhìn rõ diện mạo của hắn.
Còn vật thứ hai là cái hộp mà Mộc Vị nhờ hắn chuyển tặng cho sư phụ “Hư Không tử” của hắn. Cái này nghe đồn là nhân sâm ngàn năm đã thành tinh gì đó. Nếu vật mà đã đem tặng cho tu sĩ Hoá Thần thì chắc không phải là thứ tầm thường.
Đoàn Ngọc mở nắp hộp ra, một mùi hương thơm ngào ngạt bốc lên khắp căn phòng, xộc vào mũi hắn. Thấy thế, hắn hốt hoảng vội đóng nắp hộp lại.
Trước đây khi còn săn bắt yêu thú, Đoàn Ngọc cũng từng gặp những người tu đạo đi săn lùng các loại kỳ trân dị thảo nhằm gia tăng tu vi. Và đương nhiên đặc điểm nhận biết rõ ràng nhất của các loại kỳ trân dị thảo này chính là mùi hương thơm lừng của nó. Mùi hương không chỉ thu hút các tu đạo giả, mà đôi khi còn quyến rũ cả những yêu thú cấp cao tới.
Ở Thiên Kiếm tông đương nhiên sẽ không có yêu thú hoang dã, nhưng thứ khiến Đoàn Ngọc e dè chính là các tu đạo giả tu vi cao hơn. Hiện tại hắn đã không có Hắc Phong bảo vệ, thực lực bản thân cũng chỉ thuộc tầm trung, nhỡ may gặp phải một tên Thai Tức hậu kỳ cũng đủ khiến hắn chết một trăm lần.
Quay lại hiện tại, Đoàn Ngọc sau khi đóng nắp hộp lại thì liền vội vàng chạy ra ngoài cửa nhìn tới nhìn lui, thám thính tình hình. Khi thấy mọi thứ vẫn bình thường thì hắn mới thở phào nhẹ nhõm, quay lại giường mình, ngồi xếp bằng, dùng linh lực vẽ ra một trận pháp hình tròn đơn giản xung quanh chỗ ngồi, hạn chế mùi hương của cây nhân sâm ngàn năm này toả ra.
Hắn liếc mắt sang Trương Cuồng thì thấy gã vẫn ngủ say nên cũng không để tâm nữa, bắt đầu bắt tay vào chuyện chính.
Đoàn Ngọc mở nắp hộp ra, thì thấy trong hộp này chẳng có cây nhân sâm nào cả, chỉ có một đứa trẻ sơ sinh nhỏ bằng nắm tay, làn da trắng hồng, hai mắt lim dim như đang ngủ say. Nhưng nếu ai tinh mắt, thì sẽ thấy rõ có một lá bùa nhỏ màu vàng bé tí dán trên trán đứa trẻ này, đây chính là bùa Chế Linh, chuyên dùng để phong ấn các loại thảo dược đã biến thành hình người.
Linh thảo khác với yêu thú ở chỗ nó rất dễ tu thành hình người. Nhưng ông trời vốn luôn công bằng, linh thảo tuy tu luyện khá dễ dàng, chỉ cần nằm yên một chỗ hấp thu linh khí trời đất, cảnh giới tự tăng không có bình cảnh, nhưng thực lực lại vô cùng yếu đuối. Ngay cả linh thảo cấp bốn, loại ngang với Hoá Thần kỳ tu sĩ, mà chỉ sợ thực lực còn thua cả tu sĩ Tiên Thiên.
Ở đây cây nhân sâm ngàn năm này chắc chỉ mới hoá thành hình người được ít lâu, nên hình dáng vẫn chỉ là đứa trẻ vừa lọt lòng.
- Cái này không biết sử dụng sao đây? Chẳng lẽ bỏ miệng nhai sao?
Nghĩ đến cảnh tượng bản thân phải bỏ đứa trẻ này vào miệng nhai nuốt, Đoàn Ngọc chợt cảm thấy lạnh xương sống. Nhưng chợt hắn suy nghĩ đến một điều, mùi hương từ cây nhân sâm này toát ra rất nồng, đây chắc hẳn là linh khí từ nhân sâm bốc ra, vậy không biết khi dùng nó kết hợp với Thai Tức công thì kết quả sẽ ra sao?
Đoàn Ngọc nói là làm. Hắn bắt đầu đặt hộp nhân sâm xuống trước mặt, chuyển sang tư thế tĩnh toạ, dùng Thai Tức công vận chuyển linh khí của nhân sâm thành một vòng Đại Chu Thiên.
Quả nhiên đúng như hắn dự đoán, linh lực trong cơ thể mới đó mà đã tăng lên rất nhiều. Cơ hồ chỉ một vòng Đại Chu Thiên lúc nãy mà đã ngang với hắn luyện công suốt ba bốn ngày.
Đoàn Ngọc vô cùng mừng rỡ trước kết quả bất ngờ này, hắn chẳng quan tâm tới bất kỳ thứ gì nữa. Cứ cắm đầu điên cuồng luyện công một mạch cho tới khi trời sáng.
…………………………………………� �……………
- Oa, thật sảng khoái!
Đoàn Ngọc vươn rộng hai tay, tiếng xương khớp hắn giãn ra nghe từng tiếng rôm rốp.
Hôm qua vì quá say mê với cây nhân sâm ngàn năm mà hắn đã luyện Thai Tức công một mạch đến gần trưa, giờ mới sực tỉnh lại.
Đột nhiên hắn nhớ đến Trương Cuồng, gã đại ca này liệu có phát hiện ra bí mật của hắn chăng?
- Đừng ồn ào, để ta ngủ thêm một tí nữa!
Đang lúc Đoàn Ngọc suy nghĩ, thì đột nhiên có tiếng của Trương Cuồng vang lên. Hắn nhìn sang thì thấy gã đại ca của mình dường như vẫn đang ngủ say sưa, thậm chí nước dãi trên mép vẫn còn chảy lòng thòng xuống dưới cổ, trông thật kinh tởm.
Cất cây nhân sâm vào lại trong hộp. Đoàn Ngọc đứng dậy, bước tới mở cửa phòng, sau đó đưa mắt nhìn ra ngoài.
Ở bên ngoài khu nhà trọ bây giờ đang có một đám đông tu sĩ túm tụm lại, không biết là có chuyện gì xảy ra.
………………………………………….
Vất vả lắm Đoàn Ngọc mới chen chân vô được chính giữa. Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt hắn chính là năm xác tu sĩ nằm xếp thành một hàng dưới mặt đất.
Tất cả là nữ, đều đã chết, và chết chung một kiểu. Cổ bị một dấu răng cắn vào, toàn thân bị hút khô máu.
Áo quần trên người năm xác chết nữ này còn bị xé tan nát, lộ cả vùng ngực lẫn vùng kín phía dưới. Nhưng hiện tại nhìn họ chẳng ai có thể nãy sinh tà niệm cho nổi, bởi vì lúc này hai thứ mê hồn kia đã đều đã khô héo hoàn toàn, làm cho làn da trắng nõn nà khi còn sống của các thiếu nữ này cũng bị biến dạng một cách kinh dị.
- Thiên Kiếm tông cao thủ như mây, chẳng lẽ lại có thể bị ma nhân xâm nhập vào sao?
- Hung thủ chỉ giết nữ, xem ra là đang tu luyện một môn công pháp chí âm chí hàn. Chắc hẳn là ma đạo rồi!
- Để xem Thiên Kiếm tông giải thích ra sao?
Mọi người đang bàn tán xôn xao thì đột nhiên nghe có tiếng quát:
- Tránh ra! Tất cả tránh ra!
Một người thanh niên hùng hổ đi tới, tách đám đông ra, lại gần quan sát hiện trường vụ án. Người thanh niên này không ai khác chính là Mạnh Kỳ, gã đệ tử trấn giữ khu phía Nam tối hôm qua.
Nhìn năm xác chết loã thể dưới mặt đất, sắc mặt Mạnh Kỳ lúc xanh lúc đỏ, phiên trực đêm hôm qua là thuộc về hắn, bây giờ lại xảy ra tình trạng này, nhất định hắn sẽ bị trưởng bối ở trên trách phạt nặng nề.
Hai tốp đệ tử hôm qua cùng canh gác với Mạnh Kỳ cũng vừa tới nơi, vừa quan sát cảnh tượng này thì tim cũng như muốn rụng ra ngoài.
- Làm sao bây giờ sư huynh? Tội tắc trách sẽ bị phạt đi Ma Vực một tháng. Bọn đệ, bọn đệ… không muốn tới đó đâu?
- Câm mồm!
Vừa nghe bọn sư đệ nhắc tới hai từ Ma Vực, Mạnh Kỳ càng sợ hãi hơn nữa. Ma Vực mà bọn chúng nhắc tới ở đây chính là nơi tiếp giáp giữa Phần quốc, Cổ quốc và Việt quốc. Đó chính là nơi tông phái ma đạo tụ họp, cao thủ ma đạo tung hoành. Trụ sở chính của Âm Ma điện cũng chính là đặt tại đây.
Thiên Kiếm tông từ xưa đến nay đã có một quy định rất nghiêm khắc. Phàm là đệ tử nào tắc trách, sẽ bị cử đi Ma Vực săn bắt ma nhân trong vòng một tháng, sinh tử tự lo, cho dù có chết người trong môn phái cũng không quan tâm. Còn nếu không đi, thì sẽ bị phế bỏ toàn bộ tu vi, giáng làm người phàm.
Nhưng Ma Vực là nơi nguy hiểm thế nào trong chính đạo không ai không biết. Ngay cả tu sĩ Quy Nguyên cảnh, một khi sa chân vào đó cũng lành ít dữ nhiều, chứ đừng nói đến bọn tu sĩ Tiên Thiên như Mạnh Kỳ.
Đột nhiên, một tên ghé vào tai Mạnh Kỳ nói nhỏ:
- Sư huynh, tối hôm qua không phải có hai tên rất khả nghi quay về trễ hay sao? Chắc chắn bọn chúng có liên quan đến chuyện này.
Nghe đến đây, hai mắt Mạnh Kỳ chợt trở nên sáng rực:
- Đúng rồi! Chắc chắn bọn chúng có liên quan đến vụ án. Hừm, mà cho dù không có, ta cũng làm cho chúng có!
Vẻ mặt Mạnh Kỳ chuyển sang lạnh lùng, hắn đứng thẳng dậy, nhìn về phía đám người sắp tham gia Đại hội nói:
- Nghe đây, tạm thời không ai được rời khỏi vị trí. Phàm sư đệ, đệ dẫn một tốp đi kiểm tra những người đang có mặt ở hiện trường. Còn Trần sư đệ, đệ dẫn một tốp đi kiểm tra hết từng phòng trọ. Cho dù như thế nào cũng phải bắt bằng được hai tên đêm qua về cho ta!