Đỉnh Thiên Truyền Thuyết

Chương 85 - Đã Tới

Quyển hai: Bất đồng tuổi trẻ

Chương 85: Đã tới!

            ----o0o----

Tác giả : Miên Lý Tàng Châm

T

Đoàn Ngọc thầm gật đầu, sau đó quay sang ôm quyền nói:

- Tống thiếu chủ quá lời rồi. Vả lại, Tống thiếu chủ dường như có chút hiểu lầm. Giữa ta và Tống cô nương hoàn toàn không giống như ngươi tưởng tượng. Ban nãy Tống cô nương bị Lưu Tĩnh đánh một chưởng, cho nên đầu óc choáng váng, thân thể trở nên suy nhược, ta chỉ là dìu cô ấy đi một đoạn mà thôi.

Nghe vậy, Tống Nghĩa nhìn sang Tống Thanh Loan với hàm ý kiếm chứng đúng sai, Tống Thanh Loan hơi kinh ngạc một chút, nhưng rồi ngay lập tức gật đầu.

- Đúng vậy đó đại ca. Gã Lưu Tĩnh kia đã đột phá tới cảnh giới Tiên Thiên, lại không biết vì lý do gì mà chống đối với Thương Minh chúng ta. Huynh nói phải làm sao đây?

Tống Nghĩa trầm ngâm một lát, không phát hiện rằng lúc này Tống Thanh Loan đang cùng với Đoàn Ngọc lén nhìn nhau mỉm cười. Phải đến khi Tống Nghĩa lên tiếng thì cô nàng mới định thần lại, giả vờ đưa tay nghịch đuôi tóc sam của mình.

- Hây, binh đến tướng ngăn, nước lên đập chặn. Ta không tin ba người chúng ta liên thủ mà vẫn không đấu lại Lưu Tĩnh.

Tống Nghĩa sở dĩ dám mạnh mồm như vậy là vì y vẫn còn cất giữ một lá Phá Giới Thần Phù ở trong người,.Tuy rằng Tống Nghĩa rất muốn làm rõ bí mật của Yêu Linh Thánh Tông, nhưng nếu như tình huống quá cấp bách thì y vẫn có thể tùy thời trở về Việt quốc, chẳng cần thiết phải mạo hiểm tính mạng làm gì.

Đoàn Ngọc cũng gật đầu:

- Được, ta cũng vừa mới đắc tội với Lưu Tĩnh. Hắn có lẽ sẽ không bỏ qua cho ta. Thôi thì nhân lúc hắn chưa đuổi đến, chúng ta hãy cố gắng đi lên trên cao hơn, nếu như gặp được các tu sĩ khác, có thể nhờ họ trợ giúp thì quá tốt.

Tống Nghĩa không phản đối.

Cả ba ngay lập tức tiến hành leo lên đỉnh Giới Mang Sơn.

Dọc đường đi Tống Nghĩa không ngừng tìm cách thăm dò thân thế lai lịch của Đoàn Ngọc, nhưng Đoàn Ngọc dấu diếm rất kỹ, ngoài cái tên giả “Lâm Tam” và tu vi Thai Tức tầng bốn, áp súc chín lần ra thì y chẳng còn biết gì nữa.

Trái ngược với Tống Nghĩa. Đoàn Ngọc ung dung tự tại hơn.

Được ở bên cạnh cô nàng xinh đẹp Tống Thanh Loan làm cho tâm trạng hắn trở nên rất tốt, mặc cảm về vụ đồ sát ở dưới chân núi cũng giảm đi rất nhiều. Tuy bị Tống Nghĩa đứng giữa ngăn cách nhưng Đoàn Ngọc vẫn không ngừng lén trêu chọc Tống Thanh Loan, làm cô ả vừa đi vừa không ngừng cười lên khúc khích.

Khoảng ba ngày sau.

Lưu Tĩnh vẫn chưa thấy xuất hiện.

Còn bọn Đoàn Ngọc, Tống Nghĩa, Tống Thanh Loan thì đã bước lên được tới bậc thang thứ ba ngàn một trăm.

Bắt đầu từ đây áp lực sẽ nặng nề dần. Việc di chuyển cũng trở nên khó khăn, chậm chạp, và tốn nhiều linh lực hơn. Vì thế cứ cách một trăm bậc thang cả bọn phải ngồi xuống nghỉ ngơi một ngày.

Đoàn Ngọc mượn thời gian này để ổn định lại tu vi trong cơ thể, đồng thời áp chế sát khí cùng tử khí trong cơ thể xuống đến mức tối đa.

Ma Chủng đã biến mất không có nghĩa là những luồng sát khí và tử khí nó hấp thu được từ những người chết kia cũng biến mất. Dưới tâm trạng vui vẻ thoải mái của Đoàn Ngọc, hai loại khí trên chỉ tạm thời ẩn sâu vào trong cơ thể hắn, một khi gặp tình huống thuận lợi thì chắc chắn sẽ bùng phát ra ngoài.

Dưới sự hướng dẫn của Hắc Phong, Đoàn Ngọc bắt đầu sử dụng một loại công pháp gọi là Hóa Hồn Đại Pháp để tiêu thụ lượng sát khí cùng tử khí kia.

Hóa Hồn Đại Pháp chính là một trong những môn công pháp phổ biến nhất trong giới tu ma. Thường thì sau mỗi trận chiến, kẻ chiến thắng sẽ sử dụng Hóa Hồn Đại Pháp để thôn phệ hết tinh huyết, hồn phách của kẻ thua, mượn nó để làm cho tu vi của bản thân tăng tiến.

Đoàn Ngọc tuy không thích tu luyện công pháp của ma đạo, nhưng dưới những lời hù dọa của Hắc Phong thì đành làm theo.

Trong bảy ngày tiến lên bậc thang thứ ba ngàn tám trăm, Đoàn Ngọc đã tiêu hóa được bảy phần tinh khí khổng lồ tồn đọng trong người, đem tu vi của hắn tăng lên đỉnh phong của Thai Tức, áp súc chín lần, chỉ còn chờ đợi cơ hội tiến hành đợt áp súc thứ mười.

Vì suốt hơn mấy năm qua, kể từ ngày rời khỏi căn nhà gỗ ở Man Hoang hắn chưa từng sử dụng lại võ thuật, nên cảnh giới võ đạo không tăng tiến là mấy. Nhưng Đoàn Ngọc không nóng lòng, dù sao hắn cũng đã đạt đến cảnh giới Võ giả Nhất giai hậu kỳ. Trong vòng bảy năm đạt đến mức độ này, tuy chưa biến thái bằng đại ca hắn Trương Cuồng, nhưng dù sao với người tư chất thấp như Đoàn Ngọc thì cũng là rất khá rồi.

Tiện thêm, tầng một Hỏa Thần Quyết của Bạch gia cũng đã được Đoàn Ngọc sử dụng vô cùng thuần thục. Còn tầng thứ hai Hỏa Nhãn Thiên Yêu theo như trong ngọc giản ghi lại thì phải luyện hóa vài loại yêu hỏa, cộng thêm kết hợp với Tiên Thiên chân khí của tu sĩ Tiên Thiên thì mới có thể sử dụng.

Về Thiên Tượng Công của Vũ Hóa Môn, Đoàn Ngọc tuy không rõ ràng môn công pháp này chia thành bao nhiêu tầng, đường lối tu luyện phức tạp ra sao. Nhưng hắn cứ chiếu theo phương pháp hành công mình ăn trộm được của Lưu Tĩnh mà luyện đi luyện lại, dần đà, không ngờ thủy linh lực trong người cũng đã nồng đậm hơn hẳn.

Kết hợp hai môn công pháp này lại liền giúp cho việc áp súc của hắn diễn ra khá dễ dàng. Nhưng theo cảnh giới tăng lên, lực đẩy của do hai môn công pháp này tạo thành lại yếu đi không ít, hiện tại đã mất hẳn tác dụng. Vì vậy tu vi hắn sẽ cứ dừng lại mãi ở mức áp súc chín lần cho đến khi hắn tìm ra giải pháp.

Trong lúc Đoàn Ngọc đang phiền não vì điều này thì chợt bên tai có thứ gì đó mềm mại quét tới. Theo đó, một mùi hương thơm ngát cũng nhè nhẹ thoảng qua mũi hắn, làm hắn không nhịn được mà hít sâu vào một hơi.

Một làn tóc đen theo làn gió nhẹ dính lên má hắn.

Đoàn Ngọc quay lưng lại thì thấy ngay Tống Thanh Loan.

Chỉ thấy cô nàng đưa tay lên miệng ra dấu im lặng, rồi chỉ sang Tống Nghĩa vẫn còn đang ngồi xếp bằng nhắm mắt luyện công ở phía xa, đưa tay lên tự nhéo bờ má trắng hồng của mình, bĩu môi làm mặt quỷ trông rất dễ thương.

Đoàn Ngọc khẽ cười, mạnh bạo kéo Tống Thanh Loan xuống ngồi bên cạnh:

- Xin lỗi vì hôm trước đã khiến cô phải chịu đòn đau.

Tống Thanh Loan khẽ lắc đầu, nói nhỏ:

- Không có gì, đại ca tuy nghiêm khắc, nhưng thật chất rất yêu thương ta.

Đoạn, Tống Thanh Loan nói tiếp:

- Này Lâm Tam, ta có một yêu cầu nho nhỏ, không biết…

- Cô cứ nói đi. Ta đáp ứng hết.

Đoàn Ngọc chưa nghe hết câu đã đồng ý đáp ứng. Đến bản thân hắn cũng không hiểu tại sao mình đối với Tống Thanh Loan lại hào phóng như vậy nữa.

Tình cảm giữa nam và nữ thật vi diệu.

Lúc trước Tống Thanh Loan và hắn đối đầu như nước với lửa, cô ả còn khinh bỉ hắn là một tên hèn kém, đấu kiếm thua hắn rồi ôm hận bỏ đi.

Mấy ngày trước cô ả lại còn đâm hắn một kiếm suýt chết, vậy mà giờ đây cả hai lại thân thiết, cử chỉ thân mật phóng túng vô cùng. Nếu không phải đích thân là người trong cuộc, thì Đoàn Ngọc cũng không tin tưởng thế gian lại có chuyện kỳ quái như vậy.

Là thích chăng? Đoàn Ngọc không dám khẳng định.

Hắn chưa thích ai bao giờ.

Nhưng trước đây cho dù Trần Tư Tư có đối với hắn tốt như thế nào, hắn cũng không thoải mái bằng lúc này. Chỉ một nụ cười của Tống Thanh Loan thôi đã đủ khiến hắn cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.

Tống Thanh Loan đang mỉm cười nhìn Đoàn Ngọc, chờ đợi câu trả lời của hắn.

Bất giác, Đoàn Ngọc lại nhớ ra mình vẫn còn đeo mặt nạ.

Lúc này hắn là Lâm Tam chứ không phải Đoàn Ngọc.

Và phải chăng người mà Tống Thanh Loan có cảm tình cũng là “Lâm Tam” chứ không phải hắn.

Đoàn Ngọc cười khổ thở dài.

- Duyên số, duyên số… Sau cùng số phận vẫn trêu đùa ta.

Tống Thanh Loan hỏi lại:

- Cái gì? Huynh nói cái gì duyên số?

Đoàn Ngọc lắc đầu:

- Ta nói là khuôn mặt ta rất xấu xí, tháo mặt nạ xuống chỉ sợ làm cô hoản sợ bỏ chạy mà thôi.

- Không đâu, ta không sợ đâu…

Tống Thanh Loan chợt bấu lấy cánh tay Đoàn Ngọc, ánh mắt kỳ vọng nhìn hắn.

Đoàn Ngọc hơi ngập ngừng một lúc, nhưng cuối cùng vẫn dứt khoát đứng dậy, quyết định che dấu đến cùng thân phận của mình.

Thật ra hắn chỉ sợ một khi Tống Thanh Loan biết mình là Đoàn Ngọc thì sẽ xa lánh mình, không còn thân cận nữa.

Thôi vậy, Lâm Tam cũng được, mà Đoàn Ngọc cũng xong. Cùng lắm thì hắn cứ xem đây như một đoạn hồi ức đáng nhớ trong lần thám hiểm lần này.

Nhìn bóng lưng Đoàn Ngọc dời đi, trong lòng Tống Thanh Loan có chút hụt hẫng. Nàng quay sang thì thấy đại ca Tống Nghĩa đang nhìn mình chăm chăm, không biết đã thu công từ lúc nào.

Tống Nghĩa lắc đầu thở dài, không tỏ vẻ tức giận nữa, lại tiếp tục nhắm mắt, giả vờ chưa từng nhìn thấy gì.

…………………………………..

Hoàng Lỗ, Minh Nhân đang đứng sóng vai nhau trên chỗ bậc thang thứ bốn ngàn.

Áp lực nơi này mạnh đến nỗi khiến tà áo hai người bay phần phật, cơ bắp toàn thân cũng căng cứng lại. Nhưng bọn họ vẫn đứng thẳng, quay người nhìn xuống phía dưới, giống như đang chờ đợi ai đó.

Hoàng Lỗ mở miệng:

- Theo ngươi Tống Nghĩa bao lâu nữa sẽ đến.

- Lưu Tĩnh truyền âm cho chúng ta từ hơn bảy ngày trước, nếu theo tính toán của ta, hôm nay Tống Nghĩa sẽ tới đây.

Hoàng Lỗ nghe Minh Nhân nói vậy thì gật đầu:

- Bắt đầu từ bậc thang thứ bốn ngàn này sẽ là chặng đường rất gian nan. Bạch Vô Thiên khi xưa chỉ mất nửa tháng để leo đến đây, nhưng lại mất đến một năm rưỡi để chạm tới đỉnh Giới Mang Sơn.

Minh Nhân đáp:

- Theo ta cũng chưa hẳn do nơi đây khó vượt qua. Ngươi nghĩ xem, Vô Thập Tam mạnh hơn Bạch Vô Thiên, nhưng tại sao lại mất đến bốn năm trời mới leo tới đỉnh, sau khi tới đỉnh còn dừng lại cho tới bây giờ? Theo ta nghĩ, Giới Mang Sơn này có lẽ còn tồn tại một ít bí mật gì đó.

Hoàng Lỗ tỏ ra đồng ý:

- Ta cũng nghĩ thế, nếu ta dùng hết sức mình thì chỉ khoảng một năm là leo lên được thôi. Nhưng vì thấy Bạch Vô Thiên và Vô Thập Tam tốn thời gian đến vậy nên mới có chút cố kỵ. Sao vậy Minh Nhân? Ta nói sai chỗ nào à?

Chợt Hoàng Lỗ trông thấy vẻ mặt của Minh Nhân hơi cứng lại, không hiểu chuyện gì.

Ánh mắt Minh Nhân nhìn chằm chằm xuống phía dưới, nơi cách hai người đang đứng tầm mười bậc thang, lạnh lùng thốt:

- Bọn họ… đã tới rồi!

Bình Luận (0)
Comment