Dịu Dàng Tận Xương

Chương 25

Bọc áo khoác vào, mái tóc bồng bềnh vung vẩy trước ngực anh, cách lớp áo len mỏng tang, tóc cô như đang đâm lên da anh.

Cô đang gật đầu, đây là cảnh quay trong phim.

Trái tim anh đập thình thịch, máu trong người cuộn trào, cơ thể cứng đờ của Quý Tranh dần thả lỏng, gió xuân lướt qua yết hầu anh, nơi đó còn lưu lại xúc cảm mềm mại ấm áp. Quý Tranh nhắm mắt che đi những cảm xúc hỗn độn trong anh, dòng người xung quanh ồn ã, đã có lác đác vài người chú ý đến hai người họ. Quý Tranh mở mắt ra, đôi mắt đen trấn tĩnh lại.

“Lần sau muốn ôn kịch bản phải nói trước với tôi.” Quý Tranh thả lỏng cánh tay, giọng nói vẫn khàn khàn. Anh gác cằm lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng cọ xát qua  lớp áo khoác, xem như đang trừng phạt cô, anh nhắc nhở: “Nếu không, tôi sẽ tưởng là thật.”

Cái đầu nhỏ lại khẽ gật gật, Quý Tranh buông cánh tay ra, khẽ bật cười: “Ăn xong rồi à?”

Trong lúc nói, một viên kẹo hồ lô được đưa đến bên miệng anh, dưới áo khoác, Khương Cách liếm liếm môi, đôi mắt hoa đào phiếm hồng, con ngươi trong veo.

“Để dành cho anh một viên.” Vụn đường còn đọng lại trong miệng cô, vị ngọt thấm vào cuống họng, khiến giọng nói cô cũng ngọt dịu mà biếng nhác.

Quý Tranh nhìn cô chăm chú, hầu kết lăn lăn, rồi anh cúi đầu ăn viên kẹo hồ lô cuối cùng, ánh mắt dán chặt vào đôi môi đỏ mọng của cô. Khẽ cắn một cái, vị chua ngọt tan trên đầu lưỡi.

“Cảm ơn em.” Quý Tranh cười nói.

Ngày sau khi Bạch Tông Quân rời đi, Khương Cách trở về  Nam Thành. Cô có một bộ phim mới sắp phát sóng, phải trở lại để tham gia buổi công chiếu. Nhưng cô không thể nán lại Nam Thành lâu, buổi công chiếu kết thúc lúc hai giờ chiều, sáu giờ tối Khương Cách sẽ bay về Lê Thành. Sau khi kết thúc buổi công chiếu, cô đến công ty một chuyến.

Thái Kỷ ngồi trên bàn làm việc, nhìn Khương Cách phía đối diện, trong lòng như lửa đốt. Anh ấy đưa lịch trình cho Khương Cách, nói: “Anh không có cách nào hẹn được đạo diễn Hoàng Ánh. Ông ấy đã lớn tuổi, không biết mấy trò lấy lòng trong giới giải trí hiện nay, cũng từ chối không dùng diễn viên lưu lượng, em không đi đường này được đâu.”

Hoàng Ánh là đạo diễn nổi tiếng, năm nay đã ngoài sáu mươi, ông thành danh từ khi trẻ tuổi, danh tiếng không chỉ vang vọng trong nước mà còn lan truyền ra nước ngoài. Được đóng phim của ông đương nhiên là tốt hơn hẳn phim của đạo diễn Trần Trình.

Nhưng đạo diễn Hoàng Ánh rất thanh cao, rất có khí khái của người làm nghệ thuật. Ông không quan tâm đến mánh khóe để tăng doanh thu và nắm bắt thị hiếu, chỉ chú trọng vào tính nghệ thuật của phim.

Diễn viên là linh hồn của tác phẩm, ông không bao giờ dùng diễn viên với diễn xuất kém, mà trong mắt ông ấy diễn viên lưu lượng đồng nghĩa với diễn xuất kém. Lúc trước Khương Cách bảo Thái Kỷ đi tiếp cận với Hoàng Ánh, anh ấy đã hiểu suy nghĩ của cô. Lúc ấy cô muốn đóng bộ phim của đạo diễn Trần Trình là vì muốn giành được giải thưởng Bạch Vũ, nhằm nâng cao vị thế của mình trong giới giải trí. Nói cách khác, không cần biết là phim của ai, chỉ cần có cơ hội để giành được giải thưởng, cô sẽ diễn.

Nhưng đạo diễn Hoàng Ánh còn khó nhằn hơn cả đạo diễn Trần Trình. Tuy rằng Trần Trình có chú trọng đến chất lượng phim, nhưng ông ta cũng là đạo diễn hơi hướng thương nghiệp hóa, vẫn phải để ý đến doanh thu phòng vé, thế nên sẽ chọn diễn viên lưu lượng. Mà ông ta cũng khôn khéo lõi đời, có thể bắc cầu được. Còn về phần Hoàng Ánh thì chẳng cách nào có thể bắc cầu được.

Thái Kỷ đưa cho Khương Cách lịch trình của đạo diễn Hoàng Ánh. Ông lão ấy đúng thật là nhạt nhẽo, ông ta chỉ ở nhà viết kịch bản, hoặc là đi phòng trà chỉnh sửa kịch bản, thậm chí còn rất hiếm khi tham dự vào giai đoạn tìm vốn đầu tư cho phim.

Khương Cách nhìn lịch trình với vẻ mặt thản nhiên, nói: “Thử xem đã rồi nói tiếp.”

“Thử thế nào?” Thái Kỷ khoanh tay nói: “Đến cả cơ hội thử sức ông ấy cũng không cho, anh đã liên hệ với bọn họ mấy ngày trước rồi, sau đó bọn họ không thèm nhận điện thoại của anh nữa.”

Thái Kỷ cuống quít cả lên.

Hôm qua Bạch Tông Quân vừa đăng weibo, khẳng định bạn gái mình là Lý Tư Tân. Trước giờ anh ta có nhiều người tình như vậy, cao lắm chỉ được thân phận bạn giường, chưa ai được công bố danh phận. Lần này anh ta đích thân xác nhận, weibo càng trở nên điên cuồng, ai ai cũng nói lần này Tiểu Bạch tổng đã nghiêm túc.

Được Bạch Tông Quân đối đãi như vậy, đường tương lai của Lý Tư Tân chắc chắn sẽ rộng mở, không biết chừng sẽ vượt qua cả Khương Cách, trở thành người đứng đầu trong bốn tiểu hoa. Sáng hôm nay Thái Kỷ còn nghe nói có buổi họp của cấp trên, nói muốn quyết định vai nữ chính trong bộ phim của đạo diễn Trần Trình, nhìn tình hình này, có lẽ Tiểu Bạch tổng muốn chọn Lý Tư Tân.

“Để em nghĩ cách.” Khương Cách nói xong thì cầm lịch trình rời đi. Quý Tranh thấy cô bước ra thì hỏi: “Xong việc rồi à?”

Khương Cách gật đầu: “Đi thôi.”

Khương Cách và Quý Tranh đi phía trước, Lý Nam và Tiểu Bàng đi theo sau. Khương Cách cầm lịch trình, dáng người cao gầy mà khí phách, tóc cột thành đuôi ngựa, đuôi tóc quét trên lưng.

Thân là diễn viên đang hot của công ty, Khương Cách có thể dùng thang máy VIP. Thang máy đến, Khương Cách vừa định bước vào thì nhìn thấy mấy người bên trong.

Bạch Tông Quân chống tay lên tay vịn trong thang máy, anh ta chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần tây, khuy áo mở ra để lộ một nửa xương quai xanh. Làn da trắng trẻo, ngũ quan sắc nét, đôi mắt hẹp dài và bờ môi mỏng đều mang vẻ lạnh nhạt. Vì để sắp xếp lịch chiếu cho mấy bộ phim được truyền thông Nhĩ Gia đầu tư, trưa nay anh ta vừa uống rượu với người đại diện của chuỗi rạp chiếu phim, hiện tại tâm trạng anh ta đang khá tệ.

Không cần biết phim được đầu tư bao nhiêu, phim hay đến mức nào, nếu không sắp xếp lịch chiếu thì tất cả sẽ đổ sông đổ bể. Lần này có đạo diễn và nhà sản xuất phim đi cùng anh ta, bình thường bọn họ hô mưa gọi gió trong đoàn phim, nhưng đứng trước mặt người đại diện của chuỗi rạp phim thì chỉ có thể khúm núm cúi đầu.

Bên cạnh anh ta là Lý Tư Tân và trợ lý của cô ta.

Bầu không khí lập tức đông cứng lại, Lý Nam và Tiểu Bàng lúng túng liếc nhìn Khương Cách, vẻ mặt Quý Tranh vẫn bình tĩnh, Khương Cách ngước mắt bước vào.

Lý Tư Tân mặc bộ vest màu đen, vòng eo thon thả, đôi chân thẳng tắp, cách ăn mặc gọn gàng mà chuyên nghiệp. Có điều khí chất của cô ta quá nhạt nhòa, thiếu phần khí khái, trông yếu thế hơn hẳn. Đuôi mắt của cô ta vẫn được kẻ xếch, sau khi Khương Cách bước vào, mùi lê trong không khí càng trở nên nồng nàn.

Lý Tư Tân nhìn Khương Cách, sau đó lại nhìn Bạch Tông Quân, cô ta cụp mắt, nhích người lại gần trợ lý, còn chưa kịp tới gần, vòng eo đã bị Bạch Tông Quân kéo lại. Cô ta khẽ kêu lên, tiếng cô ta vang vọng trong thang máy yên tĩnh.

Lý Tư Tân ngước mắt nhìn Bạch Tông Quân, khẽ nói: “Buông em ra.”

Bạch Tông Quân giả vờ không nghe, liếc nhìn cô ta hỏi: “Có vui không?”

Khi bước vào thang máy, Lý Nam đã thấy quyển kịch bản mà trợ lý của Lý Tư Tân cầm trong tay, đó chính là bộ phim của đạo diễn Trần Trình. Anh ấy không cam lòng chút nào, vai diễn tốt như vậy, cho dù Bạch Tông Quân không muốn để Khương Cách diễn, cũng nên để lại cho nghệ sĩ của truyền thông Nhĩ Gia.

Lý Tư Tân đứng thẳng người, giọng điệu lạnh nhạt: “Anh suy nghĩ kĩ lại đi, đây là phim do truyền thông Nhĩ Gia đầu tư, để em diễn không thích hợp lắm. Từ đầu Khương Cách đã nhắm vai diễn này, sau đó lại bị Khang Kiều đoạt mất, bây giờ Khương Cách có ở đây, anh hỏi xem cô ấy có muốn diễn hay không.”

Lý Tư Tân vừa dứt lời, Lý Nam, Tiểu Bàng và cả trợ lý của Lý Tư Tân đồng loạt đưa mắt sang nhìn cô ta. Sau đó lại dời sang Khương Cách đang đứng trước cửa thang máy.

Bạch Tông Quân nhìn sang, Khương Cách đứng đó, thân hình cao gầy mong manh, cô không hề để ý đến anh ta. Từ lúc cô bước vào thang máy, hai người vẫn chưa nhìn nhau lấy một lần.

“Thế à?” Trong không khí là mùi lê quen thuộc, Bạch Tông Quân hừ một tiếng, giọng điệu biếng nhác mà bất cần: “Có chuyện đó nữa sao?”

Bạch Tông Quân đứng thẳng người, nhìn về phía Khương Cách.

Khương Cách luôn nổi bật hơn hẳn người thường, trên người cô có mùi lê ngọt dịu, nhưng lại không có mùi phấn son nồng nặc. Đôi mắt hoa đào của cô xếch lên, kiêu kỳ mà không lẳng lơ. Khi nói chuyện đáy mắt cô lãnh đạm, nhưng lại ánh lên sự kiên cường.

Những chi tiết nhỏ nhặt ấy không thể nào bắt chước được.

“Khương Cách, em muốn đóng bộ phim này à?” Bạch Tông Quân liếc nhìn phần gáy trắng nõn của cô, đáy mắt lạnh như băng, “Vậy sao lại không nói với anh?”

Lời của Bạch Tông Quân khiến nhiệt độ trong thang máy tụt xuống âm độ. Trong không gian chật hẹp, chỉ một tiếng hít thở khẽ thôi cũng rõ ràng.

Quý Tranh liếc mắt nhìn Khương Cách. Vẻ mặt cô vẫn điềm tĩnh, nhã nhặn trả lời: “Những thứ tôi muốn, không cần người khác cho, tôi sẽ tự mình giành lấy.”

Một tiếng “tinh” vang lên, cửa mở ra, cô bước thẳng ra khỏi thang máy.

Lúc lên xe, Lý Nam và Tiểu Bàng vẫn còn tức tối. Bộ phim của đạo diễn Trần Trình lúc trước bị Khang Kiều đoạt mất, chuyện này đã đủ khiến người ta ghê tởm, bây giờ rõ ràng truyền thông Nhĩ Gia đã đầu tư, vậy mà lại bị Lý Tư Tân cướp lấy, như thế càng ghê tởm hơn.

“Lần này Tiểu Bạch tổng đúng là không phân rõ công tư.” Tiểu Bàng nói.

“Bộ phim này đổi diễn viên liên tục, chắc chắn sẽ làm ảnh hưởng đến phim. Mà Lý Tư Tân nhận được vai thì sao chứ, diễn xuất của cô ta chưa chắc đã gánh nổi, nói không chừng sẽ vuột mất giải thưởng Bạch Vũ, đến lúc đó lại trắng tay.” Lý Nam phân tích.

Hai người vừa không cam lòng vừa bất bình, Khương Cách lại cầm kindle đọc tiểu thuyết, mấy ngày nay mỗi khi có thời gian Khương Cách sẽ đọc.

Người khác đọc truyện là để thư giãn, nhưng Khương Cách lại như bị cuốn vào câu chuyện, ngón tay bấu chặt kindle đến mức trắng bệnh.

Quý Tranh nhìn cô một lúc rồi đưa tay cầm lấy kindle. Khương Cách hoàn hồn nhìn sang, Quý Tranh nhắc nhở: “Ánh sáng không tốt, lát nữa tới nơi rồi hẵng đọc.”

Lý Nam cũng hoàn hồn lại, hỏi: “Khương Gia, bây giờ đi đến sân bay ạ?”

Khương Cách ngước mắt nhìn lối ra của tầng hầm, sau đó tựa lưng lên ghế ngồi, trả lời: “Không, đi đến vườn trà.”

Vườn trà nằm ở vùng ngoại ô phía bắc Nam Thành. Tháng ba gần kề, lá trà non đã trổ, vườn trà tươi xanh mơn mởn phủ kín sườn núi, vừa bước xuống xe đã ngửi thấy hương trà thanh mát thấm vào ruột gan.

Phòng trà nằm khuất sâu trong vườn trà, bình thường chỉ tiếp đãi khách riêng của chủ phòng trà. Thái Kỷ đã thu xếp rất lâu, Khương Cách mới có cơ hội vào được vườn trà. Nhưng bọn họ chỉ có thể chờ bên ngoài, không thể tiến vào phòng trà.

Phòng trà được xây dựng theo lối kiến trúc đình viện Trung Quốc, mang hơi hướm cổ xưa, trông vô cùng thanh nhã. Nắng chiều rực rỡ nơi chân trời, cách màn hơi nước mờ ảo, những lá trà tươi mát trong vườn ánh lên màu xanh mơn mởn. Khuôn mặt Khương Cách chìm trong ánh nắng, làn da như trong suốt. Nhiệt độ của Nam Thành cao hơn Lê Thành nhiều, nhưng cuối tháng hai thời tiết vẫn lạnh giá.

Khương Cách đứng trước đầu xe, trầm mặc nhìn về phía phòng trà. Đến khi có người bước ra ngoài, hàng mi dài của cô khẽ lay động, cô cất bước đến.

Một tốp người bước ra khỏi phòng trà, có cả nam lẫn nữ, ai cũng mang khí chất thư hương. Người đi đầu tầm sáu mươi tuổi, dáng người cao gầy, mái tóc gọn gàng, ánh mắt đầy khí khái. Có vẻ như ông ấy vừa nói gì đó thú vị, mấy người xung quanh đồng loạt bật cười.

Trong lúc cười, có người phát hiện ra Khương Cách đang đến gần. Dù sao cô cũng là minh tinh, không cách nào phớt lờ được tướng mạo và khí chất của cô. Lúc mấy người họ nhìn sang, ông lão đi đầu cũng bước tới.

“Chào đạo diễn Hoàng, cháu là Khương Cách.” Khương Cách tự giới thiệu.

Trợ lý của ông đã nhận ra Khương Cách, cũng biết lý do mà Khương Cách tới, cô ấy nói gì đó với Hoàng Ánh.

Hoàng Ánh dừng bước, đưa mắt đánh giá Khương Cách, không chỉ đánh giá Khương Cách mà còn đánh giá cả Quý Tranh đang đứng cạnh cô. Thấy Hoàng Ánh nhìn mình, Quý Tranh lễ phép gật đầu, Hoàng Ánh mỉm cười. Tuy ông là đạo diễn nổi danh, có lập trường của mình, nhưng vẫn biết phép lịch sự tối thiểu. Ông dời mắt khỏi Quý Tranh, rồi nhìn về phía Khương Cách ở trước mặt mình.

Đạo diễn rất biết nhìn người, đây là lần đầu tiên ông gặp Khương Cách ngoài đời thật, vẻ đẹp của cô quả là không tầm thường, nhất là đôi mắt hoa đào đa tình mà quyến rũ, đáy mắt luôn có nét lãnh đạm nhàn nhạt, một đôi mắt rất có thần.

Nhưng tướng mạo không liên quan đến diễn xuất, Hoàng Ánh nói với Khương Cách: “Anh Thái đã tìm gặp tôi mấy lần, tôi đã biểu đạt rõ ý mình.”

Khương Cách nhìn Hoàng Ánh nói: “Cháu biết, cháu chỉ muốn một cơ hội thử sức.”

Hoàng Ánh không tiếp lời, rời khỏi phòng trà, bọn họ phải đi dùng bữa tối. Ông không muốn để khách của mình phải chờ. Phát giác Hoàng Ánh đã hơi khó chịu, trợ lý vội nói: “Cô Khương, ngay từ đầu đạo diễn Hoàng đã từ chối cho cô cơ hội thử sức. Phim của đạo diễn Hoàng đã tìm được diễn viên, từ lúc tu bổ kịch bản, chúng tôi đã chọn vai nữ chính. Thế nên lần này đoàn làm phim bọn tôi không có ý định mở buổi tuyển chọn diễn viên, chỉ gọi mấy diễn viên mà đạo diễn Hoàng hợp ý đến thử vai.”

Khương Cách đứng đó, ánh chiều tà kéo dài chiếc bóng của cô. Dưới nắng xuân, khuôn mặt cô đã bớt vẻ lạnh lùng, thêm phần tươi tắn. Trợ lý đã đi theo Hoàng Ánh lâu năm, mắt nhìn người cũng tinh tường hơn hẳn. Khương Cách chỉ đứng yên ở đó, nhưng khung cảnh lại giống như một thước phim hữu tình, quả thật cô có một gương mặt điện ảnh.

Nhưng xem phim không phải là chỉ nhìn mặt, càng không phải để xem những diễn viên bình hoa đóng phim, diễn viên là người đảm nhận linh hồn của bộ phim.

Ngành giải trí liên tục biến đổi, phim ảnh và danh lợi gắn liền với nhau, bây giờ gần như phim ảnh đã không còn được xem như một nghệ thuật.

Hoàng Ánh tâm cao khí ngạo, ông không thích những diễn viên muốn biến phim ảnh thành ván cờ danh lợi. Định kiến của ông cũng có phần bất công, nhưng ông đã lớn tuổi, quan niệm cố chấp, không dễ lòng thay đổi.

Trợ lý dứt lời, Hoàng Ánh nói với mọi người xung quanh: “Chúng ta đi thôi.”

Cơn gió lướt qua vườn trà mang theo hương trà thanh mát, mái tóc Khương Cách tung bay. Nhóm người Hoàng Ánh lách người rời đi. Khương Cách một mình đứng đó, phóng mắt nhìn ngọn núi phía xa, bóng dáng gầy gò mà cô độc.

Lý Nam và Tiểu Bàng nhìn theo bóng lưng nhóm người Hoàng Ánh, lòng dâng lên cảm giác tuyệt vọng. Đây là cơ hội duy nhất để Khương Cách lấy được giải thưởng, nhưng Hoàng Ánh hoàn toàn không cho cô cơ hội ấy, ngay cả cơ hội thử sức cũng không cho.

Cô quá gầy gò, cơ hồ chỉ một ngọn gió thổi qua cũng có thể khiến cô gục ngã. Cô nghiến chặt quai hàm, đôi mắt nâu nhạt sáng lên. Giây tiếp theo, cô đột ngột kéo dây cột tóc xuống. Mái tóc đen tung bay trong gió, làm bật lên khuôn mặt nhợt nhạt của cô. Cô cởi áo khoác xuống, bên trong cô chỉ mặc chiếc váy hai dây, gió thổi qua bờ vai và xương quai xanh của cô, làn da nơi ấy đỏ ửng lên.

“Khương Gia…” Tiểu Bàng giật nảy mình.

“Con đã nuôi A Niên khôn lớn.” Khương Cách nói với bóng lưng của Hoàng Ánh. Câu nói đột ngột của cô vang vọng giữa rừng núi trống trải, càng tô đậm thêm nét bi thương.

Cô bước về phía Hoàng Ánh, tấm lưng mảnh mai chuyển động theo bước chân vội vã của cô. Mái tóc đen dài buông xõa trên tấm lưng trần, xương bướm thoắt ẩn thoắt hiện.

“Mẹ bảo con trốn trong tủ đồ, bảo con phải sống sót, bảo con phải chăm sóc cho em, mẹ nói tất cả rồi sẽ ổn thôi.” Khương Cách cởi giày cao gót, bàn chân trần bước xuống bậc thang, cô đứng sau lưng nhóm người Hoàng Ánh, giọng nói đầy gấp gáp.

“Nhưng không có gì là ổn cả.” Khương Cách như vỡ òa sau bao năm kìm nén, cô gần như đang gào lên. Hốc mắt cô đỏ bừng, nhưng đôi mắt lại ráo hoảnh, trong mắt hằn tơ máu.

“Con tận mắt thấy mẹ bị ông ta đánh chết! Mẹ chết rồi, con báo cảnh sát bắt ông ta, ông ta ngồi tù mấy ngày lại được thả. Ông ta thẳng tay dìm con vào nước lạnh, ông ta muốn hại con chết đuối.” Cơ thể Khương Cách cứng đờ, giọng nói phất như cơn gió lồng lộng trên thảo nguyên, vừa nhẹ hẫng vừa lạnh buốt.

“Nhưng con không thể chết, mẹ đã cứu sống con, mẹ đã bảo con phải chăm sóc cho A Niên, con phải chăm sóc cho A Niên.”



“Ác mộng mãi mãi không có điểm dừng.” Khương Cách siết chặt mép váy, đứng trên thềm đá lạnh buốt, cô nhìn bóng lưng của Hoàng Ánh, giọng nói và cơ thể mỏng manh của cô dần dần hạ xuống.

“Ông ta muốn giết chết con. Nếu sớm biết tiếp tục sống sót lại đau khổ đến mức này, khi ấy con thà rằng mẹ không giấu con trong tủ quần áo.”

“Mẹ, nếu năm đó mẹ cho con cơ hội lựa chọn.” Hàng mi Khương Cách run lên, giọt nước mắt lăn dài trên má, giọng của cô rất khẽ, dường như chỉ người chết mới nghe thấy.

“Con muốn chết cùng mẹ.”

Khương Cách ngã khuỵu xuống đất, bàn tay chống trên nền đất lạnh buốt, chiếc váy màu đen trông như tang phục. Cô nhỏ bé yếu đuối đứng giữa vườn trà mênh mông bát ngát.

Làn da cô như bị gió lạnh cắt qua, phần da lộ ra ngoài tấy đỏ lên, đáy mắt cô trống rỗng mà bi thương, cô như đang vùng vẫy giữa bờ vực sống chết.

Từ lúc Khương Cách thốt lên câu thoại đầu tiên, Hoàng Ánh đã xoay người nhìn cô. Trước màn thử vai đột ngột của cô, trong mắt ông hiện lên sự kinh ngạc mà rung động.

Hoàng Ánh nghiêm túc đánh giá cô, cuối cùng thì khẽ bật cười: “Khương Cách, cô quả thực đã làm tôi thay đổi cách nhìn về diễn viên lưu lượng.”

Ánh mắt Khương Cách sáng lên, vẻ bần thần mà tang thương trong mắt đã biến mất, cô quay về với vẻ điềm tĩnh như lúc ban đầu.
Bình Luận (0)
Comment