Đình Viện Thâm Thâm 1

Chương 29

29

Cao thị cuối cùng tiếp nhận công việc quản gia, chiếu theo lời của nàng mà nói, tóm lại phải trù tính cho tương lai, vả lại thê tử nhà nào không phải từ từ chịu đựng, thật sự không đáng đắc tội mẹ chồng.

Mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình, ta không thể ép buộc nàng ấy giống như ta.

“Tẩu tẩu tốt à, kéo dài như vậy không phải cách, nhà muội và thái y viện có chút giao tình, hay là muội nhờ người chuyển lời, để ngự y xem cho tẩu một chút?”

Cao thị có ý gần gũi với ta, rất nhiều chuyện nguyện ý góp một phần sức lực.

“Chẳng qua cũng chỉ là một ít bệnh vặt, sao đáng giá huy động nhân lực quốc gia như vậy.” Ta đương nhiên không dám đồng ý, là tốt bụng nhưng sẽ làm hỏng chuyện của ta.

Cao thị cũng không miễn cưỡng, khẽ thở dài: “Nói thật, đôi khi muội rất hâm mộ tẩu, không cần vì chuyện trong phủ mà phiền lòng.”

Tiểu thư khuê các không tốt chính là ở chỗ đó, có tâm sự cũng không chủ động nói, nhất định phải có người tới hỏi.

Ta chủ động mở miệng hỏi: “Nhưng gặp phải chuyện gì?”

Nàng mang theo giọng điệu oán giận nói: “Tẩu biết mà, thu nhập của Hầu phủ không nhiều lắm, chi phí lại rất lớn, tiếp tục như vậy chống đỡ không được vài năm.”

“Ta thấy không có chuyện gì, lấy bản lĩnh của muội tự nhiên không thành vấn đề.”

Ta không quan tâm, tài sản hơi dư dả một chút, từ nhỏ đã để cho con gái hỗ trợ quản gia, chuẩn bị sau này làm đương gia chủ mẫu.

Cao thị khó lộ ra vẻ mặt phiền não: “Khó thì khó ở chỗ phu nhân không dễ nói chuyện. Rất nhiều lão nô tài ỷ mình người nhiều năm hầu hạ lão gia và phu nhân, ăn trộm vặt, làm chuyện không đứng đắn, khiến cho những người khác sinh ra tâm tư lệch lạc. Còn nữa, chuyên môn kéo bè kết phái chơi xấu.

Thì ra là thế, khó khăn ở chỗ phu nhân.

Lúc này Cao thị cũng hiểu rõ thái độ làm người của phu nhân, thật sự là một bà già khó chơi.

Nếu ở gia đình nghèo khó, sẽ ngày ngày ngày đánh chửi vợ.

Nỗi khổ của nàng ta hiểu rất rõ, bất giác sinh ra đồng cảm.

Ta trầm ngâm một lát nói: “Nếu muội tin ta, thì nghe ta một câu.”

“Tẩu tẩu tốt à, tẩu cứ việc nói.” Nàng tiến lên khiêm tốn thỉnh giáo.

“Trong đám lão nô kia, hãy chọn ra vài người để g..iết gà dọa khỉ. Những người ngoan ngoãn nghe lời hãy giữ lại, còn tính tình xấu xa không thay đổi tìm lý do đuổi đi, không có chuyện chủ tử để nô tài làm xằng làm bậy. Nếu là người thành thật làm tròn bổn phận thì đưa bọn họ đến thôn trang hoặc là tùy chủ ý của bọn họ, cho bọn họ một kết cục tốt.”

Suy nghĩ một chút, ta lại bổ sung: “Lúc đến bên cạnh phu nhân, trước tiên hãy nói về chuyện để cho nô tài dưỡng lão hưởng phúc, thể hiện được thể diện của phu nhân, cũng thể hiện lòng nhân hậu của muội. Sau đó hãy nhắc tới việc xử trí nô tài phạm tội, phu nhân sẽ không chỉ ra lỗi gì chỗ muội, hạ nhân cũng kính nể muội thưởng phạt phân minh, cuộc sống sau này cũng có hi vọng.”

Ta lấy kinh nghiệm tích lũy kiếp trước nói cho nàng, có thể làm được như thế nào nàng phải dựa vào chính mình.

Cao thị đột ngột hiểu ra, vỗ tay khen ngợi: “Cách này rất tốt, sao muội không nghĩ tới. Nếu tẩu làm quản gia, khẳng định tốt hơn muội gấp đôi.”

Ta cười nói: “Vì muội là người trong cuộc nên mơ hồ mà thôi.”

Có một số việc tiến vào ngõ cụt, chỉ cần chỉ điểm một câu tự nhiên có thể tìm được đường.

Cao thị suy nghĩ một chút, thần sắc thận trọng: “Còn có một chuyện muội cũng muốn bàn bạc với tẩu. Quý phủ chúng ta tuy có vài cửa hàng, so với nhà mẹ đẻ muội, thu nhập ít hơn một nửa, rất nhiều thứ chúng ta không cần, đã mục nát, hỏng hóc. Muội nghĩ, hay là đem những thứ không cần thiết bán đi, còn có thể kiếm chút bạc.”

Cao thị quả nhiên có chút bản lĩnh quản gia, một thời gian ngắn đã biết vấn đề của Hứa gia.

“Muội xem, so với ta muội khôn khéo hơn nhiều.”

Ta kìm lòng không đậu cong cong khóe môi, cảm giác hòa thuận ở chung cũng không tệ.

Khi hai người đang nói chuyện thân thiện, trong viện truyền đến tiếng ồn ào, ta nghiêng đầu cẩn thận nghe lại, là giọng nói của mẹ Liễu Như Mi.

Chỉ chốc lát sau, Thanh Mai ôm mặt đi vào.

Không cần nàng nói, ta liền biết đã xảy ra chuyện gì.

Ta cười khẩy nói: “Đây là nhằm vào ta.”

Cao thị nhíu mày: “Bọn họ không khỏi quá ngông cuồng, chủ tử ở trong phòng này nói chuyện, mẹ con bọn họ dám ở bên ngoài la hét, không có thể thống gì cả.”

Từ lúc Liễu Như Mi đón mẹ nàng tới, hai ba ngày liền ầm ĩ.

Không phải mời bà đồng nhảy múa, thì cũng rước phù thủy cầu phúc.

Người sáng suốt đều biết, hai mẹ con là đang cầu con trai.

Ta lười phản ứng, dù sao cũng không thể vượt qua địa vị của ta, chỉ cần ta còn làm chính thê thì Liễu Như Mi chính là thiếp hầu hạ người khác.

Không nghĩ tới mẹ con bọn họ cũng dám nắn gân ta, hôm nay dùng thủ đoạn làm nhục Thanh Tước.

“Người đâu...” Cao thị muốn trút giận cho ta.

Ta lên tiếng ngăn lại: “Khoan đã, Liễu di nương bây giờ là người trong lòng của đại gia và phu nhân, náo loạn một chút cũng không đáng.”

Cao thị khó hiểu nhìn về phía ta: “Chẳng lẽ cứ như vậy quên đi?”

Trong nhận thức của nàng, tiểu thiếp chính là hạ nhân, đánh chửi thưởng phạt đều do tâm ý chủ tử.

Ta xem biểu tình đương nhiên của nàng, cảm khái gia tộc Cao thị môn phong thanh chính, ước chừng nàng chưa từng tự mình thấy qua những người ỷ được sủng mà kiêu ngạo.

Mặc dù có thể trừng phạt Liễu Như Mi, nhưng ta sẽ chọc vào ống phổi của nàng ta để nàng ta nhận ra địa vị của mình.

Ta đề nghị Cao thị: “Hay là mời một pháp sư đức cao vọng trọng lại đây, thay Liễu di nương nhìn xem. Nếu đã an thai, hãy thành thật ở trong phòng, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

Cao thị lập tức phản ứng lại, cười nói: “Vẫn là tẩu tẩu suy nghĩ chu đáo.”

Một câu nói có thể bắt được mạch m..áu của Liễu Như Mi.

Rất nhanh, Liễu Như Mi liền ở trong phòng an tâm dưỡng thai, nơi nào cũng không đi được, thậm chí ngay cả Hứa Thế Bình cũng không thấy mặt.

Ta lại rất hảo tâm mà bỏ thêm lửa, đưa cho Hứa Thế Bình một nữ nhân cùng loại với Liễu Như Mi, bạch liên hoa thanh thuần, dịu dàng hiểu ý.

Quả nhiên, Hứa Thế Bình rất thích nữ tử kia, thường xuyên để nàng làm bạn.

“Đại phu nhân, nghe tiểu nha hoàn nói mấy ngày nay Liễu di nương ở trong phòng nổi giận, đập rất nhiều đồ.” Thanh Tước cuối cùng cũng thở ra một hơi ác khí.

“Tùy nàng ta đập, đập xong liền báo cho Nhị phu nhân.”

Đến lúc đó Hứa Thế Bình sẽ biết những chuyện này, không biết hắn sẽ đối xử với chim hoàng yến dịu dàng như thế nào?

“Ngươi tạm thời nhịn thêm vài ngày, đến lúc đó ta trút giận cho ngươi.” Ta cười vui vẻ.

Không quá mấy ngày, Liễu Như Mi náo loạn rất lợi hại, tiểu nha hoàn đến mời: “Đại phu nhân, Liễu di nương trong phòng làm loạn. Nhị phu nhân bảo nô tỳ bẩm báo cho người, đây là chuyện trong viện của người, kính xin người xử trí.”

Từ khi Liễu Như Mi bị cấm túc, hai mẹ con họ gấp đến độ giống như kiến bò trên nồi nóng, dù sao thì đã có biết bao nhiêu nữ nhân bởi vì hoài thai mà mất đi niềm vui của phu quân.

Liên tiếp nhiều ngày không gặp được Hứa Thế Bình, Liễu Như Mi rất sốt ruột, ngầm đồng ý cho mẹ mình vung tay với nha hoàn canh phòng, ầm ĩ ra ngoài tìm con rể.

Cao thị hiểu được nhân tình thế thái, nàng là quản gia phu nhân, chuyện lớn chuyện nhỏ trong phủ đều phải qua tay nàng.

Nàng giao Liễu Như Mi cho ta xử trí, về tình về lý đều không sai.

Ta nghiêng đầu nhìn về phía Thanh Tước: “Cơ hội trút giận của ngươi tới rồi, muối đánh muối chửi tuỳ ngươi.”

(Còn tiếp~)
Bình Luận (0)
Comment