Dịu Dàng Dành Riêng Anh

Chương 11

Editor: Mộ

***

Mặc dù nhân viên của Hoa Nặc đã nhận được thông báo nhưng chuyện này vẫn gây nên một trận náo động.

Thời điểm công ty mới thành lập, nhà họ Đỗ đầu tư rất nhiều vào nó. Mặc dù chỉ là một chi nhánh nhỏ nhưng được trụ sở chính ưu ái nên tình hình kinh doanh khá ổn định.

Sau đó vì rất nhiều nguyên nhân, Hoa Nặc rất ít khi liên lạc với trụ sở chính, đến bây giờ gần như đã không còn liên quan đến nhau.

Đỗ Thị chủ yếu làm ăn bằng lĩnh vực bất động sản. Vài năm gần đây Đỗ Thị bắt đầu các dự án xây dựng địa ốc và chạy theo xu hướng thị trường để phát triển. Công ty như cá gặp nước một bước nhảy lên cao và xưng bá thiên hạ.

Mà Hoa Nặc ở một vùng quê nhỏ, không chỉ xa xôi, giao thông còn kém phát triển. Những năm gần đây, nó còn mất đi chỗ dựa là trụ sở chính nên việc làm ăn càng ngày càng khó khăn.

Bây giờ công ty đã biến thành một bộ phận tiêu thụ hàng hóa nhỏ lẻ, miễn cưỡng duy trì doanh số để hoạt động.

Hai ngày trước Đỗ Cửu Trăn đến đây và nói rõ thân phận. Sau khi cô biết được tình hình của công ty đã ra quyết định sa thải tổng giám đốc cũ.

Hơn nữa cô còn thông báo với bọn họ, một thời gian nữa sẽ có Tổng giám đốc mới.

“Ý cô là gì?” Trần Hằng không ngờ cô sẽ thực hiện lời hứa đó thật, đột nhiên dẫn anh tới và nói cái gì mà để anh làm tổng giám đốc.

Bất kể ai cũng sẽ cảm thấy khó hiểu.

“Anh rất giỏi, chắc chắn sẽ đưa ra được cách giải quyết tốt cho công ty.”

“Trước mắt tôi chỉ thấy anh là người phù hợp nhất.”

Đỗ Cửu Trăn nói xong thì nhìn anh. Cô thấy anh không nói lời nào nên gọi anh một tiếng: “Trần Hằng.”

“Bây giờ tôi làm thuê cho người ta, một ngày hắn chỉ trả cho tôi 100 nhân dân tệ.”

Trần Hằng hơi rũ mắt, giọng nói lạnh lùng và tràn đầy giễu cợt: “Cô nhìn xem, nếu tôi có thể làm được chuyện gì hay ho thì hôm nay cũng không đến bước đường này.”

“Cho nên Đỗ tiểu thư, cô hãy tìm người khác đến giúp đi.”

Trần Hằng nói xong, xoay người muốn đi.

“Trần Hằng.” Đỗ Cửu Trăn vươn tay kéo anh trở lại.

Ngón tay của cô chạm vào lòng bàn tay anh, xúc cảm ấm áp truyền đến, trong nháy mắt cứ như có một dòng điện chạy qua.

Trần Hằng sững lại một chút, anh đứng im bất động.

Hai người cứ giằng co một chỗ, trầm mặc nhìn nhau.

“Tiểu thư” Nghiêm Chính đột nhiên xuất hiện. Anh ta nhìn về phía Đỗ Cửu Trăn và nói: “Hoắc Kình Việt đang đến.”

Rõ ràng Đỗ Cửu Trăn hơi sững sờ, vẻ kinh ngạc lọ ra trên gương mặt. Cô không nghĩ tới Hoắc Kình Việt sẽ tới đây.

“Bây giờ ông ta đang ở đâu?”

“Đang chuẩn bị lên đây.” Nghiêm Chính sốt ruột nói.

“Anh đi trước.” Lúc này Đỗ Cửu Trăn không thèm suy nghĩ, chuyện đầu tiên cô nghĩ tới là không thể để Hoắc Kình Việt nhìn thấy Trần Hằng.

Cô đẩy cánh cửa của căn phòng bên cạnh và kéo Trần Hằng đi vào. Trong lúc vội vàng, cô không kịp giải thích với anh, chỉ bảo anh ở đây nghỉ ngơi một lát.

Đóng cửa lại, không quá hai giây sau Hoắc Kình Việt đã lên tới nơi.

Chú hai của nhà họ Hoắc năm nay bốn mươi hai tuổi. Ông ấy đã bước sang tuổi trung niên, thân hình cao lớn, mặc âu phục đen đi tới, khí thế lạnh lùng và đáng sợ.

Dù sao ông ta cũng là người của nhà Hoắc nên cũng tỏa ra khí thế của riêng của nhà họ Hoắc.

Bất luận đứng ở đâu cũng hiện ra sự khác biệt.

“Chào chú hai.” Đỗ Cửu Trăn cung kính gật đầu với ông.

Hoắc Kình Việt bước đến chỗ cô, cách cô khoảng năm bước chân thì dừng lại. Biểu tình của ông ta vô cùng nghiêm túc. Ông ta nhìn Đỗ Cửu Trăn và nói: “Đỗ tiểu thư không trở về thành phố Lâm chủ trì đại cục, ngược lại còn chú ý tới cái công ty nhỏ này sao?”

“Vậy chú hai không ở nhà mà đến công ty nhỏ này để làm gì thế?”

Đỗ Cửu Trăn cười và hỏi ngược lại.

Hoắc Kình Việt là người có quyền có thế. Năm đó khi Hoắc Hành Niên bắt đầu đứng lên quản lý Hoắc Thị, phân nửa quyền lực vẫn nằm trong tay vị chú hai này.

Nếu không phải Hoắc Hành Niên làm việc quyết đoán hơn Hoắc Kình Việt thì bây giờ ông ta vẫn là người nắm giữ Hoắc Thị.

Bọn họ có nhiều năm tình cảm như vậy. Lúc Hoắc Hành Niên vẫn còn, Hoắc Kình Việt đã giúp Hoắc Hành Niên rất nhiều. Thế nên Hoắc Hành Niên từng nói, chú hai là người anh rất kính trọng.

Ông ấy dạy anh rất nhiều thứ.

“Đương nhiên là tới tìm sếp của chúng tôi rồi.” Hoắc Kình Việt nở nụ cười châm biếm, ông ta nhìn Đỗ Cửu Trăn nói: “Gần đây công ty có vài dự án đang chờ Đỗ tiểu thư phê duyệt.”

Lúc trước, Đỗ Cửu Trăn chỉ định ở lại vài ngày. Mấy chuyện vặt vãnh đều do Nghiêm Chính xử lý.

Sau đó có chuyện ngoài ý muốn nên tạm thời cô không thể trở về. Những công việc có thể giải quyết qua email, cô đã xử lý hết rồi.

“Tôi biết.” Đỗ Cửu Trăn gật đầu một cái: “Chỉ là chú hai có thể giúp một tay. Bao nhiêu việc thì chú hai cũng giúp được, phải không?”

Hoắc Kình Việt cười khẩy.

“Đỗ tiểu thư dù sao cũng là họ Đỗ, coi như cô có là vợ sắp cưới của Hành Niên thì cũng không phải người nhà họ Hoắc.”

Ông ta đã nhẫn nhịn suốt ba năm nên bây giờ ông ta không muốn giả vờ nữa.

“Hành Niên đã mất ba năm rồi, cô thay mặt quản lý nhà họ Hoắc trong ba năm nay chắc cũng đủ rồi.”

“Dạ, chú hai nói đúng. Ba năm quả thực đã rất dài.” Đỗ Cửu Trăn rất bình tĩnh và không hề vội vã: “Nhưng dù sao Hoắc Thị cũng là tâm huyết của Hành Niên nên tôi phải thận trọng.”

Hoắc Kình Việt biết Đỗ Cửu Trăn không phải dạng phụ nữ hiền lành. Một tiểu nha đầu có thể chỉ trỏ trên đầu ông ta ba năm, tất nhiên ông ta không phục.

Ánh mắt ông ta rơi xuống và dừng lại trên cổ của Đỗ Cửu Trăn.

Ông ta đang nhìn chiếc nhẫn bằng ngọc trên cổ của cô.

Thật ra chiếc nhẫn này là đồ của nhà họ Hoắc đã có hơn hai trăm năm lịch sử. Nó là vật phẩm hoàng gia được truyền lại từ sau đời nhà thanh và có giá trị lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Sau nhiều năm tình hình có nhiều thay đổi, nó trở thành vật tượng trưng cho chủ nhân của nhà họ Hoắc.

Đỗ Cửu Trăn chẳng những có cổ phần của Hoắc Thị còn có chiếc nhẫn này, Hoắc Kình Việt biết rõ rất khó để lấy lại gia sản từ tay cô.

Lúc Đỗ Cửu Trăn đính hôn với Hoắc Hành Niên, anh đã tặng cô nó cho cô.

“Tôi có thể không quản Hoắc Thị nhưng tôi tuyệt đối không giao vật này cho chú.” Đỗ Cửu Trăn nhận ra được ánh mắt của ông ta. Cô dùng ánh mắt sắc bén không hề yếu thế nhìn ngược lại ông.

Với bọn họ mà nói thì chiếc nhẫn là vật tượng trưng cho chủ nhân của nhà họ Hoắc nhưng đối với Đỗ Cửu Trăn, nó chỉ là một món quà mà Hoắc Hành Niên tặng cho cô.

Cô sẽ không đưa nó cho bất kỳ ai.

“Tháng sau sẽ có cuộc họp đại cổ đông ở trụ sở Hoắc Thị.” Hoắc Kình Việt thu hồi ánh mắt và nói rõ ý đồ chính của mình.

“Đến lúc đó Đỗ tiểu thư nhất định phải có mặt.”

Nói dễ nghe là đại hội cổ đông nhưng trên thực tế là cuộc họp để ép Đỗ Cửu Trăn giao lại quyền lực.

Ông ta đích thân đến thông báo rõ ràng là muốn khiêu khích cô.

Đỗ Cửu Trăn hiểu rõ, cô gật đầu một cái.

Có một số việc, cô muốn tránh cũng không tránh được.

Cô nhất định phải đối mặt với nó.

Hoắc Kình Việt ngẩng đầu, ánh mắt quét qua xung quanh.

Một chi nhánh nhỏ bởi vì không thể phát triển nổi mà đi xuống. Bây giờ chỉ dựa vào việc buôn bán lẻ để duy trì hoạt động. Ông ta không hiểu tại sao Đỗ Cửu Trăn phải phí sức lực ở đây.

“Vậy tôi sẽ chờ Đỗ tiểu thư.” Hoắc Kình Việt nói xong thì gật đầu một cái rồi xoay người ra ngoài.

Nghiêm Chính nhìn ông ta không rời mắt. Sau khi Hoắc Kình Việt lái xe rời đi, anh ta mới trở lại.

“Hôm nay, ông ta từ thành phố Lâm tới sao?” Ông ta đi rồi, Đỗ Cửu Trăn mới có cơ hội hỏi Nghiêm Chính.

Trước đó Đỗ Cửu Trăn bảo Nghiêm Chính tiết lộ tin tức cho Hoắc Kình Việt. Ông ta biết cô ở đây cũng không có gì kỳ lạ, chẳng qua Đỗ Cửu Trăn không ngờ ông ta sẽ đích thân tìm đến.

“Chắc là vậy.” Nghiêm Chính gật đầu trả lời: “Tôi cũng vừa mới biết.”

Ông ta đến đầu đường, Nghiêm Chính mới nhận ra xe của ông ta. Lúc ấy anh ta không nghĩ được quá nhiều, lập tức chạy tới báo tin cho Đỗ Cửu Trăn..

Bọn họ tuyệt đối không thể để ông ta thấy Trần Hằng.

Tham vọng lớn nhất của ông ta bây giờ là muốn trở thành chủ nhân của nhà họ Hoắc, đối với ông ta thì đây là thời cơ lớn nhất, chỉ cần lật ngã phòng tuyến cuối cùng của Đỗ Cửu Trăn thì ông ta sẽ được như ý muốn.

Nếu như vào lúc này, ông ta phát hiện ra Hoắc Hành Niên còn sống, không chừng sẽ làm ra chuyện gì đó.

Mới nói được đôi câu, cánh cửa của phòng bên cạnh mở ra.

Trần Hằng đi tới.

Anh ở trong phòng đã nghe hết cuộc trò chuyện của bọn họ.

“Anh nghe hết rồi?” Đỗ Cửu Trăn tiến về phía trước và thử thăm dò.

Trần Hằng không hề giấu giếm, anh gật đầu.

Anh đã ở trấn nhỏ này ba năm, chưa hề đến vùng khác nên anh không rõ về mâu thuẫn của các gia tộc lớn.

Lần trước anh nghe Đỗ Cửu Trăn nhắc tới chồng sắp cưới của cô nên anh cố ý tìm kiếm thông tin.

Anh chỉ tra được một vài thông tin cơ bản và chẳng có cái gì hữu ích.

Sau đó anh nhờ Chu Tử Tuế tìm hiểu.

Chu Tử Tuế biết rất nhiều lời đồn đãi.

Ở thành phố Lâm, hai nhà Đỗ Hoắc có giao tình cực tốt. Từ nhỏ Đỗ tiểu thư đã có hôn ước với cậu chủ nhà Hoắc. Bọn họ là thanh mai trúc mã, vài năm trước đã cử hành lễ đính hôn.

Đến bây giờ quan hệ hai người họ ra sao? Đã kết hôn hay chưa? Hoặc đã xảy ra chuyện gì…

Anh không có cách nào để biết những chuyện ấy.

Bọn họ bảo mật thông tin quá tốt, chỉ có những người cùng đẳng cấp hoặc có giao thiệp với bọn họ thì mới biết thêm một chút.

“Chồng sắp cưới của cô..” Trần Hằng biết mình không nên hỏi nhưng vừa nãy anh nghe thấy bọn họ nhắc đến nên anh không nhịn được mà hỏi.

Dường như có chuyện gì đó xảy ra với anh ta, hoặc là..

“Anh ấy chết rồi.” Không đợi anh hỏi, Đỗ Cửu Trăn đã thản nhiên trả lời.

Đỗ Cửu Trăn rũ mắt xuống, giọng nói trầm thấp vang lên: “Anh ấy mất ba năm rồi… tôi không thể giữ lại đồ của anh ấy được nữa.”

Cô biết mình không thể quản lý Hoắc Thị cả đời, dù sớm hay muộn cô cũng phải giao lại nó.

Có điều trước kia cô không ngờ sẽ gặp lại Hoắc Hành Niên ở đây. Cô luôn nghĩ nếu có thể chống đỡ thêm một chút thì phải cố gắng chống đỡ biết đâu sẽ có kỳ tích xảy ra.

Bây giờ kỳ tích đã xảy ra thật rồi.

Cô chỉ cần đợi thêm một khoảng thời gian nữa, đợi anh nhớ lại.

Cô không thể buông tay Hoắc Thị vào giây phút quan trọng này.

“Người nhà Hoắc đều bắt nạt tôi.” Đỗ Cửu Trăn nghẹn ngào nói: “Tôi không quản được ông ta.”

Sau khi biết chồng sắp cưới của cô đã chết rồi, Trần Hằng thở phào nhẹ nhõm.

Những suy nghĩ níu chặt trong lòng cuối cùng cũng được buông lỏng, anh cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều.

“Ai bắt nạt cô thì cô bắt nạt lại bọn chúng.” Trần Hằng hơi nghiêng đầu. Giọng điệu lạnh lùng và giễu cợt: “Không phải cô là đại tiểu thư sao? Còn phải sợ một lão già ư?”

Yên lặng chốc lát.

Đỗ Cửu Trăn tiến về phía trước, cô ngẩng đầu nhìn anh và nói: “Anh sẽ giúp tôi chứ?”

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment