Dịu Dàng Trao Anh Trọn Đời Trọn Kiếp

Chương 55

Mùa xuân năm 2011 trong chớp mắt đã cuốn theo hơi lạnh rời đi không còn dấu vết, nhường chỗ cho vạt nắng chiếu xuống đỉnh đầu càng thêm đậm màu. Đó là sắc vàng sáng rực khiến người ta yêu thích, và cũng chính vì quá yêu thích nên bọn họ vẫn luôn truyền tai nhau rằng, những chuyện xảy ra dưới ánh nắng diệu kỳ của thành phố S sẽ mang theo hào quang của mặt trời khiến trái tim nhớ mãi không quên.

Có lẽ là vì như vậy, thế nên cho tới rất nhiều năm tháng về sau, Dương Mạn Vũ vẫn luôn nhớ kỹ ánh nắng rải xuống đẹp như màu rẻ quạt giữa sân trường Nhất Trung, và giữa những vụn vàng của thiên nhiên ấy là bóng dáng chàng trai như đang tỏa ra ánh hoàng kim lấp lánh ôm lấy cô, chàng trai có cái tên đầy tao nhã khiến biết bao cô gái say đắm, Diệp Liên Thành.

Dương Mạn Vũ không thích mưa, còn thành phố S lại mưa nhiều, tiết trời chớm hè vẫn còn chưa quá nóng nực, thế nhưng mấy ngày gần đây thời tiết đều là mưa nắng đan xen làm cô phải liên tục giặt giày. Nhìn xem, cô mới giặt đôi giày trắng vào thứ bảy tuần trước, vậy mà chưa đến ba ngày sau chúng đã lấm lem bùn đất hết cả rồi. Còn nguyên do tại sao lại bị như thế thì là bởi chuyện này đây.


Dương Mạn Vũ cúi đầu nhìn vào cục bông tròn nhỏ xíu trong lòng.

Khoảng nửa tiếng trước, khi Hội thảo Văn học dành riêng cho học sinh Nhất Trung mới diễn ra chưa tới một phần ba thời gian thì Diệp Liên Thành đã thấy nhàm chán muốn kiếm cớ chuồn đi, đương nhiên, nếu như cậu chỉ rời đi một mình thì không có gì đáng nói, thế nhưng cậu còn cố tình kéo theo bạn cùng bàn phạm tội cùng, khiến cho Dương Mạn Vũ lần đầu tiên trong đời thực hiện một hành vi không mấy vẻ vang với danh hiệu học sinh ba tốt của cô, đó chính là trốn học.

Dương Mạn Vũ thề, cô rất muốn được tiếp tục nghe những lời chỉ dạy của nhà văn nổi tiếng ấy bằng tinh thần tập trung cao độ, thế nhưng cô không sao từ chối được mỗi khi Diệp Liên Thành nắm lấy tay cô kéo đi như vậy.

Ừm, bạn học Tiểu Dương gương mẫu dần dần đã bị sắc đẹp mê hoặc rồi, điều ấy thật không tốt chút nào.


Trong khi Dương Mạn Vũ còn đang tự kiểm điểm bản thân vì tội lỗi này thì cô lại bất ngờ nghe thấy tiếng kêu "meo meo" nho nhỏ phát ra từ đâu đó.

Bước chân thong dong dần chậm lại rồi chuyển hướng, cô ghé mắt nhìn ra bên ngoài bức tường rào khuôn viên trường Nhất Trung.

Dưới tán cây không được xanh tốt cho lắm là một chiếc hộp làm từ giấy bìa cứng màu nâu, sau cơn mưa chúng bị thấm ướt chuyển thành loang lổ chỗ đậm chỗ nhạt, bên trong là một vật thể lạ đang cuộn tròn lại, thỉnh thoảng còn hơi động đậy.

Thấy thế, Dương Mạn Vũ bèn ngó quanh một hồi, Diệp Liên Thành đã đến thư viện lấy sách giúp cô rồi, sau khi xác định chỗ này ngoài cô ra thì không còn ai, cô liền dùng sức đạp lên những đường gồ ra trên bờ tường, một lát sau đã thành công trèo tường chạy ra bên ngoài Nhất Trung.


Trong chiếc hộp giấy ấy là một con mèo trắng chỉ to bằng hai bàn tay cô khum lại, mắt nhắm nghiền, bộ lông mỏng như tơ của nó xơ xác lại bết dính, không biết đã nằm ở chỗ này bao lâu, nhưng hiện tại đã vô cùng yếu ớt, hơi thỏ thoi thóp như chỉ còn chút sức tàn.

Không nghĩ nhiều, Dương Mạn Vũ lập tức ôm nó vào lòng. Cô xoay người định quay trở lại trường, nhưng rồi lại muộn màng phát hiện ra, tay phải ôm mèo, tay trái trèo tường là một việc hơi khó khăn, còn nữa, độ cao của bức tường rào này đúng là không thể đùa được.

Cô chật vật bám tay vào từng khe hở để leo lên mất một lúc lâu, cuối cùng cũng đã trèo lên được, nhưng lại không dám nhảy xuống, chỉ có thể đợi người đến giải cứu.

Vừa rồi chỉ một lòng nghĩ cho chú mèo, đến bây giờ bình tĩnh lại thì lại chẳng dám manh động.
Vài phút trôi qua, cô bắt đầu thấy mỏi chân, nhưng thật may, tầm nhìn cô đã bắt được bóng hình ấy rồi.

Diệp Liên Thành từ xa đi tới tìm kiếm, cuối cùng lại phát hiện cô gái nhỏ ngây ngốc trên bờ tường cao, tà váy màu xám nhạt khẽ đung đưa, sắc mặt cậu bỗng trở nên không vui: "Dương Mạn Vũ."

Giọng cậu vừa trầm vừa thấp, trái ngược với Dương Mạn Vũ đang hồ hởi reo lên: "Diệp Liên Thành." Cô rủ mắt nhìn xuống, giọng nói trở nên mềm mại: "Tớ... tớ không xuống được."

Vậy mà đáp lại cô lại là một biểu cảm lạnh nhạt hết sức làm cô hơi e ngại rụt người lại, rồi cậu nói: "Nhảy xuống đi."

Nhảy xuống? Diệp Liên Thành bảo cô cứ thế nhảy xuống?

Dương Mạn Vũ cuống cuồng lắc đầu.

"Cứ nhảy xuống đi, tôi đỡ cậu." Hai cánh tay Diệp Liên Thành giơ lên không trung, mạnh mẽ có lực, làn da cậu tuy không có màu lúa mạch khỏe khoắn như nhiều chàng trai yêu thích thể thao khác, thế nhưng đường cơ bắp gồ lên sau lớp vải áo vẫn rất rõ ràng. Có lẽ... ừm, có lẽ nhảy xuống... sẽ không sao đâu nhỉ.
Dương Mạn Vũ nhủ thầm.

"Còn chần chờ gì nữa? Cậu không tin tôi đỡ được cậu à?" Cô vẫn e dè đứng mãi trên đó làm trái tim cậu có đôi chút hoảng hốt, trông cô mỏng manh như tờ giấy sắp bị gió thổi bay vậy, cậu đành hỏi thêm một câu, muốn dùng cách đó làm cô phân tâm mà quên đi nỗi sợ độ cao.

"Không, không phải vậy. Chỉ là... cao quá, tớ sợ..." Cô mếu máo nói với cậu, còn cậu chỉ có thể thở dài trấn an: "Nhắm mắt lại đừng nhìn phía dưới, sau đó thả lỏng cơ thể rồi nhảy xuống, tôi đảm bảo sẽ không để cậu chạm đất." Ngừng lại một chút, cậu liếc nhìn tay cô một cái rồi nhắc nhở: "Con mèo trong lòng cậu không chịu được lâu nữa đâu."

Đúng rồi, cô chợt quên mất mình còn đang bế trên tay một chú mèo ướt sũng run lẩy bẩy, dường như nó đã yếu đến mức không đủ sức kêu như lúc đầu nữa rồi, chỉ có thể cào nhẹ vào áo cô vài lần khiến cô càng thêm bối rối.
"Vậy... vậy cậu nhớ đừng thả tay nhé." Vừa dè dặt vừa thận trọng.

Đợi được một cái gật đầu của đối phương, Dương Mạn Vũ che chở cho chú mèo trong lòng, một tay vén phần tóc mai lòa xòa hai bên ra sau tai để lộ vầng trán thanh tú, hít một hơi sâu, cuối cùng để cả người rơi xuống tự do.

Cô cho rằng quá trình ấy kéo dài rất lâu, thế nhưng cho đến lúc nằm trong lòng Diệp Liên Thành thực ra mới chỉ có vài giây mà thôi.

Vòng tay cậu rộng lớn ấm áp, bao bọc lấy cô chặt kín, khiến lòng cô trong một khoảnh khắc nảy lên vì vui mừng.

Hàng mi khẽ chớp vài lần, Dương Mạn Vũ đợi một lúc không thấy động tĩnh mới len lén hé mắt.

Mặt đối mặt, tầm nhìn của hai người chỉ còn duy nhất bóng hình đối phương, sau lưng Diệp Liên Thành là ánh mặt trời miền Nam màu phớt vàng làm cậu như tỏa sáng một cách mơ ảo, hệt như con trai của thần mặt trời vậy. Không biết sau lưng cậu có đôi cánh làm bằng vàng không? Giống như trong truyện thần thoại Hy Lạp mà cô đã từng được đọc ấy.
Nếu không phải, vậy thì cô chắc chắn Diệp Liên Thành chính là một thiên thần.

Nhìn xem, cậu ấy đẹp đến vậy kia mà.

Dương Mạn Vũ dường như đã quên mất phải hít thở từ lâu, chỉ có thể ngơ ngác nhìn vào đôi mắt kia, như mê hoặc, như dẫn dụ.

Và rồi, người lúng túng chuyển tầm mắt trước lại là Diệp Liên Thành.

Lông mi cậu rủ xuống khéo léo che đi tâm tư kín kẽ, không ai biết trong lòng vị hoàng tử xứ tuyết đang nghĩ gì.

Tình cảnh bỗng trở nên mất tự nhiên quá đỗi.

Thế nhưng điều đó cũng không kéo dài quá lâu, để tránh tai mắt của giám thị đi kiểm tra trường học, hai người đành vào tạm một phòng thực hành đang để trống, không biết Diệp Liên Thành đã tìm được ở đâu một cái khăn, Dương Mạn Vũ liền nhận lấy, rồi bọc chú mèo thật kỹ trong đó.

Hơi cúi người nhẹ nhàng lau khô nước mưa cho nó, cô không quên cẩn thận quan sát. Tuy vết bẩn dính trên mặt con mèo tạm thời chưa thể lau sạch, nhưng cô vẫn nhìn thấy cái mũi nho nhỏ hồng hồng của nó. Cô khẽ cong ngón tay chạm vào, nó liền dụi đầu vào tay cô.
Đáng yêu vô cùng.

"Hừ, đúng là con mèo xấu xí nhất mà tôi từng thấy." Cảm nhận được cô gái nhỏ kia quan tâm tới con mèo hoang đến nỗi quên mất cả người xung quanh, Diệp Liên Thành chợt cảm thấy hơi hơi tức giận, tại sao lại có con mèo xấu xí đến vậy cơ chứ, lại còn là mèo hoang. Cậu liếc nó bằng nửa con mắt, tỏ vẻ ghét bỏ.

Dương Mạn Vũ ngay lập tức quay đầu trừng mắt nhìn cậu: "Sao cậu lại nói như thế, tớ vất vả lắm mới cứu được nó đấy", đoạn xoay người tiếp tục lau khô nước mưa cho con mèo, cô dịu dàng nói với nó:

"Mèo nhỏ, em đừng tin, bây giờ trông em hơi gầy một chút, nhưng không sao, khi nào béo lên là sẽ lại xinh xắn thôi."

Lớp lông tơ trên người nó đã không còn quá thê thảm như lúc ban đầu, Dương Mạn Vũ dừng tay rồi bế lên, âm thanh mềm mại tràn đầy vẻ che chở: "Mèo nhỏ, chị đặt tên cho em nhé, em muốn tên là gì?"
Diệp Liên Thành đứng bên cạnh chứng kiến cảnh tượng đó liền thở dài bất lực. Chẳng lẽ hỏi như vậy thì con mèo đấy sẽ trả lời bằng tiếng người hay sao?

Mặc kệ cho cái thở dài ngán ngẩm của ai đó, Dương Mạn Vũ vẫn hăng say đối đáp cùng "mèo nhỏ" của cô, dường như nó có thể hiểu được những gì cô đang nói, mỗi khi cô đưa ra một cái tên, nó lại nhỏm dậy kêu "meo" một tiếng, rồi lại nằm xuống, cái đầu nho nhỏ gối lên tay cô.

"Tên nào em cũng không thích, vậy chị cứ gọi em là 'Mèo nhỏ' nhé? Sau này không đổi được nữa đâu." Dương Mạn Vũ vẫn chưa chịu bỏ cuộc, cô cố gắng nhìn xem liệu mình có bỏ lỡ mất biểu cảm thể hiện sự yêu thích nào đó của chú mèo hay không, nhưng có vẻ hơi vô ích.

"Gọi là Mạn Mạn đi." Diệp Liên Thành đột nhiên khẽ động thân người.
"Vì sao?" Theo phản xạ cô buột miệng hỏi, mở to mắt chuyển ánh nhìn về phía người vừa lên tiếng.

"Đặt tên là Mạn Mạn, sau này nhất định sẽ đáng yêu giống như bạn học Tiểu Mạn của chúng ta vậy."

Trong căn phòng trống trải có một chàng trai và một cô gái cùng một chú mèo nhỏ, từng âm thanh chậm rãi cất lên vang vọng trong không gian khiến trái tim cô gái hẫng đi một nhịp, cô nhìn thấy chàng trai trước mắt mình cuối cùng cũng nở một nụ cười, khóe môi hơi nhếch lên, nụ cười ấy lan tràn từ bờ môi mỏng lên tới đáy mắt, khiến cho ánh nhìn của cậu như phát ra những tia sáng thật dịu dàng.

Đặt tên là Mạn Mạn, bởi vì sau này Mạn Mạn lớn lên sẽ đáng yêu giống hệt bạn học Tiểu Mạn của chúng ta.

Ráng chiều đỏ thẫm rơi xuống nhuộm hồng hai gò má cô gái nhỏ, lần này không phải màu đào mật nữa, mà là màu đỏ như một trái táo căng tròn.
Cô gái vội vã cúi đầu cố che giấu biểu cảm ngượng ngùng, sau đó lại lén lút nhìn lên, đến khi phát hiện ra chàng trai vẫn đang nhìn mình liền nhanh chóng cúi xuống, không dám thở mạnh.

Cô gái nhìn thấy bước chân chàng trai đã chuyển hướng, chầm chậm tiến gần về phía cô.

Cô hơi lùi lại, sợ rằng nếu đứng quá gần cậu sẽ nghe được tiếng tim đập thình thịch rộn ràng của cô mất.

Thế nhưng chàng trai không cho phép cô gái cự tuyệt, đầu ngón tay lành lạnh chạm vào gò má đỏ bừng của cô gái, nâng gương mặt cô lên, sau đó, cậu nhìn thấy ánh mắt vừa long lanh vừa ngây ngốc si mê của cô. Ừm, còn có cả vành tai phớt đỏ kia nữa, đáng yêu khôn tả.

Cậu khẽ vân vê vành tai nho nhỏ mềm mại, thế rồi... thế rồi trong lòng như có một sức mạnh kỳ lạ thôi thúc, thôi thúc bờ môi cậu tiếp xúc với gò má cô, dịu êm như nước. Sức mạnh ấy còn mang theo những tiếng vang ầm ĩ dội đến tai cậu, hừ, ồn ào thật đấy, để ngăn những âm thanh hỗn loạn ấy tiếp diễn, cậu đặt môi lên má cô, cảm nhận làn da cô láng mịn như tơ lụa.
Nhưng chỉ như vậy thôi nào có thể đủ, ngọn lửa trong lòng chàng trai còn muốn nhiều hơn nữa kia, ngọn lửa bùng lên trong một khoảnh khắc chi phối tâm trí cậu, dẫn dắt đôi môi cậu chậm chạp rời xuống, đến một lúc cuối cùng đã chạm lên nơi ngọt ngào mềm mại như cánh hoa anh đào của cô gái.

Xúc cảm vừa kì diệu vừa lạ lùng ập đến đột ngột như cơn sóng trào khiến hai trái tim phấn khích đến chết người dần dần mà hòa chung một nhịp, cô gái nhỏ cả người cứng đờ, mặc cho nụ hôn của chàng trai mơn man trên hai cánh môi, từ mơn man biến thành triền miên vô tận.

Bình Luận (0)
Comment