Quyển hai: Bất đồng tuổi trẻ
Chương 53: Ký ức bị phong ấn
----o0o----Tác giả : Miên Lý Tàng Châm
Chỉ những tu sĩ cảnh giới Thai Tức mới có thể tự nhiên bước vào Thái Cực Môn, còn những tu sĩ cảnh giới cao hơn khi bước vào đều bị một lực phản chấn khá mạnh đẩy ra bên ngoài, không cách gì cưỡng được.
Lục Hàm Hư khi phát hiện ra điều này thì sắc mặt cũng biến đổi hẳn, gã đảo mắt một vòng rồi nói lớn:
-Các vị đồng đạo. Tới nước này rồi thì đã không còn đường lui nữa. Ở đây chúng ta có gần năm trăm tu sĩ cảnh giới trên Thai Tức, chẳng lẽ lại chịu thua con quái vật này! Sớm muộn gì cũng chết, chi bằng liều một lần chứ đừng để tách ra để bị nó giết từng người một!
-Đúng, Lục tiền bối nói phải, chúng ta cùng liều mạng!
-Giết!
Đám đông tu sĩ cảnh giới trên Thai Tức dường như phát cuồng, đồng thời thi triển linh lực tạo thành một cơn mưa pháp thuật bắn về phía Tam Đầu Long. Nhưng Tam Đầu Long không hổ là yêu thú cấp bốn, mọi công kích của các tu sĩ đều không thể xuyên qua lớp da dày cộm của nó, ngược lại số người chết dưới ba cái đầu rồng ngày một nhiều.
Đoàn Ngọc thấy cơ hội đã đến, chân đá văng con khỉ đỏ ra xa, nắm lấy tay Trần Tư Tư chạy vội vào Thái Cực Môn.
Chét chét! Con khỉ đỏ dường như hơi tức giận trước cú đá của Đoàn Ngọc, nhưng vẫn cố gắng bám theo hắn, một bước cũng không rời.
-Con khỉ chết tiệt, cút mau!
Đoàn Ngọc lại thi triển một cú “Nộ Long cước”, đem con khỉ đá văng ra xa mấy thước, kết cục, con khỉ vẫn nhanh chớp đứng thẳng dậy rồi nhanh chóng chạy theo hắn.
Đoàn Ngọc quả thật chẳng còn cách nào, nhìn các tu sĩ đang thất thế dần trong cuộc chiến chống lại Tam Đầu Long, hắn biết thời gian của mình không còn nhiều. Đoàn Ngọc không dây dưa với con khỉ đỏ nữa, trực tiếp nắm tay Trần Tư Tư nhảy vào trong Thái Cực Môn. Nhưng đúng ngay khoảnh khắc hắn sắp sửa thoát thân thì Lục Hàm Hư trên không trung cũng chợt nhíu mày, quay sang đây nhìn Đoàn Ngọc.
Lục Hàm Hư giật mình quát lớn:
-Tiểu tặc, ta kiếm ngươi đã lâu. Đừng hòng chạy thoát!
Nói đoạn, gã giơ tay phải lên, chưởng biến thành trảo, cách không làm động tác kéo Đoàn Ngọc lại. Bàn tay Lục Hàm Hư dường như có ma lực, từ lòng bàn tay xuất hiện một lực hút cực mạnh tập trung vào cơ thể Đoàn Ngọc, khiến hắn suýt nữa bị Lục Hàm Hư lôi lại.
Trong lúc hoảng loạn, Đoàn Ngọc rút Lưu Tinh kiếm ra, liên tục thi triển hai đạo Hoành Thiên kiếm quyết chém về phía Lục Hàm Hư. Nhưng oai lực của Quy Nguyên tu sĩ quả nhiên không tầm thường, hai đạo kiếm khí kia chưa kịp chạm vào người gã thì đã ngay lập tức tan biến trong không trung, không còn để lại giấu vết gì.
-Lục huynh, người này có quan hệ với ta. Xin hãy tha cho hắn một mạng.
Đúng lúc Đoàn Ngọc sắp sửa bị Lục Hàm Hư bắt lại, người trung niên bí ẩn đứng bên cạnh hắn cũng động thủ, y phất tay, dùng một kích toàn lực đánh bật lực hút giữa Lục Hàm Hư và Đoàn Ngọc, cứu Đoàn Ngọc thoát chết trong gang tấc.
-Tư Tư, chúng ta đi!
Đoàn Ngọc nhìn người trung niên khẽ gật đầu cảm tạ, rồi nhanh chóng đạp chân xuống đất, mượn lực đẩy mạnh nhất để tiến vào Thái Cực Môn.
Đột nhiên hắn nghe Lục Hàm Hư quát lớn:
-Tiểu tặc, để mạng lại!
Dứt lời, từ hai con ngươi đen nháy của Lục Hàm Hư bắn ra hai tia chớp đỏ nhỏ như sợi tơ về phía Đoàn Ngọc trong sự ngỡ ngàng của hắn.
Người trung niên vội hét lớn:
-Cẩn thận, đó chính là Cực cảnh!
Nhưng đã không còn kịp nữa, tia chớp đỏ kia len lỏi vào trong hai mắt Đoàn Ngọc rồi chạy thẳng đến ấn đường (giữa trán) của hắn. Cùng lúc, thân ảnh Đoàn Ngọc và Trần Tư Tư cũng biến mất trong Thái Cực Môn, hoàn toàn không để lại vết tích gì nữa.
Lục Hàm Hư thấy sắp bắt được con mồi mà lại bị kẻ khác phá đám thì vô cùng tức giận, gã nhìn người trung niên lạnh lùng nói:
-Thế Nghĩa, lâu ngày không gặp, ngươi vẫn lo chuyện bao đồng như xưa. Ngươi tưởng ta không dám giết ngươi chắc!
Người trung niên cười khổ, lắc đầu:
-Vãn bối đâu dám, chỉ ba năm không gặp. Chẳng ngờ Lục tiền bối lại tu luyện nhanh đến vậy. Nhớ khi xưa, chúng ta từng quyết chiến ba ngày ba đêm ngoài Toái Tâm địa, nhưng bây giờ, e rằng Thế Nghĩa đã chẳng còn tư cách đối chiến cùng tiền bối nữa rồi.
Lục Hàm Hư im lặng không nói gì nhưng ánh mắt có phần dịu lại. Lát sau lên tiếng:
-Nể tình giao hảo giữa ta và ngươi. Hôm nay ta bỏ qua chuyện này, người tự mà lo lấy đi.
Nói xong, Lục Hàm Hư để mặc đám đông tu sĩ đang chống chọi lại Tam Đầu Long mà phi thân đi mất. Người trung niên thoáng trầm mặc rồi cũng nhanh chóng bỏ đi.
Hai người có tu vi cao nhất nơi này đã đi mất nên thế trận của các tu sĩ chỉ ít phút sau đã tan vỡ.
Một trường đại đồ sát bắt đầu.
Sau đêm kinh khủng này, nghe đồn Tam Đầu Long trong cơ cuồng nộ đã phá nát cả một khu vực phía đông Phi Vân Sơn Mạch. Cả trăm dặm rừng cây rậm rạp bị san bằng thành bình địa, mặt đất lồi lõm chỗ cao chỗ thấp. Quan trong nhất là ở nơi đây còn có thêm hơn năm trăm tu sĩ cảnh giới trên Thai Tức chôn thân. Sự kiện này quả thật đã làm tu chân giới Việt quốc tổn thất cực lớn.
Còn về Thái Cực Môn thì sau đêm đó tuy vẫn tỏa sáng, nhưng đã không còn cho bất kỳ tu sĩ cảnh giới thấp hay cao xâm nhập vào nữa.
…………………………………………� �.
Đoàn Ngọc đang đi dạo trong một nơi hư vô mờ mịt.
Nơi đây là một vùng đất màu xám. Trên trời không trăng không sao, bốn phía xung quanh không có lấy một cảnh vật nào, chỉ có đơn độc một mình Đoàn Ngọc lửng thửng bước đi.
Hắn không biết mình đang đi về đâu. Ở miền đất màu xám này hắn cũng không có khái niệm về thời gian. Hắn chỉ biết mình cần tiếp tục bước đi, nếu dừng lại ắt hắn sẽ phải chết.
Hắn cứ đi như thế… cho tới một ngày, hắn nghe được một âm thanh đầu tiên trong suốt khoảng thời gian dài dặc này.
“Hài tử…”
Chỉ là hai từ vô cùng đơn giản nhưng lại khiến cảm xúc buồn bã ùa về trong tâm hồn hắn. Tuy vậy, linh thức hắn vẫn vô cùng mơ hồ, chẳng thể nhớ ra nổi hai từ hài tử có nghĩa là gì.
Lại thêm một khoảng thời gian dài dặc trôi qua, thanh âm kia lại xuất hiện một lần nữa, lần này dài hơn một chút.
“Hài tử, bản tâm con lương thiện thì sẽ chịu nhiều thiệt thòi”
Hài tử? Hài tử ư? Hai từ này có nghĩa là gì nhỉ? Trong đầu óc Đoàn Ngọc đau nhói vô cùng, cảm giác đau đớn khôn tả này làm hắn muốn quỵ xuống giữa đường đi. Nhưng rốt cuộc hắn vẫn gượng dậy được và đi tiếp. Hắn muốn xem thử rốt cuộc lần tới thanh âm kia sẽ nói gì.
“Hài tử, ta đã bỏ quá nhiều thời gian cho các anh con mà quên mất con rồi. Đừng giận ta!”
“Con trai, thật sự ta không muốn tỏ ra lạnh lùng với con đâu. Nhưng con biết đấy, tư chất con quá thấp kém, sẽ làm mất mặt gia tộc chúng ta.”
“Số phận của tu sĩ vốn không tốt đẹp gì, hãy sống một cuộc đời phàm nhân bình dị con nhé. Con trai, nếu một ngày nọ con có thể nhận ra mình không cô độc. Mình còn có cha mẹ. Nếu ngày đó xảy ra, thì hãy tìm về…”
Càng ngày những câu nói ùa về trong óc Đoàn Ngọc ngày càng nhiều. Linh thức của hắn cũng khôi phục lại dần dần, hắn đã hiểu được những câu nói trên có ý nghĩa như thế nào, tuy vậy, hắn vẫn chẳng hiểu chúng muốn ám chỉ điều gì.
Nhưng Đoàn Ngọc vốn không biết rằng lúc này trên trán của hắn, ấn ký ngọn lửa màu đen ba đỉnh tượng trưng cho ma chủng đang hiện lên vô cùng rõ nét. Thậm chí bên trong còn có hình ảnh nguyên thần Hắc Sát Ma Tôn đang ngủ say, cứ thoáng chốc khuôn mặt khẽ nhăn lại biểu tình thống khổ, có lẽ, sự đau đớn của Hắc Phong Ma Tôn là do những sợi tơ đỏ đang quấn quanh nguyên thần của y gây nên.
Nhưng nếu quan sát kỹ, Hắc Phong không những bị mấy sợi tơ đỏ hành hạ, mà còn bị ấn ký ma chủng không ngừng hấp thu tinh hoa từ nguyên thần của mình, khiến mỗi giây mỗi khắc nguyên thần y cũng bị nhạt đi không ít.
-Ma chủng quả nhiên xảo trá, muốn lợi dụng Cực Cảnh này để tiêu hao sức lực của ta. Đoàn Ngọc, xem ra cái hẹn ba năm ta lại phải thất hứa rồi…
Nguyên thần của Hắc Phong than thầm. Vốn dĩ y định sau ba năm sẽ thành công phong ấn ma chủng lại, nhưng nào ngờ đúng vào khoảnh khắc quan trọng nhất thì Cực cảnh do Lục Hàm Hư bắn vào linh hồn Đoàn Ngọc lại xuất hiện, vì lúc đó y quá yếu nên không thể chống cự nổi, kết cục bị ma chủng vùng lên hợp tác với Cực Cảnh tấn công, áp đảo mình.
-Ngày ma chủng xuất thế phải là ngày Đoàn Ngọc có đủ thực lực để khống chế nó, nếu không thì gã sẽ bị ma chủng thôn phệ mất đi lý trí, trở thành một con quái vật cuồng sát. Đoàn tiểu tử, ngươi trêu chọc đại địch nào thế này? Cực Cảnh là một loại công pháp cực kỳ bá đạo chỉ xuất hiện vào thời thượng cổ, thậm chí còn trước cả lúc ta ra đời. Muốn khống chế nó thật không đơn giản. Hiện tại, ta chỉ có thể trích ra một phần tinh hoa của mình cứu sống tính mạng ngươi, sau đó thì phải tiếp tục bế quan hai mươi năm.
-Hây, tiểu tử nhà ngươi. Hóa ra trong linh hồn ngươi vẫn còn phong ấn một mảng ký ức khá lớn. Kẻ ra tay thực hiện việc phong ấn này tu vi dường như không thua kém ta là mấy. Thân thế tiểu tử nhà ngươi xem ra cũng không hề tầm thường. Đoàn Ngọc, ngươi hãy tự bảo trọng.
Nguyên thần của Hắc Phong nói xong thì đột nhiên phát ra một màn ma khí màu đen bao phủ lấy ma chủng, rồi tất cả cùng biến mất trên ấn đường của Đoàn Ngọc.
Cùng lúc, khung cảnh màu xám trước mặt Đoàn Ngọc như bị xé toang ra, làm lộ một khoảng trời sáng rực chói lóa trước mặt hắn.
-Ta rốt cuộc phải tìm về đâu. Cha mẹ, ta thực sự có cha mẹ sao?
Đoàn Ngọc hét lớn, nỗi bi thương trào lên ngực, đè nén trái tim hắn.
Hắn không muốn rời đi, hắn muốn quay lại chờ giọng nói kia, hắn muốn biết mình cần phải đến đâu để tìm cha mẹ.
Đoàn Ngọc quay đầu lại chạy thẳng vào không gian xám xịt. Nhưng đã không còn kịp nữa, ánh sáng rực rỡ từ bầu trời bên ngoài đánh tan màu xám, đem thân hình Đoàn Ngọc nuốt trọn.
Si tình chỉ vì vô tình mà khổ