Đình Viện Thâm Thâm 1

Chương 11

11

Ngày thành thân, so với kiếp trước không có gì khác biệt.

Lễ tiết rườm rà, trang phục nặng nề, mệt đến đầu óc choáng váng.

Hết nghi thức này đến nghi thức khác, ta rốt cục cũng ngồi vào bên trong phòng tân hôn Hầu phủ, chính thức thành phu nhân Hầu phủ.

Ta trùm khăn voan, quan sát căn phòng.

Nến đỏ chiếu cao, vui sướng hân hoan, đều giống như kiếp trước.

Khi đó, ta kích động thấp thỏm, chờ mong phu quân của mình, chờ mong cuộc sống bạch đầu giai lão tương lai.

Thật ngây thơ và ngu dốt.

Hiện thực đánh tan tất cả ảo tưởng của ta, đ.â.m mấy vào tim ta mấy đao, cho tới bây giờ, vẫn còn đau đớn.

“Cô nương, ăn chút gì lót dạ, cô gia ở bên ngoài bồi rượu, có lẽ phải một lát nữa mới đến phòng tân hôn.” Thanh Mai bưng đ ĩa điểm tâm đưa tới trước mắt ta.

Ta gật gật đầu, đưa tay cầm lấy một miếng điểm tâm, ăn từng miếng nhỏ

Ngẫm lại trước kia thật ngốc, để không trôi son phấn, ta tình nguyện nhịn đói từ sớm đến tối, kết quả cũng không được người ta cảm kích.

Trong bụng vẫn đói khát, đưa tay lấy thêm một miếng, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Thanh Tước.

“Cô gia.”

“Ừ.” Hứa Thế Bình đáp.

Hơi thở đột nhiên dồn dập, đây là phu quân của ta, là người kiếp trước làm ta vừa yêu vừa hận.

Thanh Mai vội vàng thu dọn đ ĩa, canh giữ ở một bên.

Cửa gỗ vang lên, tiếng bước chân lại vang lên trong phòng.

Thời gian và không gian như đan xen, trong đầu không ngừng thoáng hiện hình ảnh kiếp trước.

Khi bỏ rơi ta, khuôn mặt của hắn chán ghét: “Giang Như Tuyết, ngươi không giữ phụ đức, bại hoại gia phong, Hứa gia không dung nạp ngươi.”

Đêm tân hôn, khuôn mặt lạnh lùng của hắn.

Rất nhiều hình ảnh, làm ta đau đầu muốn nứt ra.

Đến khi ta lấy lại tinh thần, Hứa Thế Bình đã mở khăn voan ra.

Hắn đặt quả cân sang một bên, đứng trước mặt ta, gần đến mức có thể ngửi thấy hơi thở trên người hắn.

Xa lạ lại quen thuộc, đây là Hứa Thế Bình, trên người chưa nhiễm son phấn nồng nặc.

Cả người ta cứng ngắc, tâm tình phập phồng bất định.

“Nàng còn cúi đầu làm gì?” Hứa Thế Bình hỏi.

“Bà nội ở nhà dạy dỗ ta, người làm vợ phải nhẹ nhàng, không thể nhìn thẳng phu quân.” Ta miễn cưỡng đè nén oán hận trong lòng, thấp giọng trả lời.

“Chẳng lẽ sau này nàng đều phải cúi đầu mà sống?” Giọng Hứa Thế Bình mang theo chút ý cười. Hôm nay là đêm tân hôn của ta và nàng, nhìn vi phu cũng không sao.”

Một bàn tay khớp xương rõ ràng tới gần, nhẹ nhàng vuốt v e gò má của ta, sau đó nắm cằm của ta lên, khiến cho ta ngẩng đầu.

Khuôn mặt Hứa Thế Bình bất ngờ xuất hiện trước mặt ta.

Khuôn mặt này là đẹp mắt, dịu dàng nho nhã, đúng chuẩn phong lưu phóng khoáng.

Nhưng mà, vừa nghĩ tới kiếp trước hắn làm đủ trò khốn nạn, trong lòng ta cảm thấy buồn nôn.

Ta vội vàng giãy khỏi tay hắn, lần nữa cúi đầu xuống.

Ta rất sợ, sợ mình nhìn mặt hắn nhiều, sẽ không khống chế được oán hận trong lòng, rút trâm đ.â.m c..hết hắn.

Nhưng chuyện kiếp trước vẫn chưa xảy ra, ta không thể lấy chuyện chưa xảy ra để trả thù người không biết.

Huống hồ, ta g..iết c..hết hắn, trong lòng sảng khoái, nhưng giải thích với người đời như thế nào?

Chuyện sống lại, sẽ không có người tin tưởng.

Còn liên lụy tới mẹ và em trai, để người đời khinh bỉ khi nhục bọn họ.

Thôi thôi thôi, cũng chỉ có thể lừa mình dối người, không nhìn mặt hắn, coi hắn như một người xa lạ.

“Nàng rất đẹp.” Hứa Thế Bình không để ý đến hành vi của ta, ngược lại còn khen ngợi vẻ đẹp của ta.

Trong lòng ta hoảng hốt, lời nói cử chỉ của hắn so với kiếp trước rất là bất đồng, kiếp trước hắn căn bản chưa từng nói chuyện với ta, dứt khoát vào động phòng.

Chẳng lẽ, hắn đổi tâm tư?

Ta đang kinh nghi bất định, hắn nhẹ nhàng đẩy ta tới, động tác lưu loát kéo ta vào trong giường.

Hơi thở đàn ông càng ngày càng gần, ta dứt khoát nhắm mắt lại, mặc cho hắn giày vò, mọi chuyện coi như là bị chó cắn một miếng.

Ánh nến lay động, bóng người lay động.

Kiếp trước, Hứa Thế Bình không biết thương hoa tiếc ngọc, thường giày vò ta rất đau đớn quá mức, dần dà, ta cũng tìm được một cách.

Hãy tưởng tượng hắn là một làn sóng, nhấp nhô theo những con sóng.

Hắn đột nhiên dừng động tác, mặt dán sát vào, sắp tiến đến trên môi của ta.

Ta vội vàng quơ tay ngăn lại.

Hắn không tức giận, chỉ cười một tiếng: “Có chút ý tứ, bề ngoài thẹn thùng, nhưng thân thể lại rất thành thật.”

Ta bực bội quay mặt đi, tên nhãi này có phải có tật xấu hay không, nói loại lời nhàm chán cực độ này.

Giường gỗ lắc lư, rèm cửa lắc lư.

Trọn vẹn nửa canh giờ, ta hoài nghi hắn có phải đã uống xuân dược hay không.

Nghĩa vụ giữa phu thê đã hoàn thành, ta dùng áo khoác che thân thể hạ lệnh cho người ngoài trướng: “Thanh Mai, Thanh Tước, đỡ ta tắm rửa.”

Ai ngờ Hứa Thế Bình ngăn trước mặt ta, mở miệng nói: “Không cần tới đây, ta đỡ phu nhân các ngươi đi tắm.”

Nói xong, một bàn tay ôm lấy thắt lưng của ta muốn đỡ ta, suýt nữa kéo hết xiêm y của ta, gấp đến độ ta co rụt lại vào trong giường.

Hắn thật sự thay đổi?

Ta thật sự nhịn không được, liếc nhìn hắn đánh giá một cái.

Hứa Thế Bình có ý mỉm cười, vẻ mặt mang theo vài phần trêu tức.

Chỉ cần liếc mắt một cái, ta biết, hắn vẫn là người kia.

Một đôi mắt dung tục không chịu nổi.

Ta từng xông vào thư phòng của hắn, hắn cũng mỉm cười trêu chọc thị thiếp như vậy, thật sự là lang tình thiếp ý, hoàn toàn không để ta vào mắt.

Mặt ta không chút thay đổi né tránh thân thể của hắn, động tác cẩn thận bước xuống giường.

Vừa mới đứng lên, chân không khống chế được như nhũn ra, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Hứa Thế Bình nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy ta: “Tiểu nương tử này, chỉ đùa giỡn với nàng một câu, thế mà đã cáu kỉnh. Xem như ta sai rồi, về sau không bao giờ nói như vậy nữa.”

Hắn cười bồi tội với ta, sau đó không quan tâm chuyện ta cự tuyệt, ôm ngang ta đặt tới bên cạnh thùng tắm.

Hơi nước lượn lờ, làm ướt quần áo hai người.

Sau khi hắn buông ta xuống, ở trước mặt ta, cởi bỏ quần áo bước vào bồn tắm.

Ta vội vàng xoay người đi, không nhìn hắn nữa.

Hứa Thế Bình cho rằng ta thẹn thùng, cười nói: “Tiểu nương tử, ta và nàng đã là phu thê, đương nhiên là muốn cùng nhau tắm rửa.”

Thật sự là vô liêm sỉ, tức giận đến mức cắn môi.

Tiếng nước ào ào rung động, hắn thấy ta bất động, đứng dậy kéo ta.

Ta kinh hãi, nhớ tới chuyện cơ thể yếu nớt hiều bệnh của mình, che n.g.ự.c nhíu mày tựa vào bình phong.

Nào ngời bình phong ngã ầm xuống đất, chia thành hai đoạn.

Xung quanh lập tức yên tĩnh, giống như có thể nghe thấy tiếng thở của người khác.

Thanh Mai nghe tiếng đi tới, bảo vệ trước người ta giải thích: “Đại gia thứ tội, cô nương chúng ta... à không, phu nhân thân thể vốn yếu, có lẽ hôm nay quá mệt mỏi.”

Một lát sau, hắn mở miệng nói: “Đã như thế, các ngươi hầu hạ phu nhân tắm rửa cho tốt đi.”

Dứt lời, hắn lấy khăn lau người, trở về phòng.

Thanh Mai nhẹ nhàng đỡ ta lên ghế: “Phu nhân làm sao vậy?” Sau đó lại rầu rĩ nhíu mày: “Ngày đại hỉ này, cũng không tiện đi mời đại phu.”

“Không sao, ta giả vờ thôi.” Ta hạ giọng, ý bảo nàng không cần lo lắng.

Thanh Mai muốn nói lại thôi.

“Bảo Thanh Tước nấu thuốc xong bưng lên.” Ta mở miệng nói.

“Phu nhân, người tội gì...” Thanh Mai cúi đầu thở dài, khuyên nhủ: “Không phải nô tỳ lắm miệng, ở trong Hầu phủ này, sinh được con, địa vị mới có thể vững chắc.”

Địa vị vững chắc, ta cẩn thận thưởng thức mấy chữ chua xót bất đắc dĩ này.

Kiếp trước, ta vì địa vị vững chắc, nghĩ cách sinh hạ đích tử cho Hầu phủ.

Nhưng đứa nhỏ kia mới đến nhân thế, đã bị mẹ chồng ôm qua giáo dưỡng, nuông chiều qua mức, gây ra đại họa.

Ta cũng vì nó mà bị đuổi về nhà.

Làm lại một lần, ta đã sớm tính toán, lấy thuốc tránh thai từ chỗ Khương đại phu.

Đứa nhỏ kia đến trên đời này tạo rất nhiều nghiệt, chi bằng, không để cho nó đến.

Thanh Mai thấy ta trầm mặc không nói gì, đành phải xoay người đi tìm Thanh Tước.

(Còn tiếp)

11

Ta bước vào trong bồn tắm đã thay nước, thân thể trầm xuống từng chút, mặc cho nước ấm áp không vượt qua đỉnh đầu của ta.

Thế giới dưới nước, yên tĩnh chỉ nghe được nhịp tim của mình.

Giang Như Tuyết, đừng sa vào chuyện cũ nữa.

Chuyện cũ đã tan thành mây khói, cuộc sống sau này mới là quan trọng nhất.

Kiếp trước, ngươi đối với Hứa Thế Bình yêu hận đan xen. Cả đời này, hắn không đáng để ánh mắt dừng lại.

Coi hắn như một con rối gỗ di động, mỗi ngày cung kính cung phụng là được, nếu cần, thì hãy lợi dụng thật tốt.

Tránh né và kinh hoảng như vừa rồi không thể để xảy ra lần nữa.

Cảm giác nghẹt thở đạt tới đỉnh điểm, ta mới chui ra khỏi mặt nước.

“Phu nhân, đêm hôm khuya khoắt tắm rửa như vậy, cẩn thận cảm lạnh.” Thanh Mai hơi oán trách nói, động tác trên tay thuần thục giúp ta lau tóc dài.

“Không phải là có ngươi giúp ta lau tóc sao.” Ta cười nói.

Bên ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân, là Thanh Tước đưa thuốc tới.

“Đứng lại, trong tay ngươi cầm cái gì?” Giọng Hứa Thế Bình bỗng nhiên xuất hiện.

Ta không khỏi nín thở, hắn không phải ở phòng ngủ sao?

Ta cố gắng làm cho mình bình tĩnh, hẳn là vô sự, ta cố ý dặn dò Khương đại phu đem thuốc tránh thai trộn lẫn trong thuốc bổ, nếu không phải là đại phu có kinh nghiệm phong phú, tuyệt đối nhìn không ra manh mối trong đó.

“Hồi đại gia, là thuốc điều trị thân thể của Đại phu nhân.” Thanh Tước trả lời.

Để ở đây đi, phu nhân các ngươi ra ngoài uống cũng vậy thôi.” Hứa Thế Bình nói.

“Đại gia, trong phòng tân hôn uống thuốc, sợ là không thỏa đáng.”

“Không có gì không thỏa đáng, chỗ ta không cần chú ý nhiều.” Hứa Thế Bình hiển nhiên có chút không vui.

“Cái này...” Thanh Tước do dự.

Ta và Thanh Mai liếc nhau, nàng bước nhanh ra ngoài.

“Đại gia đã lên tiếng rồi, còn không mau đặt xuống, muốn phu nhân ra dạy dỗ ngươi sao?”

“Vâng.” Thanh Tước lúc này mới đặt thuốc xuống đi ra ngoài.

Ta lau người xong đang chuẩn bị đi ra thì nghĩ lại, cầm trong tay một cái khăn lông sạch sẽ.

Hứa Thế Bình tựa vào trên giường, thưởng thức ngọc bội trong tay.

Thấy ta đi tới, mở miệng nói: “Ta nghe người ta nói, trước đây nàng bị một cơn bệnh, bỗng nhiên thân thể liền yếu đi.”

“Đại phu nói là thiếp gặp phải chứng yếu trong bụng mẹ, điều trị tốt sẽ không ngại.” Ta vừa lau khô tóc, vừa cười trả lời.

Ta sẽ không kính sợ hắn, hắn cũng giống như ta, cũng là phàm nhân bình thường mà thôi.

“Đại phu nhà ai?” Cũng không biết hắn đổi tính tình gì, bưng thuốc ngồi xuống bên cạnh ta.

Hắn là kẻ tâm tư nhiều, thê tử đêm tân hôn uống thuốc, tự nhiên là muốn hỏi vài câu.

“Khương đại phu Hồi Xuân Đường.”

Hắn đưa thìa tới trước mặt, ta do dự một lát, liền uống.

Hắn “A” một tiếng, trên tay tiếp tục đút thuốc cho ta: “Chưa từng nghe nói qua. Lát nữa ta cho người mời ngự y trong cung tới xem một chút.”

“Đại gia quan tâm quá mức rồi, cũng chỉ là chút bênh vặt, làm sao đáng giá hao tâm tổn trí như vậy.” Ta càng nói càng cách hắn gần hơn một chút.

Sợi tóc hơi khô, dưới động tác của ta không ngừng lắc lư, ngẫu nhiên có vài sợi rơi lên người hắn.

Phu thê thân mật, khiến cho vẻ mặt hắn cũng nhu hòa hơn.

Rất nhanh, chén thuốc đã cạn, hắn đặt chén qua một bên.

Ta cười tiếp tục nói: “Quay đầu lại để cho người ở sau lưng nghị luận, nói ngài ỷ vào việc bệ hạ coi trọng, cứ như vậy ngông cuồng, tùy ý sử dụng ngự y. Nếu ngài lo lắng, sau này để Khương đại phu qua quý phủ, ngài hỏi kỹ hắn là được.”

Ở Vũ An Hầu Hứa gia, Hầu gia chỉ là có danh không có thực, thứ tử còn chưa nhậm chức. Chỉ có trưởng tử Hầu phủ Hứa Thế Bình, nhậm chức ở Lại bộ, rất được Hoàng đế yêu thích.

Hiện tại vinh quang của Hứa gia đặt trên người Hứa Thế Bình, hắn sẽ không vì ta mà mạo hiểm gây ra lời đồn đãi.

Quả nhiên, ánh mắt hắn sâu thẳm, cười nói: “Cũng tốt, ta chỉ lo lắng cho nàng, nên mới muốn mời ngự y.”

[Bạn đang đọc Đình viện thâm thâm được edit và đăng tại Nhân Trí page]

“Đa tạ đại gia quan tâm.”

Ta như thường lệ cùng hắn nói mấy câu, nhìn thời gian không còn nhiều lắm liền nói: “Đêm đã khuya, đại gia đi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải thỉnh an các trưởng bối.”

“Vậy còn nàng?”

“Tóc còn chưa khô, ngủ đau đầu, ngài không cần lo cho thiếp.”

Ta không thể ngủ khi nhìn thấy hắn.

“Được.” Hắn chìm vào giấc ngủ.

Đợi Hứa Thế Bình ngủ say, ta mới ôm chăn khác lăn vào tận cùng bên trong mà ngủ.

Trải qua một ngày mệt nhọc, ta rất nhanh cũng ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, Thanh Mai và Thanh Tước hầu hạ ta rửa mặt chải đầu.

“Phu nhân, bữa tiệc hôm qua đã xảy ra một chuyện thú vị.”

Thanh Tước thích nói chút chuyện vui giải sầu, ta ngày thường cũng theo nàng đi.

“Chuyện gì?” Ta phối hợp hỏi.

“Nam Ninh Vương đích thân tới nhà uống rượu mừng. Còn tặng vài món đồ chơi mới lạ, đồng hồ Tây Dương, gương thủy tinh, một đôi đèn lưu ly cung đình, nói là cho đại gia và người thưởng thức.”

“Ngươi nói cái gì?” Ta hoảng hốt trong nháy mắt, giống như cái gì cũng không nghe thấy.

Thanh Tước cho rằng ta không nghe rõ, hưng phấn giải thích: “Chính là vị em trai mà bệ hạ yêu thích nhất, Nam Ninh Vương, ngày hôm qua uống say đi ngang qua Hầu phủ, thấy quý phủ chúng ta làm hỉ sự, nên hưng phấn sai người đem đồ vật quý hiếm trong cung đưa tới. Nghe nói, cả cung cũng chỉ có hai ba món. Theo nô tỳ, ngài ấy đúng là một nhân tài hoang dã ngang ngược.”

Thanh Tước kích động nói không ngừng, cũng không ngừng khoa tay múa chân lên đầu ta.

Trong lòng ta tràn đầy vui buồn khó hiểu.

Vui chính là, trên đời này có nam tử thật lòng bảo vệ ta, có lẽ không phải vĩnh viễn, giờ khắc này thật lòng cũng đủ rồi.

Buồn chính là, ta và hắn, có vực thẳm khó có thể vượt qua.

Hắn có tâm tình gì đến Hầu phủ chúc mừng tân hôn đây?

Ta lại nghĩ, thảo nào thái độ tối hôm qua của Hứa Thế Bình khác hẳn kiếp trước, thì ra là bởi vì nguyên nhân ở chỗ Nam Ninh Vương.

Thiên hoàng quý tộc đích thân tới hôn lễ của thần tử, là vẻ vang của thần tử. Huống chi, còn tặng đại lễ như vậy.

Tất cả đều là biểu hiện Hoàng thất coi trọng Võ An Hầu phủ.

“Bớt nói hai câu đi.” Thanh Mai thấy vẻ mặt ta không đúng, cắt đứt lời của Thanh Tước: “Không thấy hôm qua phu nhân mệt mỏi sao.”

“A, nô tỳ thật đáng c..hết, đã quên chuyện này.” Thanh Tước nhẹ nhàng đánh vào miệng mình vài cái.

Ta biết, Thanh Tước thật ra là đang chọc ta vui vẻ.

“Đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ sưng lên.” Ta khôi phục vẻ mặt ngày xưa cười nói.

Thấy ta nở nụ cười, Thanh Tước nhìn Thanh Mai le lưỡi.

“Đồ Nam Ninh Vương tặng để ở đâu rồi?” Ta mở miệng hỏi.

Thứ chàng gửi cho ta, không thể để cho người khác lấy đi.

“Nô tỳ đã hỏi thăm ma ma quý phủ, chiếc đồng hồ Tây Dương kia, nhận được giấu trong kho. Gương thủy tinh đặt trong phòng Đại phu nhân.”

Trước mắt ở Võ An Hầu phủ có Hầu gia và em trai hắn, người trong phủ gọi là Đại lão gia và Nhị lão gia.

Đại phu nhân là Hầu phu nhân, tự nhiên là đương gia nữ chủ.

“Cặp đèn cung đình lưu ly kia đã được đưa đến thư phòng của đại gia rồi.” Thanh Tước tiếp tục nói.

Ta cười khẩy một tiếng, mẹ chồng ta vẫn giống như trước, khó chịu khi ta có đồ tốt.

Sau này thời gian còn dài, hãy chờ xem.

“Phu nhân, kiểu tóc này thế nào?” Thanh Mai cầm một cái gương nhỏ, soi trước soi sau để ta nhìn.

“Quá nhiều trâm cài.”

Hai nha đầu này, hận không thể chồng chất đầy châu thúy lên đầu ta, sợ người khác không biết ta có tiền.

“Lần đầu tiên gặp mọi người ở Hầu phủ, đương nhiên phải long trọng một chút.” Thanh Tước bĩu môi.

Ta vươn tay từng tháo từng cái trang sức: “Có lẽ không chỉ bái kiến mọi người, còn phải cùng Đại phu nhân Hầu phủ cũng chính là mẹ chồng tốt của ta trò chuyện.”

Đối đầu với Đại phu nhân Hầu phủ, mới là trọng điểm hôm nay.(Còn tiếp~)
Bình Luận (0)
Comment