Dịu Dàng Dành Riêng Em

Chương 18

Nghê Hạ vô cùng kinh ngạc khi thấy Hoắc Thiệu Hàng gọi thẳng tên mình, cô mím môi, cố bình tĩnh nói, "Cảm ơn anh Hoắc đã động viên."

Hoắc Thiệu Hàng mỉm cười.

Lúc này, Phạm Khuê Ân mới nhớ ra Hoắc Thiệu Hàng và Nghê Hạ từng chung một đoàn làm phim, anh ta vội vàng nói: "Tôi quên mất hai người... Haiz, Thiệu Hàng, ông biết về Nghê Hạ nhiều hơn tôi, ông nói xem, cô ấy có thích hợp vào vai Lâu Kiều Dật không?"

Nghê Hạ hơi toát mồ hôi, đạo diễn nói sao mà quái dị thế nhỉ!

Hoắc Thiệu Hàng thong thả nói, "Kĩ thuật diễn của Nghê Hạ không tồi, ông cũng thấy biểu hiện của cô ấy rồi đấy, muốn chọn hay không là do ông chứ."

Ừm... Ý là bảo anh ta tự lựa chọn, nhưng Phạm Khuê Ân cứ nghĩ, sao Hoắc Thiệu Hàng lại cho anh ta ám hiệu rõ hơn cả là "Ông muốn cũng phải chọn, mà không muốn cũng vẫn phải chọn" nhỉ?!

Phạm Khuê Ân gật đầu, "E hèm, vậy được, năm cô về trước đi, kết quả thế nào mai tôi sẽ thông báo cho các cô."

Năm người gật đầu, lục tục đi ra khỏi studio.

"Chị Nghê Hạ, chị diễn tốt quá.", vừa ra khỏi cửa, Đường Kỳ đã bám lấy cô, "Chắc chắn là chị được chọn rồi."

Nghê Hạ nhìn cô nàng, "Nếu chị được chọn thì em mất cơ hội rồi, sao, không buồn à?"

Đường Kỳ hơi sửng sốt, trên mặt lập tức hiện ra vẻ buồn bã, nhưng lại nhanh chóng tươi cười, "Thì em sẽ buồn một chút, nhưng mà sau khi xem chị diễn, em cảm thấy có thua cũng tâm phục khẩu phục."

Chân thành, giọng điệu không hề giả tạo, điều này khiến Nghê Hạ phải đánh giá lại Đường Kỳ, cô cũng nghiêm túc nói, "Cảm ơn em."

"Hi hi, em mới có năm hai, sau này sẽ còn cơ hội khác mà. À đúng rồi, chị Nghê Hạ, em quên chưa kết bạn với chị."

Nghê Hạ nghe thấy vậy thì bật cười, sau đó lấy di động ra kết bạn Weibo với Đường Kỳ.

"Ôi, còn chưa được chọn mà cô đã đắc ý cái gì.", ba người đám Dương Văn không biết đã đi sau hai cô từ lúc nào. Nghê Hạ quay đầu nhìn cô ta một cái, cũng chẳng buồn phản ứng lại.

"Này, Nghê Hạ! Tôi nói cô có nghe thấy không hả?", vừa nãy nghe Hoắc Thiệu Hàng gọi Nghê Hạ một cách thân mật, Dương Văn đã tức điên lên rồi. Đúng là Nghê Hạ có quan hệ với Hoắc Thiệu Hàng!

"Dương Văn, có có thể nhỏ giọng một chút được không?", Nghê Hạ trợn mắt, kiên nhẫn quay lại nhìn cô ta, "Đây vẫn đang là ở công ty, người đến người đi đều làm trong giới giải trí, tôi nghĩ là cô nên giữ chút thể diện đi."

"Cô!", Dương Văn nghe cô nói thế thì mới sực nhớ ra, đúng là cô ta đã quá lỗ mãng rồi.

"Nghê Hạ, xem ra tôi nói không sai, cô chính là loại người dựa vào quan hệ mà đi lên, ha ha, còn móc nối với Hoắc Thiệu Hàng nữa, chẳng trách trông cái mặt như là chắc chắn có vai rồi không bằng.", Dương Văn buông lời châm chọc.

Nghê Hạ nhíu mày, "Ngoài mấy cái suy nghĩ bẩn thỉu đấy ra, cô còn nghĩ được gì khác không?"

"Chẳng lẽ tôi nói sai à?", Dương Văn cười khẩy.

"Đúng hay không đạo diễn sẽ có quyết định. Dương Văn, kĩ thuật diễn ai hơn ai, người khác có mắt, sẽ nhìn ra được.", Nghê Hạ hờ hững nói xong liền quay người lại lấy di động gọi cho Cảnh Tố. Cô thật sự không muốn ở cạnh Dương Văn thêm một giây nào nữa.

Dương Văn thấy Nghê Hạ chẳng tỏ thái độ gì thì lại càng điên tiết hơn. Cô ta không thể nào ngờ được, Nghê Hạ đã thay đổi hoàn toàn so với trước đây. Cô ta cho rằng lần này mình cũng có thể đánh bại Nghê Hạ giống như trước đây, nhưng hiện tại thì cô ta không thể! Con ranh Nghê Hạ này diễn tốt như vậy từ khi nào chứ?

Ở một bên khác, Kim Hiểu và Lưu Mẫn Mẫn liếc nhau. Vừa rồi xem thái độ của Phạm Khuê Ân và Hoắc Thiệu Hàng, thì khả năng Nghê Hạ thắng là cao hơn rất nhiều. Mà hai người họ đã lăn lê trong giới này nhiều năm rồi nên cũng biết, biểu hiện của Nghê Hạ vừa rồi quả thật rất xuất sắc, đến hai người họ xem mà còn thất thần. Dương Văn so với Nghê Hạ, không chỉ thua dung mạo, mà cả kĩ thuật diễn cũng thua luôn, chẳng trách lại bị chọc cho tức điên lên như vậy.

Trong studio, Phạm Khuê Ân và Hoắc Thiệu Hàng vẫn chưa đi.

"Thiệu Hàng, hình như hôm nay ông khang khác.", Phạm Khuê Ân đột nhiên nói.

"Khác cái gì?"

"Thì... Tôi không ngờ ông lại khen Nghê Hạ như vậy, trước đây tôi chưa từng nghe thấy ông khen ai diễn tốt cả."

Hoắc Thiệu Hàng hơi ngẩn ra, anh cong môi, "Thế à? Chắc ông nhớ nhầm rồi."

"Không mà, trong ấn tượng của tôi thì tôi chưa từng nghe lần nào cả...", Phạm Khuê Ân nghi hoặc nói, "Ông với cô ấy, quan hệ tốt lắm à?"

Hoắc Thiệu Hàng im lặng hai giây, "Quan hệ giữa tôi với cô ấy... tạm được."

"À, ra thế.", Phạm Khuê Ân nghiêm mặt, "Lúc đóng phim với ông, Nghê Hạ thể hiện không tệ đúng không? Dạo trước tôi có xem bộ phim cô ấy đóng năm ngoái, diễn xuất không tốt chút nào."

Hoắc Thiệu Hàng có phần kinh ngạc, "Diễn xuất không tốt sao?"

"Ừ, năm ngoái cô ấy tham gia một phim thần tượng, căn bản là tôi không xem hết nổi.", Phạm Khuê Ân chống cằm than thở, "Nhưng mà xem màn thể hiện của cô ấy ban nãy, tôi thật sự rất ngạc nhiên."

Trước khi quay Mê Thành, Hoắc Thiệu Hàng không biết Nghê Hạ, thế nên các phim cô đóng trước đây anh chưa từng xem cũng là chuyện bình thường, thế nhưng Phạm Khuê Ân lại nói diễn xuất của cô không tốt... Lạ nhỉ!

"Trước đây thế nào không quan trọng, quan trọng là hiện tại cô ấy có thể đảm nhiệm tốt vai nữ chính của ông.", Hoắc Thiệu Hàng ý nhị nói, "Nếu tôi là ông, tôi nhất định sẽ chọn cô ấy."

Phạm Khuê Ân thoáng suy tư, "Ừ, ông nói phải, tôi cũng cảm thấy cô ấy ổn. Thế thì tôi tin ông, tin cả cô ấy luôn!"

Hoắc Thiệu Hàng khẽ cười, "Sẽ không làm ông thất vọng đâu."

Ngày hôm sau, Nghê Hạ rời giường rồi tự làm đồ ăn, sau đó nhàn hạ ngồi bên bàn ăn thưởng thức bữa sáng. Ăn được một nửa, thì giáo sư của cô ở Mỹ gọi điện hỏi khi nào cô có thể trở về, Nghê Hạ không dám chắc thời gian nên đành nói xin lỗi với giáo sư. Cũng may bình thường giáo sư thân thiết với cô, nghe cô nói vậy thì nghĩ hẳn là có việc quan trọng, thế nên hào phóng cho cô thêm một kỳ nghỉ dài nữa.

Vừa cúp điện thoại thì chuông cửa réo lên inh ỏi, Nghê Hạ đặt dao nĩa xuống, đứng dậy ra mở cửa.

"Cảnh Tố, đến sớm thế?", Nghê Hạ dựa vào cửa, dáng vẻ uể oải.

Cảnh Tố hấp tấp đi vào, "Em làm sao đấy, chị gọi di động mãi không được."

"Vừa nãy à? Em đang có cuộc gọi."

"Giờ nào rồi mà còn nấu cháo điện thoại được.", Cảnh Tố ném chìa khóa xe sang một bên rồi nắm lấy bả vai cô nói, "Chị gọi cho em không được nên phải phi thẳng đến đây đấy. Có tin tốt, tin cực kỳ tốt."

"Tin gì?"

"Nửa tiếng trước, nhà chế tác của Đế Hoàng Huyết gọi điện cho chị. Em, đồng chí Nghê Hạ, đã giành được vai nữ chính rồi!", Cảnh Tố nói xong thì không kiềm chế được điệu cười sung sướng, "Nghê Hạ, em quả là phúc tinh của chị!"

Nghê Hạ thoáng sửng sốt, khóe miệng cũng hơi cong lên, "Thật à? Thế thì tốt quá."

"Đâu chỉ là tốt thôi đâu, mà phải là cực kỳ, cực kỳ tốt!", Cảnh Tố vui sướng nói, "Tuần này em nghỉ ngơi đi, cuối tuần vào đoàn!"

"Nhanh thế?"

"Chẳng thế thì gì."

"Thế tuần này em tự do à?"

"Ừ, cho em nghỉ đấy."

"Được, thế thì em phải về Mỹ một chuyến đây."

Vé may bay được mua luôn trong ngày, hôm sau cô bay về California Mỹ, rồi đến thẳng Princeton. Ở lại trường hai ngày, xử lý xong hết mọi chuyện, cô đi thăm mẹ. Mẹ vẫn bận rộn như thế, nhưng thấy cô thì vẫn rất vui, hai người cùng đi dạo siêu thị, mua rất nhiều đồ mang về nấu ăn.

Vốn dĩ Nghê Hạ định sau khi từ Mỹ về sẽ sang Hàn Quốc thăm Hạ Dĩ San, nhưng trước khi lên máy bay, gọi cho cô nàng thì mới biết cô đã đổi địa điểm từ lâu rồi, chạy sang hẳn châu Âu làm phẫu thuật. Nghê Hạ cạn ngôn, cuối cùng đành dặn dò chị phải tự chăm sóc mình cho tốt, sau đó sửa lại vé bay về Thượng Hải.

Ngày mai phải nhập đoàn ở Hoành Điếm. Cảnh Tố không cho cô nghỉ thêm ngày nào nữa, thu dọn sẵn hành lý cho cô, lúc cô vừa xuống máy bay liền kéo cô đến thẳng Hoành Điếm.

Ngày đầu tiên nhập đoàn, Nghê Hạ gặp nam chính của Đế Hoàng Huyết – Trâu Phương Diệc. Cảnh Tố từng cập nhật thông tin về Trâu Phương Diệc cho cô, anh ta là một trong tứ đại mĩ nam cổ trang, vào ngành từ rất nhiều năm trước, đóng vô số bộ phim điện ảnh được đánh giá cao. Năm ngoái anh ta tham gia một bộ cổ trang huyền huyễn rất thành công, hiện giờ giá trị con người vô cùng cao.

Sau hai ba ngày tiếp xúc, Nghê Hạ đã nắm được sơ sơ tính cách của Trâu Phương Diệc, rộng rãi, hài hước, lại vô cùng tự luyến, vô cùng si mê vẻ bề ngoài của chính mình. Nhưng dù sao thì tính tình anh ta cũng ổn, dễ hòa hợp.

Hôm nay, Nghê Hạ kết thúc công việc liền về khách sạn luôn, không ngờ, lúc đi thang máy lại gặp phải người quen.

"Anh cũng ở đây à?"

"Cô cũng ở đây à?"

Hai người đồng thời đặt câu hỏi. Lâm Ngộ Thành cong khóe môi, tâm trạng tốt một cách bất ngờ, "Đã lâu không gặp. Đến đóng phim à?"

"Ừm. Anh đến lúc nào đấy?", Nghê Hạ cảm thấy Lâm Ngộ Thành không còn khó ở như hồi đầu nữa, sau thời gian cùng đoàn phim Mê Thành, cô phát hiện con người Lâm Ngộ Thành rất chuyên nghiệp, không xấu như trong tưởng tượng. Hiện giờ vô tình tái ngộ, cô cũng có cảm giác như gặp lại một người bạn cũ vậy.

"Mê Thành kết thúc chưa được một tuần là đã vào đoàn phim hiện tại rồi."

"Vội vã thế!", Nghê Hạ cười nói, "Không tồi nha."

Ánh mắt Lâm Ngộ Thành dừng lại ở nụ cười của cô vài giây, "Cô cũng thế mà, không ngờ lại có thể gặp lại nhau ở Hoành Điếm nhanh như vậy."

Nghê Hạ nhún nhún vai, "Đóng cổ trang, đến Hoành Điếm cũng là bình thường mà."

"Ừ.", Lâm Ngộ Thành mím môi. Đột nhiên, anh ta hỏi, "Ăn tối chưa?"

Nghê Hạ thành thật trả lời, "Vẫn chưa, cả người nhơm nhớp, định về tắm trước đã."

"Lát nữa đi ăn cùng nhau đi?"

Nghê Hạ sửng sốt, nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Ngộ Thành, ánh mắt anh ta rất bình thường, không có gì bất ổn cả.

"Sao thế, không muốn à?", Lâm Ngộ Thành bất đắc dĩ cười, "Nghê Hạ, tôi muốn thu lại lời từng nói với cô ở quán cà phê đợt trước."

Nghê Hạ lại sửng sốt lần nữa, "Những lời đó của anh có thu lại hay không cũng không sao, tôi không quan tâm."

"Ừ.", Lâm Ngộ Thành có phần chua xót, "Vẫn nên thu lại đi, tôi hi vọng có thể làm bạn với cô."

Nghê Hạ khẽ cười, bỏ qua lời của Hạ Dĩ San, cô vẫn đánh giá cao Lâm Ngộ Thành. Trên phương diện diễn xuất, anh ta là người đáng được tôn trọng, "Làm bạn với anh Lâm, đương nhiên là vinh hạnh rồi."

Ánh mắt Lâm Ngộ Thành sáng lên, "Thế thì để bù đắp tội lỗi, tối nay mời cô ăn cơm nhé?"

Nghê Hạ không từ chối, Lâm Ngộ Thành mời cô thêm một lần nữa mà cô lại từ chối thì có vẻ kiêu căng quá, chỉ là một bữa cơm thôi mà.

"Được, cảm ơn trước nhé."

Thang máy đinh một tiếng rồi dừng lại, cửa mở, Nghê Hạ đi ra ngoài. Đến lúc cửa thang máy đóng lại, cô mới chợt ngớ ra, hình như cô không có số điện thoại của Lâm Ngộ Thành, liên lạc thế nào được đây?

Nghê Hạ lấy thẻ phòng ra mở cửa, bỗng di động reo chuông báo, có tin nhắn đến.

Cô mở tin nhắn ra: Đây là số của tôi, Lâm Ngộ Thành.

Nghê Hạ thoáng kinh ngạc, sao anh ta lại có số của cô? Nhưng sự nghi hoặc chỉ trong một cái chớp mắt, Nghê Hạ ném điện thoại lên giường, thoải mái đi tắm gội.
Bình Luận (0)
Comment