Dịu Dàng Tận Xương

Chương 9

Con đường phát triển của các tiểu hoa trong giới giải trí hầu hết đều giống nhau, ra mắt với tư cách lưu lượng, củng cố độ nổi tiếng, cuối cùng là nâng cao địa vị bằng giải thưởng. Hiện tại sự nghiệp của Khương Cách đang phát triển vững vàng, thứ tự trong tiết mục cuối năm của Nam Thành đã khẳng định vị trí của cô trong bốn tiểu hoa, giúp cô củng cố độ nổi tiếng. Hai bước trước đã vững vàng, kế tiếp phải đi bước thứ ba, cũng là bước khó khăn nhất.

Cơ hội tốt trong giới giải trí chỉ có bấy nhiêu, phim truyền hình hay, phim điện ảnh có doanh thu phòng vé cao, gây được tiếng vang lớn cũng chỉ có mấy bộ, nhưng lại có quá nhiều minh tinh. Đạo diễn giỏi và kịch bản tốt chỉ có thể gặp mà không thể tìm*, cho dù có gặp cũng chưa chắc có thể giành được.

*ý chỉ có nhiều việc chỉ tình cờ mới gặp được còn đi tìm thì không bao giờ thấy.

Dịp Giáng Sinh, Khương Cách đã thảo luận với đạo diễn Trần Trình, sau Tết ông ấy sẽ bắt đầu quay một bộ phim đã được kiểm duyệt. Trần Trình là một trong những đạo diễn nổi tiếng nhất trong nước, trong số bốn đại hoa của giới giải trí hiện nay có ba người từng đóng phim của ông ấy. Vai diễn ấy đã đem về cho bọn họ giải thưởng Bạch Vũ hạng mục nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, đó cũng là bước đầu tiên trên con đường thăng cấp từ tiểu hoa lên đại hoa.

Bộ phim này rất quan trọng đối với sự phát triển của Khương Cách, thế nên Thái Kỷ đã kiên trì bàn bạc, mà Trần Trình cũng có ý định chọn Khương Cách. Vậy mà giờ đây lại bị Khang Kiều nẫng tay trên.

Trong đôi mắt nâu chỉ còn sự lạnh lùng, cô nhìn Khang Kiều với vẻ mặt vô cảm, nói: “Tại sao cô cứ thích giật đồ ăn trong miệng người khác thế, không ngại bẩn à?”

Khang Kiều lạnh giọng bật cười, nói: “Chẳng phải cô cũng thế sao? Hai ta cũng như nhau thôi.”

Cô ta đang ám chỉ việc bị cướp vị trí center trong tiết mục múa lần này.

“Đừng đánh đồng tôi với cô.” Khương Cách lạnh lùng ngắt lời cô ta: “Tôi dựa vào thực lực để bước đến vị trí hiện tại, còn cô thì thế nào, bản thân cô cũng biết rõ.”

Lời của Khương Cách quá thẳng thừng, Khang Kiều hoảng hốt: “Cô…”

Vừa dứt lời, Khương Cách không thèm nhìn cô ta mà quay người rời khỏi phòng trang điểm.

Bước ra khỏi phòng trang điểm, Lý Nam và Tiểu Bàng đều tức giận, bộ phim lần này của đạo diễn Trần Trình vô cùng quan trọng với Khương Cách. Khương Cách cũng rất quan tâm đến bộ phim này, sau khi biết chủ đề của phim, cô đã bắt đầu nghiên cứu những tài liệu liên quan.

Lý Nam không đi theo Khương Cách mà đi gọi điện thoại cho Thái Kỷ, Tiểu Bàng sốt ruột, cũng đi theo Lý Nam, sau đó chỉ còn lại Quý Tranh đi theo Khương Cách đến trường quay.

Quý Tranh đến muộn, không biết sự việc phía sau bộ phim này, nhưng anh có thể cảm nhận được tầm quan trọng của bộ phim này thông qua cảm xúc của Khương Cách. Từ lúc rời khỏi phòng trang điểm, bước chân của Khương Cách tăng nhanh rõ rệt, mắt nhìn thẳng về phía trước, đường quai hàm và ánh mắt đều căng cứng.

Cô đi quá nhanh, thậm chí còn không nhìn thấy nhóm người trước mặt. Lúc sắp va vào bọn họ, cánh tay của cô bị kéo lại. Xúc cảm trên cánh tay khiến ánh mắt của cô lập tức trở nên sắc bén, cô vừa định giãy giụa thoát ra, thì bờ vai của cô lại bị một đôi tay đè lại, lưng cô dựa sát vào một lồng ngực quen thuộc.

Giọng nói trầm thấp của Quý Tranh vang lên trên đỉnh đầu cô: “Sắp va vào người khác rồi.”

Cơ thể cô gái trong lồng ngực thoáng chốc đã thả lỏng.

Mấy vũ công phụ đạo đi ngang qua lấm lét nhìn Khương Cách, Quý Tranh khẽ mỉm cười với bọn họ, các vũ công phụ đạo rời đi trong ngờ vực và ngạc nhiên.

Trên hành lang chỉ còn lại hai người bọn họ, Quý Tranh buông tay, Khương Cách cũng đứng thẳng dậy, vẻ mặt cô vẫn vô cảm.

Lúc nãy cô đang lo lắng, nỗi lo về việc mất hợp đồng còn nghiêm trọng hơn nỗi lo mình không đạt được yêu cầu của bản thân. Cô muốn nổi tiếng, muốn dẫn đầu trong cái giới này, bất cứ việc gì làm cản trở mục tiêu ấy đều sẽ khiến cô lo lắng.

Cô luôn vùng vẫy để trèo lên cao, nhưng sau mấy ngày chung sống với cô, Quý Tranh lại cảm thấy danh tiếng không hề mang lại cho cô bất kỳ niềm vui hay cảm giác thành công gì. Anh cũng không hiểu danh tiếng sẽ mang lại cho Khương Cách điều gì mà lại có thể khiến cô dốc toàn sức lực như thế?

Ngắt dòng suy nghĩ, Quý Tranh nhìn Khương Cách, nói: “Khương Cách, không phải chuyện gì cô cũng có thể làm được.”

So với lúc nãy, Khương Cách đã bình tĩnh hơn. Vẻ căng thẳng trong mắt đã biến mất, Khương Cách thu tà váy, nói: “Tôi biết. Ngay từ đầu tôi đã hiểu rõ, trong giới giải trí, đôi khi chỉ dựa vào thực lực thôi là không đủ.”

Lý Nam gọi điện thoại xong thì trở lại, Thái Kỷ nói lúc anh ấy liên lạc với người phụ trách bộ phim thì không ai bắt máy. Nhìn tình hình này, bộ phim của đạo diễn Trần Trình xem ra đã bị cướp mất. Thái Kỷ không cam lòng, tìm mọi cách nghe ngóng thì biết được tháng trước Khang Kiều từng chơi gôn cùng đạo diễn Trần Trình. Sau khi chơi xong thì cùng đi ăn tối, sau đó hai người họ làm gì thì không ai biết được, nhưng trong lòng cũng đã hiểu rõ.

Đây không phải lần đầu tiên chuyện này xảy ra, Khang Kiều nổi tiếng là kẻ chuyên nẫng tay trên. Cô ta là người nổi tiếng sớm nhất trong số bốn tiểu hoa, cũng là tiểu hoa có điểm xuất phát tốt nhất. Tuy cô ta không có gia thế như Lâm Văn Dao, nhưng từ khi ra mắt đã được đóng phim của đạo diễn nổi tiếng. Cô ta vốn định đi theo con đường ngôi sao điện ảnh danh giá, về sau nền kinh tế fan hâm mộ trong giới giải trí phát triển, minh tinh lưu lượng lên ngôi, cô ta lại cướp được vài vai nữ chính của phim chuyển thể nổi tiếng, kịp thời thay đổi đường đi, củng cố độ nổi tiếng và địa vị của bản thân trong giới giải trí.

Sau việc lần này, Lý Nam và Tiểu Bàng không thể kìm được cơn tức giận, nhưng Khương Cách lại rất bình tĩnh. Cô không nói gì nữa, chuyện lần này dường như cũng trôi qua như thế. Kỳ thật không bỏ qua cũng không làm được gì, hợp đồng đã bị cướp mất, không thể nào giành lại được. Khương Cách hiểu rõ, cũng biết cách nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng.

Sau khi buổi diễn tập tại đài truyền hình kết thúc, tối hôm đó, tiết mục cuối năm của đài Nam Thành phát sóng. Tiết mục Bốn Mùa được sắp xếp vào mười giờ hơn, ngay giờ cao điểm, bốn tiểu hoa trình diễn trên cùng một sân khấu, bên dưới đầy bảng đèn led cỗ vũ của fan hâm mộ. Không cần đếm thứ tự Xuân Hạ Thu Đông trong tiết mục, chỉ cần nhìn bảng cổ vũ của fan hâm mộ bên dưới thôi đã biết, người dẫn đầu trong bốn tiểu hoa đã biến thành Khương Cách.

Sau ngày phát sóng tiết mục cuối năm của đài Nam Thành là ba mươi Tết, nhà Tiểu Bàng ở vùng khác, sau khi kết thúc diễn tập tiết mục cuối năm đã lên máy bay về quê. Lý Nam đã có gia đình, ngày ba mươi Tết Khương Cách cũng không gọi anh ấy đến.

Lịch trình của Khương Cách hôm giao thừa chỉ có một buổi giao lưu phim tại rạp chiếu phim của trung tâm thương mại Nam Thành, sau khi buổi giao lưu kết thúc, cô đã hoàn thành xong tất cả lịch trình của năm nay. Từ giờ đến mùng Hai tết, cô có thể ở nhà nghỉ ngơi.

Trong mấy ngày nghỉ Tết, Khương Cách không ở lại căn hộ tại hồ Bạch Lộ mà chuyển đến tiểu khu Sơn Diêu. Em gái Khương Đồng của cô đang sống ở đó, còn có cô họ Tống Bách Hợp sống cùng để chăm sóc Khương Đồng.

Trước đây Lý Nam từng nói tình hình gia đình của Khương Cách cho Quý Tranh. Mẹ Khương Cách mất sớm. Năm cô mười sáu tuổi, ba cô đi xuất khẩu lao động, sau đó không rõ tung tích. Nhiều năm qua Khương Cách và em gái Khương Đồng sống nương tựa lẫn nhau.

Năm mười sáu tuổi, Khương Cách được chiêu mộ bởi nhân viên săn tìm ngôi sao, nhưng lúc ấy cô không đồng ý ra mắt làm minh tinh, chỉ muốn học tập thật tốt để thi đại học. Kết quả là vào năm mười bảy tuổi, Khương Đồng mắc một căn bệnh lạ rất khó chữa trị, cần rất nhiều tiền. Để chữa bệnh cho Khương Đồng, Khương Cách bèn liên hệ với nhân viên săn tìm ngôi sao, ký hợp đồng với truyền thông Nhĩ Gia.

Nghe đến đây, Quý Tranh nhớ lại lần trước Khương Cách nói với anh việc cô từng bán kẹo hồ lô bên bờ sông. Nếu như Khương Đồng không mắc bệnh, có lẽ cô sẽ bán kẹo hồ lô kiếm tiền đi học, nuôi Khương Đồng khôn lớn.

Tiểu khu Sơn Diêu nằm ở khu vực cũ của Nam Thành, gần trường trung học số Một tại Nam Thành. Năm nay Khương Đồng vừa lên lớp Mười, lúc trước mua căn nhà này cũng là để tiện cho cô bé đi học.

Năm cấp ba Quý Tranh từng học tại trường trung học số Một, thế nên anh cũng khá quen thuộc với khu vực này. Quý Tranh lái xe đến bãi đỗ xe ngầm của tiểu khu Sơn Diêu, đến khi xe dừng hẳn, anh nói với Khương Cách đang ngồi ở ghế phụ: “Đến rồi.”

Hai người đi thẳng từ nơi tổ chức sự kiện, Khương Cách vẫn mặc bộ lễ phục lúc tham gia hoạt động, bên ngoài chỉ khoác thêm một lớp áo lông. Trong khoảng thời gian này, cô thường xuyên chạy lịch trình, hiếm có cơ hội nghỉ ngơi. Bỗng nhiên hôm nay rảnh rỗi, cô lại hơi bứt rứt. Nhất là vào lúc này, Quý Tranh sắp phải rời đi, trong tim Khương Cách bỗng có phần trống rỗng.

Bây giờ đã là buổi chiều ngày ba mươi Tết, bãi đỗ xe vắng lặng không một bóng người. Khương Cách tựa trên ghế, hôm nay cô tạo kiểu tóc, mái tóc dài đen nhánh, hàng mi cong vút và đôi môi đỏ mọng, trông vô cùng xinh đẹp.

Khương Cách không có ý định xuống xe, Quý Tranh cũng không vội, anh nhấc tay khỏi vô lăng, hỏi: “Cô thường ăn Tết ra sao?”

Khương Cách quay đầu, trong đôi mắt hoa đào phản chiếu khuôn mặt tuấn tú của anh, cô trả lời: “Ăn cơm tất niên, đi ngủ.”

Đây là cách người lớn thường đón Tết, Quý Tranh khẽ bật cười nói: “Cô thích ăn Tết không?”

Câu hỏi này khiến hàng lông mày xinh đẹp của Khương Cách hơi nhíu lại, cô trả lời: “Con nít mới thích.”

Nghĩ đến việc mấy ngày nay Khương Cách phải bôn ba khắp nơi, nụ cười của Quý Tranh càng sâu hơn, anh dịu giọng nói: “Ít ra cũng được nghỉ ngơi hai ngày.”

Dường như anh không có ý gì khác, nhưng Khương Cách lại giống như chợt tỉnh ngộ, cô mở dây an toàn, nói: “Đi thôi.”

Xuống xe, Quý Tranh khóa cửa xe, sau đó đưa chìa khóa cho Khương Cách. Hôm nay Khương Cách không có nhiều lịch trình, Quý Tranh bèn lái chiếc xe Benz đỏ của cô.

Khương Cách nhận chìa khóa xe, xoay người rời đi, Quý Tranh nối gót theo sau. Nghe thấy tiếng bước chân, Khương Cách quay đầu lại, Quý Tranh nhìn cô nói: “Tôi đưa cô đến thang máy.”

Khương Cách không trả lời, hai người cùng đi đến thang máy.

Trước cửa thang máy dưới hầm đỗ xe hơi lạnh, Khương Cách siết áo lông, nhìn thang máy từ từ đi xuống. Cánh tay của người đàn ông bên cạnh kề sát vai cô, trong lúc cô đang thất thần, Quý Tranh nói: “Thang máy đến rồi.”

Khương Cách đáp một tiếng, sau đó bước vào. Cô vươn tay nhấn nút thang máy, Quý Tranh bên ngoài lại gọi cô.

“Khương Cách.”

Ngón tay Khương Cách đặt trên nút thang máy, cô ngẩng đầu: “Hửm?”

Quý Tranh mỉm cười nhìn cô: “Chúc mừng năm mới.”

Khương Cách sững sờ, trong lúc cô còn đang ngẩn người, cửa thang máy đã từ từ khép lại.

Thang máy di chuyển lên trên, Quý Tranh nhìn thấy thang máy dừng lại ở lầu mười ba. Sau khi thang máy dừng lại, anh quay người bước về phía lối ra khỏi hầm đỗ xe.

Thời tiết hôm nay rất quang đãng, năm giờ chiều, trời chạng vạng tối, ánh mặt trời vẫn rực rỡ. Quý Tranh vừa đi đến lối ra, bỗng nhiên giọng nói của Khương Cách vang lên từ phía sau.

“A Tranh.”

Giọng cô vang vọng trong bãi đỗ xe, Quý Tranh quay đầu, Khương Cách đang đứng giữa bãi đỗ xe nhìn anh. Quý Tranh hơi khó hiểu, gật đầu đáp một tiếng.

Khương Cách đứng tại chỗ hỏi: “Khi nào anh mới đến đón tôi?”

Quý Tranh nhìn cô, nắng chiều khiến đường nét khuôn mặt anh càng thêm rõ ràng, anh mỉm cười nói: “Khi cô gọi điện thoại cho tôi.”

Chỉ cần cô muốn, lúc nào cũng có thể.

Dứt lời, Quý Tranh định bước đến chỗ Khương Cách, cô lại nói: “Vậy anh nhớ đừng tắt máy, chúc mừng năm mới.” Sau khi nói xong, cô quay người chạy về phía cửa thang máy.
Bình Luận (0)
Comment