Dịu Dàng Tận Xương

Chương 104

Khi Quý Tranh chạy xong nửa chặng đường đầu tiên, mặt trời đã nhô lên khỏi mặt biển rót những tia nắng đầu tiên xuống bờ cát. Anh dừng lại, thì thầm gọi ‘Khương Cách’, nhưng chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ vọng lại từ bên kia.

Hai mẹ con khi ngủ đến hơi thở cũng giống nhau. Lúc chạy bộ, mọi bộ phận chức năng của cơ thể đều hoạt động, nhịp tim đập gõ vào màng nhĩ hòa cùng nhịp thở của Khương Cách. Ánh mắt Quý Tranh dịu dàng, sau khi lắng nghe thêm một lúc, anh ngắt máy.

Mỗi ngày Quý Nhiên đều thức dậy vào thời gian cố định, Quý Tranh tăng tốc chạy xong nửa chặng cuối. Về đến nhà anh lập tức đi vào phòng ngủ, đẩy nhè nhẹ cửa ra, Quý Tranh điều chỉnh lại hô hấp, đứng ngoài cửa nhìn vào trong phòng.

Mặt trời đã mọc lên cao, ánh nắng cũng trở nên ấm áp, trong phòng lấp lánh ánh ban mai sáng ngời. Trên chiếc giường mềm mại, Quý Nhiên đang ngồi đó, chỉ để lại một bóng lưng tròn tròn, ngây thơ cô độc.

“A Nhiên.” Quý Tranh gọi.

Quý Nhiên cũng vừa mới thức dậy, vẫn còn đang mơ màng lạc trong giấc mơ đẹp. Ánh nắng bên ngoài ấm áp nhưng không chói mắt, cu cậu ngẩn người nhìn một hồi, nghe thấy tiếng của ba liền quay đầu lại, há miệng ngáp một cái, giơ hai tay ra.

Vì mới chạy bộ xong nên trên người Quý Tranh nhễ nhại mồ hôi, anh cũng không để ý, bước tới bế cậu lên. Quý Nhiên ôm cổ ba, ngoẹo đầu vào vai ba.

“A Nhiên ngủ ngon không?” Nhịp tim của ba đều đặn, hai cánh tay rắn chắc đầy sức mạnh, nhưng giọng nói và vòng ôm hết mực dịu dàng.

Quý Nhiên gục gặc đầu: “Dạ ngon.”

Giọng nói non nớt còn mang theo chút âm khàn khàn, có thể thấy còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ. Ba không làm gì khác, chỉ ôm cậu, trên người ba còn ướt đẫm mồ hôi do vừa mới chạy bộ xong, cơ thể cũng nóng nhưng lại mang đến cảm giác hết đỗi an toàn. Vòng tay của ba và mẹ không giống nhau, mẹ dịu dàng mềm mại, ba cứng rắn mạnh mẽ, nhưng bất luận là vòng tay của ba hay mẹ đều có thể làm cho cậu an lòng.

“Mẹ…” Quý Nhiên gọi khẽ.

Khi ngủ và lúc vừa thức giấc là thời điểm trẻ con yếu ớt nhất, chúng chưa tạo dựng được niềm tin vào thế giới rộng lớn và đầy rẫy những điều xa lạ này, vì vậy rất cần sự động viên vỗ về của ba mẹ.

Quý Tranh vỗ nhè nhẹ tấm lưng nhỏ bé, nghe thấy tiếng gọi mẹ lí nhí của con, Quý Tranh dỗ dành: “A Nhiên và mẹ đã nhìn thấy nhau qua video, mẹ đã đến nơi an toàn. Mẹ đã ngồi máy bay rất lâu và còn phải làm việc, bây giờ mẹ đang nghỉ ngơi.”

Quý Nhiên áp mặt vào vai ba, đôi mắt sáng ngời nhìn ánh bình minh ngoài cửa sổ, cậu kiên nhẫn lắng nghe, từ từ đè nén xuống nỗi nhớ mẹ từ sâu trong lòng.

“Mẹ mệt.” Quý Nhiên nói.

Khi Quý Tranh giải thích cho cậu nghe, Quý Nhiên có thể cảm nhận được sự vất vả của mẹ. Nhưng dù sao cậu cũng chỉ là một đứa trẻ mới hơn hai tuổi đầu, cái gọi là sự hiểu chuyện hay khả năng nhận thức sự việc bằng suy luận đều không có cách nào thắng được nỗi nhớ nhung vô hạn.

Thấy cậu dần thoát khỏi sự chìm đắm trong nỗi nhớ mẹ, Quý Tranh lên tiếng: “Đúng rồi. Mẹ mệt.” Sau đó anh đổi chủ đề: “Hôm nay chúng ta ra ngoài chơi được không?”

“Dạ?” Quý Nhiên bị dẫn dắt sang chuyện khác, mặt nghệt ra một lúc sau đó bị suy nghĩ của ba kéo đi theo. Sau khi ngẫm ngợi xong, cậu ngẩng đầu lên nhìn ba: “Đi xem Dưa Hấu ạ?”

Trong mắt con trai lóe lên tia sáng, có thể thấy được tâm trạng đã ổn định lại, Quý Tranh cười nhẹ, ôm cậu nói: “Tuần trước đã xem Dưa Hấu rồi, tuần này chúng ta đi thăm ông nội được không?”

Quý Nhiên hơi mẫn cảm với lông động vật, không thể ở cùng thú cưng lâu, nên Dưa Hấu tạm thời được gửi nuôi ở chỗ Tống Bách Hợp, chờ Quý Nhiên lớn lên một chút lại đưa nó về. Sau khi thi đậu vào Học viện Điện ảnh, Khương Đồng tham gia dày đặc các hoạt động, Khương Cách lại có gia đình riêng của mình, có rất ít thời gian để ở bên cạnh Tống Bách Hợp, Dưa Hấu vừa khéo có thể làm bạn cùng bà.

Tuy không được đi thăm Dưa Hấu nhưng cậu bé con không hề tỏ ra ủ rũ, trái lại sau khi nghe thấy sắp được gặp ông nội, đôi mắt đen láy sáng bừng lên, ôm ba đáp dõng dạc: “Dạ ~”

Lịch trình hôm nay của hai cha con đã được ấn định, Quý Tranh đưa cậu bé con đi tắm trước, sau đó hai người ‘đồng tâm hiệp lực’ làm bữa sáng. Ăn sáng xong, Quý Tranh lái xe chở Quý Nhiên đến đại viện quân khu.

Tuần trước một nhà ba người đã dành kỳ nghỉ cuối tuần ở tiểu khu Sơn Siêu. Tuần này về đại viện quân khu, những người khác cũng tập trung về nhà lớn, Quý Tranh và Quý Nhiên không phải là những người đầu tiên về tới. Dì Triệu vừa mở cửa, Quý Chước đã lao ra như cơn gió thình lình ôm chặt Quý Nhiên.

“A Nhiên!”

Quý Nhiên bị cô bé bất ngờ ôm chầm lấy, loạng choạng lùi về sau hai bước, sau đó tức khắc mở cánh tay ngắn ngủn ra ôm lại chị. Nghe giọng reo hân hoan của chị, Quý Nhiên cũng vui lây, cười khanh khách gọi: “Chị.”

Quý Chước hiện tại đã lớn, đã biết kiểm soát lực mạnh nhẹ. Nhìn Quý Nhiên được cô bé ôm một cách vững vàng, Hoàng Di Quân vừa nối gót theo tới mới thở phào đồng thời dặn dò: “Chước Chước, sau này khi ôm người khác, con phải hỏi xem người ta có đồng ý hay không.”

Cô bé đã lớn phải chú ý đến những chuyện này, may mà Quý Chước chỉ gần gũi như vậy với người nhà, đối với người ngoài cô bé vẫn rất có chừng có mực.

Đối với lời dạy bảo của mẹ, Quý Chước không hề để tâm, cô bé cất giọng dõng dạc: “A Nhiên là em con, con có thể ôm em ấy cả đời.”

Nói xong, Quý Chước cảm thấy mình có hơi ngang ngược bèn cúi đầu hỏi Quý Nhiên: “A Nhiên, được không?”

Quý Nhiên chớp đôi mắt sáng ngời, gật đầu: “Dạ được.”

Mọi người trong phòng khách cười rộ lên, Quý Tranh đứng phía sau đưa tay xoa đầu hai đứa trẻ, nhắc nhở Quý Nhiên: “A Nhiên còn chưa chào ông bà.”

Lúc này Quý Nhiên đang chìm ngập trong biển yêu thương của chị mới hoàn hồn lại, buông cánh tay đang ôm chị ra, chạy lon ton vào phòng khách. Bắt đầu từ ông bà cố, ông nội rồi đến cô dượng, khi cậu chào xong đến người cuối cùng thì Quý Tranh và Quý Chước cũng đã vào tới nơi và ngồi xuống sô pha. Quý Nhiên không tìm Quý Tranh mà đi đến cạnh Quý Phàm, Quý Phàm dang hai tay ôm cậu vào lòng, Quý Nhiên ôm ông, nói: “Ông nội, con nhớ ông nội.”

Trước khi có Quý Nhiên, Quý Phàm chưa từng trải nghiệm cách thể hiện tình cảm như thế này. Lần duy nhất ông nói yêu thương Quý Tranh là lúc anh trở về từ chiến dịch Campuchia khi hai cha con đã xóa bỏ hết mọi hiềm khích. Quý Tranh đã trưởng thành, rất ít khi nói ra miệng những lời yêu thương, ông lại càng không biết cách biểu đạt. Nhưng Quý Nhiên thì khác, tính cách cậu như vậy, tuổi còn nhỏ, có gì đều hăm hở nói hết ra. Ông chưa từng nói những lời yêu thương không có nghĩa ông không mong đợi điều đó. Nếu Quý Tranh còn nhỏ, có lẽ tình cảm giữa hai cha con dần được vun đắp, anh cũng sẽ giống như Quý Nhiên bây giờ.

Song bỏ lỡ sự trưởng thành của Quý Tranh suy cho cùng cũng đã bỏ lỡ, thông qua việc đồng hành cùng sự trưởng thành của Quý Nhiên, Quý Phàm đã bù đắp lại sự nuối tiếc của mình.

Loại cảm giác này kỳ diệu và ấm áp đến lạ thường, đáy lòng ấm áp, Quý Phàm vỗ nhè nhẹ vào lưng cậu bé con. Trước mặt bao nhiêu người thế này, rốt cuộc ông không có cách nào dùng những lời tương tự như vậy để đáp lại Quý Nhiên, chỉ cười nói: “Ông nội biết, ông nội cũng vậy.”

Những lời Quý Phàm nói với Quý Nhiên dù không chứa đựng ngôn từ dịu dàng, âu yếm nhưng những người bên cạnh đều có thể nhìn ra sự thay đổi của ông. Ông vốn là người có tính cách cứng rắn, mạnh mẽ đầy quyết đoán nhưng ở trước mặt đứa cháu nhỏ của mình, ông lại dịu dàng mềm mại lạ thường.

Quý Cẩm nhìn Quý Phàm ôm Quý Nhiên ngồi trong lòng mình, cười nói: “Chú út, nếu có cháu gái không biết chú sẽ còn chiều chuộng đến mức nào đây.”

Quý Phàm đưa kẹo cho Quý Nhiên, ngước mắt nhìn cậu: “Cháu nào cũng giống nhau.”

“Nói thì là nói vậy.” Hoàng Di Quân cảm xúc dâng tràn, nhìn ba mẹ chồng bên cạnh cười nói: “Chú chưa thấy lúc ba con và Chước Chước ở chung một chỗ với nhau đâu, có cháu gái sẽ càng nuông chiều hơn ạ.”

Bác cả trai bật cười, lơ đễnh nói: “Cháu gái… quả thật là không có cách nào không chiều chuộng.”

“Bằng không Chước Chước cũng sẽ không được nuông chiều như vậy.” Bác cả gái tiếp lời.

Quý Chước bây giờ đã có khả năng phân biệt đúng sai tốt xấu, nghe thấy hai chữ ‘nuông chiều’ bèn không vui, nũng nịu: “Bà nội, bà không thể nói con như vậy.”

Bác cả trai không ngớt lời dỗ dành: “Phải phải, Chước Chước không có được nuông chiều, là một đứa bé ngoan.”

Nghe vậy, Quý Chước cười khinh khích, trèo lên ngồi trong lòng ông nội.

Quý Tranh mỉm cười nhìn hai ông cháu họ rồi nhìn qua A Nhiên đang ôm ông nội bên cạnh. Con trai, con gái quả thật không giống nhau, con trai tuy là một đứa trẻ nhưng sẽ không được nuông chiều, bởi vì muốn dạy cho cậu sự gan dạ dũng cảm và có trách nhiệm. Còn con gái, thành thật mà nói… sẽ không kìm được muốn phá vỡ những nguyên tắc đó, ít nhiều khó tránh khỏi có phần nuông chiều quá mức.

Quý Nhiên ngồi trong lòng ông nội, nhìn chị làm nũng với ông cả, thình lình cất giọng.

“Mẹ sắp sinh em gái cho con.”

Cậu bé con vừa dứt lời, tiếng trò chuyện trong phòng khách tạm dừng nửa giây, rồi sau đó ánh mắt của mọi người đồng loạt rơi trên người Quý Tranh.

Về việc sinh con thứ hai, Khương Cách và Quý Tranh đều không đặt nặng vấn đề này, hết thảy là thuận theo tự nhiên, cũng không đề cập đến với người lớn trong nhà. Đón lấy ánh mắt của mọi người, Quý Tranh cười nhẹ nói: “Bọn con đang chuẩn bị.”

Bầu không khí trong phòng khách thoắt chốc trở nên sôi nổi rộn ràng. Trong nhà sắp có thêm thành viên mới luôn là một sự kiện vui vẻ. Hoàng Di Quân mỉm cười quay sang nhìn Quý Nhiên: “A Nhiên muốn có em gái như thế, vậy thì chắc chắn là em gái rồi.”

Nghe Hoàng Di Quân nói vậy, Quý Nhiên toét miệng cười.

Hiện tại Khương Cách vẫn chưa tốt nghiệp cao học, năm nào cũng phải tham gia một hai bộ phim, tuần này lại còn phải sang Pháp tham dự liên hoan phim. Nghĩ đến đây, bà Lương Thanh Các nói với Quý Tranh: “Đừng để Cách Cách vất vả quá.”

Gả vào nhà họ Quý, chính là con cháu của bà, tình yêu thương mà bà Lương Thanh Các dành cho con cháu đều rất đỗi chân thành.

Nếu Khương Cách ở đây, nghe bà nội nói vậy, nhất định sẽ đi qua ôm bà. Cô không có ở đây, Quý Tranh chỉ mỉm cười đáp thay Khương Cách: “Con biết rồi, cảm ơn bà nội.”

“Hiện giờ chắc Khương Cách đã đến Pháp rồi đúng không?” Nhắc đến Khương Cách, Quý Xuyến hỏi.

Quý Tranh gật đầu: “Tới rồi, đến lúc năm giờ, bây giờ đang nghỉ ngơi.”

Trong lúc Quý Tranh còn đang nói, Quý Xuyến đã nhanh nhảu lấy điện thoại ra. Liên hoan phim Cannes lần này, công ty của bọn họ cũng đặc biệt theo dõi sát sao, bởi vì Cannes không chỉ là sự kiện phim ảnh uy tín mà còn là bữa tiệc thời trang đa dạng sắc màu. Các ngôi sao nữ tham gia thảm đỏ đều sẽ mặc trang phục của các thương hiệu danh tiếng nên công ty của cô ấy cũng tài trợ cho một số minh tinh, đến lúc đó thông qua những hình ảnh sản phẩm được các ‘quảng cáo sống’ truyền bá đến hàng trăm cánh nhà báo, có thể thấy được hiệu ứng thảm đỏ mà bộ váy mang lại.

Nhưng sự kiện thảm đỏ sẽ diễn ra vào buổi chiều, cũng chính là thời điểm bên này bọn họ ăn tối. Bây giờ xem, cũng chỉ có hình ảnh sân bay.

Weibo có một chủ đề đặc biệt, căn cứ bảng xếp hạng độ nổi tiếng, Khương Cách vững vàng chiếm giữ vị trí đầu bảng. Những thành tích cô đạt được khiến mọi người nể phục, ở trong trạng thái bán giải nghệ nhưng độ nổi tiếng của năm đó vẫn không hề suy giảm. Một người phụ nữ trông mảnh mai yếu mềm như vậy lại cứng rắn, quả quyết đầy mạnh mẽ, từ công việc đến học tập rồi cuộc sống riêng tư đều được cân bằng hết sức tinh tế hài hòa.

“Có ảnh sân bay.” Quý Xuyến nói.

Quý Xuyến vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều phóng tầm mắt vào điện thoại của cô ấy. Trên màn hình, Khương Cách mặc một bộ vest trắng cổ điển của thương hiệu C, nhẹ nhàng đằm thắm nhưng kiêu sa lạnh lùng, thần thái thời thượng và đẳng cấp xuất sắc hơn cả người mẫu của hãng.

“Thật xinh đẹp.” Hoàng Di Quân cảm thán, đoạn nhìn thoáng qua Quý Tranh nói: “Hai đứa nhất định phải sinh con gái đó, Cách Cách mà sinh con gái không biết sẽ đẹp đến mức nào.”

Quý Tranh ngồi đó, khẽ mỉm cười.

Quý Xuyến ngước lên nhìn em trai, trêu chọc: “Sao chú không tới ngắm vợ một cái? Có phải ngắm nhiều quá phát ngán rồi không?”

“Không phải.” Quý Tranh phủ nhận, nhưng cũng không nói thêm gì khác, kỳ thực anh đã xem những bức ảnh này từ lúc sáng.

Nghe thấy có ảnh của mẹ, Quý Nhiên liền bò ra khỏi lòng ông nội, lon ton chạy tới ôm tay cô, sau khi nhìn qua bức ảnh, chỉ tay vào gọi: “Mẹ.”

Quý Xuyến đưa tay bế Quý Nhiên lên, cười nói: “A Nhiên, mẹ có đẹp không?”

“Mẹ đẹp nhất!” Quý Nhiên đáp đầy tự hào.

“Ha ha ha.”

Trẻ con trong sáng thơ ngây, tâm hồn chúng trong vắt như một chiếc gương soi, lời khen ngợi tình yêu thương chúng dành cho ai đó đều xuất phát từ bản năng vì vậy có thể cảm hóa trái tim người khác, mọi người đều bật cười.

Trong lúc mọi người không ngừng xuýt xoa khen ngợi Khương Cách, Quý Phàm và Quý Tranh vẫn ngồi yên ở chỗ của mình không tham gia vào, Quý Phàm quay qua nhìn Quý Tranh: “Ngày mai con phải về đơn vị à?”

Trong thời gian làm việc, mỗi ngày Quý Tranh đều phải đến đơn vị. Khương Cách lại đang ở Pháp, không có ai đưa đón Quý Nhiên.

Quý Tranh hiểu ý của ba, anh gật đầu nói: “Dạ, hiện giờ cũng không bận lắm, năm giờ chiều là con có thể về. Quý Nhiên…”

“Để ba trông cho.” Quý Phàm nói: “Ngày mai ba không có việc gì làm, có thể đưa thằng bé đi học. Chỉ học có buổi sáng thôi đúng không?”

Quý Phàm nắm rất rõ thời khóa biểu của Quý Nhiên. Quý Tranh nghe ông hỏi vậy, khóe môi khẽ cong lên.

“Dạ, vậy nhờ ba.”

Sau khi ngắm mẹ xong, Quý Nhiên lại chạy về ôm ông nội, Quý Phàm bế Quý Nhiên lên, cất giọng nhẹ bẫng: “Chút chuyện này có là gì.”

Tiếng cười nói rộn ràng vang vọng khắp nhà, có mọi người chơi cùng, Quý Nhiên vơi đi phần nào nỗi nhớ mẹ, không còn buồn nữa. Thời gian một ngày trôi qua nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn tối.

Quý Tranh ở trong bếp phụ giúp một tay, sau khi làm xong phần việc của mình thì những người khác cũng đã chuẩn bị xong bữa tối. Anh một mình đi đến phòng trà, lấy tách rót nước uống.

Mùa hè ngày dài, bảy giờ tối, mặt trời đã lặn nhưng ráng chiều vẫn còn lóe một quầng sáng nơi đường chân trời. Quý Tranh rót một tách trà đưa lên miệng nhấp một ngụm rồi bước tới đứng bên cửa sổ lấy điện thoại ra.

Hiện tại bên Pháp đã hơn một giờ chiều, đến giờ vẫn không có tin tức gì của Khương Cách, cô chỉ thỉnh thoảng gửi cho anh hai ba tin nhắn. Hôm nay cô rất bận rộn vừa phải làm việc với nhãn hàng, gặp gỡ đoàn phim sau đó còn phải chụp ảnh. Bây giờ là lúc chuẩn bị xuất hiện trên thảm đỏ.

Quý Tranh bật sáng màn hình, không có thông báo tin nhắn nào hiện lên, anh bưng tách trà, tĩnh lặng nhấp một ngụm. Ngón tay di chuyển lên xuống trong hộp thoại trò chuyện WeChat với Khương Cách. Một lúc sau, đột nhiên lời mời tham gia cuộc gọi video của Khương Cách thình lình bật ra.

Yết hầu khẽ động đậy, Quý Tranh cụp mắt, trong mắt hiện ý cười, anh bấm nhận cuộc gọi.

“A Tranh.” Tín hiệu phía bên Khương Cách rất ổn định, âm thanh truyền đến hết sức rõ ràng.

Tóc của cô đã được vấn cao lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn như lòng bàn tay, mái tóc dày đen nhánh, đôi mắt màu nâu nhạt, làn môi đỏ hồng, thần thái lạnh lùng bí ẩn kiêu kỳ. Đây là khí chất vốn có của cô, nhưng khi nhìn thấy anh, đôi mắt hoa đào khẽ cong cong, ánh mắt hớn hở đong đầy tình cảm nồng nàn, vô cùng linh động đáng yêu.

“Ừm.” Quý Tranh đáp một tiếng rồi hỏi: “Em xong việc rồi à?”

Hôm nay Khương Cách quả thật bận rộn suốt cả ngày, phải chụp ảnh, trao đổi chuyện công việc, còn phải phối hợp với đoàn làm phim tham gia tuyên truyền quảng bá cho phim mới, làm việc liên tục suốt cả ngày. Cũng may tối qua nhờ Quý Tranh dỗ cô ngủ, sau khi nghỉ ngơi, tinh thần và thể lực đều tràn đầy năng lượng.

“Dạ.” Khương Cách đáp, lúc này ánh mắt mới rời khỏi khuôn mặt Quý Tranh nhìn lướt một vòng khung cảnh sau lưng anh, cười nói: “Anh đưa A Nhiên về đại viện ạ?”

“Ừm.” Quý Tranh nhìn cô, khẽ cười: “Hôm nay A Nhiên vui lắm.”

Có nhiều người chơi cùng như vậy, cu cậu đương nhiên vui vẻ rồi.

Nghe Quý Tranh nói vậy, Khương Cách khẽ cúi đầu, nhoẻn miệng cười.

Người phụ nữ vấn tóc cao, khi cúi đầu xuống chiếc cổ thiên nga họa nên một đường cong duyên dáng quyến rũ lả lướt trên bờ vai gầy. Quý Tranh nhìn sợi dây chuyền ngọc lục bảo cô đeo trên cổ, ngay cả khi chất lượng hình ảnh trong cuộc gọi khá mờ vẫn không thể che giấu được vẻ quý phái lộng lẫy của nó. Nhưng đối với Quý Tranh mà nói, Khương Cách càng bí ẩn kiêu kỳ hơn vạn lần, cả hai làm tôn lên nét đẹp của nhau.

Quý Trang ngắm nhìn Khương Cách trong chốc lát, sau đó lấy lại sự bình tĩnh, anh nói: “A Nhiên rất nhớ em, để anh đi gọi con qua đây.”

Anh biết Khương Cách rất nhớ Quý Nhiên, thời gian dàng riêng cho hai vợ chồng đã trôi qua, cũng đến lúc gọi con trai sang. Anh đặt tách trà xuống, còn chưa rời khỏi phòng trà, Khương Cách thình lình gọi: “Anh đợi đã.”

Quý Tranh dừng bước, nhìn xuống màn hình. Trên màn hình, Khương Cách nhoẻn miệng cười, cô tựa hồ đứng dậy khỏi ghế mây, vội vàng tìm kiếm thứ gì đó trong phòng, cuối cùng cô đặt điện thoại của mình lên bàn trang điểm.

Canh chỉnh xong góc máy, Khương Cách lùi lại phía sau, toàn thân cô hiện ra trên màn hình.

Cô đang mặc trang phục đi thảm đỏ tối nay, chiếc sườn xám màu lam nhạt nhã nhặn kia. Chiếc sườn xám được cắt may khéo léo, ôm lấy vóc dáng mảnh mai nhưng hết đỗi thướt tha yêu kiều, đường vai và cổ tuyệt đẹp cùng khí chất bí ẩn kiêu sa của cô cực kỳ phù hợp với sườn xám.

Khương Cách nhìn Quý Tranh, vốn chỉ định để anh ngắm nhìn trang phục của mình tối nay, nhưng cô không biết vì sao mặt mình bỗng nóng lên, sau khi cho Quý Tranh xem xong, cô đi đến trước bàn trang điểm, cầm điện thoại lên, nhìn người đàn ông trên màn hình, cười hỏi.

“Đẹp không ạ?”

Trên màn hình, đôi mắt đen láy đong đầy yêu thương của người đàn ông ánh lên ý cười. Anh không trả lời, điện thoại trong tay thay đổi vị trí. Trên màn hình, tầm nhìn của video bị mờ đi và chuyển thành màu trắng.

Khương Cách không biết đã xảy ra chuyện gì, cô đang định cất tiếng hỏi thì bên tai vang lên tiếng nhịp tim đập đều đặn và mạnh mẽ quen thuộc.

Anh áp điện thoại vào vị trí trái tim mình.

“Khương Cách.”

“Dạ?”

“Em nghe thấy không?” Lồng ngực người đàn ông khẽ rung, giọng nói mang theo ý cười cùng sự dịu dàng vô biên.

“Âm thanh rung động vì em.”
Bình Luận (0)
Comment