Dịu Dàng Trao Anh Trọn Đời Trọn Kiếp

Chương 24

"Tô Mạn Vũ, anh đã nhắc nhở em rất nhiều lần, vậy mà em đều bỏ ngoài tai hết!"

Tô Việt Bân đập mạnh xấp ảnh xuống bàn, góc chụp của những bức ảnh đó vô cùng hoàn hảo, bởi vì gương mặt của đôi nam nữ trên đó đều vô cùng rõ ràng.

"Diệp Liên Thành không hề đơn giản một chút nào, cậu ta làm gì cũng có toan tính, chuyện khác anh có thể không can thiệp, nhưng lần này em nhất định phải nghe anh, hạn chế tiếp xúc với cậu ta đi!"

Tô Việt Bân lo lắng đi qua đi lại trong phòng khách, sau đó ngồi xuống ghế sofa, thở dài bóp trán, như một quả bom chực chờ phát nổ khiến ngay cả Phương Mỹ ngồi bên cạnh cũng không dám cất lời.

"Em nói đi, hai người đã làm gì ở thành phố S? Lén lút trốn đi mà không báo cho gia đình, lỡ như xảy ra chuyện gì thì anh phải làm sao bây giờ?"

Tô Mạn Vũ cúi thấp đầu không lên tiếng, giọng nói đanh thép của anh trai khiến cô giật mình run rẩy. Trong gia đình, anh trai cô là người có uy quyền và nghiêm khắc nhất, đến mức cô chưa một lần dám cãi lại.


"Tô Mạn Vũ, thành thật trả lời, hai người làm gì ở đó?"

Biết mình không thể trì hoãn được hơn nữa, cô chỉ có thể ấp úng trả lời: "Không... không làm gì cả."

"Không làm gì cả? Tiểu Vũ, ngay cả Điềm Điềm bốn tuổi cũng biết đó là một lời nói dối. Tốt nhất là em hãy thành thật nói hết cho anh biết, nếu như chuyện này lộ ra, em có biết sẽ ảnh hưởng đến danh dự của em như thế nào không?"

Tô Mạn Vũ bất ngờ ngẩng đầu, mặt mũi trắng bệch: "Ảnh hưởng... ảnh hưởng gì cơ chứ, bọn em chỉ là, chỉ là bạn bè bình thường... Anh ấy đưa em về thăm trường cũ thôi." Mặc dù có một vài khoảnh khắc hai người thật sự không thể giữ được mối quan hệ bạn bè, thế nhưng cô có thể khẳng định mục đích ban đầu khi đến thành phố S vô cùng trong sáng.

"Tô Mạn Vũ, em say đến mức ngủ gục trong lòng cậu ta." Ánh mắt anh trai cô sắc bén như nhìn thấu tất cả khiến cô chột dạ, lời anh nói như muốn bày tỏ rằng, tình trạng say xỉn của cô lúc đó, cho dù Diệp Liên Thành có bán cô tới vùng núi hẻo lánh nhất đất nước này làm vợ một ông già rụng răng, có lẽ cô cũng chẳng biết.


"Hai người còn lên cùng một xe, về chung một khách sạn." Tô Việt Bân bình thản nói ra những thông tin anh biết được từ tay phóng viên đó, tựa như mọi chuyện xảy ra cách anh vài nghìn km anh đều rõ trong lòng bàn tay.

"Em... bọn em không làm gì hết, em và Diệp Liên Thành là bạn học cũ, còn là bạn cùng bàn, anh ấy còn rất nhiệt tình giúp em..." Giống như một bản năng, Tô Mạn Vũ vẫn quyết định lựa chọn không nói thật, cô biết anh trai mình nóng tính và nghiêm khắc đến mức nào, lỡ như... lỡ như Tô Việt Bân biết được sự thật, có lẽ anh sẽ thẳng tay xử lý Diệp Liên Thành như cách anh làm với bao người khác đắc tội với anh. Cô không hề nhận ra rằng dù trong vô thức cô vẫn luôn muốn bảo vệ Diệp Liên Thành.

Thế nhưng cô còn chưa kịp nói hết câu, Tô Việt Bân đã tức giận cắt ngang: "Đường Yến Tư bao che cho em, cả chuyện về thành phố S anh còn chưa nói đến, bây giờ anh chỉ cần em trả lời đúng một chuyện mà thôi!"


Tô Mạn Vũ hai mắt mở to, tràn ngập vẻ hoang mang sợ hãi, từ trước đến nay anh trai cô chưa từng gay gắt đến mức vậy. Thế nhưng những lời cô muốn nói vẫn mắc kẹt trong cổ họng, đầu lưỡi cứng đờ, hai bàn tay nắm chặt mép váy nổi cả gân xanh.

Phương Mỹ chứng kiến sự giao tranh trong im lặng giữa hai anh em trong nhà, nhìn thấy Tiểu Vũ sắp bật khóc vì bị dọa, cô liền nhanh chóng tiến đến xoa dịu bầu không khí căng thẳng: "Được rồi, A Bân, anh đừng nóng nảy như thế, hai người vừa mới về nhà, anh để Tiểu Vũ thay đồ rồi nghỉ ngơi đã, có chuyện cần bàn thì nói sau. Em ấy cũng đã lớn rồi, đâu phải không phân biệt được đúng sai, nếu có chuyện em ấy sẽ tự khắc nói cho anh biết thôi."

Tô Việt Bân nghe thấy cũng chỉ im lặng, mắt nhìn chằm chằm vào Tô Mạn Vũ đang cúi thấp đầu, một lúc lâu sau, anh dịu giọng thở dài: "Tiểu Vũ, anh không muốn ép em, nhưng dây dưa với một người đàn ông đã có vợ như cậu ta là chuyện không thể. Em cũng đã trưởng thành rồi, những chuyện như này em hãy suy nghĩ thật kỹ rồi tự mình xử lý đi."
Vừa mới dứt lời, Tô Mạn Vũ còn tưởng rằng mình nghe nhầm, bất ngờ đứng bật dậy: "Sao cơ? Liên Thành... Diệp Liên Thành đã có vợ rồi ư?"

Nắm bắt được sự hốt hoảng của em gái, anh biết vấn đề mình lo lắng đã trở thành sự thật: "Cậu ta chưa nói với em sao? Người thừa kế nhà họ Diệp đã đính hôn với con gái thứ hai nhà họ Mạc từ năm năm trước rồi, nghe nói, hai gia đình đang bàn bạc mùa xuân năm sau sẽ tổ chức đám cưới, người ta còn gọi đó là hôn lễ thế kỷ của thành phố S trăm năm mới có một lần."

Giống như có tiếng sấm nổ ầm ầm bên tai, đau đớn đến choáng váng, hai tai ù đi, đôi chân run rẩy không thể đứng vững... Năm năm trước... Hôn lễ thế kỷ...

Tất cả những lời ấy... hóa ra... hóa ra chỉ là lừa dối, Diệp Liên Thành chỉ là một tên lừa đảo không hơn không kém.
"Tiểu Vũ, người duy nhất luôn luôn đối xử chân thành với em chỉ có gia đình mà thôi, cậu ta biết em không có nhiều kinh nghiệm nên mới dám lừa em như vậy, sau này nên cách xa cậu ta thì hơn."

Tô Việt Bân xoay người định bước đi, cuối cùng lại quay đầu nói thêm một câu: "Cho dù Diệp Liên Thành từng biết em thì sao chứ, cậu ta cũng đâu có sống cuộc đời của em, đúng là trước kia em từng sống ở thành phố S, anh không nỡ nói ra, bởi vì những năm tháng ấy anh thà rằng cả đời này em không nhớ lại còn hơn."

"Cô bé Tô Mạn Vũ đã từng rất bất hạnh, tốt nhất em đừng cố gắng lật lại kí ức của cô bé ấy nữa, chỉ khiến vết thương càng đau đớn hơn mà thôi."

***

Tiến đến bên giường, Tô Mạn Vũ ngay lập tức nặng nề nằm xuống, đầu đau nhức như búa bổ, hai tai như có hàng ngàn con côn trùng đập cánh ầm ĩ bên trong, ồn ào lại ngứa ngáy đến khó chịu.
Cô rất muốn xua đi cảm giác nghẹt thở đang đè nặng lên trái tim, thế nhưng lại không thể.

Cô còn chưa kịp ngẫm hết những tin tức mà Tô Việt Bân đã nói cho cô biết.

Điều đầu tiên, ừm, Diệp Liên Thành đã đính hôn với một cô gái xinh đẹp, có lẽ là một tiểu thư con nhà quyền quý, từ năm năm trước.

Năm năm trước... anh ta mới chỉ hai mươi ba tuổi.

Đồ lừa đảo, anh ta đã nói với cô những gì... nói rằng từ năm mười tám tuổi đã đem lòng thầm mến bạn học Tiểu Vũ vừa nghiêm túc vừa đáng yêu, đến tận khi anh ta hai mươi tám tuổi mới dám thổ lộ.

Nói dối! Anh ta dám nói dối không chớp mắt như thế.

Cô đúng là ngu ngốc, vậy mà lại hạnh phúc tin tưởng vào những lời dịu dàng ấy.

Còn gì nữa nhỉ?

Phải rồi, mùa xuân năm sau hai người sẽ tổ chức đám cưới, hơn nữa còn là một đám cưới lớn chưa từng thấy, chắc chắn sẽ tràn ngập hương thơm và sắc hồng tao nhã, dịu dàng mong manh của những cánh hoa anh đào.
Liệu anh ta có mời cô tham dự lễ cưới thế kỷ ấy không, với tư cách là một bạn học cũ tốt bụng hay giúp đỡ người khác, hay là... với tư cách của một cô bạn tình, người đã từng có một đêm phong lưu vui vẻ cùng anh ta?

Bản thân cô cũng cảm thấy vế sau giống như một ý tưởng ngu muội tự lấy đá đập chân mình, ngay lập tức gạt đi, nhưng sau đó lại không nén được lòng thắc mắc, liệu đã có biết bao cô gái cũng giống cô, mù quáng bị anh ta lừa gạt như vậy?

Tô Mạn Vũ ngước mắt nhìn đèn chùm pha lê lấp lánh trên trần, tự cảm thấy nực cười, cũng chỉ có mình cô tin tưởng vào những lời nói hoang đường ấy của Diệp Liên Thành.

Cô muốn thử đếm xem trên đèn chùm có bao nhiêu cái đèn nhỏ kết hợp lại mà có thể sáng đến như vậy, sáng đến đau mắt, thế nhưng từng ánh đèn cứ thế nhòe đi rồi đan cài vào nhau, khó đếm vô cùng.
Chết tiệt, việc này đến một đứa bé sáu tuổi cũng làm được, vậy mà cô đếm mãi không xong.

Cuối cùng Tô Mạn Vũ cũng bỏ cuộc, có lẽ từ ngày xưa cô đã là học sinh kém toán đến mức các thầy cô chỉ có thể lắc đầu bất lực. Cô xoay người nằm nghiêng, không gian yên tĩnh vang lên tiếng động sột soạt rồi dừng lại, giống như những giọt nước mắt rơi xuống trong câm lặng.

Sao thế này, ngay cả nước mắt của bản thân cô cũng không thể kiểm soát được nữa rồi. Người vô dụng như cô bị lừa như vậy là đáng lắm, có lẽ anh ta đang ở trong một căn phòng rộng lớn xa hoa nào đó, cười nhạo cô gái ngu ngốc tên Tô Mạn Vũ, thậm chí còn lớn tiếng nói rằng được lên giường với anh ta một lần là diễm phúc cả đời của cô đấy.

Tên khốn kiếp chết tiệt.

Chị Khiết Khiết, làm sao bây giờ, sau này em nhất định sẽ luôn nghe lời chị, không ít lần chị từng nói rằng lên giường với một người mà đối phương không hề có tình cảm với mình chẳng phải một điều tốt đẹp gì. Thế nên nam nữ không yêu nhau phải kiên trì giữ vững tình bạn trong sạch nhất có thể.  Lần này em đã hoàn toàn tin tưởng lời nói ấy rồi, tin tưởng một cách triệt để. Bởi vì người chịu tổn thương sau cùng, vĩnh viễn là người dại khờ trao đi tình cảm của mình.
Sau những phút giây hoan lạc, tất cả chỉ còn lại sự trống rỗng, trái tim như bị một lưỡi dao sắc lẹm đâm vào, đau đớn không thở nổi, chỉ có thể ngây người nhìn thẳng vào chúng mà không thể làm gì. Tự tay rút lưỡi dao ấy ra lại càng khiến vết thương chảy máu không ngừng, lại càng làm chúng khó có thể lành lại.

Chị Khiết Khiết, mau mau trở về, nơi này lạnh lẽo trống vắng đến như vậy, em sắp phát điên lên rồi.

Mỗi một sự việc xảy ra trong cuộc đời này đều nằm trong sự sắp đặt âm thầm của số phận, đều sẽ có những mối liên kết vô hình không thể tách rời, có sự việc này xảy ra mới kéo theo những sự việc khác xuất hiện, thế nên, có lẽ vì cô đã từng là một người không có trái tim lương thiện, nên ông trời mới trừng phạt cô như vậy, khiến cô cảm nhận được cơn đau đến từ lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim là như thế nào.
Đó là cơn đau trực tiếp lấy đi mạng sống con người mà không gì có thể thay thế, một nhát dao đâm vào khiến máu rút đi, toàn thân nhợt nhạt, lạnh lẽo buốt giá như băng.

Tô Mạn Vũ lặng lẽ nằm im như vậy, cho đến khi trời tối mịt, cũng không biết là mấy giờ, nước mắt đã cạn kiệt, hai mắt khô rát, cõi lòng thật sự chết lặng.

Mắt cô đã quen với bóng tối, có thể nhìn thấy bầu trời đêm bên ngoài, đêm nay không có trăng sao, âm u mờ mịt.

Tiếng điện thoại rung vang lên bất chợt, ánh sáng phát ra từ màn hình làm Tô Mạn Vũ phải nheo mắt lại, mất một lúc mới có thể điều tiết, lại nhìn thấy trên màn hình hiện ba chữ Diệp Liên Thành.

Tên khốn kiếp.

Cô nhấn nút từ chối, thế nhưng điện thoại vẫn rung lên không ngừng, tưởng chừng như nếu cô không nghe máy thì nó sẽ còn rung đến khi hết pin mới thôi. Có lẽ đã năm phút, hoặc có thể đến mười phút trôi qua, chiếc điện thoại mới yên tĩnh trở lại, thay vào đó là tiếng báo tin nhắn tới.
"Tiểu Vũ, anh đang đợi em."

"Tiểu Vũ, mau mở cửa sổ nhìn xuống dưới đi."

Hai mắt Tô Mạn Vũ mở lớn, chợt nhớ ra Diệp Liên Thành đã nói rằng, nếu như lần này cô quay về bị anh trai mắng, anh nhất định sẽ đến tận nơi nói đỡ cho cô.

Tô Mạn Vũ ngu ngốc của vài giờ trước còn mỉm cười hài lòng với điều đó, thậm chí còn cười đến không khép nổi miệng, giống như cô gái hạnh phúc nhất trên thế gian này.

Tuy rằng lúc ấy nội tâm cô vẫn còn nhiều mâu thuẫn, thế nhưng vẫn luôn tận hưởng hết mình những khoảnh khắc ngọt ngào trôi qua. Bởi cô có thể buông bỏ rồi, Diệp Liên Thành nói rằng cô không hề có tội.

Đáng chết, vậy mà cô cũng tin.

Người như anh ta đâu có biết gì, chỉ giỏi nói hươu nói vượn.

Tô Mạn Vũ nhắm mắt lại, ngủ một giấc có lẽ sẽ khiến tinh thần cô tốt hơn, anh ta đợi cô lâu quá sẽ rời đi mà thôi.
Nghĩ như vậy, cô cố gắng đưa bản thân chìm vào giấc ngủ, từng nhịp tíc tắc của đồng hồ đều đặn trôi qua, bầu trời âm u mờ mịt đã chuyển sang tỏa ra hơi lạnh.

Sắp mưa rồi.

Tô Mạn Vũ bất ngờ mở mắt, sắp mưa rồi.

Không biết anh ta đã đi chưa?

Đã rất lâu nhưng cô vẫn không thể chìm vào giấc ngủ, hiện tại là lúc mọi người đang say giấc, có lẽ... có lẽ Diệp Liên Thành đã đi rồi.

Tâm trí Tô Mạn Vũ thầm nhắc nhở, cô sẽ không quan tâm, cũng không bao giờ tha thứ cho tên khốn kiếp ấy, thế nhưng đôi chân giống như muốn cử động theo ý mình, muốn tiến đến bên cửa sổ nhìn xuống, xác nhận lần cuối rằng anh ta đã thật sự rời đi.

Sức mạnh của màn đêm yên tĩnh luôn làm tâm trí con người không tỉnh táo, thế nên, Tô Mạn Vũ bước xuống giường bằng đôi chân trần.
Những người làm vườn của nhà họ Tô luôn để lại đèn dọc nơi hàng rào ngăn cách với bên ngoài, tránh cho việc khu nhà ban đêm trở nên lạnh lẽo hoang vắng, nheo mắt nhìn một chút, vẫn có thể nhận ra có một chiếc ô tô đen bóng đỗ lại ngay dưới ánh đèn gần cổng sau của khu nhà.

Tô Mạn Vũ hoảng hốt, Diệp Liên Thành không chỉ là một tên khốn kiếp mà tâm lý cũng không bình thường, cô đã nhìn thấy những vệt nước mưa tạt vào cửa kính, vậy mà anh ta vẫn lặng lẽ đứng đó, im lìm như một bức tượng vô tri vô giác, nếu như cô không vén rèm nhìn xuống, có lẽ anh ta cứ đứng như vậy mà không ngủ cả một đêm.

Bình Luận (0)
Comment