Dịu Dàng Trao Anh Trọn Đời Trọn Kiếp

Chương 11

Tiếng chuông vang lên bất ngờ giữa màn đêm yên tĩnh khiến không chỉ Tô Mạn Vũ mà ngay cả Tiểu Lan cũng giật mình luống cuống.

Bàn tay run rẩy của Tô Mạn Vũ đưa điện thoại tới trước mặt Tiểu Lan thì thầm: "Tiểu Lan nghe máy đi. Bảo là tôi đã ngủ rồi."

Chiếc điện thoại như củ khoai lang nóng bỏng tay bị chuyền đi chuyền lại giữa hai người, còn người đàn ông ở đầu dây bên kia vẫn vô cùng kiên nhẫn chờ đợi.

"Cô chủ, đây là ngài Diệp gọi điện hỏi thăm cô chủ mà. Làm sao em nghe được."

Tiểu Lan nhanh trí bấm nút nghe rồi dúi điện thoại vào trong lòng Tô Mạn Vũ, sau đó lại vội vàng chạy đi.

Không còn cách nào khác, Tô Mạn Vũ chỉ có thể lắp bắp lên tiếng.

"Anh... anh Diệp?"

Người ở đầu dây bên kia khẽ "ừm" một tiếng trầm thấp thay cho câu trả lời.

"Muộn như này rồi... anh Diệp gọi tôi có chuyện gì sao?"


Lần này không thấy anh trả lời, cô lại khẽ gọi "Anh Diệp".

"Tiểu Vũ, tôi đợi em bốn ngày, nhưng em vẫn không gọi điện thoại cho tôi."

Có lẽ là do khoảng cách giữa hai người hiện giờ quá đỗi xa xôi, hoặc do buổi tối hôm nay dễ chịu đến kì lạ, thế nên giọng nói anh lọt vào tai Tô Mạn Vũ cũng mang theo cảm xúc khác thường, ngay cả tiếng hít thở của anh cũng tràn ngập quyến rũ khiến cô đỏ mặt.

Cô có hứa là sẽ gọi điện thoại cho anh ư?

"Làm sao đây, bây giờ tôi nhớ em muốn phát điên lên rồi."

"Em có nhớ tôi không?"

Không đợi Tô Mạn Vũ trả lời, giọng anh lại tiếp tục vang lên giữa không gian yên tĩnh làm cô phải lén lút nhìn xung quanh, sợ rằng ở nơi này không chỉ có một mình cô. Nếu người khác nghe được lời anh nói, nghe được tiếng trái tim cô đập thình thịch lúc này, cô sẽ xấu hổ chết mất.


"Để tôi đoán xem nhé, trên đời này Tiểu Vũ chính là cô gái lạnh lùng nhất, sẽ chẳng đời nào cô ấy đem lòng nhớ nhung một người tồi tệ đã phụ bạc lòng tin của cô ấy cả."

"Tiểu Vũ không bao giờ quan tâm đến quá trình, cô gái tuyệt tình ấy chỉ cần biết kết quả mà thôi. Em nói xem cô ấy có nên thay đổi một chút hay không? Bởi vì mọi cơ hội quay về của anh đã bị chặt đứt mất rồi."

"Tiểu Vũ, tôi còn muốn ăn mì trứng em làm."

Nhịp tim Tô Mạn Vũ bắt đầu đập mạnh dữ dội, Diệp Liên Thành đang nói cái gì thế này?

"Anh Diệp... anh có ổn không?"

Lại một khoảng im lặng kéo dài, sau đó anh chợt bật cười khe khẽ:

"Nếu tôi nói rằng mình không ổn một chút nào, vậy thì em có đồng ý đến đây không?"

Đến giờ phút này Tô Mạn Vũ có thể khẳng định rằng, nếu như không phải Diệp Liên Thành bày trò trêu đùa cô, thì chắc chắn là anh đang say rồi, chỉ có người say mới có thể nói linh tinh nhiều đến như vậy.


Cuộc điện thoại kéo dài những mười phút nhưng hầu hết thời gian cả hai đều im lặng, cuối cùng trước khi tắt máy, Diệp Liên Thành cay đắng lên tiếng:

"Tiểu Vũ, bao năm rồi mà em vẫn chẳng dễ bị lừa một chút nào. Nhưng lần này anh nói thật, anh mới chỉ hơi say thôi, em xem làm gì có ai say rượu mà nói năng mạch lạc như anh chứ."

"Còn nữa, Tiểu Vũ, món mì trứng độc nhất vô nhị của em lúc nào cũng là ngon nhất."

Tô Mạn Vũ ngỡ ngàng, giờ phút này cô muốn chạy ngay tới trước mặt anh lớn tiếng nói rằng, Diệp Liên Thành, đồ say xỉn nhà anh có biết mình đang nói cái gì hay không?

***

Ánh trăng mờ ảo len lỏi từ ô cửa sổ chiếu tới bóng người nằm trên giường, cả căn phòng tràn ngập mùi rượu cay nồng nghẹt thở, thế nhưng người đó vẫn nằm im không nhúc nhích.

Giọng nói dịu dàng của cô gái trên điện thoại tưởng chừng như vẫn vang vọng đâu đây dù cho Diệp Liên Thành đã ngắt cuộc gọi, tựa như cô ấy đang khẽ khàng thì thầm vào tai anh.
Không chỉ âm thanh mềm mại mà cả mùi hương ngọt ngào và xúc cảm chân thật say mê cũng đang dần bủa vây lấy anh.

Rõ ràng là cô đang nói chuyện với anh qua điện thoại cơ mà, tại sao bây giờ đã xuất hiện ngay bên cạnh anh rồi?

Không chỉ có vậy, cô ấy còn nhân lúc anh không tỉnh táo mà cố tình quyến rũ anh.

Tô Mạn Vũ ngốc nghếch không hề biết chọn thời cơ một chút nào cả, phải biết rằng những lúc như thế này anh sẽ không thể nào dịu dàng với cô được đâu.

Đôi tay cô lành lạnh vòng qua cổ anh, sau đó một cơ thể mềm mại dán chặt vào lồng ngực săn chắc. Từng nụ hôn mơn man rơi xuống bắt đầu từ vành tai khiến người anh nóng bừng, theo bản năng anh lại càng áp sát cơ thể cô hơn nữa.

Chết tiệt! Tô Mạn Vũ vậy mà lại có thể dùng miệng cởi cúc áo cho anh!

Diệp Liên Thành nghiến răng chịu đựng, người cô mát lạnh nhưng hơi thở lại ấm nóng. Lúc này đây hơi thở ấy đang quanh quẩn nơi yết hầu anh, sau đó khẽ chạm lên điểm nhạy cảm trên ngực khiến anh rên lên.
Giọng anh trầm khàn khô ráp, mồ hôi cũng bắt đầu nhỏ xuống từng giọt, thế nhưng cô ấy vẫn cứ chậm rãi trêu đùa sức chịu đựng của anh.

"Liên Thành, hôn em đi."

Tô Mạn Vũ ngốc nghếch, em không biết rằng trong lúc này lời nói của mình có sức quyến rũ mạnh mẽ đến mức nào đâu.

Nhất là khi em vẫn tiếp tục dùng giọng nói ấy thì thầm vào tai cầu xin anh "hôn em đi", vậy thì có lẽ sáng mai em sẽ không thể nào thức dậy đúng giờ được cho mà xem.

Ngọn lửa cháy rừng rực trong lòng anh càng lúc càng lớn dần, khiến cho nơi sâu nhất trong lòng anh cồn cào thức tỉnh. Tiết tấu chậm chạp của Tô Mạn Vũ lại càng làm nơi đó như muốn nổ tung. 

Nơi cứng rắn nóng rực càng trở nên đè nén khó chịu, thôi thúc anh đặt cô dưới thân mình, ngăn không cho cô làm loạn trên người anh.

Anh lập tức lấy lại thế chủ động, vội vàng đưa tay bắt lấy cơ thể trắng nõn trước mặt.
Trong căn phòng mờ tối, dưới ánh trăng bạc mơ ảo lấp lánh, bóng dáng ấy hóa thành làn gió nhẹ bay đi, Diệp Liên Thành bàng hoàng mở mắt, nhìn bàn tay mình lạnh lẽo nắm chặt như cố bấu víu chút mơ hồ còn sót lại.

Phải mất vài phút sau anh mới có thể tỉnh táo nhận ra tất cả chỉ là một giấc mơ.

Đây là nhà của anh tại thành phố B, mà anh cũng không còn là chàng trai hai mươi tuổi cùng cô gái mình yêu ngắm sao trời bên bờ biển năm xưa.

Anh đã hai mươi tám tuổi, còn Tô Mạn Vũ sắp tròn hai mươi sáu. Từ năm mười tám tuổi cô ấy đã trở thành tất cả những vọng tưởng, khao khát, cả những dịu dàng duy nhất mà cuộc đời này ban tặng cho anh.

Tô Mạn Vũ lựa chọn bước tiếp, còn Diệp Liên Thành chỉ có thể chờ đợi vô vọng trong hồi ức của bản thân.

Nhưng cho dù là Diệp Liên Thành mười tám tuổi hay hai mươi tám tuổi, thậm chí cho đến năm tám mươi tuổi, đôi môi duy nhất anh muốn hôn lên vẫn luôn là cánh môi mềm mại của Tô Mạn Vũ, bàn tay anh muốn nắm lấy thật chặt mỗi ngày cũng là đôi tay dịu dàng của Tô Mạn Vũ, cô gái anh muốn ôm lấy cả đời này cũng chỉ có thể là Tô Mạn Vũ mà thôi.
Nếu không có Tô Mạn Vũ, vậy thì cuộc sống của Diệp Liên Thành sẽ chẳng còn bất cứ ý nghĩa nào.

***

Cuộc điện thoại trong buổi đêm hôm ấy giống như khúc nhạc dạo nho nhỏ cho chuỗi ngày tẻ nhạt còn lại của Tô Mạn Vũ tại nhà họ Tô, năm ngày tiếp theo trôi qua vô cùng nhanh, cuối cùng cô đã có thể quay trở về nhà của mình.

Từ đó đến giờ Diệp Liên Thành đã gọi cho cô hai lần, nhưng mọi chi tiết trong khoảnh khắc say xỉn đó anh đã quên.

"Cô Tô, quả thực lúc ấy tôi đã uống quá chén. Không biết tôi có nói gì không phải với cô Tô hay không?"

Có đấy anh Diệp, chắc anh không thể ngờ được rằng trong lúc không tỉnh táo anh đã liên tục nói nhớ tôi phải không?

Suy nghĩ ấy thậm chí đã suýt vọt ra khỏi đầu lưỡi Tô Mạn Vũ, nhưng cuối cùng cô cũng kìm lại được. Cô không muốn cả hai người cảm thấy khó xử.
"Khi nào cô Tô sẽ về nhà ở Hải Thành?"

"Có lẽ là hết tuần này."

"Vậy được, chờ cô về rồi chúng ta nói chuyện tiếp. Tôi có việc muốn nhờ cô."

Nhân cơ hội Tô Việt Bân vẫn còn đang vất vả ở nước ngoài, cô vội vàng thu dọn đồ đạc mang theo Vãn Vãn trở về nhà.

Trong suốt thời gian ở nhà họ Tô, quản gia Lý vẫn luôn cho người đến dọn dẹp nhà cô hàng tuần, thế nên ngôi nhà vẫn vô cùng gọn gàng sạch sẽ, chỉ là Tô Mạn Vũ cảm thấy hơi lạnh lẽo, thậm chí trong tủ cũng chẳng còn gì để ăn.

Cầm theo một danh sách dài những món đồ cần mua tới siêu thị dưới nhà, Tô Mạn Vũ bất ngờ gặp được người vừa là hàng xóm đối diện mới chuyển đến, lại vừa là chủ nợ của cô.

Thật trùng hợp.

Nhưng điều khiến Tô Mạn Vũ còn bất ngờ hơn nữa chính là, trên tay anh đang ôm một chú mèo lười biếng mập mạp có bộ lông y hệt màu lông của Vãn Vãn.
Gắn hình ảnh người đàn ông điềm tĩnh lạnh nhạt như Diệp Liên Thành bên cạnh một chú mèo là điều mà cô chưa bao giờ ngờ tới.

Hai người gặp nhau trong thang máy, cô vất vả xách hai túi to, còn anh ôm chú mèo trên tay, đồng thời còn cầm một túi đầy đồ ăn cho mèo.

Rất kiên quyết, anh đón lấy đồ đạc trong tay Tô Mạn Vũ, cũng không quên đặt con mèo vào trong lòng cô.

Đó là một chú mèo Anh lông ngắn đầy vẻ kiêu ngạo, nhưng thực ra lại rất quấn người.

Tô Mạn Vũ còn trộm nghĩ rằng, ít nhất trước khi ngoan ngoãn dụi đầu vào lòng người khác thì một chú mèo đích thực cũng nên phản kháng một chút mới phải.

"Xem ra Mạn Mạn rất thích cô."

Diệp Liên Thành đứng bên cạnh thấy cảnh tượng này liền mỉm cười lên tiếng.

"Có lẽ vậy... Mạn Mạn?"

Nghe thấy thế Tô Mạn Vũ lập tức tưởng tượng ra trong đầu.
Trong một gia đình nhỏ, Tô Mạn Vũ là mẹ của một chú mèo đỏng đảnh và một chú chó ngốc nghếch, Vãn Vãn sẽ là anh, còn Mạn Mạn sẽ là em. Bởi vì chỉ có anh trai mới chịu nhường nhịn một cô em gái khó chiều như vậy.

Còn bố là sẽ Diệp Liên Thành, một gia đình nhỏ đáng yêu biết bao.

Suy nghĩ này đột nhiên làm Tô Mạn Vũ giật mình xấu hổ.

Cô lại nghĩ linh tinh nữa rồi.

"Ừm, Mạn Mạn, lúc ấy tôi chỉ đặt vu vơ. Không nghĩ rằng sau này sẽ gặp người có tên giống vậy. Cũng có thể nói cô và Mạn Mạn rất có duyên."

Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Diệp Liên Thành bỗng trở nên ôn hòa khi nói về chú mèo Mạn Mạn, Tô Mạn Vũ chưa từng nghĩ rằng, cái tên ấy là do cô đặt.

Mạn Mạn là một chú mèo vô cùng thông minh, đã nhiều năm như vậy, thế nhưng nó vẫn có thể nhớ rõ người chủ trước đây từng cứu nó thoát chết trong một ngày mưa tầm tã. Thật may vì cuối cùng Mạn Mạn đã có một mái nhà, sẽ không cần phải tiếp tục làm một chú mèo cô độc lang thang.
Bình Luận (0)
Comment