Quyển một: Việt quốc phong vân
Chương 34: Như Ý Tâm Kinh (2)
----o0o----
Tác giả : Miên Lý Tàng Châm
Đoàn Ngọc hít thở sâu vào một hơi. Sau đó cắn chặt răng, lại giở cuốn Như Ý Tâm Kinh ra, cố sức đọc một mạch đến cuối, chỗ nào không hiểu thì hắn trực tiếp bỏ qua.
Hắn không mong cầu ngay lần đọc đầu tiên có thể hiểu được toàn bộ Như Ý Tâm Kinh, mà chỉ hy vọng thông qua lần đọc này, bản thân có thể phát hiện ra một ít manh mối gì đó.
Việc đọc sách này kéo dài ròng rã suốt ba ngày trời. Cuối cùng sau ba ngày, Đoàn Ngọc đã thành công đọc xong cuốn kinh thư chết tiệt kia.
- Hừ. Đoàn Ngọc ta đúng là tuyệt đại thông minh mà!
Đoàn Ngọc vứt cuốn kinh thư sang một bên, ngồi thở hỗn hễn. May mắn cho hắn, sau một khoảng thời gian để tâm nghiên cứu, hắn đã phát hiện ra được một điểm rất quan trọng, mà điểm này có khả năng giúp hắn tu luyện được Như Ý Tâm Kinh.
Trong Như Ý Tâm Kinh tồn tại rất nhiều đoạn trừu tượng, thậm chí vô cùng ảo tưởng. Giả như câu:
“Thế gian huyễn ảo, vạn pháp vốn không. Vạn pháp đã không, chúng sinh cũng diệt!”
Thế gian làm sao mà huyễn ảo được chứ, rõ ràng vạn vật đều tồn tại ở dạng thực chất. Chúng sinh có hàng tỷ tỷ, làm sao nói chúng sinh bị diệt vong?
Nếu không nhờ có phương pháp “minh tưởng” trong con đường võ đạo mà Trương Cuồng truyền thụ cho Đoàn Ngọc, thì hắn cũng không thể nào nghĩ ra cách giải quyết vấn đề này.
Nếu thế gian đã là thực chất, vậy thì hắn sẽ minh tưởng cho nó thành huyễn ảo (tưởng tượng). Nếu chúng sinh đã không thể nào diệt, thì hắn sẽ tưởng tượng cho chúng sinh diệt vong.
“Nhất tâm bất loạn, vạn niệm thành thiên”
Mấu chốt ắt hẳn là ở câu trên. Câu này có lẽ muốn nói, yếu chỉ của Như Ý Tâm Kinh chính là tự tạo ra một thế giới cho mình.
Nghỉ ngơi một lát, sau đó Đoàn Ngọc lại nhanh chóng bắt tay vào tu luyện minh tưởng. Nhưng lần này không phải tu luyện chân khí, mà chính là tu luyện theo những gì hắn vừa phát hiện ra được từ Như Ý Tâm Kinh.
Đoàn Ngọc nhắm mắt lại, cố gắng tâm trung tinh thần của mình về đan điền, bỏ qua toàn bộ những xúc cảm tác động đến hắn ở thế giới bên ngoài. Câu “mắt mù, tai điếc… lục căn đoạn diệt” ắt hẳn là muốn ám chỉ đến trạng thái bản thân chìm sâu vào thiền định, đến mức quên ngoại cảnh xung quanh.
Ban đầu, vừa chỉ nhập định được ba canh giờ, Đoàn Ngọc đã lập tức phải mở mắt ra hoảng sợ. Vì trong lúc nhập định, bên tai hắn dường như phát ra tiếng gào thét kêu la của người dân thôn Vĩnh Lạc, làm trong đầu hắn gợi lại khoảnh khắc cả thôn làng bị đám người Tu Chân Liên Minh giết hại.
Đến lần thứ hai làm cho Đoàn Ngọc giật mình thức tỉnh, chính là âm thanh kêu gào van xin của đại ca hắn Trương Cuồng.
Nhưng cả hai lần, khi mắt ra Đoàn Ngọc đều chẳng thấy gì khác lạ. Chứng tỏ đây là ảo giác phát sinh lúc tu luyện.
Nghĩ vậy, Đoàn Ngọc quyết tâm dù có xảy ra chuyện gì cũng không thèm mở mắt ra nữa.
Cứ như thế, chớp mắt một cái đã trôi qua bảy ngày. Trong suốt bảy ngày này, Đoàn Ngọc nhờ có tâm trí kiên định mF đã thành công tiến vào trạng thái “Thế gian huyễn ảo”. Lúc này trong cơ thể hắn lục căn đã hoàn toàn đoạn diệt, thần thức rơi vào một trạng thái hỗn độn mơ hồ, không ý không thức.
Thậm chí, lúc này nếu có người nào bên ngoài tiếp cận với thân thể Đoàn Ngọc, sẽ phát hiện ra rằng nhịp tim của hắn đã hoàn toàn ngừng đập, chẳng khác gì với một xác chết.
Trong bảy ngày này Nam Vân thi thoảng cũng có đến thăm, nhưng vì mấy lần trước thấy Đoàn Ngọc quá cứng đầu khó dạy bảo, cho nên lần này gã cũng không thèm khuyên nhủ nữa. Để lại đồ ăn trước phòng giam rồi trực tiếp bỏ đi, không hề phát hiện ra trạng thái khác lạ của Đoàn Ngọc.
Lại thêm bảy ngày nữa trôi qua. Đoàn Ngọc vẫn trong trạng thái nhập định.
Đúng vào khoảnh khắc kết thúc ngày thứ bảy, từ trong hỗn độn bỗng phát ra từng âm thanh khác lạ khiến cho thần thức Đoàn Ngọc đang yên tĩnh đột nhiên giật mình chấn động. Những âm thanh này nghe như nhạc trời du dương, thiên thần ca hát. Nhưng thực chất lại chính là những câu khẩu quyết mơ hồ khó hiểu của Như Ý Tâm Kinh. Lúc chưa nhập định, những câu kinh văn này khó nuốt khôn tả, nhưng không ngờ khi Đoàn Ngọc ở trong trạng thái nhập định, tiến vào không gian hỗn độn thì nó lại trở nên vô cùng dễ hiểu.
“Vô cực sinh thái cực, thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái, bát quái biến hóa ra vô cùng. Hỗn độn sinh một niệm, vạn pháp cùng diễn sinh. Tâm như nhất, khoảnh khắc đạt đại thành.”
Ý thức của Đoàn Ngọc lúc này chìm đắm trong từng câu khẩu quyết. Ý thức hắn từ trong hỗn độn chợt biến hóa thành một cơ thể trong suốt hư ảo. Từng đường kinh mạch, cơ bắp của thân thể này đều hiện rõ trong mắt hắn.
Đoàn Ngọc nhớ lại hai môn công phu mà Trương Cuồng đã dạy lần lượt là Kim Cương chưởng và Hoành Thiên kiếm quyết. Cùng lúc, trong thân thể trong suốt kia cũng suất hiện một luồng chân khí chạy từ đan điền tới chưởng tâm, hình thành một lộ tuyến y hệt đường lối vận công của Kim Cương chưởng.
Đoàn Ngọc đánh ra một chưởng. Chân khí từ trong đan điền của thân thể trong suốt cũng mạnh mẽ tuôn ra, làm chưởng tâm hắn hơi lóe lên ánh sáng vàng.
Thấy cảnh tượng này Đoàn Ngọc vui mừng không thôi. Bởi vì trong lúc hắn phát chưởng, do thân thể hư ảo không tồn tại thực chất, cho nên hắn có thể cảm nhận về đường di chuyển của chân khí một cách rất rõ ràng. Điều này giúp cho hắn rất nhanh chóng thuần thục cách sử dụng Kim Cương chưởng.
…………………………………………� �………..
- Chỉ còn một ngày nữa là hết hạn rồi sao?
Lục Hàm Hư vẫn ngồi trong căn phòng của mình. Gã cau mày hỏi Nam Vân một câu.
- Đúng thế thưa đại sư huynh. Tên tiểu tử họ Đoàn kia vẫn vô cùng cứng đầu. Chỉ ngồi lì một chỗ không chịu động đậy.
Lục Hàm Hư hai mắt lóe lên tia sáng lạnh, gã bực mình đứng dậy đập bàn:
- Đúng là không biết sống chết. Nam Vân, lát nữa ngươi hãy đến đó khuyên hắn lần cuối. Nếu hắn vẫn lì lợm, sáng mai, bảo Mạnh Kỳ trực tiếp thi triển Sưu Hồn thuật với hắn.
Nam Vân ôm quyền nhận lệnh, quay người cáo lui, để lại một mình Lục Hàm Hư trong căn phòng.
- Hừm. Bằng mọi giá ta phải có được bí mật của ngươi. Hóa Thần Kỳ ư? Lực lượng đó của ngươi từ đâu mà có chứ!
Lục Hàm Hư trầm mặc hồi lâu, lát sau gã ngồi xuống ghế nhắm mắt lại dưỡng thần, chờ đợi tin tức từ Nam Vân.
……………………………………
Nam Vân bước vào nhà giam.
Như mọi ngày, Đoàn Ngọc vẫn ngồi tựa lưng vào bức tường đá đầy dơ bẩn.
Đoàn Ngọc sau bốn tháng bị giam cầm, cộng thêm không chịu ăn uống nên thân thể đã bị héo mòn dần đi, chẳng còn vóc dáng khỏe mạnh của một thanh niên mới mười tám nữa. Khuôn mặt hắn cũng trở nên đen sạm, dơ bẩn. Nhưng dường như chính điều này lại làm khuôn mặt hắn càng góc cạnh và toát lên vẻ cứng rắn hơn.
Không hiểu vì sao khoảnh khắc đặt một chân vào nhà giam, thì trong đầu Nam Vân xuất hiện một tia ảo giác kỳ lạ. Tuy Đoàn Ngọc đang ngồi ngay trước mặt gã, nhưng gã dường như không còn cảm nhận được sự tồn tại của Đoàn Ngọc bằng thần thức nữa.
- Chuyện quái gì vậy?
Nam Vân vô cùng ngạc nhiên. Gã là tu sĩ Thai Tức tầng tám, sau khi nhập môn được bốn tháng thực lực đã tăng trưởng mạnh, tuy chưa đạt đến tầng chín nhưng cũng mạnh hơn Đoàn Ngọc nhiều. Thế mà gã lại không cảm nhận được sự tồn tại của Đoàn Ngọc, một tu sĩ Thai Tức tầng bảy.
Một ý niệm lóe lên trong đầu Nam Vân, gã vội vàng lại gần Đoàn Ngọc, cúi người đưa tay sờ thử vào mũi Đoàn Ngọc, thì chợt phát hiện ra hắn đã ngừng thở, sinh cơ toàn thân cũng đã hoàn toàn biến mất.
- Ê, đừng chết! Sáng sớm mai Đại sư huynh sẽ tới hạ vị ngục! Ngươi chết rồi ta biết ăn nói sao với Đại sư huynh đây!
Nam Vân hốt hoảng vội sáp lại gần, dùng đôi tay lay mạnh hai vai Đoàn Ngọc.
Đúng khoảnh khắc này, Đoàn Ngọc đột nhiên mở trừng hai mắt trong sự sững sờ của Nam Vân. Gã còn chưa kịp phát ứng thì đã cảm thấy ngực phải đau nhói, dường như còn có tiếng xương cốt gãy nát.
Hóa ra, Đoàn Ngọc lợi dụng thời cơ lúc Nam Vân đến gần đã bộc phát một kích sấm sét. Chân khí từ đan điền vận chuyển ra chưởng tâm, hình thành Kim Cương chưởng, dùng cương kình đánh gãy xương ngực Nam Vân.
Nhưng thân hình Nam Vân chưa kịp văng ra phía sau thì đã bị Đoàn Ngọc dùng tay trái níu lại. Tiếp theo hắn dùng bàn chân đá mạnh vào khớp gối Nam Vân, khiến xương cốt nơi đó cũng gãy lìa.
- Hừm!
Hai tay Đoàn Ngọc sau cú ra đòn trên càng nhanh như thiểm điện, kéo đầu Nam Vân ôm vào lòng, nhẹ nhàng đẩy lệch xương khớp nơi hàm của gã, khiến gã không kịp kêu lên một tiếng.
Chỉ trong chưa tới ba giây Đoàn Ngọc đã nhanh chóng hạ gục được một tu sĩ Thai Tức tầng tám cảnh giới cao hơn mình. Lối cận chiến của võ đạo quả nhiên khi thi triển tập kích vô cùng lợi hại.
Đoàn Ngọc nhìn Nam Vân đang đau đớn, miệng trào máu tươi, lăn lộn ú ớ dưới đất nhẹ giọng nói:
- Nể tình bốn tháng qua ngươi không ngược đãi ta, cho nên ta tha chết cho ngươi. Nhưng ngươi ráng chịu khổ một chút vậy.
Nam Vân vẫn không ngừng ú ớ, gã đã bị Đoàn Ngọc đánh gãy xương ngực phải cùng với chân trái. Thương tích hiển nhiên vô cùng nặng nề. Nhưng để an toàn hơn, Đoàn Ngọc đành tung thêm một chưởng lên trán gã, khiến gã chìm sâu vào trong hôn mê.
Tiếp đến, Đoàn Ngọc trao đổi y phục với Nam Vân, quăng gã vào ngồi tựa trong góc, xõa tóc gã ra khắp mặt, thay thế vị trí cho mình.
Xong đâu đó Đoàn Ngọc lấy khóa khóa cửa phòng giam lại, nhanh chóng rời khỏi nơi này.