Quyển một: Việt quốc phong vân
Chương 3: Sao băng đen và gã trung niên thần bí
----o0o----
Tác giả : Miên Lý Tàng Châm
- Đoàn Ngọc, con nên nhớ kẻ muốn làm nên đại sự thì phải thật dứt khoát, thật tàn nhẫn, hành động phải thật độc địa. Nếu con không tàn nhẫn với người khác, thì chính là tự tàn nhẫn với bản thân con, nhớ kỹ!
Đi bộ từ từ về căn nhà của mình, trong lòng Đoàn Ngọc không ngừng suy nghĩ về những gì Vô Hoa đã nói.
- Thường thì khi một người con gái thích một người con trai, thì nàng ta sẽ nhìn chàng trai ấy thật nhiều, chủ động bắt chuyện với cậu ta, thậm chí chủ động tiến lại gần, cố gắng đụng chạm…
- Ây, Uyển Nhi đúng là rất hay nhìn trộm ta, ban nãy còn chủ động bắt chuyện với ta. Còn đụng chạm thì hình như chưa có. Hừm, cái này để ngày mai phải thử mới được.
Đoàn Ngọc nghĩ vậy thì thích thú cười phá lên.
Chợt sau lưng có tiếng gió vụt mạnh làm Đoàn Ngọc giật bắn mình, cậu vừa quay lại, chưa kịp hiểu mô tê gì thì đã có một nắm đấm thoi thẳng vào mặt cậu.
- Ai, là ai dám tập kích ta?
Đoàn Ngọc hét toáng lên, một tay ôm mắt lùi ra sau, còn một tay không ngừng xua xua gạt đỡ.
- Ha ha, tiểu tử, hồi chiều đấm bầm hai mắt ta, bây giờ ta đấm lại ngươi một mắt, ngươi vẫn còn lời đấy nhé.
Thì ra là tên khốn Trần Minh, Đoàn Ngọc hừ lạnh:
- Hừ, ai bảo ngươi chọc ta, khiến ta quăng nhầm đống phân đó vào mặt Uyển Nhi làm chi. Hai đấm ta còn bị lỗ đấy!
Trần Minh nghe vậy thì tức giận nói:
- Mẹ kiếp, tên khốn này. Ngươi mê gái đến nỗi quên mất tình cảm giữa huynh đệ chúng ta à?
- Ha ha, đùa chút thôi. Trên đời này chẳng có người con gái nào có thể sánh với tình cảm giữa huynh đệ chúng ta đâu.
Đoàn Ngọc cười xoà, bước tới vác vai Trần Minh.
- Thật không? Tên khốn nhà ngươi chuyên gia lừa gạt người già trẻ nhỏ, lời của ngươi ta không tin được!
Đoàn Ngọc khẽ hừ một cái:
- Không tin ư? Chẳng lẽ ngươi muốn ta phải thề?
- Ừ thề đi!
Nhìn Trần Minh biểu tình dửng dưng, Đoàn Ngọc biết nếu mình không thề thì sẽ không xong với tên này, đành phải giơ một tay lên, thần sắc nghiêm trang nói:
- Đoàn Ngọc ta hôm nay xin thề, Trần Minh đời này kiếp này chính là bạn tốt nhất của ta. Tình cảm của chúng ta vĩnh viễn sẽ không thể bị bất cứ thứ gì chia cách. Nếu như Đoàn Ngọc ta phản bội lời thề thì ra đường sẽ bị cây đè chết, ăn cơm bị nghẹn chết, uống nước bị sặc chết…
Trần Minh mỉm cười:
- Thề độc vậy sao? Thôi được, ta tin ngươi.
Tên này đúng là ngu mà. Đoàn Ngọc trong lòng cười thầm, nhưng không dám biểu lộ ra mặt mà đánh trống lảng:
- Tối khuya rồi ngươi tới đây tìm ta làm gì? Không phải là bị cha đuổi ra khỏi nhà chứ?
Trần Minh hừ lạnh:
- Cũng không có gì, chẳng qua đêm nay trong lòng ta có một cảm giác rất cảm giác rất kỳ lạ, cho nên muốn tới trò chuyện với ngươi một chút thôi.
Cảm giác kỳ lạ? Muốn trò chuyện một chút? Tên oắt con này giọng điệu cứ như là cả hai sắp chia xa không bằng. Đoàn Ngọc cười ha hả:
- Được, vậy đêm nay ta hầu ngươi một đêm. Nhớ nhẹ nhàng đừng làm gì thô lỗ đấy nhé.
Đối với tên tiểu quỷ Đoàn Ngọc này Trần Minh cũng chỉ biết lắc đầu, chả thèm đôi co với hắn nữa.
…………………………………………� �……….
Đoàn Ngọc cùng Trần Minh leo lên nóc nhà nằm ngửa ra, cả hai nhìn lên bầu trời đầy sao lặng lẽ chẳng nói gì.
Nhìn sang Trần Minh hai mắt mơ mộng nhìn lên bầu trời, Đoàn Ngọc trong lòng nghĩ thầm:
- Tên khốn Trần Minh này rõ ràng bảo muốn đêm nay cùng ta trò chuyện, thế mà nãy giờ trông cứ như người sắp chết không bằng, tên khốn này thật ra là đã gặp phải chuyện gì đây?
Chợt Đoàn Ngọc nghe Trần Minh hét lên một tiếng rõ to, rồi chỉ tay thẳng lên bầu trời:
- A sao băng, Đoàn Ngọc ngươi nhìn xem, đó là sao băng kìa!
Đúng là sao băng thật, không những có một sao băng mà có tới cả một cơn mưa sao băng rơi xuống. Cơn mưa sao băng này toả lên ánh sáng màu trắng đẹp lộng lẫy như những giọt pha lê tinh khiết xé ngang bầu trời, làm vụt tan sự u tối trong màn đêm.
- Mau mau cầu nguyện!
Trần Minh vội quát, sau đó chắp hai tay, nhắm nghiền hai mắt lại lẩm bẩm điều gì đó. Đoàn Ngọc thấy thế cũng liền làm theo.
Đến lúc cả hai mở mắt ra thì vẫn còn thấy từng làn sao băng không ngừng rơi xuống, tạo thành một quang cảnh mỹ lệ lung linh. Đoàn Ngọc ánh mắt mơ màng dõi theo, nhưng chợt cậu nhíu mày như vừa phát hiện ra gì đó:
- Này Trần Minh, ngươi có nhìn thấy một ngôi sao băng đen ở phía trước cơn mưa sao băng này không?
Trần Minh cũng rướn mắt nhìn kỹ, nhưng lắc đầu tỏ ý chả thấy gì. Đoàn Ngọc cau mày, trong lòng có chút ngờ ngợ, rõ ràng cậu nhìn thấy có một ngôi sao băng đen ở đó. Ngôi sao băng đen này giống như là dẫn dắt cơn mưa sao băng màu trắng kia bay theo nó vậy.
Chập lát sau cơn mưa sao băng kết thúc, bầu trời trở lại màn đêm yên ả và u tịch. Trần Minh vẻ mặt đầy mãn nguyện, chắt lưỡi nói:
- Đời người có mấy ai nhìn thấy được kỳ quan này cơ chứ. Đêm nay ta quả là lựa chọn đúng đắn, nếu như ta không đến đây thì đã không thấy được kỳ quan này.
Đoạn Trần Minh nhìn sang Đoàn Ngọc, ánh mắt buồn buồn nói:
- Thôi ta về đây. Hẹn ngày mai gặp lại trên lớp. À mà ngươi phải nhanh chóng tỏ tình với Mộc Uyển Nhi đi, ta nghe cha ta nói ở thành Gia Bảo vừa có một thế gia xuống thôn Vĩnh Lạc chúng ta cầu thân với Mộc gia đấy.
- Cái gì? Không thể nào?
Đoàn Ngọc nghe Trần Minh nói thế thì không khỏi hốt hoảng. Chợt nghe Trần Minh tiếp:
- Yên tâm, Mộc gia vẫn là chưa đáp ứng. Bởi vì thế ngươi phải nhanh chân lên, ở đời mọi cơ hội đều trôi qua rất nhanh, ngươi không nắm bắt được thì sẽ trở thành kẻ thất bại. Cố gắng lên, ta tin tưởng ở ngươi.
Vỗ vai Đoàn Ngọc mấy cái rồi Trần Minh trượt xuống khỏi mái nhà, hướng về Trần gia mà cất bước.
- Hừ, cuối cùng cũng đi rồi, về ngủ thôi.
Đoàn Ngọc thấy Trần Minh đã khuất bóng thì mệt mỏi vươn vai mấy cái, trườn xuống khỏi mái nhà, mở cửa ra nhảy thẳng vào giường trùm chăn lại. Hôm nay Đoàn Ngọc rất mệt mỏi nên chẳng mấy chốc đã ngủ say, lâu lâu còn phát ra những tiếng gáy nhè nhẹ trong màn đêm u tịch.
………………………………………..
Chợt từng tiếng gió vù vù thổi mạnh làm cho cửa sổ tung lên, rồi đập ầm xuống một cái. Đoàn Ngọc giật mình tỉnh dậy nhìn ra thì thấy ngoài trời sấm chớp nổi đùng đùng, ánh sáng chiếu rọi cả căn phòng.
- Chuyện gì thế này, vừa nãy trời đầy sao mà bây giờ đã có bão rồi ư? Thật chẳng hiểu nổi mà!
Đoàn Ngọc lầm bầm mấy tiếng, sau đó đứng dậy tới chốt cánh cửa sổ lại thật chặt.
- Cứu ta, cứu ta…
- Ai?
Đoàn Ngọc giật mình quát.
- Cứu ta, cứu ta…
Âm thanh rên rỉ giữa bầu trời đầy mưa gió vang lên mồn một và rõ ràng, nhưng trong âm thanh này ẩn chứa cái gì đó lành lạnh khiến toàn thân Đoàn Ngọc run lên lẩy bẩy.
- Cứu ta, làm ơn mở cửa…
Ầm! Một tia sét đánh xuống thật mạnh, thêm một trận gió thật lớn thổi bật cánh cửa chính trong căn nhà Đoàn Ngọc ra khiến cậu lại giật mình muốn té ngửa.
- Là ai?
Đoàn Ngọc định thần lại, đứng lên bước ra ngoài xem thử. Ngoài cửa nhà cậu lúc này có một người đàn ông toàn thân mặc áo đen đang nằm dài, dưới ánh sáng sấm chớp lập loè Đoàn Ngọc phát hiện ra trên người ông ta bê bết những máu, có vẻ bị thương rất nặng.
- Đại thúc, người có sao không?
Đoàn Ngọc hoảng hốt dìu người đàn ông dậy, cố gắng kéo ông ta vào trong nhà.
- Cám ơn, cảm ơn, mau… mau đóng cửa lại.
Nằm trên giường của Đoàn Ngọc người đàn ông khẽ rên.
- Được rồi. Đại thúc an tâm nghỉ đi.
Đoàn Ngọc khoá cửa thật chặt, sau đó thắp nến trong nhà lên. Đến lúc này cậu mới có cơ hội quan sát rõ tướng mạo của người đàn ông áo đen.
Người đàn ông này tuổi tác chừng bốn mươi, gương mặt góc cạnh, mắt hổ mày kiếm, mép để hai hàng râu dày, thoạt nhìn ông ta trông rất uy nghiêm. Tuy nhiên hiện tại hai mắt ông lại lờ đờ đầy mệt mỏi, trên ngực trái máu đỏ không ngừng ứa ra.
Từ những biểu hiện của ông ta Đoàn Ngọc có thể phán đoán được người đàn ông này chắc là trốn chạy cường địch cho nên dẫn tới bị thương.
- Làm sao bây giờ nhỉ? Có cần gọi thầy Lý Vân không đây? Trông bộ dáng người này phi phàm, không hề giống kẻ đầu trộm đuôi cướp. Vết thương của y vẫn còn mới, chứng tỏ vừa giao chiến xong, kẻ địch chắc chắn vẫn đang lảng vảng đi tìm y, lỡ như họ truy ra được chỗ này thì thảm rồi.
Người đàn ông áo đen dường như biết được suy nghĩ của Đoàn Ngọc liền cố gượng nói:
- Tiểu huynh đệ, mau… mau lấy một cái túi nhỏ trong ngực áo ta ra.
Đoàn Ngọc hơi chần chừ, nhưng rốt cuộc cũng làm theo. Cậu lấy trong ngực hắc y nhân ra một cái túi nhỏ kích thước chừng bàn tay thấm đầy máu.
- Đưa sang đây. Rồi ngươi mau quay mặt đi chỗ khác.
Định làm cái gì vậy? Đoàn Ngọc trong lòng khó hiểu, nhưng vẫn quay mặt đi chỗ khác.
- Rồi, ngươi quay lại đây.
Vừa quay mặt lại thì Đoàn Ngọc liền há hốc mồm. Vì lúc này ở trước mặt cậu là một đống đồ lỉnh kỉnh, bao gồm hơn chục lọ thuốc, chục cây cờ đủ màu sắc, thêm y phục vài bộ… Thật chẳng biết người đàn ông áo đen này lấy ở đâu ra từng này đồ trong một thời gian ngắn như vậy nữa.
Người đàn ông lấy ra một lọ thuốc màu tím, sau đó dốc hết vào miệng rồi nói:
- Ngươi mau lấy mấy lá cờ này, rồi đi cắm xung quanh nhà cho ta.
Đoàn Ngọc nghe vậy thì trợn trừng hai mắt, bực dọc thốt:
- Cái quái gì thế? Đây là nhà của ngươi à? Vừa phải thôi nhé!
Người đàn ông áo đen hừ lạnh:
- Địch nhân của ta sắp đuổi đến đây rồi, nếu ngươi không muốn chết thì nhanh làm theo lời ta nói.
- Cái gì, ngươi đang hăm doạ ta đấy à? Nên nhớ cái mạng của ngươi là do ta cứu, nếu ban nãy ta không cho ngươi vào thì ngươi đã bị sét đánh chết từ lâu rồi!
Đoàn Ngọc ngày càng tức giận với cách cư xử của người áo đen, đúng là làm ơn mắc oán. Nhưng nghĩ lại lời ông ta nói, đúng là địch nhân của ông ta đang ở quanh đây, rất có thể họ sẽ nhanh chóng truy tới nơi. Nhưng điều làm Đoàn Ngọc không hiểu chính là mấy là cờ này thì có tác dụng gì kia chứ?
- Đừng nghi ngờ, mau chóng làm theo đi. Bọn người kia đang tới rất gần rồi đấy.
- Hừ…
Đoàn Ngọc hậm hực ôm mấy lá cờ bắt đầu đi cắm xung quanh nhà. Người đàn ông áo đen hiện giờ đã có thể ngồi xếp bằng lên, cởi áo ra, tự chăm sóc vết thương trên ngực trái cho mình. Nếu không phải chính mắt thấy, thì Đoàn Ngọc cũng không tin nổi một kẻ vừa nằm lê lết sắp chết như y lại khôi phục nhanh đến vậy. Thấy hành động của Đoàn Ngọc có vẻ chậm chạp, y bực mình lên tiếng:
- Sai rồi, lá màu trắng cắm ở góc này. Còn lá màu vàng cắm ở góc kia…
- Nói nhiều, sao ngươi không tự làm đi.
- Ngươi…
Người áo đen cũng không ngờ một thằng nhóc mười mấy tuổi đầu như Đoàn Ngọc lại dám trả treo với y, y chỉ trừng mắt lên nhìn thẳng vào Đoàn Ngọc, nhưng sau đó nơi ngực liền cảm thấy đau nhói khiến y ho lên sù sụ. Người áo đen gượng cười hỏi:
- Oắt con, ngươi có dũng khí lắm. Căn nhà này ngươi ở một mình sao?
Cắm xong mấy lá cờ, Đoàn Ngọc đi đến cái bàn tròn giữa nhà, ngồi xuống tự rót cho mình một tách trà, rồi lạnh lùng đáp:
- Đúng. Ta sống ở đây một mình.
Không để người áo đen nói gì thêm, Đoàn Ngọc nói tiếp:
- Bây giờ tới lượt ta hỏi ông, ông tên là gì? Có phải là cường đạo đang bị quan phủ truy đuổi không?
- Quan phủ? Cường đạo?
Người áo đen trợn tròn hai mắt, nhưng sau đó lại phá lên giống như là thích thú lắm.
- Ha ha, cường đạo. Nói ta cường đạo cũng không sai. Còn tên của ta ư, được rồi, không mấy ai có phúc khí biết được tên thật của ta đâu, tên ta là Hắc Phong.
- Ngươi đúng là cường đạo sao? Hại chết ta rồi, nếu ta bị quan phủ bắt được thì họ sẽ truy ta tội đồng phạm, nặng thì chém đầu, nhẹ thì ngồi nhà lao vài chục năm, ai da, ngươi hại chết ta rồi!
Nghe Hắc Phong nhận mình là cường đạo, tim Đoàn Ngọc thiếu điều rớt ra ngoài. Luật pháp ở Việt quốc vô cùng nghiêm khắc, xử phạt rất nặng với những trường hợp như trộm cắp hoặc cướp bóc. Tội trộm cắp nếu nặng thì sẽ bị chặt tay, nếu nhẹ thì bị bắt đi lao dịch ba năm. Tội cướp bóc thì nặng sẽ bị xử tử, nhẹ thì ngồi nhà lao hết nửa đời người. Còn đồng phạm thì bị tội như kẻ ra tay.
Hắc Phong lại phá lên cười một lần nữa:
- Chém đầu Hắc Phong ta sao? Ha ha, chuyện này ta cầu mà còn không được. Yên tâm đi tiểu huynh đệ, dựa vào ơn cứu mạng của ngươi đối với ta, ta cam đoan trong vòng trăm năm sẽ không ai làm ảnh hưởng nổi đến tính mạng của ngươi.
Chợt Hắc Phong nhìn sang Đoàn Ngọc thì thấy cậu đang loay hoay vội vã thu xếp đồ đạc, áo quần bỏ vào trong một tay nải. Y ngạc nhiên:
- Này ngươi làm gì vậy?
Đoàn Ngọc vẫn cặm cụi thu dọn quần áo, nhưng hậm hực trả lời:
- Còn làm gì nữa, ngươi hại ta như vậy, nếu hiện tại không bỏ trốn thì đợi quan binh tới chém đầu à?
Hắc Phong mỉm cười, ánh mắt thần bí nhìn Đoàn Ngọc hỏi:
- Nhưng ta vẫn còn đang bị thương, nếu bây giờ ngươi bỏ đi thì ta biết làm thế nào?
Đoàn Ngọc nghe vậy thì mím môi ra chiều suy tư, rõ ràng cậu với Hắc Phong không quen không biết, y lại còn liên luỵ đến cậu, đáng lý ra Đoàn Ngọc phải mau gọi quan binh đến đây bắt y. Nhưng Đoàn Ngọc không làm được như thế, nói chung việc hãm hại người khác cậu làm không quen.
- Thằng nhóc ngươi cũng thiệt là, nếu đã sợ ta làm liên luỵ đến ngươi thì sao ban nãy lại còn cứu ta?
Hắc Phong ngắm Đoàn Ngọc thật kỹ từ đầu tới chân, rồi chợt thở dài.
Đoàn Ngọc ngơ ngẩn hồi lâu, cậu cũng cảm thấy hành động của mình dường như lúc nào cũng trái ngược với lời nói. Lát sau Đoàn Ngọc lên tiếng:
- Thôi, dù sao mọi việc cũng đã xảy ra rồi. Nếu như ngươi không sợ ta đi báo quan bắt ngươi thì cứ ngồi yên ở đây, ta đi gọi thầy Lý Vân tới.
Hắc Phong hỏi lại:
- Lý Vân là ai?
- Là cha nuôi của ta, ông rất thương ta, nếu ta đã là đồng phạm của ngươi thì ông chắc chắn sẽ không hại ta.
Hắc Phong cười ngặt nghẽo một lúc, rồi xua tay nói:
- Thôi, đùa thế đủ rồi. Ta không phải cường đạo đâu, ngươi đừng sợ. Như đúng là kẻ địch của ta vô cùng hung hãn, thậm chí còn hơn cường đạo vài phần. Chỉ sợ chúng sắp tới đây rồi.
Ánh mắt Hắc Phong dần trở nên lo lắng. Nhìn thần sắc của y Đoàn Ngọc biết đây không phải lời nói đùa nữa. Suy nghĩ một lúc Đoàn Ngọc nói:
- Như vậy thì ta càng phải thông báo cho thầy Lý Vân. Ông ấy là người túc trí đa mưu, hẳn sẽ nghĩ ra được biện pháp tốt nhất.
Hắc Phong gật đầu:
- Được, ngươi mau đi đi. Nhưng nhớ cho kỹ, nếu trên đường gặp một toán người bộ dáng hiền hoà, trông giống tiên nhân hạ phàm thì hãy tránh xa ra, hoặc là giả vờ ngốc nghếch khờ khạo, nhớ rõ đừng để chúng chú ý đến ngươi.
- Bộ dáng hiền hoà sao? Chỉ như vậy thì hơi khó nhận biết!
- Yên tâm, khí chất của họ rất cao quý, khác hẳn với phàm nhân thông thường, ngươi cứ để tâm là sẽ phân biệt được ngay.
Đoàn Ngọc hiểu bọn người kia chính là kẻ thù của Hắc Phong, cậu gật đầu, rồi mở cửa chạy ra ngoài.
Bên ngoài bầu trời vẫn mưa tầm tã, nhưng có phần nhẹ dịu hơn lúc nãy. Hắc Phong ngồi xếp bằng trên giường, hai mắt y bắt đầu nhắm nghiền lại.
Chợt một luồng khí đen từ đan điền của Hắc Phong xuất hiện, nó xoay tròn hồi lâu rồi chợt dũng mãnh xông thẳng lên ngực trái y, cùng lúc Hắc Phong phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên tái nhợt. Một tay ôm ngực đau đớn, ánh mắt Hắc Phong dữ tợn như muốn xuyên thẳng ra ngoài bầu trời ban đên ngoài kia, y hầm hừ nói:
- Bọn người Tu Chân Liên Minh các ngươi được lắm, dám làm tổn thương bổn ma tôn tới cỡ này. Nếu ban nãy không phải ta biết Huyễn Ảnh đại pháp thì đã mất mạng rồi.
Y thần sắc lạnh lẽo cầm một lọ thuốc lên dốc hết vào miệng, sau đó lại lầm bầm:
- Cũng may mang theo không ít đan dược trị thương, nhưng mà chắc cũng phải mất ba tháng mới khôi phục lại hai phần tu vi. Hừm, nhân tộc các ngươi đợi đấy, chờ bản ma tôn khôi phục sẽ trồng lên ma chủng trong nhân loại các ngươi, để nhân giới các ngươi chìm trong loạn lạc.
…………………………………………
- Sao, con nói sao? Người ấy tướng mạo oai hùng nhưng lại mang trên mình vết thương à!
Nghe thầy Lý Vân hỏi, Đoàn Ngọc nhẹ nhàng gật đầu. Chỉ thấy thầy Lý Vân thần sắc nghiêm trọng đi qua đi lại trong nhà hồi lâu, sau đó ông hít vào sâu một hơi, vẻ mặt đầy quyết tâm nói:
- Nếu đã không còn đường lui, vậy chúng ta cứ che dấu cho y, để y mang ơn chúng ta. Về sau khi xảy ra đại sự cũng có thêm một hảo thủ trợ giúp. Đoàn Ngọc, con trước mắt cứ giữ im lặng, sau đó một mặt chăm sóc cho y, một mặt tìm cách hỏi rõ thân thế nguồn gốc của y. Việc này rất quan trọng, con hãy nhớ kỹ!
- Nhưng mà còn đám kẻ thù của Hắc Phong, có lẽ bây giờ chúng đã tiếp cận thôn Vĩnh Lạc chúng ta, không biết có gây ra chuyện gì không nữa?
Thầy Lý Vân trầm tư hồi lâu, lát sau ánh mắt lộ lên vẻ tàn nhẫn:
- Con không nên quản nhiều, nếu có việc gì chúng ta cùng Hắc Phong sẽ chạy trốn trước. Ở trong thôn Vĩnh Lạc hiện giờ cũng có vài người thân tín của ta, trước mắt ta sẽ thông báo cho họ chuẩn bị sẵn sàng. Còn con mau quay về bên cạnh Hắc Phong, chờ tin tức từ bọn ta.
Đoàn Ngọc bất giác rùng mình hoảng sợ, chưa bao giờ cậu thấy vẻ mặt lạnh lùng tàn nhẫn này xuất hiện ở thầy Lý Vân, trong tâm thức cậu thầy Lý Vân lúc nào cũng là người hiền lành, hết sức yêu thương và quan tâm đến người dân thôn Vĩnh Lạc, nhưng hiện tại thì… Đến đây Đoàn Ngọc không dám nghĩ tiếp.
Thầy Lý Vân dường như phát giác được biểu hiện của Đoàn Ngọc, ông lạnh nhạt nói:
- Đoàn Ngọc, con nên nhớ kẻ muốn làm nên đại sự thì phải thật dứt khoát, thật tàn nhẫn, hành động phải thật độc địa. Nếu con không tàn nhẫn với người khác, thì chính là tự tàn nhẫn với bản thân con, nhớ kỹ!
Thầy Lý Vân nói xong quay lưng bước đi, để lại Đoàn Ngọc đứng ngẩn ngơ một mình trong căn phòng trống vắng.